Lý Tầm vẫn tiếp tục tháng ngày sống cuộc đời bình lặng của mình.
Lần trước Đào Phong đến tìm cô bị cô làm bẽ mặt xong đã không còn xuất hiện nữa. Cô bảo bạn cùng phòng của đối phương theo dõi sát sao người này, đặc biệt chú ý xem hắn có vũ khí gì không.
Cảm giác như vậy hệt như phóng vệ tinh lên mà tín hiệu vẫn trì trệ mãi chưa truyền về.
Một ngày, hai ngày, không có chút động tĩnh nào, mọi hướng đều không gửi tin nhắn hồi đáp cho cô.
Thật khiến người ta sốt ruột.
Nếu không phải vì chuyện của mẹ, cô có thể tĩnh trí hơn, song bây giờ không được, cô rất muốn có một kết quả.
Đôi khi cô cũng tự hỏi có phải mình đã tính sai, có lẽ không phải mọi chuyện trên thế giới này đều có quy luật; có lẽ một số người đi sai đường rồi sẽ quay đầu, sẽ tự kiểm điểm lại vấn đề của mình, sẽ tránh được cái hố sắp nhảy vô.
Có lẽ Triệu Hâm, Đào Phong cũng là những người như vậy, họ đã thay đổi triệt để, hoàn lương làm một người mới.
Thậm chí thỉnh thoảng nửa đêm bị ác mộng đánh thức, trong mơ là cảnh Triệu Hâm chuyển đến một nơi nhỏ, ông ta không còn bị kiệt sức về mặt cảm xúc, ông ta bắt đầu cuộc sống mới, dạy học nghiêm túc, chuộc tội cho những sai lầm nửa đời trước của mình.
Đào Phong đã nói với cha mẹ mình về chuyện nợ nần, cha mẹ hắn bán nhà trả nợ; hắn cũng nhận ra vấn đề của bản thân, chăm chỉ học tập, cuối cùng vào được một công ty lớn, có một cuộc sống hào nhoáng vẻ vang.
(P1)
Bọn buôn người chạy trốn năm đó nhìn thấy tin tức, không bị mê hoặc bởi số tiền kếch sù sắp nhận được, cũng không định tìm cô nữa. Chúng quay đầu, chuẩn bị hưởng thụ tuổi già.
Tất cả những người này đều có cuộc sống mới, và chúng được xây dựng trên nỗi đau của tất cả các nạn nhân và gia đình của họ.
Cả thảy những gì cô đã vất vả lên kế hoạch đều trở nên vô nghĩa. Lý Tầm sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô đã nhiều ngày không ngủ ngon, theo thời gian dần trồi cô càng thêm bồn chồn. Quách Anh đã bắt đầu pha trà hoa cúc cho cô.
“Chị đừng có lo, dù em không biết chị muốn làm gì, nhưng chị thông minh thế, chắc chắn sẽ làm được.”
“Phức tạp lắm.” Lý Tầm thở dài.
Lòng Lý Tầm ngày một bồn chồn nhất là khi Triệu Hâm và Đào Phong không có bất kỳ hành động nào, đến nỗi cô bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình.
Đúng vậy, cô không giỏi như cô tưởng tượng, đôi khi cô còn đần đến lạ.
Hồi tấm bé cô nghĩ người lớn và trẻ con là hai loài sinh vật, tựa như mèo và chó vậy.
Cô không biết người lớn đều từ trẻ con mà ra.
Thật kỳ lạ, thuở nhỏ cô thông minh bằng này, ấy nhưng những điều mà đối với nhiều người vừa sinh ra đã biết thì cô lại không tỏ tường.
Sự thông minh của cô khiến cô không ngừng phân tích, cuối cùng rút ra kết luận người lớn và trẻ con là hai loài sinh vật.
Có lẽ lần này cô cũng giống như hồi nhỏ khi đã đưa ra kết luận sai lầm, bọn họ đã dừng cương trước bờ vực cũng nên.
Hòa Hòa đã chết; Miêu Miêu bị người thân giết hại; mẹ kiên quyết bắt cóc giáo viên chủ nhiệm vì sợ cô gặp nguy hiểm; nhà họ Tiền đã góp tiền bạc và công sức giúp đỡ cô vì vững tin vào kế hoạch của cô...
Đêm đêm Lý Tầm không ngủ yên giấc, cô liên tục xem lại những phân tích phỏng đoán mình đã làm về từng thành viên trong nhà họ Đào, về những phân tích tâm lý cô đã làm cho Triệu Hâm...
(P2)
Tựa như bọn họ đều không còn đường nào khác để đi, nhưng lỡ như có thì sao? Cô phải tỉnh táo, không được hoảng, không được rối, chưa đến lúc tuyệt vọng. Đúng lúc này cô nhận được một cuộc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia mở lời: “Tôi là Trương Minh Thải.”
Trương Minh Thải cùng hợp tác với mẹ cô bắt cóc giáo viên chủ nhiệm, sau đó giáo viên chủ nhiệm được cứu, Lý Tầm đã bảo cô Trương đưa bà cụ nhà trốn đi.
Bấy giờ Triệu Hâm đã nói với cảnh sát còn một người nữa mỗi tội cảnh sát không tìm thấy nên đành bỏ qua.
Hiện tại người ở đầu dây bên kia nói mình là Trương Minh Thải. “Tôi đã tìm thấy rồi.” Trong điện thoại, cô Trương kích động lắm.
“Tầm Tầm, tôi đã tìm thấy nơi thầy Triệu giấu đứa trẻ, con mau đến đây, tôi sẽ gửi địa chỉ cho con.”
Lý Tầm kìm nén sự vui sướng trong lòng, hỏi: “Có cần con báo cảnh sát không?”
“Tôi đã báo rồi. Ở đây có rất nhiều cảnh sát, con cũng đến nhanh lên.” Lý Tầm hỏi địa chỉ, lập tức mặc quần áo tử tế, đi ra khỏi phòng ngủ.
Cô vừa bước ra, hai người trong phòng khách nhìn sang.
Một người là cô giáo Tôn Ngưng, mấy ngày nay trạng thái Lý Tầm không ổn, Tôn Ngưng lo cô xảy ra chuyện nhưng Lý Tầm lại không muốn ở trường cho nên bà ấy đã đến đây ở cùng Lý Tầm.
Người còn lại là Trương Minh Thải, sắp đến ngày giỗ của con gái bà ấy thành ra bà ấy đã quay về bên Bình Thành, để cho tiện bà ấy đã đến ở nhà Lý Tầm.
Hai người đều chưa ngủ, vừa thấy Lý Tầm bước ra: “Đã trễ vậy mà còn đi đâu?”
Lý Tầm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Các cô đi cùng con, lát nữa con gọi xe, các cô đi theo sau, dù có nhìn thấy gì cũng phải giữ bình tĩnh, đừng xông ra, sẽ phá hỏng kế hoạch của con.”
Lý Tầm vừa nói vừa cắm một thiết bị ωi|i di động vào máy tính, đảm bảo máy tính có mạng, đoạn, đưa cho Trương Minh Thải.
Hai người đều bối rối cùng cực.
Tôn Ngưng: “Sao vậy? Chúng ta sẽ làm gì? Bây giờ em định đi đâu?”
Lý Tầm: “Không có thời gian giải thích nhiều, lát nữa xe của hai cô theo sau xe em gọi nhưng đừng theo quá sát. Đợi đến khi xe bên này dừng lại, các cô đỗ xe ở một nơi có thể ẩn nấp.”
(P3)
Lý Tầm vừa nói vừa mở một phần mềm trên máy tính.
“Ở đây có tổng cộng mười màn hình giám sát, hiện tại đều không có vấn đề gì, cũng không chắc chắn sẽ xuất hiện trên màn hình giám sát nào. Mấy cô đỗ xe xong hãy tìm trong những màn hình này.”
“Em không để các cô đi ra, các cô đừng ra, nhớ kỹ, đừng ra ngoài, em sẽ không sao.”
Lý Tầm hoàn toàn không đợi hai người này hiểu rõ đã mặc quần áo và đi ra ngoài.
Địa chỉ mà cuộc điện thoại nói đến là một tòa nhà bỏ hoang ở ngoại ô, tên là biệt thự Bình Thủy.
Người lái xe nghe được cô nói đến đó bèn bảo: “Cô gái trẻ à, đã trễ thế này mình cháu đến trơ đó làm gì? Không an toàn đâu.”
“Cô cháu ở đó, chú cứ lái xe đến là được, đừng lo lắng, rất an toàn ạ.”
“Vậy được rồi. Lát nữa có quay lại không? Đến lúc đó tôi sẽ đợi cháu ở lề đường.”
Lý Tầm có thể nghe thấy nhịp tim của mình, cô đếm nhịp tim, trả lời: “Cháu không quay lại, chính chú cứ về trước đi.”
- --
Ở một phía khác trong tòa biệt thự Bình Thủy bỏ hoang.
Đào Phong và Triệu Hâm trốn trong góc, hai người vừa đến đây, nơi này do Đào Phong chọn.
Bên ngoài tòa nhà bỏ hoang vốn có cái móng đã đào trước đó nhưng không được lấp đầy cộng thêm Bình Thành mưa nhiều, cuối cùng nó đã biến thành một cái ao lớn.
Hồi tốt nghiệp cấp ba, Đào Phong có một người bạn học mời cả đám đến đây cắm trại, trong ao có cá, mọi người còn câu được cá.
Không chỉ có cá, trong ao còn có một số con cá sấu nhỏ do người ta phóng sinh, đáng sợ tợn.
Bấy giờ còn có người đùa đây đúng là một nơi tốt để giết người phi tang xác.
Sau khi quyết định giết người, Đào Phong đã đến đây khảo sát, xác định nơi này không có vấn đề gì thế là chọn địa điểm ở đây.
Hiện tại Đào Phong vừa ngáp vừa hỏi: “Ông có chắc nó sẽ đến không?”
Ví dù là trước đây Triệu Hâm sẽ không giải thích, ngặt nỗi trong khoảng thời gian này gã bị bài trừ khỏi giao tiếp xã hội bình thường, gã là người, vẫn có nhu cầu giao tiếp.
(P4)
“Cậu biết tại sao cảnh sát thường bắt phạm nhân vào thời điểm này không? Vì vào thời điểm này người đã tỉnh tuy nhiên bộ não thì chưa kịp phản ứng, đợi
đến khi tỉnh táo lại thì thân đã ở trên xe. Đến khi đó nó sẽ muốn đến xem tình hình thế nào trước. Tôi hiểu rõ nó, nó quan tâm mẹ mình lắm, chắc chắn nó sẽ đến ngay cả khi đó là chuyện liều lĩnh.”
Theo Triệu Hâm, Lý Tầm là một người thông minh và tự phụ đến lạ, cho dù có phát hiện ra điều gì đó bất thường nó vẫn nghĩ rằng chính mình đủ sức đối phó, cho nên chắc chắn nó sẽ đến.
Bình Thành không thích hợp để gây án, Triệu Hâm phải dụ người ta ra ngoài.
Toàn bộ kế hoạch vô cùng suôn sẻ, Đào Phong còn hữu dụng hơn cả con trai gã, Triệu Tĩnh Chính. Đào Phong hiểu về internet, biết nhiều thứ hơn.
Đầu tiên họ tìm thấy một số video phỏng vấn trước đây của Trương Minh Thải, ghi lại giọng nói của bà ta, tiếp đó thông qua công nghệ AI biên tập một đoạn lời thoại, gọi điện cho Lý Tầm.
Lý Tầm trong điện thoại kích động cùng cực, đoán chừng sẽ đến.
Tòa nhà bỏ hoang trong đêm tối giống như một con quái vật đang ẩn núp, Đào Phong vẫn hơi lo lắng nên hỏi: “Một hồi nhất định phải do tôi ra tay à?”
Triệu Hâm lừ mắt nhìn hắn, im lặng thắng lời nói.
Đào Phong lại hỏi: “Lần đầu tiên giết người ông cảm thấy thế nào?”
Lần đầu tiên Triệu Hâm nghe thấy ai đó hỏi câu này, đáp: “Không có cảm giác gì cả.”
Đào Phong hy vọng mình cũng có thể làm được như vậy.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi của Lý Tầm lại tới, Đào Phong sử dụng một phần mềm để trò chuyện với đối phương, dụ đối phương đến tòa nhà bỏ hoang.
Triệu Hâm thì giám sát phía bên kia, chiếc taxi chở người tới đã rời đi. Từ từ, Đào Phong nghe thấy tiếng bước chân của đối phương.
Thật vậy, chỉ có một người.
Phía bên kia, Tôn Ngưng lái xe, Trương Minh Thải ngồi ở ghế sau ôm máy tính. Tôn Ngưng: “Lý Tầm định làm gì vậy?”
Trương Minh Thải nói: “Tôi cũng không biết, trước đó nó chỉ nói với chúng tôi là có cách để Triệu Hâm nói ra nơi giấu con chúng tôi.”
Nhưng sau đó Lý Tầm không có động tĩnh gì nữa thành ra bà ấy nào tỏ tường, huống hồ gì cho dù thất bại, mấy bà cũng sẽ không tìm đến Lý Tầm gây rắc rối.
“Đã khuya thế này rồi.” Chiếc xe chạy trên đường ngoại ô, Tôn Ngưng vẫn không yên lòng, lại hỏi, “Có thấy gì trong camera không?”
(P5)
“Tôi đang xem từng cái một, đợi đã, có rồi!” Trương Minh Thải hào hứng cùng cực, giây tiếp theo lại cho biết, “Là một con heo rừng.”
Chiếc xe phía trước đã dừng lại, bà còn nhớ lời của Lý Tầm, không tiếp tục đi theo về trước thay vào đó tìm một chỗ để đỗ xe ở bên cạnh.
Vừa dừng xe, bà đã ngồi vào ghế sau cùng xem màn hình camera. Trong màn hình có tòa nhà bỏ hoang, có rừng rậm, hồ nước.
Nhưng không có động tĩnh.
Đúng lúc này, Tôn Ngưng phát hiện ra một vấn đề: “Cô còn chưa mở âm thanh!”
Vào lúc này Trương Minh Thải mới nhận ra mình đã tắt tiếng video, bảo sao lại yên tĩnh tới vậy.
Hai người vội vàng bật âm thanh lên.
Hình ảnh trong video không ghi lại được gì tuy nhiên trong xe xuất hiện một âm thanh ngay lập tức...
“Nó đến rồi.”
Hai người lấy làm quen thuộc cùng cực, đó là giọng của Triệu Hâm.
Chắc hẳn nguyên nhân đến từ camera, đối phương vừa khéo ở góc chết của camera.
Trương Minh Thải thốt lên: “Lý Tầm đến tìm nhóm gã ư? Tới nói suông tại nơi hoang vu này?”
Tôn Ngưng muốn xuống xe ngay tức khắc tìm Lý Tầm.
Khi này trên màn hình truyền đến giọng nói của Lý Tầm: “Mấy cô đừng qua đây!”
Cùng với giọng nói đó, trên một trong những video giám sát xuất hiện bóng dáng của Lý Tầm.
Hai người nhìn nhau, nhận ra có thể Lý Tầm đang nói chuyện với họ. Hai người lo lắng bất an chờ Lý Tầm nói lời suông.
Quả nhiên, Lý Tầm ở đầu bên kia hỏi: “Cô Trương đâu rồi?”
Tuy nhiên ngay một giây tiếp theo, bất thình lình một cái bóng đen xuất hiện từ phía sau đè thẳng lên Lý Tầm, tiếp đó một sợi dây thòng lọng quấn quanh cổ cô, bắt đầu siết chặt.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Trương Minh Thải hét lên thất thanh, hai người xuống xe chạy về phía bên kia.
(P6)
- --
Người không còn thở nữa.
Tay của Đào Phong tê cứng, hắn đã dùng hết sức lực, chỉ trong vài phút ngắn ngủi hắn thấy như đã qua cả một đời.
Người ngã xuống đất, Triệu Hâm tiến đến kiểm tra, không còn thở.
Triệu Hâm ngẩng đầu lên, Đào Phong vẫn chưa hoàn hồn. Đầu óc hắn như ngừng hoạt động, toàn thân trống rỗng, hắn giết người, hắn thật sự đã giết người.
Đào Phong lấy lại tinh thần, nhìn về phía Triệu Hâm. “Tôi đã giết nó…”
Hắn rất cần nhận được thứ gì đó từ bên ngoài để có thể thở phào một hơi. Triệu Hâm nào rảnh quan tâm đến tâm trạng của hắn.
Đào Phong không nhận được sự an ủi từ bên ngoài, đành tự bụng bảo dạ: “Đều tại nó, nó là đứa lừa đảo, tôi từng muốn hợp tác với nó, chính nó không cho phép, chính nó đã chọn con đường chết này.”
Khi nói đến đây, hắn lại nghĩ ngay đến phần thưởng mình sắp nhận được.
Hắn đã hy sinh lớn bằng này, đương nhiên phải thu hoạch được lợi ích cực lớn. “Bây giờ, bây giờ ông đưa tôi đến nơi các nạn nhân năm đó.”
“Ngày mai hãy đi.” Triệu Hâm nói.
“Không được, ngay bây giờ!” Giờ hắn bắt đầu hoảng loạn, nếu Triệu Hâm lừa hắn, vậy là hắn đã giết một người mà không nhận được gì sất.
Cảm xúc hắn không hề ổn định cùng cực, Triệu Hâm nhận ra sự chênh lệch về vũ lực giữa đối phương và mình.
Triệu Hâm đành nói: “Bây giờ tôi đưa cậu đi.”
Họ ném xác của Lý Tầm xuống cái ao bên cạnh rồi mới rời đi.
Khi đến cuối con đường, Triệu Hâm quay lại nhìn tòa nhà bỏ hoang này. Lòng Triệu Hâm vẫn thấy bất an như cũ.
Gã không biết rõ do đâu, chỉ cảm thấy bất an. Có lẽ đã lớn tuổi thành ra không còn giữ được tâm tính như năm ấy.
(P7)
- --
Trương Minh Thải và Tôn Ngưng suýt chút nữa đụng phải người bên kia, may mà Tôn Ngưng phản ứng nhanh cộng thêm trời tối, hai người lập tức nằm xuống bụi cây bên cạnh.
Triệu Hâm và Đào Phong cấp tốc rời đi.
Họ vừa đi, hai người chạy ngay về phía ao nước lớn bên cạnh tòa nhà bỏ hoang. “Lý Tầm! Lý Tầm!”
Cái ao lớn trông đáng sợ khôn cùng, họ không biết sâu cạn ra sao. Tôn Ngưng
muốn nhảy xuống ngay, bà ấy biết bơi.
Lúc này chợt có một cái đầu nổi lên mặt nước, cả hai đều giật thót. Nhìn kỹ lại, là đầu của Lý Tầm!
Cô vừa thấy hai người bèn vừa bơi về phía hai người vừa khàn giọng kêu cứu trong sợ hãi: “Lấy đá, có cá sấu! Cá sấu đang cắn em!”
Tôn Ngưng và Trương Minh Thải vội vàng nhảy xuống nước, túm lấy cô. Trương Minh Thải cầm đá trong tay ném vào đầu con cá sấu, hên sao con cá sấu không lớn lắm, bị ném trúng đã bỏ chạy.
Lý Tầm vừa tức vừa bất lực, được hai người cô kéo lên bờ. Cổ họng cô đau quá, gần như chỉ nói được bằng hơi thở: “Sao ở đây lại có cá sấu!”
Quả nhiên, đã là người thì không thể tính toán được hết mọi chuyện.
Tôn Ngưng nhìn cổ cô: “Có phải từ đầu em biết bọn gã tới để giết mình? Sao em dám liều lĩnh cỡ này? Nếu Giả mà làm không tốt coi như mất luôn cái mạng. Sao em dám!”
Lý Tầm đau tới nỗi nhe răng trợn mắt, chỉ vào cổ họng của mình, đau quá, biểu thị mình không cách chi giải thích.
Không thả con săn sắt sẽ không bắt được cá rô.
Lý Tầm vừa lên bờ đã khóc vì đau, cổ đau, cuống họng đau, đùi cũng đau.
Trương Minh Thải kêu: “Phải đưa con đến bệnh viện ngay. Con bị thương toàn thân đấy!”
Lý Tầm xua tay, cố sức nói chuyện: “Trở lại xe. Hiện tại bọn họ đang đi tìm thi thể của các nạn nhân năm đó.”
Trương Minh Thải hối hả khiêng cô đi về phía chiếc xe, Tôn Ngưng đi theo bên cạnh, vẫn không nhịn được thốt lên: “Con nên nói với hai cô, để chúng tôi đến đây trinh sát trước cũng được, ít nhất giải quyết cá sấu trong hồ.”
(P8)
Lý Tầm khàn giọng bảo: “Con đã chuẩn bị cho họ chín kế hoạch giết người, không biết cuối cùng họ sẽ chọn kế hoạch nào...”
“Hơn nữa chắc chắn không thể nói với các cô, trước đây người biết kế hoạch là mẹ con.”
Bây giờ đang ở trại tạm giam. “Con làm chúng tôi sợ quá.”
“Không sao, con có kinh nghiệm mà.”
Cô giáo Tôn muốn cõng cô lên lưng nhưng sợ đụng tới vết thương của cô: “Để cô gọi xe cứu thương trước.”
“Không được, xe cứu thương phải chạy từ trong thành phố ra, đến lúc đó họ quay lại thành phố có thể sẽ gặp nhau thu hút sự chú ý của họ, chúng ta xem như công cốc. Cô đưa con về xe của cô, chúng ta quay lại.”
“Phải nhanh lên. Cô Trương, con gửi video cho nhà họ Tiền, bảo họ chuẩn bị sắn sàng.” Lý Tầm bắt đầu phân công nhiệm vụ, nói, “Bảo nhà họ Tiền theo dõi xe của Triệu Hâm, bây giờ Triệu Hâm sẽ đến nơi các nạn nhân năm đó bị giấu. Cô Trương, cô cũng bảo nhà họ Tiền gửi vị trí luôn cho chúng ta, chúng ta cũng đến đó.”
Trương Minh Thải làm theo những gì cô nói.
Lý Tầm bổ sung: “Xác định được vị trí rồi hãy báo cảnh sát, đừng đánh rắn động cỏ.”
Trương Minh Thải lại nói với nhà họ Tiền về việc Lý Tầm bị thương.
“Chị Tiền nói chị ấy đã sắp xếp xong rồi, chúng ta quay lại thành phố trước. Chị Tiền sẽ sắp xếp xe cứu thương đến đón chúng ta.”
“Không cần xe cứu thương, nếu Triệu Hâm quay lại mà gặp phải sẽ sinh nghi.” Lý Tầm vội vàng bảo.
“Chị Tiền nói chị ấy đã theo dõi được xe của Triệu Hâm, đến chừng đó xe cứu thương sẽ tránh khỏi Triệu Hâm, không bị Triệu Hâm phát hiện. Vết thương của con cần phải xử lý, ai biết con cá sấu trong nước đó có mang mầm bệnh gì không.”
Nghe vậy, Lý Tầm tỉnh táo lại từ niềm vui vì kế hoạch của mình thành công, gật đầu.
“Các cô nhất định phải cẩn thận.”
Hiện tại Đào Phong cấp bách muốn biết địa chỉ, lấy được thi thể của các nạn nhân năm đó, nhằm xoa dịu cơn khủng hoảng vì đã giết người của hắn.
Hôm nay nhất định phải lấy được địa chỉ.
Mặc dù giữa chừng có một chút trục trặc nhỏ, tuy nhiên về cơ bản kế hoạch của cô đã thành công.