Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Là Gã - Hỉ Hà Sơn

Chương 5




Ngày hôm sau, thầy chủ nhiệm vẫn chưa trở lại.

Các cô là học sinh lớp 12, thầy chủ nhiệm vắng mặt nhưng tiết Văn vẫn phải học.

Tiết Văn do một giáo viên khác đến dạy thay, không chỉ vậy, người đó còn nhấn mạnh trong lớp: “Điều thầy của các em lo lắng nhất là thành tích của mấy đứa, còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, đừng phân tâm, kỳ thi đại học là chuyện cả đời của các em đấy.”

Bạn cùng bàn của Lý Tầm thì thầm với cô: “Thầy chủ nhiệm có thể mất tích nhưng không thể ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.”

Lý Tầm không nói gì.

Người thầy giáo còn trẻ, nói một lúc thì không kiềm chế được nữa, thấy bên ngoài lớp không có ai đến bèn lại bắt đầu phát tiết tâm tình mình.

“Các em ít xem lại mấy thứ trên mạng đi. Nói về chuyện này đã, một số cư dân mạng không biết gì sất, cũng không quen biết thầy giáo lớp mấy đứa, không biết ông ấy là người ra làm sao, cứ mở miệng ra nói ông ấy là hung thủ giết người.”

Đương nhiên các bạn học cũng tin rằng thầy chủ nhiệm không phải hung thủ, dù rằng chưa hiểu rõ chuyện xác chết và luân hồi chuyển thế là như thế nào, song so với những người lạ trên mạng chắc chắn họ vững tin thầy giáo của mình hơn.

Chiếc điện thoại được Lý Tầm giấu dưới sách sáng lên một thoáng. Có tin nhắn.

Là Triệu Tĩnh Chính gửi sang.

“Em Lý Tầm, tôi không rành lắm về ngôi trường, có thể cần em giúp đỡ.” Lý Tầm nhiệt thành trả lời: “Anh cứ nói, em giúp được gì thì sẽ giúp hết.”

(P1)

“Tôi tìm thấy vài tờ A4 in về án giết người liên hoàn trong cặp công văn của ba, không biết lấy từ đâu ra.”

Đối phương không biết chứ hiển nhiên Lý Tầm rõ, trong lần học Văn ấy có bạn đọc nó nên bị thầy giáo thu lại.

Đối phương tiếp tục gửi tin: “Tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến việc ba tôi mất tích.”

Lý Tầm không nói mình là người làm, cũng không nói mình làm việc ấy để giúp mọi người giải trí, để mọi người giải tỏa áp lực xắng ngay kiếm thêm chút tiền. Thế nên cô đành có thể trả lời: “Để em hỏi giúp anh.”

“Được, em hỏi giúp tôi chuyện đấy trong trường xem, tôi với mẹ sẽ đi tìm hiểu thông tin về nạn nhân.”

“Cam đoan tìm kiếm nhân chứng không khả thi. Tôi nghĩ chuyện này nên bắt đầu từ vụ án năm đó.”

Đối phương nghĩ đâu ra đấy.

Anh ta phân tích cho cô: “Ba tôi là người tốt bực này, chưa từng làm điều gì có lỗi với ai, bao nhiêu năm nay tôi chưa từng thấy ông ấy cãi nhau với ai cả. Chắc chắn ông gặp họa do bức chân dung hung thủ được lan truyền trên mạng.”

Cho đến nay chưa ai giải thích được chuyện luân hồi chuyển thế là ra sao, Triệu Tĩnh Chính cũng không hiểu cơn cớ nào người đó chọn ba mình. Anh ta chỉ muốn làm rõ mọi chuyện, tốt nhất là làm rõ càng sớm càng tốt rồi đăng lên mạng, biết đâu kẻ bắt cóc ba mình nhìn thấy sẽ thả ba anh ta trở về.

Triệu Tĩnh Chính là niềm tự hào của thầy Triệu, trước đây thầy Triệu thường xuyên nhắc đến con trai mình thông minh bực nào trong lớp, tất cả học sinh đều biết ông là người cha đơn thân mà lại nuôi dạy con trai thật tốt.

Bây giờ xem ra đúng là như vậy. Bút của Lý Tầm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cô suy tư xem có nên thừa nhận chuyện luân hồi chuyển thế và bức chân dung hung thủ giống thầy giáo là do mình mang đến trường không.

Cô vừa lo lắng vừa sờ lên bề mặt thô ráp của viên đá. (P2)

Đến tiết học thứ năm, Lý Tầm lại nhận được tin nhắn của Triệu Tĩnh Chính.

“Tôi tìm kiếm thông tin trên mạng cả buổi, tìm được không nhiều thông tin về gia đình nạn nhân, tôi nghĩ ba người này là đáng ngờ nhất.”

Lý Tầm nói: “Anh gửi cho em đi, em xem giúp anh.”

Gia đình các nạn nhân năm đó không chỉ có ba người, tuy nhiên không tìm ra được nhiều gia đình nạn nhân trên mạng, có thể họ đã quay lại cuộc sống thực tế cũng như vượt qua nỗi đau.

Lý Tầm thấy người ở trên cùng là một người đàn ông trung niên tiều tụy có thừa, bên dưới là tin tức.

“Sau khi mất con, doanh nhân nổi tiếng mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.”

Đây là người giàu có nhất trong số tất cả các gia đình nạn nhân năm đó, Lý Tầm đã xem xét toàn bộ vụ án trong hai ngày qua, người này được quan tâm nhất trong tổng toàn bộ thân nhân nạn nhân.

Trước hết là sau sơn nguy biến ông ta trở nên giàu có, một mực treo thưởng. Dĩ nhiên Lý Tầm biết ban đầu đối phương treo thưởng 500,000 tìm hung thủ; còn từ năm ngoái ông ta đã treo thưởng 2 triệu chỉ cần biết tung tích của đứa con.

Nói cách khác, ngay cả hung thủ cũng có cơ hội cầm được số tiền.

Sở dĩ có sự biến chuyển này vì ông ấy được phát hiện mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối trong hai năm qua.

Vô số người đã cố gắng mỗi tội không một ai nhận được tiền, nhiều người bảo trừ khi chính hung thủ đến.

Vụ án này xảy ra vào thời chưa có nhiều camera cộng thêm là án mạng liên hoàn. Nhiều vụ án man rợ được giải quyết dựa vào mối quan hệ xã hội của nạn nhân, trong khi loại án mạng ác ý không phân biệt đối tượng này không thể tìm thấy hung thủ từ cuộc sống của nạn nhân, lại không có camera giám sát, không có manh mối, gia đình các nạn nhân đã bắt đầu tuyệt vọng trong những năm qua.

Con trai của thầy giáo gửi tin nhắn: “Nếu ông ta nhìn thấy bức chân dung của ba tôi trên mạng chưa kể bản thân lại mắc bệnh ung thư, nhất thời hành động điên loạn, có lẽ đã bắt cóc ba tôi rồi.”

Lý Tầm đang xem say mê thì bỗng bị ai đó huých vào khuỷu tay.

Cô không ngẩng đầu lên, lặng lẽ kéo cuốn sách bên cạnh tới, đoạn bắt đầu đọc

sách.

Nơi góc mắt cô thấy giáo viên dạy thay đi qua bên cạnh mình, Lý Tầm thở phào nhẹ nhõm, ví dù điện thoại của cô bị tịch thu thì phiền to.

(P3)

Đợi đến lúc tan học, cô mới có cơ hội trả lời tin nhắn cho đối phương. “Vậy anh tính làm gì?”

“Tôi không tìm thấy địa chỉ nhà của đối phương nên tôi định ngồi chờ ngoài công ty của ông ta.”

“Em đi cùng anh, có người giúp đỡ luôn tiện hơn.” Lý Tầm bổ sung thêm, “Bây giờ anh quá vội vàng, một người cao lớn khôi ngô như vậy chạy đến sẽ làm người ra tưởng anh tới trả thù. Em đi chung với anh, đến chừng đó em sẽ giúp anh câu giờ, nói chuyện tử tế với người ta.”

Người bên đầu dây nhớ lại chuyện Lý Tầm lấy camera trước đó, cũng thấy có lý nên đồng ý lập tức.

Lý Tầm về nhà, kể lại chuyện này cho mẹ.

Lý Ngọc Quế không vui, vừa thái cà rốt vừa nói: “Đi xen vào chuyện đó làm gì, sắp thi đại học rồi, con còn muốn thi không?”

Đúng thế.

Kỳ thi đại học quan trọng hơn.

Dù có là trường học hay phụ huynh đều nghĩ như vậy.

Lý Tầm bày tỏ: “Con chỉ đi xem thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc học đâu ạ. Con mang vở bài tập sai đi, lúc đó con vừa đi vừa xem được không mẹ?”

Thấy vẻ mặt mẹ có vẻ không vui, Lý Tầm cầm vở bài tập sai lên thề: “Con đảm bảo sẽ xem lại vở bài tập sai này hai lần, tranh thủ từng giây từng phút để ghi nhớ.”

Lý Ngọc Quế: “Lúc đó lòng dạ đã bay đi rồi, còn nhìn được gì nữa?”

Lý Tầm: “Con từng đọc một báo cáo nghiên cứu nói rằng khi con người ở trong trạng thái cảm xúc kích động, họ sẽ nhớ thứ mình có ấn tượng càng sâu.”

Lý Ngọc Quế sững sờ một lúc, dường như đang chìm đắm trong một ký ức nào đó.

Con người thường nhớ rõ hơn khi ở trong tình huống cực đoan.

Lý Tầm lấy vở bài tập sai và hai quả chuối, ăn lót dạ trước. Thấy Lý Ngọc Quế không nói gì cô mới đi ra ngoài.

(P4)

- --

Lý Tầm hối hả đến địa điểm hẹn hai người đã thống nhất. Người kia đưa cho cô một cuốn sổ và tài liệu in.

Là tất cả những thông tin anh ta có thể tìm được về các nạn nhân.

“Em cũng nhìn thử xem có thể tìm ra manh mối mới nào không.” Mặc dù Lý Tầm là học sinh cấp ba song Triệu Tĩnh Chính không hề coi thường cô. Theo anh ta, học sinh lớp 12 có thể là những người có bộ não nhanh nhẹn nhất trên thế giới.

Lý Tầm không lấy ra vở bài tập sai thay vào đó bắt đầu lần giở hồ sơ của gia đình các nạn nhân.

Năm ấy hầu hết người bị hại đều là trẻ con. Vì chính sách kế hoạch hóa gia đình của thời đó nên các nạn nhân đều là con một cũng như chưa tìm ra kẻ thủ ác cho nên gia đình nạn nhân khó thoát khỏi bóng tối này vô cùng.

Lật đến cuối, Lý Tầm dừng lại.

“Nạn nhân cuối cùng là một cặp mẹ con. Người mẹ đơn thân và con gái bán chè trôi nước trước cổng nhà máy, con gái ngủ ở thùng xe ba bánh phía sau. Ban đầu hung thủ muốn bắt cóc đứa trẻ, người mẹ phát hiện ra thì lái xe ba bánh đuổi theo, kết quả bị đâm một nhát dao, đến khi công nhân tan làm mới được phát hiện. Nghe nói nhát dao đó gần như mở ngực mổ bụng, ruột xổ hết ra ngoài.” Khu công nghiệp vốn đã thưa người ngay khi đó lại là giấc khuya, người mẹ đơn thân vốn định đợi công nhân ca đêm tan làm.

“Tuy nhiên có khá nhiều tin tức nói rằng người mẹ này chưa chết, có điều bà ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng. Chưa có lấy một lần.”

Lý Tầm không nói gì, Triệu Tĩnh Chính không để ý đến sự khác thường của cô, hiện tại anh ta có rất nhiều cảm xúc cần phải phát tiết.

Triệu Tĩnh Chính bổ sung: “Sao ba tôi có thể là hung thủ được, những vụ án xảy ra khi tôi còn bé. Em đừng nhìn tôi bây giờ là một người bình thường mà lầm, hồi nhỏ tôi hành người lắm, không thể rời xa người khác một mảy nào, mẹ tôi thì mại bỏ mặt tôi, toàn nhờ ba tôi chăm sóc cả.”

Lý Tầm không nói gì, cô chỉ nhìn vào câu “mở ngực mổ bụng” và “ruột xổ hết ra ngoài” trên tư liệu.

Dạng tổn thương tới nông nỗi này thật mới lạ, cô chưa từng thấy. Nhưng cô đã từng thấy những vết sẹo tương tự.

(P5)

Đúng là đầu óc của một cô học sinh cấp ba nhanh nhạy tợn. Cô gấp lại tập tư liệu về nạn nhân, chuyển sang chủ đề khác, hỏi: “Hồi nhỏ anh hành người ta tới vậy ư?”

“Nói thế này, trong khu dân cư của chúng tôi dù có là lầu trên lầu dưới thì không ai không ghét tôi. Mẹ nhiều lần ước gì bóp chết quách tôi cho rồi, cuối cùng cũng vì tôi mà họ ly hôn. Chỉ có ba tôi, ông chưa bao giờ đánh tôi, chưa bao giờ mắng tôi lấy một câu nào. Một người như vậy làm sao có thể giết người cho được?”

Lý Tầm ừ một tiếng, không đưa ra ý kiến, trong đầu cô vẫn đang nghĩ về chuyện vết sẹo.

- --

Trong căn phòng phủ mờ tối ở nhà Lý Tầm, Lý Ngọc Quế đang thay đồ. Bà mặc vào cái áo mưa màu đen có thể chống nước, bên trong là áo len, và bên dưới lớp áo len, từ vị trí tim đến rốn có một vết sẹo dài rõ rệt.

Bà thu dọn xong xuôi chợt nhớ ra điều gì đó thì lấy điện thoại ra, nhắn tin cho con gái: “Con nhớ xem lại cuốn vở bài tập sai, đừng có mà ở ngoài ham chơi quên mất chuyện thi đại học. Đối với tuổi của con mà nói, thi đại học mới là quan trọng nhất. Chuyện thầy chủ nhiệm lớp con tự có người lớn lo liệu, không cần một đứa học sinh lớp 12 như con phải lo lắng.”

Rất nhanh, tin nhắn trả lời cua Lý Tầm tới.

“Mẹ à con biết rồi, con đang học thuộc các cấu trúc câu tiếng Anh trong lúc căng thẳng đây.”

Lý Ngọc Quế nhìn tin nhắn, mất một lúc lâu mới hoàn hồn rồi lại một lần nữa

bước vào tầng hầm.