“Chị Tầm, cậu đang làm gì vậy?”
Quách Anh – bạn cùng bàn của Lý Tầm – vừa bước vào đã giật nảy mình. Lý Tầm đang xoay hai viên đá cuội đến nỗi sắp bốc khói.
Áp lực lớn đến bằng nào?
“Tầm à, đây là hai viên đá cuội chứ không phải hạt óc chó đâu, đừng có làm vậy.” Cô ấy vội vàng cứu lấy hai viên đá cuội của mình rồi hỏi, “Dạo này cậu căng thẳng lắm à?”
Lý Tầm nói: “Cũng không hẳn là căng thẳng mà là tớ đang suy nghĩ về một vấn đề.”
“Vấn đề gì vậy, nói ra đi để tớ giúp cậu nghĩ cùng. Dạo này cậu không có tâm trạng làm báo nữa, mọi người buồn chết mất. Cậu mau lấy lại tinh thần đi.”
Bắt đầu từ hôm qua Lý Tầm đã mang vẻ ngẩn ngơ, thậm chí còn không làm báo lá cải giải trí nữa.
Lý Tầm thật sự cần sự giúp đỡ của người khác vì vậy cô đáp: “Độ này sức khỏe mẹ tớ không ổn, mất ngủ hoài, cứ thế này thì không xong. Tớ đang nghĩ nên mua loại thực phẩm chức năng nào tốt cho mẹ, loại giúp tĩnh tâm an thần ngủ ngon. Tớ cảm thấy mẹ tớ mất ngủ lo nghĩ do tâm trạng bất ổn, mấy cậu có từng mua loại nào chưa?”
Dù làm gì cũng phải giữ bình tĩnh thì mới có thể chiến thắng. Hiện tại mẹ cô đang mất kiểm soát về cảm xúc, cứ thế thì không được.
Chỉ thế thôi ư?
Quách Anh cho biết: “Cậu hỏi tớ là hỏi đúng người rồi đó, tuyệt đối đừng có đi mua thực phẩm chức năng ở hiệu thuốc!”
Lý Tầm nghe xong mắt sáng rỡ, lập tức đến gần ôm lấy tay bạn: “Nhất cậu đấy! Tớ biết ngay ông trời xếp chúng mình ngồi cùng bàn là có lý do mà!”
(P1)
Giá trị cảm xúc tăng cao.
Quách Anh cười ha ha, đoạn bắt đầu dốc hết tâm can chia sẻ kinh nghiệm: “Hồi trước mẹ tớ cũng bị mất ngủ, tính tình nóng nảy lắm. Lúc đầu mẹ tớ cũng đi mua thực phẩm chức năng, ngoài việc tăng cân ra thì chả có tác dụng gì. Sau đó nghe người ta giới thiệu, mẹ tớ đi châm cứu, châm được vài ngày là tình trạng tốt lên tức thì.”
Lý Tầm nghe xong thấy thật hữu ích: “Tớ sẽ cho mẹ đi thử xem.”
Quách Anh nói cho cô biết tên cửa tiệm là Tiệm châm cứu chị Lý.
“Ngoài ra cậu nói với mẹ cậu đừng đi những tiệm châm cứu lớn, những tiệm đó thường làm việc theo quy trình lại thuê nhân viên,” cô bạn nghe mẹ mình nói lại, “họ sẽ không làm kỹ và cũng không điều trị theo nhu cầu của từng khách.
Tốt nhất nên tìm những tiệm nhỏ do chính chủ làm, họ sẽ cho khách hàng trải nghiệm tốt hơn, cửa tiệm họ toàn nhờ vào truyền miệng và khách hàng quen thôi.”
Lý Tầm ngạc nhiên: “Tài thật!” Quả nhiên không nên xem thường bất kỳ ai.
Ở một bên khác, Triệu Tĩnh Chính đang ngồi trong Tiệm châm cứu chị Lý. Mẹ anh ta đang châm cứu cho một người khác bên trong.
Anh ta quay về suy nghĩ lại có lẽ từ đầu mình đã đi sai hướng thật.
Thời gian quá ngắn kể từ khi những bức ảnh được tung lên mạng đến khi cha anh ta mất tích.
Vả lại anh ta đã xem hết tất cả các đoạn phim giám sát xung quanh, không hề có bất kỳ điều bất thường. Bên phía cảnh sát đã trả lời, nói rằng người đăng ảnh chỉ là một học sinh cấp ba, không hề quen biết cha anh ta.
Có lẽ là ai đó quen biết với cha anh ta trong cuộc sống.
Việc tìm kiếm thông tin của gia đình nạn nhân trên mạng không tính là khó.
Về mối quan hệ xã hội của cha anh ở trường, anh đã đi hỏi, cha anh thật sự chưa từng làm ai phật lòng ở trường, thường xuyên dạy thay cho đồng nghiệp và được học sinh yêu quý, không có gì đáng ngờ.
Sau đó anh ta đến tìm mẹ mình.
Mẹ anh ta... Giả mà phải đánh giá mẹ mình, anh ta chỉ có thể dùng cụm từ “không có trách nhiệm” để hình dung.
(P2)
Mẹ anh ta là một người phụ nữ không có trách nhiệm. Hồi anh ta còn nhỏ bà đã không chăm sóc anh tử tế, tới khi ly hôn rồi bà cũng ít khi đến thăm anh ta, chỉ thi thoảng gửi cho anh ta một ít tiền.
Giờ đây cha anh mất tích mà bà hãy còn phải tới loay hoay với tiệm châm cứu của mình, không hề giúp anh ta tìm người.
Anh ta ngồi trên ghế ngoài, càng nghĩ càng tức giận.
Từ đầu việc châm cứu đã hơn một tiếng đồng hồ. Người phụ nữ đến hôm nay là khách quen của Tần Lý, hai người vừa châm cứu vừa trò chuyện, toàn là những chuyện hàng ngày.
Khi người phụ nữ ra về, thấy Triệu Tĩnh Chính ngồi bên ngoài thì bà ta bảo: “Chị Lý, đây là con trai chị à? Trông cháu thật là đẹp trai, chắc đang học đại học rồi nhỉ?”
Tần Lý có vẻ tự hào, đáp: “Là con trai tôi, đã tốt nghiệp đại học và đang học cao học.”
“Giỏi thế, sau này chị Lý sẽ được hưởng phúc đấy.”
Triệu Tĩnh Chính cau mày, cảm xúc khó chịu kia lên đến đỉnh điểm.
Anh ta thi đậu cao học, bà có gì để khoe khoang? Có liên quan gì đến bà không? Chính ba anh ta dạy dỗ thật tốt!
Anh ta cúi đầu, hoàn toàn không nói chuyện với người phụ nữ, cố tình không tỏ ra hòa nhã.
Người khách hàng cũng không màng tới chuyện này, phụ nữ trung niên thường có thói quen hay khen ngợi trẻ con theo phản xạ khi thấy được con cái của người khác.
Khi khách hàng đi rồi, Tần Lý ngồi xuống bên cạnh con trai, vừa rót nước cho anh ta vừa giải thích: “Cô ấy là khách quen, đã đặt lịch từ trước. Cô ấy bị đau vai gáy nên khó từ chối được.”
Triệu Tĩnh Chính không buồn cãi cọ với bà, lấy điện thoại ra vừa ghi âm vừa hỏi: “Bây giờ con nghi ngờ ba không bị gia đình nạn nhân bắt cóc mà là bị người quen biết trong cuộc sống bắt đi. Mẹ là người hiểu rõ nhất về ba, mẹ hãy nghĩ kỹ xem ai có khả năng làm việc ấy.”
Tần Lý nghe ra sự mất hứng trong giọng nói của con trai, bà cũng có phần mất hứng.
Tuy nhiên những năm qua bà đã tiến bộ hơn, bà kìm nén sự khó chịu trong lòng và nói với anh ta: “Để mẹ nghĩ lại xem.”
(P3)
Thấy bà không đưa ra được manh mối nào, Triệu Tĩnh Chính mất kiên nhẫn thốt lên: “Mẹ cứ nghĩ về ba khía cạnh họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp đi.”
“Họ hàng? Bên nhà mẹ chắc chắn không liên quan đến chuyện này rồi, ông ngoại mẹ đã mất từ lâu, bà ngoại mày là một bà cụ hơn 70, làm sao bắt cóc ba mày được.”
“Bạn bè...” Chợt Tần Lý ra một vấn đề, “Hình như ba mày không có bạn bè chỉ có đồng nghiệp. Từ lúc ba mẹ ở bên nhau cho tới giờ mẹ chưa bao giờ thấy ông ấy liên lạc với bạn thời cấp ba hay đại học.”
Triệu Tĩnh Chính nhớ lại thì quả đúng là vậy. Sao có thể như thế chứ?
Theo lý mà nói với tính cách như vậy sao ba anh ta không có bạn bè cho được? Tim anh ta đập dồn đôi lần, là một người vô cùng thích xem phim điện ảnh và truyền hình…
Trong đầu anh ta lập tức lóe lên một khả năng.
Có phải khi còn trẻ ba anh ta làm việc thiếu hiểu biết? Ví dụ như đánh nhau, bắt nạt bạn học?
Bây giờ người ta tìm đến trả thù ba anh ta.
“Họ hàng của ba mày...” Tần Lý nhíu mày hồi tưởng, “Lúc hai ba mẹ mới quen nhau, ông ấy có nói với mẹ là ba mẹ của mình đã mất, họ hàng khác thì không muốn liên lạc với ông ấy, thành ra mẹ chưa bao giờ gặp họ hàng bên nhà ba mày.”
Triệu Tĩnh Chính cũng chưa từng gặp. Từ nhỏ đến lớn cuộc sống của anh ta chỉ xoay quanh nhà, trường học và đồng nghiệp của cha.
Tần Lý lại nhớ ra một số chuyện, toàn là những chuyện thật lâu trước đây, nếu không cố ý hồi tưởng âu có lẽ cả đời cũng không nhớ tới.
“Khi mày được khoảng tám tháng, có một người phụ nữ đến tìm chúng ta với địa chỉ nhà mình trên tay, bảo là tìm ba mày, còn bảo rằng mình là em gái của ba.”
“Nhưng khi ba mày về nhà lại cam đoan người kia lừa đảo và rồi người phụ nữ đó không bao giờ đến nữa. Mẹ nhớ là người phụ nữ đó có nét giống ba mày, lúc đó mẹ còn nghĩ lừa đảo mà biết chọn người quá.”
Triệu Tĩnh Chính ghi lại.
Tối hôm đó, anh ta chia sẻ những thông tin thu thập được với Lý Tầm.
“Bên tôi không tìm thấy tin gì quan trọng, mẹ tôi cũng không biết nhiều, hơn nữa bà ấy còn bận rộn không giúp được tôi. Hiện tại tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.” Anh ta và những gì mình cần tìm hiểu cách nhau một thế hệ, ví dù có mẹ dẫn theo anh ta đi tìm người thì sẽ tiện hơn khôn cùng, chẳng qua chính anh ta không biết làm thế nào để vượt qua lớp rào cản.
Nhưng Lý Tầm lại mang đến cho anh ta một tin tốt. (P4)
“Em đã nói chuyện với nhà đầu tư đó rồi, chú ấy đồng ý sẽ giúp chúng ta liên hệ với tất cả các gia đình nạn nhân, để xem liệu họ có thật sự bắt cóc người không.”
“Chú ấy bằng lòng giúp chúng ta?”
“Em đã phân tích với chú ấy một chút, giả như chuyện ấy thật sự do gia đình nạn nhân gây ra thì họ đã rơi vào ngõ cụt. Nếu cha anh là hung thủ, trừ khi cha anh bị vấn đề về thần kinh nếu không tuyệt đối không thừa nhận. Còn nếu cha anh không phải hung thủ, cha anh không cách gì cung cấp thông tin mà họ cần. Cho nên em để chú ấy tìm giúp ba anh để mọi chuyện không tới mức hết cách cứu vãn. Vì cha anh, cũng vì gia đình nạn nhân đáng thương.”
“Điều kiện là sau khi tìm thấy cha anh, chú ấy muốn nói chuyện riêng với cha anh để xác nhận rằng cha anh không phải là hung thủ giết con trai của chú ấy.”
“Em nghĩ chúng ta hãy tìm người trước đã. Nói chung cha anh không phải là hung thủ, chúng ta không sợ nói chuyện với ai hết. Thế là em đã đồng ý với chú ấy.”
Triệu Tĩnh Chính chưa kịp phản ứng đã thấy đối phương gửi tin nhắn tiếp.
“Hơn nữa chuyện này do em đồng ý, ví dù về sau các anh không muốn nói chuyện, các anh cứ đổ lỗi cho em, nói rằng em chỉ là một học sinh trung học, thiếu hiểu biết.”
Lý Tầm quá nghĩa khí.
Triệu Tĩnh Chính trả lời ngay tức khắc: “Không sao, bên anh không sợ nói chuyện.”
Bên kia, Lý Tầm trả lời: “Yên tâm, em biết mình đang làm gì.” Cô lại bắt đầu lên kế hoạch.
“Bấy giờ đã có người giàu có giúp đỡ, chúng ta không cần phải lo lắng về vấn đề gia đình nạn nhân nữa. Ngày mai anh tập trung điều tra về họ hàng của cha mình.” Lý Tầm đưa ra một kế hoạch chi tiết, “Anh có thể trực tiếp nhờ cảnh sát giúp đỡ, đừng nói với họ rằng cha anh đã mất thay vào đó nói là cha anh gặp chuyện, anh muốn báo cho ông bà cũng như cô của anh nhưng không biết làm sao tìm được bèn nhờ cảnh sát giúp đỡ xem có cách hay không.”
Triệu Tĩnh Chính đột nhiên nhận ra, đúng rồi, sao lại quên mất cảnh sát. “Em sẽ giúp anh chú ý đến tình hình bên trường.”
“Có tin gì mới thì báo cho em biết, chúng ta cùng nhau thảo luận.” (P5)
“Được, chỉ cần em không chê tôi phiền là được.” Triệu Tĩnh Chính trả lời.
“Không phiền đâu, anh là bạn của em, cha anh lại là thầy giáo mà em kính trọng nhất. Giả mà em không giúp được gì thì em mới là người khó chịu. Chúng ta cùng nhau cố gắng, chắc chắn sẽ tìm được cha anh.”
Triệu Tĩnh Chính nhìn tin nhắn của Lý Tầm, sống mũi cay cay.
Cha anh ta luôn bảo vệ anh ta rất tốt, hầu như những việc lớn nhỏ thường do cha anh ta quyết định. Bây giờ cha mất tích, anh ta mất đi chỗ dựa tinh thần, phản ứng đầu tiên là tìm mẹ, mỗi tội mẹ anh ta lại không gánh vác được trách nhiệm này.
Giờ đây Lý Tầm đã thay thế vị trí đó, Triệu Tĩnh Chính cảm thấy an tâm hơn hẳn.
Nỗi lo lắng vì một mình anh ta không biết phải làm gì khi cha mất tích đã bay biến.
Anh ta cảm thấy mẹ mình còn không bằng một người ngoài.
Hiển nhiên Lý Tầm biết cảm giác của anh ta. Ngay từ lần đầu gặp mặt đối phương, cô đã xác định được hình thức ở chung về sau cho cả hai.
Cô kết thúc cuộc trò chuyện với anh ta, kéo một chiếc ghế đẩu xuống tầng hầm đầy thoải mái.
Hôm nay mẹ cô không ở nhà thay vào đó đã bị cô ép đi châm cứu, cô có một tiếng đồng hồ.
“Thầy, thầy đã nghĩ kỹ chưa? Có thể nói cho em biết đứa trẻ năm đó ở đâu không?”
“Mẹ em đối xử với tôi như vậy âu tôi không biết nói gì nữa. Em có thật sự nghĩ tôi là hung thủ ư?
“Khác nhau chứ ạ. Nếu mẹ em biết chuyện thầy sẽ chết chắc, đương nhiên thầy không nói. Em biết điều đó, em sẽ thả thầy đi đồng thời không tố cáo thầy, đương nhiên thầy có thể nói cho em hay. Em chỉ cần một sự đảm bảo.”
“Tôi chưa bao giờ giết người, cho dù em hỏi bao nhiêu lần, tôi cũng không thể trở thành hung thủ.”
Lý Tầm đặt ghế trước mặt thầy chủ nhiệm, đột nhiên nở nụ cười và thốt lên: “Thầy này, người mà thầy muốn giết nhất có lẽ là con trai thầy đúng không? Một đứa trẻ vừa ồn ào vừa ngu như heo, dạy dỗ chắc hẳn đau đầu lắm.”
“Bạn Lý Tầm, em đừng có suy diễn vô vị như vậy. Em tự kết tội tôi trước rồi bắt đầu tìm kiếm manh mối, đương nhiên sẽ cho rằng mọi manh mối đều chứng minh tôi có tội.”
“Thầy không thể đánh con mình vì sâu thẳm trong lòng thầy vẫn khao khát trở thành một người cha tốt. Càng không thể giết con mình vì rất có thể thầy sẽ phải ngồi tù. Cảm xúc của thầy không có cách nào giải tỏa, vậy làm thế nào thầy nhắm đến nạn nhân đầu tiên?”
“Vớ vẩn.”
“Có phải vì nạn nhân đầu tiên cứ khóc mãi không?”
Có thể tìm thấy quá nhiều tư liệu về vụ án năm đó trên mạng, bao gồm cả vụ án đầu tiên.
Nạn nhân chỉ mới bốn tuổi, đang đi dạo công viên cùng với ông nội. Đi được vài bước, đứa trẻ không chịu đi nữa, nằm lăn lộn trên đất, vừa khóc vừa la làng. Ông nội hù cháu, đi về trước mấy bước: “Ông đi đây, ông không cần cháu nữa.”
Người thế hệ trước thường thích dùng cách dọa nạt này để khiến trẻ con ngoan
ngoãn.
Ông quay lại thì không thấy cháu mình đâu.
“Vớ vẩn, tôi chưa bao giờ làm những việc như em nói.”