Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 51




[Ngoan nào, đừng chọc tôi.]

Edit: Kally

Beta: Phong

Câu trả lời của Diệp Tiêu như thắp lên một ngòi nổ bí mật, hơi thở của Lăng Thần chợt trở nên dồn dập, lòng bàn tay dán bên người Diệp Tiêu nóng rực, như thể muốn hòa tan linh hồn Diệp Tiêu trong vòng tay mình.

"Nào, để đội trưởng hôn em lần nữa......"

Hắn trầm giọng nói thế, Lăng Thần lại tìm được đôi môi Diệp Tiêu hôn lên. So với lúc nãy, lực đạo đã dịu dàng đi nhiều. Chóp mũi hai người khẽ cọ, Hai người chóp mũi nhẹ cọ, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, như thể họ là những người thân mật nhất trên thế giới.

Hơi thở của Diệp Tiêu run rẩy, áo cậu bị kéo xuống để lộ xương quai xanh và bả vai thon thả trắng nõn. Lăng Thần hôn m út hõm xương quai xanh, bàn tay nóng rẫy vói vào vạt áo mò dần lên trên.

Đúng lúc ấy, giọng nói của Giang Xán Xán bỗng nhiên truyền ra từ phòng điều khiển chính, Diệp Tiêu cảm giác Lăng Thần vừa hôn vừa cọ cậu từng chút một, cậu theo bản năng muốn tìm điều gì đó để dời lực chú ý, nhẹ thở hổn hển hỏi, "Đội trưởng...... Anh ấy đang niệm gì thế ạ?"

Thanh âm của Lăng Thần như vắt ra từ kẽ răng, "《 Bát Nhã Ba La Mạt Đa Tâm Kinh》."

(*): Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn.

Vừa dứt lời, âm lượng của Giang Xán Xán cao tới đỉnh núi, sau đó lại tạm dừng hai giây, đổi một bài mới tiếp tục niệm.

Lực chú ý của Diệp Tiêu hoàn toàn bị chuyển hướng, cậu tò mò hỏi, "Vậy bây giờ thì sao ạ?"

"《 Thanh Tĩnh Kinh 》."

( *): là một tác phẩm kinh điển vô danh của Đạo giáo đời Đường kết hợp các chủ đề triết học từ Đạo Đức Kinh với cách trình bày logic của các văn bản Phật giáo và một hình thức văn học gợi nhớ đến Tâm Kinh. Nó hướng dẫn các học viên của Đạo thực hành loại bỏ h@m muốn để trau dồi tinh thần và sự tĩnh lặng.

"Mẹ kiếp." Lăng Thần tựa đầu vào vai Diệp Tiêu, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu cực kì nguy hiểm, "Giang Xán Xán, mẹ nó mày lại niệm thêm một chữ thử xem!"

Giang Xán Xán đang niệm kinh lập tức dừng gấp, ngay sau đó là gân cổ lên gào "Đàn ông đều là cái móng heo lớn! Ban đầu thì nói chỉ cọ thoi, ngay sau đó sẽ nói anh không đâm vào đâu! Thần ca anh là đồ cầm thú! Cái đồ móng heo lớn!"

Một phút sau, Lăng Thần giúp Diệp Tiêu sửa sang lại quần áo, dẫn theo người quay trở lại phòng điều khiển chính. Giang Mộc đang ngồi trước một loạt thiết bị, ngón tay như bay. Mà Giang Xán Xán kiên cường mà đứng bên cạnh, trừng mắt với Lăng Thần.

Nhưng sau khi nhận ra ống tay áo Lăng Thần dính đầy máu, vẻ mặt gã liền chuyển sang, lo lắng, "Thần ca, anh bị thương sao?" Gã nở nụ cười ngượng ngùng, "Ha ha, hôm nay thời tiết thật sáng sủa a, nắng gắt như lửa!"

Diệp Tiêu nhìn thoáng qua cửa sổ, có ý tốt nhắc nhở, "Bên ngoài trời tối rồi."

Giang Xán Xán: "......"

Lúc này, thiết bị phát ra một tiếng "Tích ——" thật dài, Giang Mộc lại lần nữa cứu Giang Xán Xán ra khỏi biển lửa, "Thần ca, quyền khống chế đã bị phá hủy rồi."

Vừa nói anh vừa nhấn nút. Chẳng bao lâu, trên màn hình lớn xuất hiện một bản đồ phẳng của toàn bộ trung tâm chỉ huy, trên đó có những chấm dày đặc, "Xanh là phe ta, đỏ là kẻ xâm nhập."

"Ừ." Lăng Thần gật đầu, "Tiếp quản đội vũ khí phòng ngự."

Giang Mộc nhanh chóng thao tác, mười giây sau, một thanh âm điện tử vang lên: "Muốn dọn dẹp kẻ xâm nhập không?"

Lăng Thần ra lệnh, "Có."

Sau khi có lệnh, đội vũ khí phòng thủ trỗi dậy từ các vị trí khuất như mái nhà, rễ tường, bụi cây,..., tự động xác định mục tiêu xâm nhập, khóa chặt và bắn. Chẳng mấy chốc, những chấm đỏ trên màn hình giảm đi nhanh chóng.

Giảm Lan thông qua máy liên lạc tức giận nói: "Thấy có một nhóm nhỏ đi đến tầng dưới của phòng điều khiển chính nên em chuẩn bị nổ súng thể hiện, nhưng sau đó một đội súng máy đã thò ra từ bức tường bên ngoài! Bắt nạt người ta sao!"

Trong giọng nói Lăng Thần mang ý cười, "Được rồi, em có thể quay về rồi."

Bọn họ tập hợp lại trong phòng điều khiến chính, Lăng Thần xoay lưng lại tránh Diệp Tiêu để lấy những mảnh thủy tinh ghim trong lòng bàn tay ra, vừa chờ Giang Mộc điều tra kết quả.

Một loạt dữ liệu nhanh chóng bay qua, cuối cùng dừng lại, Giang Mộc báo cáo: "Xác nhận, tạm thời vẫn chưa tìm được giáo sư Bạch và giáo sư Lăng."

Trong tình huống này, không tìm được mới là an toàn nhất. Lăng Thần gật đầu nói "Ừ", sau khi nhặt những mảnh thủy tinh ra, hắn xịt bình xịt y tế lên, cầm cuộn băng lên định tùy ý quấn lại, lại thấy Diệp Tiêu đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào vết thương trên lòng bàn tay, đôi mắt đẫm lệ.

Động tác trên tay khựng lại, Lăng Thần đưa cuộn băng qua, dỗ dành cậu, "Bé con giúp đội trưởng băng lại có được không?"

Diệp Tiêu cầm lấy cuộn băng tỉ mỉ giúp Lăng Thần quấn lại, giọng nói ũ rũ, "Đội trưởng đừng để bị thương."

Lăng Thần muốn dịu dàng bao nhiêu liền dịu dàng bấy nhiêu, "Được, sau này đội trưởng sẽ cố gắng không để bị thương."

Giảm Lan đứng bên cạnh nghe thấy cái giọng này mà mặt nhăn nhó, che má như bị đau răng.

Lúc này, kênh liên lạc truyền đến yêu cầu gọi điện, mấy người nhìn màn hình, Giang Xán Xán thở dài: "Vậy cuối cùng cũng có người phản ứng?"

Lăng Thần nhận cuộc gọi, một giọng nói vồn vã của một người đàn ông vang lên, "Là ai đang ở phòng điều khiển chính?"

Nghe thấy giọng điệu này, Lăng Thần không hiểu sao lại thấy khó chịu, không chút để ý trả lời, "Thằng cha mày."

Giang Xán Xán đứng bên cạnh cười tới mức phải đỡ tường.

Đối diện cũng không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này, dừng hai giây mới nghiêm túc nói, "Tôi không quan tâm anh là ai, dừng mọi việc anh đang làm lại và rời khỏi phòng điều khiển chính ngay!"

"Sau đó nhìn chỉ huy trung tâm bị Thánh Tài đập nát sao?" Khóe miệng Lăng Thần còn cong lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt đã dần trở nên lạnh lẽo, hắn bỗng nhiên lạnh lùng nói, "Báo cáo thân phận!"

"f73613, Mạnh Dương, chức vụ và quân hàm, đại tá." Sau khi nói xong, trong kênh liên lạc im lặng, đối phương tựa hồ không hiểu tại sao mình lại tự nhiên báo cáo danh tính như vậy.

Lăng Thần trả lời, "Bây giờ cậu có chức vụ cao nhất, những thủ trưởng khác đều không ở đây?"

Mạnh Dương dừng một chút nhưng vẫn trả lời, "Bọn họ đều không có ở đây, họ đều đến quận 1 rồi, tinh nhuệ cũng đã được dẫn đi."

Lăng Thần cũng đoán như thế, nếu không Hạ Vân Phong chắc chắn không có cách nào thuận lợi nội ứng ngoại hợp với Thánh Tài như vậy. Hắn nâng cằm Diệp Tiêu lên, cúi đầu hôn môi đối phương.

Lúc mở miệng nói chuyện lại, trong giọng nói mang theo ý cười, "Nhưng thật có lỗi quá, bây giờ, chức vụ và quân hàm của ông đây là cao nhất, ai cũng phải nghe lời của ông."

Hai mươi phút sau, Mạnh Dương dẫn mấy người lính đến phòng điều khiển chính, nặng nề mở cửa, tuy nhiên, sau khi chạm phải ánh mắt của Lăng Thần, gã nhanh chóng thả nhẹ người, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói, "Lăng...... Chỉ huy Lăng?"

Lăng Thần ngước mắt, "Quen tôi không? Nhìn thấy tôi ở đây bất ngờ lắm à?"

Mạnh Dương luống cuống tay chân mấy giây, sau đó đặt hai tay lên mép quần, đứng thẳng người, gót chân chạm vào nhau một cách "Bộp", làm động tác chào quân đội, "Báo cáo chỉ huy Lăng, có quen ạ! Tôi bất ngờ lắm! Ước mơ lớn nhất của tôi đó chính là được vào Cục Hai theo chân anh!"

Giang Xán Xán sợ tới ngây người —— Người hâm mộ của Thần ca dường như phân bố hơi rộng nhỉ, số lượng cũng vô cùng khổng lồ!

Lăng Thần nghe xong, trong lòng có ý, "Chuyện điều động nhân lực canh giữ ranh giới khu D lần trước là chuyện gì?"

Mạnh Dương trả lời, "Nhiệm vụ này là cấp trên trực tiếp ra lệnh, Thiếu tá Triệu chịu trách nhiệm." Điều này có nghĩa là việc này không được công khai, cũng không biết rõ chi tiết.

"Ừ." Lăng Thần gật đầu, "Cậu nói thủ trưởng đều đã đến quận 1 là có chuyện gì xảy ra?"

Mạnh Dương: "Hình như là đi họp ạ, tính bảo mật của cuộc họp rất cao, vừa rồi tôi cố gắng liên lạc nhưng không liên lạc được."

Lăng Thần nắn ngón tay, "Báo cáo thương vong đi."

Mạnh Dương nghẹn tới cổ đỏ bừng, "Vẫn...... Vẫn chưa kịp thống kê, chuyện xảy ra đột nhiên quá, mọi người đều đang ngủ, hiện tại...... Có chút hỗn loạn. Nhưng tôi nghi ngờ có gián điệp."

Lăng Thần nghĩ thầm, cậu đúng là rất thành thật, nhưng không ngốc, xua xua tay, "Sau khi trời sáng, tôi muốn biết số lượng thương vong và kết quả điều tra."

Mạnh Dương lại hành lễ lần nữa, "Đã rõ!" Nói xong liền đi nhanh ra cửa.

Giang Xán Xán đứng xem toàn bộ quá trình kinh ngạc tới mức cằm muốn rớt xuống đất, "Vãi chưởng, mặt mũi của Thần ca đỉnh tới vậy sao! Đây có phải là linh hồn mang hào quang trong truyền thuyết không?" Gã mờ mịt nhìn Giảm Lan, "Chẳng lẽ không nên hỏi xem vì sao Thần ca và chúng ta lại có mặt ở đây sao? Cũng không thắc mắc về tính hợp lý của việc Thần ca tiếp quản quyền chỉ huy chút nào sao?"

Giảm Lan sờ sờ mũi, không khỏi cảm thán, "Cả tên lẫn gương mặt của Thần ca đúng là có ích quá!". Truyện Khác

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh của Giang Xán Xán, Giang Mộc giải thích, "Bên ngoài bây giờ đang hỗn loạn, không liên lạc được với lãnh đạo cấp trên và cũng không có trụ cột. Đúng lúc Thần ca lại là người có thể ra quyết định, cũng là người nguyện ý ra quyết định."

Lăng Thần, trụ cột của nhóm, rất vui vẻ trút bỏ gánh nặng của mình, "Anh nhìn thấy bên cạnh có phòng nghỉ nên dẫn bé con đi nghỉ trước đây, còn lại mấy đứa tự sắp xếp nhé."

Nắm tay Diệp Tiêu đi được hai bước, Lăng Thần dừng lại, quay đầu nói, "Giang Xán Xán."

"Có!"

"Mẹ nó mày đến nửa đêm dám niệm kinh trước phòng tụi này là ông đây bắn chết mày!"

Giang Xán Xán: "...... Rõ!" Gã liếc nhanh qua Diệp Tiêu, nắm chặt mắt lại, rống lên bằng bất cứ giá nào, "Chỉ cần Thần ca anh không phá vỡ ranh giới giữa người và thú, Xán gia em tuyệt đối không niệm kinh!"

"Cút!"

Mở cửa bước vào phòng nghỉ, bên trong là một phòng đơn đơn giản, rất hẹp nhưng có cửa sổ nên không ngột ngạt.

Lăng Thần từ trong tủ lấy ra khăn trải giường và chăn bông sạch sẽ, Diệp Tiêu muốn giúp đỡ, nhưng Lăng Thần lại ngước mắt lên nói: "Em chỉ cần làm một việc thôi."

"Làm gì ạ?"

"Ngồi ở nơi tôi có thể nhìn thấy, nhìn tôi."

Diệp Tiêu rất nghe lời, đặt chiếc ghế duy nhất trong phòng cạnh giường, ngồi xuống nhìn Lăng Thần, đồng thời đảm bảo rằng khóe mắt Lăng Thần có thể nhìn thấy mình.

Tâm trạng của Lăng Thần rất tốt, vết thương ở lòng bàn tay và cánh tay cũng không hề ảnh hưởng chút nào, hắn nhanh chóng khéo léo trải ga trải giường và chăn bông ra, "Tối nay ngủ cùng đội trưởng có được không?"

"Được ạ." Không biết nghĩ tới gì mà hai tai Diệp Tiêu đỏ ửng.

Lăng Thần vuốt tóc cậu nói, "Đi tắm đi." Thấy Diệp Tiêu không nhúc nhích, Lăng Thần chọc cậu, "Muốn đội trưởng tắm cho em à?"

Vẻ mặt Diệp Tiêu đỏ bừng, xoay người chạy vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Diệp Tiêu mặc áo rộng thùng thình ngồi trên giường đơn, lơ đãng lau tóc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ngồi yên được, liền đi đến cửa phòng tắm nói: "Đội trưởng."

Tiếng nước dừng lại, theo sau là giọng nói của Lăng Thần, "Không gặp nhau vài phút đã nhớ đội trưởng rồi hửm?"

Diệp Tiêu nắm thật chặt cái khăn trong tay, "Anh có cần...... Có cần em tắm cho anh không ạ? Tay anh bị thương."

Vài giây sau thanh âm trầm thấp của Lăng Thần truyền ra, "Ngoan, leo lên giường ngồi chờ tôi đi, em đừng vào, sẽ có chuyện lớn đó."

Diệp Tiêu ngồi trở lại giường, cảm thấy tóc đã gần khô, cậu gấp khăn tắm lại đặt bên cạnh. Cứ cách vài giây cậu lại lơ đãng liếc nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, không biết qua bao lâu, cánh cửa đóng kín cuối cùng cũng mở ra.

Lăng Thần quấn khăn tắm bên hông, làn da lộ ra ngoài còn đọng nước, cơ ngực và cơ bụng săn chắc, chỉ số nội tiết tố nam trong cả phòng lập tức vượt quá tiêu chuẩn. Ánh mắt Diệp Tiêu rơi vào vết thương trên cánh tay Lăng Thần, xác định băng gạc không bị ướt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đôi chân thon dài rắn chắc của Lăng Thần bước tới đến mép giường, đưa tay xoa tóc Diệp Tiêu, "Ừm, cũng gần khô rồi." Nói xong, hắn khom người, cầm chiếc khăn được Diệp Tiêu gấp lại gọn gàng, "Cho tôi dùng."

Hai mắt đầy chờ mong Diệp Tiêu nhìn Lăng Thần cầm lấy chiếc khăn ban nãy mình vừa mới dùng, "...... Em mới dùng á."

"Tôi chỉ muốn dùng những gì em đã dùng, không phải đồ em đã dùng thì tôi cũng không quan tâm."

Hai tai Diệp Tiêu lại bắt đầu nóng lên.

Lau khô nước nửa người trên, Lăng Thần cởi khăn tắm ra, Diệp Tiêu theo bản năng nhắm mắt lại, nghe thấy Lăng Thần cười khúc khích: "Em mở mắt ra nhìn xem?"

Diệp Tiêu cẩn thận hí mắt nhìn mới phát hiện Lăng Thần đã mặc qu@n lót, màu đen, rất chật, hình dáng vừa nhìn liền có thể thấy rõ, cậu xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn lâu hơn.

Chiếc giường đơn rất hẹp và hai người phải nằm rất gần nhau để tránh bị ngã. Lăng Thần để Diệp Tiêu dựa vào tường ngủ, hắn vừa nằm lên đã ôm chặt Diệp Tiêu vào trong ngực.

Lăng Thần chỉ mặc một chiếc qu@n lót màu đen, trong người tràn đầy năng lượng và nhiệt độ, chẳng mấy chốc cũng truyền nhiệt sang cho Diệp Tiêu. Hắn hôn hôn tai Diệp Tiêu, nhẹ giọng hỏi, "Bé con có buồn ngủ không?"

"Không buồn ngủ ạ."

Lăng Thần lúc này mới hỏi tiếp, "Mấy ngày nay có nhớ đội trưởng không?" Từ lúc hai người gặp nhau đến bây giờ mới có cơ hội trò chuyện với nhau.

"Nhớ ạ."

"Nhớ bao nhiêu?"

Diệp Tiêu nghiêng đầu, hôn lên môi Lăng Thần một cái, giống như không đủ, cậu lại hôn thêm một cái nữa.

Lăng Thần li3m môi mình, cười khẽ, "Ừ, tôi đã cảm nhận được bé con rất nhớ mình." Nói xong, hắn đè cậu xuống, hôn cậu thật nồng nhiệt.

Trong lòng hắn biết, trong tình huống như vậy rất dễ dàng lau súng cướp cò, phần th@n dưới của Lăng Thần căng chật đến mức đau nhức, nên hắn mới kìm lại. Hắn chống khuỷu tay lên giường, dùng ngón tay còn lại xoa xoa môi Diệp Tiêu, thỉnh thoảng cúi đầu hôn cậu để xoa dịu cơn nghiện trong lòng.

Trong mắt Diệp Tiêu ngấn nước, cậu hỏi: "Đội trưởng, anh có nhớ em không?"

"Đương nhiên là có, nhớ bé con của chúng ta không biết có nhịn đói không, có gặp mưa không, có ngủ ngon không, có mơ thấy tôi không."

Một khi người đàn ông lúc bình thường mạnh mẽ, độc đoán trở nên ôn hòa, dịu dàng là trí mạng nhất, nhịp tim Diệp Tiêu đập cực nhanh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, "Sau khi mọi người rời đi, em đợi ở trong rừng cây, khi mặt trời mọc, em lên xe của Khâu Quảng Hàn xe, cùng họ tới viện nghiên cứu. Ban ngày đi ăn với bọn họ, đến tối lại về ký túc xá mặc áo khoác của anh để ngủ."

Nghe thấy câu cuối cùng, Lăng Thần thở dài, "Ngoan, đừng chọc tôi."

Diệp Tiêu không hiểu.

Lăng Thần nhịn không được cọ trên người Diệp Tiêu hai cái—— quả nhiên lời âu yếm vô tình là nóng bỏng nhất, mà người anh em kiêu ngạo của hắn chính là bằng chứng tốt nhất.

Lăng Thần buông Diệp Tiêu ra, không muốn tra tấn bản thân mình nữa, hỏi cậu, "Vì sao em lại đến đây giết Hạ Vân Phong?"

Diệp Tiêu có chút thấp thỏm, "Là nhiệm vụ."

Lăng Thần thấy cậu khẩn trương mà đau lòng, bàn tay hắn đặt trên eo cậu khẽ vỗ, "Ngoan, không cần căng thẳng, tôi không hỏi nữa, tôi tin tưởng bé con của chúng ta." Hắn dịu dàng nói, "Tôi không hỏi em nhiệm vụ là gì, cũng hỏi hỏi người giao nhiệm vụ là ai, nhưng em phải đồng ý với tôi đừng để mình bị thương."

Diệp Tiêu đồng ý với anh, "Vâng ạ."

Lăng Thần nhìn thấy đôi mắt tròng đen trắng rõ ràng của cậu nhìn mình chăm chú, trong lòng như bị đám mây bao phủ, vô cùng mềm mại, bỗng nhiên hắn nhớ đến gì đó, "Đợi chút nhé."

Hắn xuống giường, lấy một tấm ảnh in từ trong túi ra rồi quay trở lại nằm bên cạnh Diệp Tiêu, "Nhìn xem bé con xinh đẹp đây là ai nào?"

Diệp Tiêu có hơi căng thẳng nghiêng lại gần xen, sua khi thấy rõ người trong ảnh là ai thì không kìm được mỉm cười, "Là em ạ."

Lăng Thần gật đầu, "Bé con của chúng ta đúng là xinh đẹp, tóc dài hơn bây giờ, giống một bé gái vậy." Nói xong, trong đầu hắn chợt lóe lên một điều gì đó, nhưng hắn chưa kịp bắt kịp.

Diệp Tiêu tựa vào trong lòng Lăng Thần, mặt đột nhiên có chút nóng lên, nhẹ giọng nói: "Đội trưởng, anh... cái đó của anh đang chọc vào em."

Giọng điệu của Lăng Thần rất bình tĩnh: "Đó là hiện tượng s1nh lý bình thường, ngủ với em sẽ không mềm được đâu."

Bầu không khí ái muội lại trở nên dày đặc, nhưng Lăng Thần lúc này lại không dám hôn Diệp Tiêu, hắn sợ hôn cậu sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên không dám hôn cậu lần nữa, nhưng lòng hắn là nóng đến phát hoảng, đành phải ôm lấy người nọ, đưa tay vào trong quần áo Diệp Tiêu sờ eo cậu mấy cái.