[Cuối cùng em cũng có một ngôi nhà.]
Giang Xán Xán liên tục phấn đấu một ngày một đêm, cuối cùng cũng việc xong bản báo cáo dùng thử 20000 chữ trước khi nhổ sạch tóc, cộng với 10000 chữ của Giảm Lan cùng với sự ôm đùi không buông khóc mờ mắt lấy được 10000 chữ của Giang Mộc, tốt xấu gì cũng đủ 40000 chữ để tránh xui xẻo bị ghi vào danh sách đen của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật.
Sau khi xui xẻo được giải trừ, Giang Xán Xán nhìn ánh mắt trời tờ mờ sáng bên ngoài cửa sổ, ngáp dài và đi đến bên giường, vén chăn cho Giang Mộc, giũ chiếc chăn còn lại, đắp chăn rồi ngủ thiếp đi.
Bên kia, Diệp Tiêu buồn ngủ dụi mặt vào ngực Lăng Thần, còn chưa mở mắt đã chậm rãi lật người ra khỏi chăn, cố gắng với tới đồng hồ báo thức ở đầu giường.
Lúc này, một cánh tay với những đường gân cơ bắp rõ ràng từ phía sau duỗi ra, không cho phép từ chối che mu bàn tay của cậu lại, nhét tay cậu vào trong chăn, sau đó, một nụ hôn tinh tế rơi xuống tấm lưng trần của cậu.
Diệp Tiêu nhắm mắt lại nhẹ giọng hừ một tiếng, giọng nói khàn đặc, "Anh ơi*...... không làm nữa......"
Nụ hôn nóng bỏng và ướt át truyền từ sau gáy đến thắt lưng, Lăng Thần chui vào dưới chăn trong vòng, hai tay Diệp Tiêu vô thức nắm chặt ga trải giường, khóe môi truyền ra một thanh âm nhỏ. Vệt đỏ ở chóp tai trở nên rõ ràng hơn.
Vài phút sau, ánh mắt Diệp Tiêu trở nên mất tập trung, cậu c ắn môi dưới, theo bản năng gọi tên Lăng Thần. Lăng Thần bước ra khỏi chăn, dùng ngón tay cái lau vết nước trên khóe môi: "Ngoan ngoãn, anh đi súc miệng, xong rồi sẽ đến hôn em."
Nói xong, hắn vén chăn ra khỏi giường, lộ ra phần trên cơ bắp cuồn cuộn, đồng thời vuốt v e tóc của Diệp Tiêu.
Lúc hắn đánh răng, đứng trước gương phòng tắm cạo râu cẩn thận, Diệp Tiêu cũng xuống giường, chân trần đi tới, từ phía sau ôm lấy eo hắn.
Lăng Thần nhìn Diệp Tiêu trong gương bị hắn che hết phân nửa, cười khẽ, "Không ngủ nữa à?"
"Anh không ở bên em không ngủ được."
"Chậc, mới chỉ có một lát thôi mà bé dính người của phải bám dính hã?"
"Vâng, muốn bám dính mà." Diệp Tiêu trả lời rất đương nhiên, đôi mắt chậm rãi lại nhắm lại, dựa vào Lăng Thần ngủ gà ngủ gật, lông mi dày lên xuống theo tần số hô hấp.
Lăng Thần để cậu ôm, cạo râu xong quay người lại, dùng cằm xoa xoa trán Diệp Tiêu, thấp giọng hỏi: "Còn chích không?"
Diệp Tiêu mở to mắt, "Không chích nữa ạ." Cậu vòng tay qua cổ Lăng Thần, cả người dựa vào trong lòng Lăng Thần, "Em muốn đi luyện tập."
Lăng Thần đặt tay lên vòng eo gầy của Diệp Tiêu, khéo léo xoa bóp, "Tối qua làm muộn quá, em ngủ thêm một lát nữa thế?"
Diệp Tiêu vô thức làm nũng, "Anh ngủ cùng em nhé?"
"Đương nhiên là ngủ với em rồi."
"Vâng." Diệp Tiêu nhảy lên, hai chân vòng qua eo Lăng Thần. Lăng Thần một tay nâng m ông cậu đi về giường, nhét người vào trong ổ chăn.
Quần nhau một hồi hai người cũng hết buồn ngủ. Diệp Tiêu quấn chân mình lên chân Lăng Thần, "Hôm nay Du Long với Liệp Báo đi đúng không ạ?"
"Ừm." Lăng Thần nhẹ nhàng x0a nắn bả vai Diệp Tiêu, "Lại tìm được một căn cứ khác của Thánh Tài, cách đây không xa, chắc sẽ không tốn nhiều thời gian."
Diệp Tiêu vùi cả người vào trong lòng Lăng Thần, ngẩng mặt, "Đội trưởng, em muốn ăn sườn heo chua ngọt, bỏ nhiều đường ạ."
Lăng Thần đồng ý, "Được được được, tôi nấu cho em ăn." Nói xong, hắn lại cúi đầu hôn hôn Diệp Tiêu, cười nói, "Chậc, khó trách bé con của chúng ta ngày càng ngọt."
Diệp Tiêu được khen thì xấu hổ, thẹn thùng nói, "Anh...... Anh nếm thử sẽ càng ngọt hơn."
"Thật sao? Vậy bé con tự làm đi nhé?" Nói xong, Lăng Thần nằm thẳng trên giường.
Diệp Tiêu cũng không do dự, xoay người ngồi lên trên người Lăng Thần, cúi xuống hôn lên môi Lăng Thần, vì xấu hổ nên khóe mắt vẫn có chút đỏ bừng, đôi mắt trong veo tựa như đang ẩn giấu vì sao. Cậu còn nhẹ nhàng cẩn thận cắn môi Lăng Thần, giống như một con mèo nhỏ.
Hôn nhau một lúc, Lăng Thần đổi chủ đề: "Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài, em đi cùng tôi không?"
Diệp Tiêu gần đây đã quen với việc Lăng Thần mỗi khi ra ngoài gặp gỡ hoặc giải quyết chuyện đều mang theo cậu theo, "Được."
Mười giờ sáng, Diệp Tiêu mặc một chiếc áo len dài tay nhung đen, đứng trước gương xoay người hai lần: "Đội trưởng, em cao thêm một chút có đúng không?"
Lăng Thần vừa mới mặc vào một chiếc áo gió dài màu sẫm, bên trong sơ mi trắng cổ áo tùy ý mở ra. Hắn đứng sau lưng Diệp Tiêu so sánh với mình: "Đúng là cao hơn rồi."
Diệp Tiêu cong cong mắt xách địn, "Em cao gần hai centimet!"
"Đúng vậy, bé con của chúng ta cao thêm hai centimet."
Diệp Tiêu tay trái cầm trường đao màu đen, tay phải nắm tay Lăng Thần, bước lên một chiếc xe địa hình màu đen có biển số quân đội.
Sau khi thắt dây an toàn cho Diệp Tiêu một cách cẩn thận, Lăng Thần cầm vô lăng và đạp ga "bùm" một tiếng, chiếc xe địa hình màu đen lao ra và hòa vào dòng xe cộ hối hả.
Hơn nửa giờ sau, chiếc xe địa hình màu đen dừng lại trước một tòa nhà ba tầng. Lăng Thần đi vòng qua đầu xe, mở cửa cho Diệp Tiêu, dẫn người xuống xe. Diệp Tiêu ban đầu không có phản ứng gì cho đến khi Lăng Thần dùng xác minh tròng mắt để mở khóa cửa, mở cửa ra, dẫn cậu đi vào sân trước tòa nhà nhỏ.
"Trong sân chưa trồng gì cả, em thích thì trồng gì cũng được. Nhưng bây giờ trồng có lẽ không dễ, khi nào thời tiết ấm hơn chúng ta sẽ đi chọn."
Đi dọc theo con đường lát đá xanh đến cửa tòa nhà nhỏ, Lăng Thần kéo Diệp Tiêu lại nói: "Bé con mở cửa đi."
Diệp Tiêu ngơ ngác đứng đó, sau khi xác minh tròng mắt xong, cánh cửa "cạch" một tiếng mở ra.
Không gian bên trong rộng rãi, ánh sáng rực rỡ, trang trí đơn giản, ấm áp với tông màu chủ đạo là xám khói và xanh lam. Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng khách mở to, gió lùa vào. Những tấm rèm cửa sổ màu trắng treo lơ lửng, chuông gió bị gió lay động, phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh.
Lăng Thần từ trong tủ lấy ra một đôi dép hình con bò, ngồi xổm xuống mang cho Diệp Tiêu, vừa nói: "Sau khi nhận được tiền lương, tôi mua tòa nhà nhỏ này, tôi vẽ bản thiết kế để trang trí, nội thất cũng là tôi chọn, muốn tạo cho em một bất ngờ nên trước đó không hỏi ý kiến ​​của em. Nếu có chỗ nào không thích, chúng ta sẽ sửa đổi ngay, bé con thích gì thì chúng ta liền mua cái đó."
Trước khi đứng dậy, Lăng Thần cẩn thận chỉnh lại hai cặp sừng nhung trên dép. Không nghe được Diệp Tiêu đáp lại, mí mắt Lăng Thần giật giật, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tiêu hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, đáng thương nhìn hắn.
Lăng Thần căng thẳng, vội vàng đứng lên, "Mẹ nó, sao em lại khóc rồi? Em không thích cái nào sao? Nói anh nghe nhé?"
Diệp Tiêu nắm chặt trường đao màu đen, lắc đầu, "Không phải em không thích."
Lăng Thần nhìn đôi mắt cậu, bỗng nhiên nở nụ cười. Duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực, hắn hôn đỉnh đầu Diệp Tiêu, giọng nói dịu dàng, "Ừ, đây là nhà của chúng ta, bé con của chúng ta có nhà rồi."
Diệp Tiêu tựa đầu vào vai Lăng Thần, chỉ một lát sau, nước mắt đã thấm đẫm vải vai áo.
Cậu cuối cùng cũng có nhà.
Một lúc sau, đợi Diệp Tiêu nín khóc, Lăng Thần giúp cậu lau khô nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng hỏi, "Em muốn nhìn không?"
Diệp Tiêu đỏ mắt gật đầu, nói chuyện cũng mang theo giọng mũi, "Muốn ạ."
Lăng Thần thật sự không có tài giải thích, giống như giới thiệu một chiếc xe tăng, miêu tả chiều dài, chiều rộng, chiều cao và đường kính của nòng súng: "Đây là phòng khách, ghế sofa dài, rất mềm mại, giới thiệu nói là nằm trên đó rất thoải mái, sau này bé con của chúng ta có thể nằm trên đó xem phim.
Đây là một chiếc ghế treo có thể chứa hai chúng ta, cùng nhau đ