Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học

Chương 14




“Nhanh! Ngân Hoa, chuyến tiền cho cậu ta!”

Bạch Kiêu biết người này không dễ chọc, chỉ có thế tạm thời thuận theo anh, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.

“Đại… Đại ca, số thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu, bây giờ em chuyến qua cho anh.”

Vương Ngân Hoa run rấy đứng dậy, lấy điện thoại ra.

“Coi tao bị ngu hả? Tiền mặt!” Ninh Thiên quét mắt nhìn cô ta một cái.

Việc chuyển tiền sẽ đế lại bằng chứng, Bạch Kiêu có thể truy tố anh vì tội lừa đảo.

Anh không muốn gây rắc rối, khiến người khác mất trí nhớ bằng các loại pháp thuật, sử dụng sẽ bị tiêu hao linh lực.

Chỉ chốc lát sau, mấy tên đàn em mang tới hai mươi vạn tiền mặt, Ninh Thiên cất xong liền rời đi.

“Nhớ kỹ, động vào quán thịt nướng Lý Mai tương đương với việc đập bát cơm của tao, cẩn thận tao đánh nát cái đầu chó của mày đấy!”

“Đừng nghĩ là tao đang nói đùa.”

Cuối cùng lại nhắc nhở hai câu, Ninh Thiên mới rời đi. 

Bạch Kiêu hiển nhiên không để câu uy hiếp này vào mắt.

Nếu mỗi khi nói câu “Cẩn thận tao gi ết chết mày” liền đại biểu hắn muốn giết một người, vậy thì dưới chân hắn đã sớm núi xác biển máu, xương trắng chất đống.

“Ninh Thiên… Thằng oắt con… cho tới bây giờ không ai dám cưới tiền từ trong tay bố mày! Mày chờ đó, con mẹ nó mày chết chắc rồi!”

Bạch Kiêu ở trong phòng lớn tiếng gào thét.

Vương Ngân Hoa cấn thận nói: “Anh Kiêu, xem ra Ninh Thiên là một võ giả, chúng ta không thế trêu vào.”

Bốp!

Bạch Kiêu tát một cái vào mặt Vương Ngân Hoa, đánh cho hắn lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

“Có cái gì mà không thể trêu vào! Không phải đã luyện qua võ công sao? Nếu tôi từ nhỏ luyện cái ‘Bạch Thị Thiết Sa chưởng’ này, vừa rồi có thể đánh cậu ta ra ba ký cứt!”


Bạch Kiêu giơ tay lên, giận dữ hét lên.

Ngồi trở lại ghế sô pha, hắn như nghĩ tới kế hoạch gì đó, âm hiếm cười nói: “Đánh không lại, thì chúng ta có thể dùng thủ đoạn ngầm…”

Hắn không chú ý tới, Vương Ngân Hoa nằm 

trên mặt đất, trong mắt cũng toát ra một tia ác độc.

Trở lại quán thịt nướng của Lý Mai.

Mấy tên côn đồ đã dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng.

Ninh Thiên trực tiếp lấy ra mười vạn đồng đưa cho Lý Mai.

“Tiểu Thiên, cháu đây là…”

Lý Mai nhìn thấy một xấp tiền mặt dày như vậy, bà nào dám nhận: “Từ đâu cháu có nhiều tiền như vậy chứ?”

“Vừa rồi tôi đi phân rõ phải trái với anh Kiêu, anh ta đồng ý bồi thường tiền cho dì, hơn nữa sau này sẽ không đến thu phí bảo hộ nữa.” Ninh Thiên nói bừa.

“Thật sao?” Đôi mắt Tô Vãn Vãn sáng ngời.

“Cái này…” Lý Mai nửa tin nửa ngờ.

“Dì cứ nhận đi, rồi sửa sang quán lại một chút.”

Ninh Thiên trực tiếp nhét tiền vào trong tay người đàn bà, sau đó xoa xoa bụng: “Tôi đói bụng rồi, có gì ăn không ạ?”

“Có có có, dì đi lấy ngay cho cháu, cháu chờ đó.”

Lý Mai quay người đi về phía sau bếp, bà lấy 

mu bàn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Nội tâm Ninh Thiên khẽ thở dài, chọn một vị trí rồi ngồi xuống.

Tô Vãn Vãn ngồi trước mặt anh, đôi mắt thuỷ linh biết nói hơi ươn ướt:


“Ninh Thiên, đám người anh Kiêu kia sau này thật sự sẽ không quấy fây tôi và mẹ nữa sao?”

“Có lẽ vậy.” Ninh Thiên cũng không dám cam đoan.

“Anh làm thế nào vậy?”

Tô Vãn Vãn tò mò hỏi: “Không phải là anh đã đánh gục tất cả bọn họ rồi chứ!”

“Làm sao có thế chứ, mấy chục người lận đó.”

Ninh Thiên thuận miệng nói: “Tôi chỉ lấy đức phục người, giảng đạo lý với bọn họ thôi.”

“Oa, Ninh Thiên anh thật lợi hại, không chỉ biết đánh nhau, mà sức ăn cũng tốt nữa!”

Tô Vãn Vãn rất sùng bái nhìn anh, hai tay chống má, khuôn mặt ửng đỏ: “Tôi cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào…”

“Cô đừng làm phiền tôi là được rồi.”

Ninh Thiên bất thình lình nói một câu, khiến Tô Vãn Vãn nghẹn ngay tại chỗ.

Cô chợt cảm thấy ấm ức cùng với khó hiểu. 

Bản thân cô ở trường, mỗi ngày đều có nam sinh muốn xin Zalo, sao ở chỗ Ninh Thiên cô lại bị ghét bỏ như vậy chứ?

Ninh Thiên cũng không có ý định xin lỗi vì lời nói vừa rồi.

Là một lão quái vật sống hơn hai ngàn năm, anh đọc được một tia ái mộ từ trong mắt Tô Vãn Vãn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô gái này sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh.

Loại tình cảm này, là sự ràng buộc lớn nhất trên con đường tu tiên.

Tinh yêu nảy mầm, vẫn nên sớm cắt đứt thì tốt hơn.

Chính thức khai giảng, c hương trình học của lớp lâm sàng hai được sắp xếp rất dày đặc, nhưng Ninh Thiên một tiết cũng không nghe, mỗi ngày anh không ghé vào trên bàn để ngủ, thì cũng chính là đọc tiếu thuyết.


Bạn học cùng lớp nhìn thấy anh, đều nhao nhao lắc đầu.

Học y cũng không giống với những chuyên ngành khác, nếu lăn lộn không được, thì việc học còn nặng nề hơn so với cấp ba, giống với Ninh Thiên không nghe giảng như vậy, không học thuộc lòng, trên cơ bản xem như là đã bị phế. 

“Ninh Thiên, cậu như vậy không sợ cuối kỳ bị trượt môn hết sao?”

Sau tiết s1nh lý, Phương Tiểu Bàn nhìn thấy Ninh Thiên, cất điện thoại vào trong tủ, định đi căn tin ăn cơm với anh, nhịn không được hỏi.

“Học y cũng khổ quá, cuối kỳ phải thi mười môn, bây giờ tôi đã hối hận rồi.”

Trương Đại Xuân ôm một chồng sách, vẻ mặt buồn bực.

“Học y không phải là học thuộc lòng sao, cuối kỳ đột kích một chút là được rồi.”

Ninh Thiên tỏ vẻ rất nhẹ nhàng, quay người rời khỏi phòng học.

Lê Huyễn Minh nhìn anh, cười lạnh nói: “Mười mấy quyền sách, xem mày đột kích như nào ở cuối kỳ, chờ rớt môn đi thằng ngu!”

Người phàm vĩnh viền không thể tưởng tượng được trí nhớ của người tu tiên kh ủng bố đến mức nào.

Những cậu học sinh này cũng không tưởng tượng được, Ninh Thiên kỳ thật là một người thân mang y thuật thần y tuyệt thế, đối với hai trăm năm lịch sử ngắn ngủi của Tây y, anh căn bản chướng mắt.

Tiểu Nam Thiên Giới có lịch sử mấy chục vạn năm. 

Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, đang xếp hàng, Ninh Thiên bổng nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt hung ác.

Quay đầu nhìn lại, là Hứa Thư Nhan.

“Ninh Thiên, tên khổn kiếp nhà anh…”

Hứa Thư Nhan vừa nhìn thấy Ninh Thiên đã cảm thấy tức giận.

Huấn luyện quân sự bảy ngày, người này mỗi ngày đều đợi dưới bóng cây ở sân bóng rố ăn kem, chơi điện thoại, tuyệt đối là đang thèm muốn cô!

“Hi, anh Đại Lực!”

Khương Đường đứng sau lưng Hứa Thư Nhan, chào hỏi anh.

Lập tức có rất nhiều ánh mắt của nam sinh, kinh ngạc rơi vào trên người Ninh Thiên.

Ninh Thiên cũng gật đầu thăm hỏi về phía Khương Đường.

Lúc này, trong đám người xếp hàng trong căn tin, bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của các nữ sinh.


Ninh Thiên theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một người thân hình cao lớn, một nam sinh có khuôn mặt anh tuấn, tay nâng bóng rổ, đi về phía này. 

“Đó là Hình Húc Phi năm ba, quả nhiên đẹp trai như trong truyền thuyết.”

“Hình Húc Phi trước kia ở trong đội điền kinh của trường, sau đó lên tỉnh huấn luyện, nghe nói trong nhà rất có tiền.”

“Loại đại soái ca tỏa nắng này, tôi thật sự rất yêu nha.”

“Mau nhìn kìa! Cậu ấy đi về phía hoa khôi trường Hứa!”

Mấy nữ sinh phía trước Ninh Thiên, ríu rít trò chuyện không ngừng.

Chỉ thấy, nam sinh tên Hình Húc Phi kia, mang theo mấy người anh em, trực tiếp xếp hàng phía sau Hứa Thư Nhan cùng Khương Đường.

“Đàn em, em chính là Hứa Thư Nhan phải không? Em rất nổi tiếng đấy.”

Dưới sự xúi giục của mấy người anh em, Hình Húc Phi cười chào hỏi Hứa Thư Nhan.

Hứa Thư Nhan thân là thiên kim đại tiếu thư của tập đoàn Hứa thị, căn bản chướng mắt Hình Húc Phi, cô thích đàn ông trưởng thành ổn trọng.

Nhưng khi phát hiện Ninh Thiên cũng nhìn qua, cô tính toán trong lòng, ném cho Hình Húc Phi một nụ cười sáng lạn:

“Đàn anh, em là Hứa Thư Nhan, chào anh ạ.” 

“Chào em, đàn em, em muốn ăn cái gì, anh mời em nhé!”

Hứa Thư Nhan thật sự quá xinh đẹp.

Ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cặp đùi đẹp đẽ cao thẳng tắp, còn có khí chất thiên kim đại tiếu thư từ nhỏ dùng tiền tài đế chồng chất, khiến Hình Húc Phi tự xưng là tay lão luyện tình trường cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

“Sao em lại không biết xấu hố để đàn anh tốn kém chứ.” Hứa Thư Nhan thản nhiên cười yếu ớt.

“Không sao, không sao đâu!” Hình Húc Phi gãi đầu.

Nhìn hai người trò chuyện rất vui vẻ, Khương Đường buồn bực, không phải Thư Nhan thích tống tài bá đạo, siêu cấp đại boss sao, sao cô lại nhiệt tình với một tên sinh viên thể dục như vậy chứ?

“Chẳng lẽ… Cậu ấy muốn chọc giận anh Đại Lực sao?”

Khương Đường phát hiện Hứa Thư Nhan thỉnh thoảng lại liếc Ninh Thiên một cái, trong nháy mắt cô liền hiểu ra gì đó, len lén nở nụ cười.

Thư Nhan thật sự rất ngây thơ nha.