“Chủ tịch Lương, đừng nóng nảy, đừng nóng nảy.”
Ôn Nguyệt vội vàng bước lên phía trước xoa dịu Lương Vĩnh Chí, nhân cơ hội nhét thẻ ngân hàng vào túi ông.
“Chủ tịch Lương, sư phó của Ninh Thiên là một cao thủ ẩn dật, cậu ấy vừa mới từ một nơi nhỏ ra, không biết quy tắc của Hiệp hội Cổ Võ chúng ta, mong cậu thông cảm, thông cảm một chút.”
Tất cả mọi người có mặt đều hình thấy rõ hành vi hối lộ tr@n trụi này.
Vẻ mặt Ôn Thanh Lam không vui, cho rằng thằng nhóc này làm sai, tại sao nhà họ Ôn lại phải bỏ tiền ra giải quyết? Ông nội cũng thật là!
“Khụ khụ...”
Lương Vĩnh Chí lặng lẽ nhận lấy tấm thẻ, sắc mặt dịu đi một chút: “Ông Ôn, ông ngồi xuống đi, đừng đứng đó.”
Ninh Thiên thấy cảnh này, đại khái cũng biết Hiệp hội Cổ Võ cổ đại đã tham ô, biến chất đến mức không còn hình dáng gì.
Lúc này, Ôn Nguyệt đã nói tình hình chung của Ninh Thiên cho Lương Vĩnh Chí biết.
“Thì ra là do cao thủ ẩn dật dạy dỗ, trách không được tuổi còn trẻ đã tu luyện đến ngoại kình đỉnh phong, Giang Nam chúng ta đã không có một thiên tài như vậy trong nhiều năm.”
Lương Vĩnh Chí gật đầu.
Sau khi nhận tiền, thái độ của ông rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Ninh Thiên thậm chí còn có chút ý cười.
“Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện nấy, nếu phạm sai lầm thì phải trả giá.”
Vẻ mặt Lương Vĩnh Chí lại trở nên nghiêm túc: “Như vậy đi, Ninh Thiên, ngày mai gọi cha mẹ cậu tới xin lỗi đội trưởng Hoäc, thanh toán tiền thuốc men.”
“Nể mặt ông Ôn, tôi sẽ không để tiền án cho cậu, nhưng tôi hy vọng sẽ không có thêm lần nào nữa....”
Ninh Thiên nghe vào trong tai, cười ở trong lòng.
Cái gì mà nể mặt ông Ôn, rõ ràng nể mặt tiền.
“Chủ tịch Lương, ông cứ yên tâm, Ninh Thiên đã hoàn toàn nhận ra sai lầm của mình, sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Ôn Nguyệt mỉm cười cam đoan.
Ôn Thanh Lam bên cạnh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cửa phòng tiếp khách bị mở mạnh ra, một khuôn mặt giận dữ xông vào.
“Chủ tịch Lương, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy được!”
“Thăng nhóc này dùng bạo lực chống lại lệnh bắt giữ và công khai đánh đập. đội giám sát, cậu ta nhất định phải bị nhốt lại! Phải để cậu ta ngồi tù mục xương!”
Kẻ xông vào không ai khác chính là đội trưởng đội giám sát - Hoắc Hải Âu.
Trên người anh ta toàn thạch cao, khuôn mặt nhợt nhạt.
Vẻ mặt Ôn Nguyệt lập tức trầm xuống.