Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Hai người ăn món cơm gà hầm sốt vàng trong căn tin, Tô Cấm xấu hổ đến mức không dám nhắc đến chuyện của Từ Duệ Hàng trước mặt Dương Thanh Hà nữa.
Tô Cấm hỏi: “Cậu tính ở lại nhà người yêu trong thời gian này sao?”
“Ừm.”
“Cậu sẽ không về kí túc xá nữa à?”
Lần đầu tiên Dương Thanh Hà gặp Tô Cấm làm cô nhớ đến bộ dáng nhút nhát ngày xưa của mình. Cô cũng không khác gì Tô Cấm, không có nhiều bạn bè, cũng khó tìm được một người bạn cùng phòng để ở chung. Dư âm từ vụ bắt cóc vẫn làm Tô Cấm thấy sợ hãi, nên việc để cô ấy ở trong phòng một mình cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dương Thanh Hà suy nghĩ một hồi bèn cười nói: “Thỉnh thoảng tớ có về chứ, thứ năm và thứ sáu có nhiều tiết học nên tớ sẽ ở lại đây. Cứ coi như là theo bồ bỏ bạn, tớ muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn.”
Tô Cấm cười dịu dàng: “Tớ hiểu mà. Lần trước bị bắt cóc, tớ chỉ mới gặp qua anh ấy một lần, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Giờ nhớ lại hình như trông anh ấy rất đô cao, cậu bảo anh ấy là cảnh sát, nên chắc chắn cậu ở bên anh ấy sẽ rất an toàn. Lần trước cậu còn nói không đoán được suy nghĩ của anh ấy, rồi còn vì vụ án này mới đến với nhau sao? Anh ấy… chắc cũng rất thích cậu còn gì?”
Hai mắt Tô Cấm sáng ngời, như thể đang tưởng tượng ra một câu chuyện tình lãng mạn và trong sáng.
Dương Thanh Hà nhớ đến câu “anh yêu em”, dù mơ hồ nhưng lại chân thành đến lạ vào tối hôm qua.
Trông anh có vẻ hiền hòa, chất phác nhưng anh là một người túc kế đa mưu, làm việc có kế hoạch và là một người rất quyết đoán, không ai có thể lay chuyển được anh, vì thế nên anh mới độc thân suốt ba mươi năm qua.
Cô không biết anh thích cô ở điểm nào, nhưng anh từng thốt ra câu thích cô, cũng từng nói yêu cô. Với cô vậy là quá đủ, hai người tâm đầu ý hợp là đủ chứ không cần biết lý do. Tình yêu là thứ khiến con người ta mù quáng nhưng cũng rất rõ ràng.
Hồi còn ở Mỹ, khi nhớ đến anh, cô sẽ tìm tên anh trong danh dạ, mong chờ ngày được gặp lại anh mai này. Rồi sau đó tim cô sẽ loạn nhịp, mặt đỏ như ráng chiều
.
Có thể vì anh tình cờ bước vào lúc ấy, cũng có thể do hôm đó anh mặc áo khoác màu đen, hoặc có lẽ vì anh vừa đẹp trai vừa tốt tính.
Cô biết mình đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng từ khi thích anh, mỗi khoảnh khắc đều là rung động.
Cô không biết được rốt cuộc anh thích cô ở điểm gì, nhưng cô chỉ thích mỗi mình anh thôi.
Vì vậy cô có thể chắc chắn một điều rằng, anh cũng thích cô nhiều đến thế.
Theo sự sắp xếp của bánh xe định mệnh, hai người đã có một mối ràng buộc từ mấy năm về trước. Ngày qua ngày cô mòn mỏi chờ đợi để được gặp lại đối phương, và cuối cùng cũng đã có được một cái kết đẹp.
Dương Thanh Hà chọc chọc cơm trong bát, cười khanh khách, “Trong họa có phúc, anh ấy chắc chắn thích tớ mà.”
Hai mắt của Tô Cấm càng sáng rực, đáy mắt xen lẫn hâm mộ và chúc phúc, khẽ bảo: “Hình như tớ cũng là trong họa có phúc, nếu không phải nhờ chuyện này, tớ cũng không biết thì ra cậu… Cậu ấy lại lo lắng cho tớ đến vậy, dù bây giờ tớ vẫn chưa hiểu rõ tâm tư của cậu ấy.”
Tô Cấm mím môi, không hiểu bản thân vì sao lại nhắc tới chuyện liên quan đến Từ Duệ Hàng, vội đổi đề tài: “Thanh Hà… Tớ thấy cậu đã tươi tắn hơn rất nhiều so với hồi mới quen.”
Tô Cấm không biết diễn tả sự khác biệt này ra sao, chỉ biết Dương Thanh Hà của hiện tại khi cười cảm giác được thực sự niềm hân hoan, nhưng lúc trước thì trông cô như… Y hệt có một gánh nặng vô hình đang đè trên đôi vai, mặc dù có cười nhưng không phải vui từ tận đáy lòng.
Dương Thanh Hà: “Bởi vì… Tớ hẹn hò đó.”
Tô Cấm: “Khoe ân ái, lại phát cơm chó rồi!”
Hai cô gái cười nói luyên thuyên, Tô Cấm đang ăn thì chợt điện thoại vang lên, cô ấy nhìn sang Dương Thanh Hà rồi ấn nhận cuộc gọi.
Nhìn vẻ mặt tươi rói của cô ấy, Dương Thanh Hà không cần đoán cũng biết ai gọi đến.
Tô Cấm: “Cậu đang ở đâu? Cậu uống rượu à? Cậu ở nguyên đấy, tớ tới ngay đây.”
Nét mặt vui vẻ mới nãy đã dần dần chuyển thành lo âu.
Dương Thanh Hà: “Sao thế?”
Tô Cấm sốt ruột thu dọn đĩa cơm, “Hình như… Hình như cậu ấy uống hơi nhiều, tâm trạng không tốt, tớ phải đi tìm cậu ấy.”
Dương Thanh Hà kéo tay cô ta, “Dù của cậu nè, ngoài trời đang mưa.”
“Ừ, cảm ơn cậu. Thanh Hà, tớ đi trước nhé.”
“Đi đi.”
Bóng dáng nhỏ nhắn của Tô Cấm nhanh chóng biến mất giữa đám đông.
Dương Thanh Hà cúi đầu cười, có lẽ chính Tô Cấm cũng không nhận ra mình đã thay đổi nhiều đến mức nào, từ một cô gái vốn hướng nội, rụt rè đã trở nên hoạt bát, cởi mở hơn rất nhiều.
…
Đây là lần đầu tiên Tô Cấm đến quán bar, quán bar ở đây kiểu không gian yên tĩnh, lối vào rất nhỏ, cửa trước được trang trí đậm chất nghệ thuật song cũng rất quái dị.
Cơn mưa mùa thu rơi rả rích, đường phố ướt đẫm phản chiếu những ánh đèn và sự xa hoa của thành phố.
Một cậu thanh niên cao gầy đứng dưới gốc cây ngô đồng ngay ở lối vào quán bar. Cậu ta mặc một cây đen rộng thùng thình, chiếc mũ màu đen che kín mặt, ngón tay thon dài khẽ run và đang đứng hút thuốc.
Tô Cấm bước đến gần, cô ấy đưa cho cậu ta một chiếc ô.
Cậu ta dừng tay lại, từ từ quay đầu nhìn.
Hai mắt cậu ta hơi đỏ, đôi mắt đen như đá hắc diệu thạch hơi nheo lại, toát lên vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị.
Cậu ta tiếp tục châm thuốc, vì đôi tay đang run rẩy nên không tài nào châm được.
Tô Cấm nắm tay cậu ta, “Thôi được rồi, đừng hút nữa, chúng ta quay về đi.”
Từ Duệ Hàng gật đầu, cất điếu thuốc rồi nhìn cô ấy, “Về đâu cơ?”
“Tớ đưa cậu về nhà.”
Cậu ta lại gật đầu, “Về nhà…”
Tô Cấm: “Cậu sao thế?”
Từ Duệ Hàng nhìn cô ấy chăm chú, nước mưa từ mặt dù chảy xuống làm ướt nhẹp ống tay áo của cậu ta và cả ướt cả lưng cô nữa.
“Cậu có thích tớ không?” Cậu ta bỗng hỏi.
Tô Cấm rùng mình, run rẩy gật đầu.
Từ Duệ Hàng: “Thích chừng nào?”
“Tớ… cực kì thích.”
Ánh mắt của Từ Duệ Hàng dần di chuyển xuống phía dưới và dừng lại trên đôi môi mỏng chúm chím của cô ấy: “Cậu sẽ mãi thích tớ như vậy sao?”
Tô Cấm gật đầu thật mạnh: “Ừ.”
Từ Duệ Hàng cười dửng dưng, kéo Tô Cấm rồi áp cô ấy lên thân cây, cây dù xoay 360 độ và lắc lư liên tục. Tô Cấm cảm nhận được môi mình hơi nóng ấm, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của cậu ấy. Đôi mắt hẹp và dài đó vẫn đang nhìn cô ấy chằm chằm, tựa như đang xây nên một bức tường thành vững chắc và kiên cố, song rõ ràng có điều gì đã nuốt chửng đi sự lạnh lùng ở cậu, trông cậu còn có chút yếu mềm.
Cậu nhẹ nhàng hôn cô, hơi thở quyện vào nhau pha mùi rượu và khói thuốc, còn xen lẫn đâu đó hương thơm mát lạnh chỉ có ở trên người cậu.
Cuối cùng, Từ Duệ Hàng xụi xuống vai cô.
Tô Cấm muốn đỡ cậu ta nhưng như thế thì không cầm được dù, cô ấy khẽ cắn môi rồi quyết định vứt dù sang một bên, dùng hết sức nâng cậu.
…
Dương Thanh Hà ra khỏi trường và đi đến một cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh ở gần đó, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Triệu Liệt Húc: Báo cáo đội trưởng, giờ em đang đi mua sắm trên đường Hằng An.
Triệu Liệt Húc đương nhiên không trả lời lại.
Dương Thanh Hà nhớ lại khuôn mặt nghiêm trọng của anh vào sáng nay, hẳn lại là một vụ án phức tạp nữa đây.
Cô mua một ít cọ, màu vẽ và một cái giá vẽ bằng gỗ, bê theo đống đồ này dầm mưa rồi khệ nệ leo lên một chiếc xe taxi.
Cô cực kì ngoan ngoãn, chụp lại cả số hiệu của tài xế lẫn biển số xe taxi để gửi cho Triệu Liệt Húc.
Bác tài xế vừa cười vừa nói: “Cháu gái cẩn thận thật đấy, có điều cũng nên như vậy. Dạo gần đây không được an toàn cho lắm, lúc trước ở đại học Trung Tế có hai nữ sinh viên bị giết, cháu có biết vụ đó không? Có một người còn bị móc cả mắt, hôm nay ở khu nhà cũ bên kia cũng xảy ra án mạng đấy, nạn nhân cũng bị móc mắt. Mấy kẻ bi3n thái rất thích tìm mấy cô xinh đẹp như cháu, vì thế tốt nhất đừng nên ra ngoài một mình, đặc biệt là vào ban đêm.”
Dương Thanh Hà đang lau khô mặt bằng khăn tay, nghe vậy bèn khựng lại, “Hôm nay lại xảy ra án mạng ạ? Còn bị móc cả mắt nữa sao?”
“Đúng thế, cháu lên mạng tìm là sẽ ra ngay.”
Dương Thanh Hà cầm điện thoại lên rồi gõ vào thanh tìm kiếm trên Weibo một số từ khóa, kết quả hiển thị trên trang nhất là những tin tức về vụ án của Từ Ngọc Ngọc. Sau khi lướt xuống hai ba lần thì có bài đăng ảnh chụp hiện trường của người dân. Người đăng tin ghi phát hiện một thi thể nữ bị móc mắt trong công viên ở khu cũ phía nam, nạn nhân còn mặc một chiếc váy đỏ làm tôi sợ chết khiếp đi được.
Dương Thanh Hà thấy người trong bức ảnh trông quen quen, cô phóng to hình ảnh, ngay lập tức nhăn mày lại.
Là Nguyễn Lệ Chi!
Chiếc váy, đôi giày và kiểu tóc giống y như đúc! Đây là bộ đồ mà bà ta mặc ở bữa tiệc tối hôm qua, Dương Thanh Hà có ấn tượng mạnh.
Sao lại chết rồi? Lại còn bị… bị móc mắt…
Không phải Tăng Quốc Phát đã bị bắt rồi ư?
…
Khi Dương Thanh Hà về đến nhà trời cũng đã nhá nhem tối, trong nhà không có ai, chắc hẳn tối nay anh sẽ về rất muộn.
Cô sắp xếp quần áo ngăn nắp đâu vào đấy, rồi dọn dẹp một góc nhỏ gần ban công để đặt giá vẽ. Tuy căn nhà anh thuê không lớn lắm nhưng đồ đạc của anh rất ít nên nơi đây vẫn còn nhiều diện tích.
Trời mưa cả ngày làm nhiệt độ giảm mạnh, Dương Thanh Hà tắm xong quấn chăn ngồi trên sô pha xem ti vi.
Đã bảy, tám giờ tối, dưới lầu không có một tiếng động, ngoài cửa cũng không có động tĩnh gì.
Vừa xem xong một bộ phim có tình tiết bi kịch, Dương Thanh Hà bỗng nhiên nhớ đến liệu khi về nhà anh có đói không?
Cô thấy hơi áy náy, biết thế hồi còn nhàn rỗi ở Mỹ cô nên tập tành nấu ăn, giờ trông cô cứ như kẻ ngốc không biết làm gì cả, muốn làm một cô gái đảm đang cũng không xong.
Lục tủ lạnh thì có sườn đông lạnh, vài miếng cá, ngăn trên còn có mỳ và một số món ăn kèm.
Dương Thanh Hà tìm đọc một số công thức nấu ăn, cuối cùng cô lại nằm trườn dài trên ghế sô pha.
Nữ diễn viên trong tivi đang la hét và gào khóc thảm thiết, bên ngoài mưa rơi tí tách không ngừng.
Xem một hồi, dần dà cô cũng ngủ thiếp đi.
Lúc Triệu Liệt Húc rời khỏi cục cảnh sát thì trời cũng đã tờ mờ sáng, mưa cũng vừa tạnh, tâm trí anh có chút rối bời, anh hút xong một điếu thuốc nhuốm chút gió thu rồi mới lái xe đi.
Khu chung cư vào ban đêm lúc nào cũng yên tĩnh như thế, anh không đếm được đây là lần thứ mấy mình trở về nhà vào rạng sáng thế này.
Nhưng điều khác biệt đó là đèn trong nhà vẫn còn bật, mùi hương của cô thoang thoảng trong không gian. Cô cuộn tròn người lại như một đứa trẻ trong tấm chăn ca rô, ánh sáng từ chiếc ti vi hắt lên mặt.
Triệu Liệt Húc thay giày rồi nhẹ nhàng đi tới, khi tay anh vừa vòng qua eo thì cô đã tỉnh dậy.
Dương Thanh Hà dụi mắt, lầm bầm vài tiếng, cô ôm lấy cổ anh, Triệu Liệt Húc thuận thế bế cô lên.
“Anh về muộn quá.”
Anh ôm cô đi về phía phòng ngủ, “Trong cục có việc.”
“Anh ăn cơm chưa? Có đói không?”
“Vẫn chưa nè, để anh tự nấu, em ngủ đi.”
Dương Thanh Hà đạp chân mấy phát, trượt xuống khỏi người anh: “Em ngủ trương cả mắt rồi, em muốn ngồi với anh, trong tủ lạnh có mì.”
Triệu Liệt Húc nhìn chằm chằm đôi mắt ánh vẻ kiên quyết của cô, khóe môi anh nhếch lên, cả người hướng nhìn ra bóng đêm e ấp, tối đen và ngột ngạt.
Dương Thanh Hà biết anh bận túi bụi vụ của Nguyễn Lệ Chi cả ngày trời, cô rất muốn hỏi thăm nhưng giờ cũng đã khuya, cô nghĩ trước tiên anh cần phải nghỉ ngơi và thư giãn.
“Ngài có muốn tiểu nhân xoa vai bóp chân không ạ?” Cô bày ra bộ mặt lấy lòng, điệu bộ nom cực kì hài hước.
Triệu Liệt Húc hơi thả lỏng người, hít nhẹ một hơi vào, “Đi ngủ đi.”
“Không, em muốn ở đây cơ, chờ anh tắm rửa xong chúng ta cùng đi ngủ.”
Triệu Liệt Húc bó tay với cô, anh đi vào bếp rót nước uống, Dương Thanh Hà đi theo sau, giọng nói trong trẻo: “Anh muốn ăn mì sợi dẹt hay mì sợi to, có thêm trứng rán không?”
Cô đã nấu sẵn nước sôi rồi.
Triệu Liệt Húc dựa người trên chiếc bàn kính, vừa uống nước vừa nhìn cô, “Tối nay em đi dạo phố phải không?”
“Vâng, em mới mua một cái giá vẽ và bút vẽ và màu vẽ mới, đặt ở ngay ban công kia kìa.”
Anh sờ đầu cô, “Có đi đâu thì cũng phải báo cho anh như hôm nay đấy, biết chưa?”
Dương Thanh Hà đậy nắp nồi lại, “Dạ vâng, ngài nói gì tiểu nhân đều nghe theo.”
Cô nhóc nghịch ngợm.
Triệu Liệt Húc cười nhẹ, “Em biết nấu mì đúng không?”
“Món này có gì mà không biết cơ chứ, không phải chỉ cần nấu nước sôi rồi cho mì vào là xong rồi sao.”
Không hiểu làm sao mà khoảng thời gian trống này lại dài như vô tận. Dương Thanh Hà đứng trước mặt anh, cô chớp chớp đôi mắt to tròn. Cuối cùng Triệu Liệt Húc đã hiểu được lời của Trần Ký nói, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu là sẽ vui vẻ và hạnh phúc.
Triệu Liệt Húc kéo cổ áo lại cho cô, đồ ngủ kiểu gì mà cổ áo rộng toác, hở cả cả vai.
Dương Thanh Hà uốn éo, “Ai da, kiểu nó như thế, anh kéo lên là nó không đẹp nữa.”
“Cẩn thận sau này bị viêm quanh khớp vai.”
Triệu Liệt Húc che lại kín mít như bưng nhưng anh mới vừa buông tay, cổ áo lại trượt xuống. Bờ vai gầy của cô trông vừa mong manh lại thuần khiết và gợi cảm.
Dương Thanh Hà phì cười trước động tác của anh.
Triệu Liệt Húc thấy lòng mình nhẹ nhõm, nhìn cô cười, anh cũng vô thức cười theo.
HẾT CHƯƠNG 52
___________
- -----oOo------