Hắn đặt lá thư vào tay ta.
Đêm ấy, ta cẩn thận mở thư ra.
Ngày hôm sau, ta tìm gặp Hạng Lương, trao lại bức thư cho hắn.
Hắn nhìn ta rất lâu, đôi mắt thoáng hiện chút mất mát, khóe môi nở một nụ cười chua chát. Như thể sức lực đều bị rút cạn, hắn cất giọng khàn khàn:
"Vậy là Hạng mỗ đã hiểu. Ta nói được làm được, từ nay sẽ không quấy rầy nàng nữa."
Hắn chắp tay hành lễ, chuẩn bị quay người rời đi. Ta hoảng hốt níu lấy ống tay áo của hắn, bối rối mở lời:
"Ta... ta và nàng ấy... có giống nhau không?"
Hắn ngẩn người, rồi nghiêm túc lắc đầu: "Không hề có điểm nào tương tự."
"Vậy sao lại chọn ta?"
"Khi đã động lòng, thì chính là động lòng."
"Nhưng ta chưa từng học... cách làm chủ mẫu một gia đình danh giá."
"Ta sẽ cùng nàng quản lý. Oánh Nhi rất ngoan, lại vô cùng thân thiết với nàng."
"Ta không muốn từ bỏ nghề thêu."
"Ta làm quan trong triều, khiến nàng phải chịu thiệt, không thể tiếp tục mở cửa hàng thêu."
"Nhưng... nhờ lần lập công dẹp phỉ, ta đã xin được đặc ân. Với tài năng của nàng, có thể vào cung làm nữ quan, không cần từ bỏ nghề."
"Vào cung? Vậy là phải ở suốt trong cung sao?"
Ta lo lắng nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời. Ta không muốn bị giam hãm trong cung, mất đi sự tự do.
Hắn trông có vẻ khó xử, chậm rãi nói: "Theo lệ thường, đúng là như vậy."
Ta cảm thấy chân mình chùn xuống, loạng choạng lùi lại.
Ta đã khó khăn lắm mới gom đủ dũng khí để nghĩ đến việc lấy chồng, giờ lại phải vào cung trước sao?
Hắn vội đỡ lấy ta.
Khi làn da ta chạm vào tay hắn, mặt ta lập tức đỏ bừng.
Hắn không buông tay, mà lại từ từ tiến sát hơn:
"Nhưng... ta đã xin thêm một ân điển. Nếu nàng là phu nhân của ta, nàng có thể ra khỏi cung trước khi cổng cung đóng.”
"Và mỗi ngày ta sẽ đứng ở cổng cung, đợi nàng cùng về nhà."
Ta không quan tâm đến khuôn mặt đang nóng rực của mình, ngẩng đầu lên, hào hứng hỏi:
"Thật sao?"
"Thật!"
"Vậy... tuyệt quá rồi."
"Đúng, tuyệt quá rồi!"
Ta cúi đầu, nụ cười thẹn thùng không kìm được nở trên môi.
Tiếng hắn lại vang lên trên đỉnh đầu, lần này mang theo vẻ tiếc nuối và bất đắc dĩ:
"Nhưng… thật đáng tiếc… ân điển này xem như phí hoài rồi.”
"Nếu biết trước như vậy, ta đã chẳng cần liều mình, tự nguyện xin đi dẹp phỉ.
"Suýt chút nữa còn không quay về được."
Hắn buông ta ra, lùi lại một bước, xoay người định rời đi.
Ta: Không phải chứ, chúng ta đang nói chuyện vui vẻ, hắn có ý gì đây?
Ta ngẩn ngơ đứng tại chỗ, chưa kịp phản ứng.
Khi hắn đi được mười mấy bước, đột nhiên dừng lại, hắn quay người, cao giọng hỏi:
"Không biết Hạng mỗ có vinh hạnh được đợi Thu Hoa cô nương hay không?"
Hắn dang rộng hai tay, đứng đó, đôi mắt đầy ý cười.
Quả nhiên là một con cáo già bụng dạ khó lường!
Nhưng đôi chân ta, không nghe theo sự điều khiển của lý trí, đã chạy về phía hắn.
Hóa ra, có những điều hắn đã âm thầm làm vì ta, bước đi rất xa trên con đường mà ta chưa từng hay biết.
Ta nhớ lại lời trong bức thư của cố thê hắn:
[Cô nương, nếu khúc gỗ ấy trao bức thư này cho cô, xin cô nương hãy tin vào tình yêu của hắn. Có lẽ sự tồn tại của ta không thể xóa nhòa, nhưng từ giây phút này, cuộc đời còn lại của hắn, chỉ dành cho cô.]
Ta tin.
Hơn nữa, sự tồn tại của nàng ấy, cũng không cần phải xóa bỏ.
Ngay khi ta và Liễu di nương đang hân hoan chuẩn bị của hồi môn, một vị khách không ngờ tới đã đến thăm.
Hạng Lương đã xin Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta, khiến ta được một phen nở mày nở mặt.
Đệ đệ ta cũng đã định xong hôn sự, thê tử của đệ ấy chính là đích út của vị thượng quan từng nâng đỡ đệ ấy rất nhiều.
Liễu di nương ôm bài vị của phụ thân và mẫu thân, lau chùi suốt cả ngày, vừa khóc vừa cười, cảm xúc đan xen.
Ta và đệ đệ đều không muốn quấy rầy bà. Nhưng khi đi ra tiền viện, ta bất ngờ gặp lại Bạch tiên sinh – người ta đã nhiều năm không gặp.
"Lâu nay ta sống ở Mạc Bắc, nghe đồng liêu nhắc đến chuyện ban hôn ở kinh thành, mới biết các người đã đến đây."
Hóa ra, nhiều năm nay ông ấy vẫn chưa cưới vợ, trong lòng ông ấy dường như chưa từng buông bỏ Liễu di nương.
"Thấy rồi thì về đi."
Liễu di nương thẳng thừng hạ lệnh tiễn khách, nhưng Bạch tiên sinh không giận, chỉ lộ ra vẻ u sầu.
Không muốn ông rời đi trong thất vọng, ta lên tiếng giữ lại:
"Bạch tiên sinh đã xin nghỉ phép, vậy chi bằng ở lại làm người chứng hôn trong hôn lễ của ta tháng sau, cùng nhau uống ly rượu mừng. Xem như đáp lại ân tình năm xưa, khi tiên sinh giúp chúng ta lúc khốn khó!"
"Đúng thế! Giúp đỡ nhau lúc khó khăn, chứ không phải thêm hoa trên gấm!"
Đệ đệ cố ý kéo dài giọng, cúi đầu cười, rồi hướng về phòng của Liễu di nương mà hô lớn.