Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 10





Hứa Tắc vừa đi đến giao lộ liền nhìn thấy một chiếc ô tô riêng dừng lại trước mặt, chỉ trong vài giây, alpha trên ghế lái đã xuống xe.
Gần mười một giờ, mặt trời đã lên cao đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.

Hứa Tắc đứng yên tại chỗ, nhìn Lục Hách Dương đi vòng qua đầu xe, cúi người kiểm tra lốp xe phía trước bên phải.
Lục Hách Dương quan sát vài giây, sau đó đứng thẳng dậy —— thật khó mà tưởng tượng được lại có một con dao xếp cắm trên lốp xe.

Con dao vốn dĩ nằm trong hố nông lại bị mở ra khi bánh xe ép lên, lưỡi dao cắm sâu vào trong lốp xe.
Không hề báo trước, anh quay đầu hỏi Hứa Tắc: “Có tiệm sửa xe nào gần đây không?”
Đang ngẩn người lại đột nhiên bị cắt đứt, sắc mặt Hứa Tắc cứng đờ trong chốc lát, nhưng đồng thời cậu cũng phản ứng rất nhanh tránh đi ánh mắt của Lục Hách Dương, nhìn về phía lốp xe, một lúc sau mới trả lời: “Có, nhưng mà hơi xa.”
Cậu biết Lục Hách Dương không nhớ rõ mình, cũng không có chút ấn tượng nào, giống như tùy tiện hỏi một người xa lạ trên đường vậy.
Hứa Tắc không ngạc nhiên về điều này, thậm chí còn cho rằng điều này là hợp lý.
Sau đó, cậu nhìn thấy cửa sổ bên ghế phó lái chậm rãi hạ xuống, một omega tóc dài đeo kính râm đang ngồi bên trong, hỏi Lục Hách Dương: “Có phải là xẹp lốp không?”
Hứa Tắc sững sờ, mặt trời dường như đột nhiên trở nên gay gắt, trong phút chốc thiêu đốt cậu đến không thở nổi.
“Ừm.” Lục Hách Dương trả lời, “Mắc phải đồ.”
Lục Thanh Mặc sau đó nói: “Gọi điện thoại bảo tài…”
“Thay lốp mới thôi, nhanh lắm.” Lục Hách Dương đứng ngoài cửa sổ ghế phó lái, một tay đặt ở rìa nóc xe, cúi người nói với Lục Thanh Mặc, “Bảo tài xế qua đây chắc phải đợi lâu lắm.”

“Sớm biết đã cho vệ sĩ đi theo rồi, xảy ra chuyện gì chí ít còn lấy xe vệ sĩ đi được.”
Lục Hách Dương cười nói: “Chị tìm một chỗ ngồi một lát đi, sửa xe xong bọn mình liền đi.”
“Gần đây có chỗ sửa xe không?”
“Có.” Lục Hách Dương nói.
Lục Thanh Mặc không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn phía sau Lục Hách Dương.

Có chút kỳ quái, Lục Hách Dương trông có vẻ không quen biết gì alpha kia, nhưng đối phương cũng không vội vàng đi mà đứng ở chỗ cũ, trầm mặc mím môi, sống mũi và khóe môi có vết bầm —— nói tóm lại trông không giống một người qua đường bình thường.
Lục Hách Dương đứng thẳng người, nói với Hứa Tắc: “Đợi tôi một lát, có chuyện cần nhờ cậu.”
Anh để ý thấy khuôn mặt và đôi môi của Hứa Tắc tái nhợt hơn trước một chút, không biết có phải vì quá nóng hay không.
Hứa Tắc vẫn luôn nắm tay lái không nhúc nhích, cậu cũng không nghe thấy Lục Hách Dương đang nói gì với omega.

Trên thực tế, nếu Hứa Tắc có thể nghe rõ, cậu nói không chừng cũng sẽ lùi về sau vài bước, cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa mới thôi.
Lục Hách Dương đi đến cốp xe lấy một chiếc ô, sau đó mở cửa của ghế lái phụ, thay Lục Thanh Mặc cầm ô, cùng cô đi bộ đến tiệm tạp hoá gần nhất, cuối cùng lại một mình cầm ô đi bộ trở lại.
“Cậu có số điện thoại của tiệm sửa xe không?” Lục Hách Dương đi tới trước mặt Hứa Tắc, lịch sự đưa ô về phía cậu rồi hỏi.
“Không có.” Hứa Tắc nhìn lướt qua lốp xe, quá nóng, cậu vô thức liếm môi hỏi: “Xe cậu có lốp dự phòng và dụng cụ không?”
“Có, ở trong cốp xe.” Lục Hách Dương đáp, lúc nãy lấy ô anh có thấy trong cốp xe có một cái lốp dự phòng cùng một túi dụng cụ.
“Tôi biết thay.” Hứa Tắc treo bữa sáng lên tay lái xe đạp, đẩy xe sang một bên rồi đỗ lại.


Cậu nói: “Khoảng hơn hai mươi phút.”
Nhưng Lục Hách Dương lại nói: “Chờ một chút.”
Hứa Tắc lập tức dừng lại ở đó, Lục Hách Dương bước tới hai bước, lại một lần nữa che ô lên đầu cậu, nói: “Cậu ăn sáng trước đi.”
Chỉ do dự trong chốc lát sau đó Hứa Tắc không nói gì nữa, nghe lời mở hộp đồ ăn sáng ra.

Cậu ăn rất nhanh, không hề phát ra tiếng động, Lục Hách Dương cầm ô lặng lẽ đứng bên cạnh cậu.
Hai phút sau, Hứa Tắc ăn xong bữa sáng, lau miệng bằng một mảnh khăn giấy nhỏ đựng trong túi nhựa do cửa hàng đưa cho.

Cách đó một mét có một cái thùng rác, Hứa Tắc vứt rác, sau đó trực tiếp đi tới cốp xe chỉ mới đóng một nửa, mở ra, lấy ra ​​lốp xe dự phòng, một tay còn lại nhặt túi dụng cụ lên.
Động tác của cậu rất thành thục và dứt khoát, hoàn toàn không cần bất kỳ sự trợ giúp nào của bất kỳ ai.

Lục Hách Dương đứng bên cạnh cậu, che nắng cho Hứa Tắc.

Một lúc sau, Lục Hách Dương ngồi xổm xuống hỏi: “Tôi có thể giúp gì không?”
“Không sao, một mình tôi làm là được rồi.” Hứa Tắc trả lời.


Kỳ thực cậu muốn bảo Lục Hách Dương đừng đợi ở đây, cứ đến tiệm tạp hoá ngồi cho mát, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Hứa Tắc cúi đầu, nhanh chóng bắt đầu vặn ốc vít, chỉ dựa vào lực tay thì không thể nới lỏng ốc vít, cậu đứng dậy, một tay ấn vào phần rìa nắp xe, giơ chân lên đá vào cán cờ lê vài cái, sau đó lại ngồi xổm xuống, bắt đầu vặn một cái khác.
Sau khi nới lỏng hết các con ốc, Hứa Tắc đặt cái kích vào gầm xe rồi từ từ nhấc xe lên.

Sau khi bánh xe rời khỏi mặt đất, cậu quay lại tháo ốc, tháo bánh xe cũ và lấy lốp dự phòng rồi căn chỉnh cho đúng vị trí.
Gắn vít vào đúng vị trí, hạ kích xuống, cuối cùng vặn chặt vít.

Hứa Tắc giẫm lên tay cầm của cờ lê để xác nhận rằng vít đã được vặn chặt hoàn toàn, cậu cúi xuống cho dụng cụ vào túi, cùng với lốp xe cũ đặt trở lại cốp xe, toàn bộ quá trình còn chưa mất tới mười lăm phút.
Đợi đến khi Hứa Tắc cất xong đồ đạc, Lục Hách Dương đóng cốp xe lại, khi ngẩng đầu lên lần nữa, Hứa Tắc thế nhưng đã quay lại vỉa hè mà không nói lời nào, đang định phóng xe đi, Lục Hách Dương lên tiếng gọi cậu: “Hứa Tắc.”
Anh nhìn thấy động tác của Hứa Tắc đột nhiên dừng lại, sau đó có hơi ngẩn người quay đầu nhìn sang.
“Chờ một chút.” Lục Hách Dương nói xong đi mở cửa xe, từ bên trong lấy ra một gói khăn giấy ướt.
Lúc anh đi đến trước mặt Hứa Tắc, Lục Thanh Mặc cũng đội nắng đi ra khỏi tiệm tạp hoá, trên tay xách theo một chiếc túi nylon.
“Lau mặt lau tay đi.” Lục Hách Dương đưa khăn ướt qua.
Lục Thanh Mặc trốn dưới chiếc ô của Lục Hách Dương, lấy một chiếc ô mới từ túi nylon rồi đưa cho Hứa Tắc: “Vất vả rồi, mặt trời gắt lắm, cầm lấy ô đi.”
Hai tay cùng lúc nhận lấy hai món đồ được đưa tới trước mặt, không thể từ chối dù chỉ một trong hai thứ, Hứa Tắc cất khăn ướt và ô đi.

Cậu vừa thay lốp xe xong, cả hai tay đều phủ đầy bụi, mồ hôi lấm tấm trên trán, từng giọt nhỏ xuống sườn mặt.
“Sao lại mua nhiều đồ vậy?” Lục Hách Dương hỏi.

“Không thể cứ đứng trong cửa hàng của người khác hóng mát được nên mới mua một ít.” Lục Thanh Mặc lại đưa cho Hứa Tắc một chai nước khoáng, “Uống nước đi.”
Đợi đến khi Hứa Tắc nhận lấy nước khoáng, Lục Hách Dương nói với Lục Thanh Mặc: “Chị quay lại xe trước đi.”
“Ừm.” Trước khi xoay người, Lục Thanh Mặc cười với Hứa Tắc, khóe miệng ưu nhã xinh đẹp cong lên, “Cảm ơn cậu.”
Hứa Tắc chậm rãi gật đầu nói: “Không có gì.”
Đợi Lục Thanh Mặc quay trở lại xe, Lục Hách Dương nhìn Hứa Tắc hỏi: “Cậu sống gần đây à?”
“Ừm.” Hứa Tắc trông có vẻ hơi thất thần, vẫn còn duy trì biểu tình mê man vừa rồi bị người gọi tên.
Ánh nắng chiếu rất sáng, hôm nay là lần đầu tiên Lục Hách Dương nhìn rõ mặt Hứa Tắc, đôi mắt của Hứa Tắc có chút đặc biệt, con ngươi màu xám đậm, tối đến mức gần như có một chút màu xanh, khiến cho mặt mày của cậu trông có vẻ rất lạnh lùng, nhưng không sắc sảo mà lại tĩnh lặng như mặt hồ.
“Mũi làm sao vậy.” Trên mặt Lục Hách Dương mang theo nụ cười nhàn nhạt hỏi cậu.
Như là vừa ý thức được điều gì, Hứa Tắc ngây ra một chút, muốn lập tức quay đầu đi, nhưng như vậy sẽ quá đột ngột, hơn nữa từ đầu đến giờ thứ nên nhìn rõ ràng cũng đã nhìn rõ ràng rồi, lúc này mới che đậy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Không cẩn thận bị ngã.” Hứa Tắc rũ mắt xuống, trầm giọng nói.
“Vậy lần sau cẩn thận chút.” Lục Hách Dương liếc nhìn thời gian trên vòng tay, “Tôi còn có việc phải làm nên đi trước đây, cảm ơn cậu đã giúp bọn tôi sửa xe.”
“Không có gì.” Hứa Tắc vẫn trả lời như cũ, nhưng thanh âm có hơi trầm xuống.
Lục Hách Dương quay trở lại xe, xe chạy về phía trước mấy mét, Lục Thanh Mặc hỏi anh: “Em quen alpha kia sao?”
“Cũng không tính là quen biết, cậu ấy cũng học trường dự bị.”
“Trường dự bị còn có alpha như vậy à.” Lục Thanh Mặc cười nói: “Trông có vẻ không giống lắm.”
Lục Hách Dương hỏi: “Chỗ nào không giống?”
“Chỗ nào cũng không giống.”
Gần đến ngã rẽ tiếp theo, trước khi đánh tay lái, Lục Hách Dương liếc nhìn kính chiếu hậu bên phải, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, Hứa Tắc vẫn đứng đó, tay cầm nước và ô, ánh mắt dường như đang đuổi theo đuôi xe của họ..