Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 51




Hứa Tắc đến viện điều dưỡng vào sáng sớm hôm sau. Theo lý mà nói, cậu không cần phải quá lo lắng vì viện điều dưỡng tư nhân này có rất nhiều bệnh nhân có thân phận đặc biệt nên chất lượng phục vụ và an ninh luôn được đề cao. Trước đây Hứa Tắc còn hay thấy vệ sĩ đứng bên ngoài một vài phòng bệnh.

Châu Trinh cũng vừa tới, sau khi thay áo blouse trắng ra khỏi văn phòng để đi thăm khám thì tình cờ gặp Hứa Tắc đang ra khỏi thang máy, ông có hơi kinh ngạc: "Sao thế, sớm như vậy đã đến rồi?"

"Con mang đồ ăn sáng cho bà ngoại."

"Đồ ăn sáng ở đây đều được làm dựa theo tình trạng của bà ngoại cậu, thật sự không cần phải tự đi cả quãng đường xa đến đây đâu." Châu Trinh mỉm cười.

Hứa Tắc gật đầu rồi rẽ vào một góc, nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh của Diệp Vân Hoa có một alpha ngồi trên ghế đang lật một cuốn sách. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, hắn đã ngẩng đầu liếc Hứa Tắc một cái rồi lại tiếp tục đọc sách.

"Là vệ sĩ ở phòng bên cạnh sao?" Hứa Tắc hỏi Châu Trinh.

"À... đúng vậy, phải."

Diệp Vân Hoa vừa được y tá giúp đánh răng rửa mặt, Hứa Tắc đặt bữa sáng lên bàn, Châu Trinh vừa nhìn máy móc ghi chú lại vừa nói chuyện với Diệp Vân Hoa, hỏi bà có cảm thấy khó chịu không, một lúc sau thì chào Hứa Tắc rồi sang phòng bệnh khác.

"Ăn sáng thôi." Hứa Tắc đưa muỗng đến trước miệng Diệp Vân Hoa.

Diệp Vân Hoa đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu là y tá mới à?"

"Vâng."

"Vậy tôi hỏi cậu nhé, bọn họ chẳng ai nói cho tôi biết cả." Diệp Vân Hoa kéo tay Hứa Tắc để cậu ngồi xuống, đến gần cậu, "Ở đây một tháng hết bao nhiêu tiền, có phải là rất đắt không?"

"Không đắt." Hứa Tắc trả lời.

"Nhất định là rất đắt. Tiểu Viện bao giờ mới đến đón tôi về? Hứa Minh ngày nào cũng ra ngoài làm nhiệm vụ này nhiệm vụ kia, nó cũng không biết nấu ăn, Hứa Minh đi theo nó sẽ phải chịu đói."

Cái tay đang mở hộp cơm của Hứa Tắc dừng lại, đã lâu rồi cậu không nghe thấy tên cha mẹ mình từ Diệp Vân Hoa.

Ngay lúc này, cậu thậm chí còn cảm thấy lãng quên có lẽ thật sự là một chuyện tốt. Như vậy thì Diệp Vân Hoa sẽ không nhớ rằng Hứa Minh đã chết từ mười năm trước, Kiều Viện đã chết từ sáu năm trước, bà vẫn đang đợi con gái đến đón mình xuất viện, vẫn muốn quay lại nấu ăn cho cháu trai của bà.

Ký ức của bà dừng lại ở hơn mười năm trước, gia đình này chỉ còn lại một mình Hứa Tắc đang tiến về phía trước.

2

"Bọn họ hơi bận, gần đây có thể không tới được." Hứa Tắc trầm giọng nói.

"Làm sao cậu biết, Tiểu Viện gọi điện cho cậu à?"

"Vâng, lúc gọi đến bà đang ngủ nên con mới không gọi bà."

"Vậy lần sau nhớ gọi tôi dậy bắt máy đấy, có được không?"

Hứa Tắc ngồi đó, tay đang cầm nắp hộp cơm, mãi vẫn quên đặt xuống.

"Được, nhất định sẽ gọi bà."

Còn hai ngày nữa mới khai giảng, trại hè cũng đã kết thúc. Lúc xuống máy bay đã là giữa trưa, Lục Hách Dương và Hạ Uý cùng đi ăn ngoài, tối nay là đám cưới của con trai phó thị trưởng thủ đô, cũng tức là đám cưới của anh trai Trì Gia Hàn, cô dâu là con gái út của phó chủ tịch Ủy ban Liên minh.

"Cậu không đi là đúng." Hạ Uý nói, "Nếu không phải Trì Gia Hàn làm phù rể thì tôi cũng sẽ không đi, trong mấy trường hợp thế này mấy đứa ở vai dưới như bọn mình thể nào cũng bị lôi đi xã giao, nghĩ thôi đã thấy phiền rồi."

"Quân Trì đâu?"

"Chắc cậu ta sẽ không đi đâu. Từ khi omega đó xuất hiện, tâm trạng cậu ta vẫn luôn không tốt, cậu cũng không phải là không biết." Hạ Uý thở dài, "Độ xứng đôi tận 97.5%, quá là cao, tình trạng thể chất của Quân Trì lại đặc biệt như vậy, nếu làm không tốt thì sẽ bị vướng chân cả đời (*)."

(*) tác giả có viết một bộ cho Cố Quân Trì nha và tui có thầu luôn nè, cái này là tình tiết của bộ đó nên đọc xong bộ này mọi người có thể tiện lượn qua đọc bộ đó cho biết nhó =))))

1

Lục Hách Dương uống một ngụm nước chanh, không nói chuyện.

Sau khi ăn xong thì về nhà tắm rửa, ngủ trưa, khoảng ba giờ chiều Lục Hách Dương ra khỏi nhà. Đến tiệm sửa xe nơi Hứa Tắc làm việc, Lục Hách Dương lái xe vào gian rửa xe. Người rửa xe rất có mắt nhìn, thái độ cực kỳ tốt hỏi Lục Hách Dương có muốn vào cửa hàng ngồi bật điều hòa uống nước không, nhưng Lục Hách Dương cảm ơn rồi từ chối.

"Hứa Tắc đâu?" Anh hỏi.

"Ơ, tìm Hứa Tắc hả?" Người đó nói xong thì đặt súng nước xuống, "Cậu ấy ở gian sửa xe bên cạnh, rạng sáng có tai nạn giao thông nên cậu ấy tăng ca đến tận sáng. Ban ngày cũng nhiều việc, cậu ấy vẫn luôn không có thời gian rảnh, không biết chiếc đó đã sửa xong chưa, tôi giúp cậu đi gọi cậu ấy."

"Không cần đâu, tôi tự đi tìm cậu ấy, cảm ơn."

"À, được."

Gian sửa xe có hơi ồn, Lục Hách Dương đi từ cửa vào gian trong cùng nhưng không thấy Hứa Tắc. Cuối cùng, anh hỏi một trong những người thợ sửa xe, đối phương chỉ vào phòng dụng cụ trong góc.

Phòng dụng cụ thiết kế bán mở nên không có cửa, có một chiếc ghế sofa bẩn được kê vào tường, không lớn, là loại dành cho hai người ngồi, Hứa Tắc đang cuộn người trên đó chợp mắt. Xung quanh hỗn loạn và ồn ào, Hứa Tắc mặc bộ đồ lao động liền thân màu xanh lam, cả người cong lại giống như một vệt sơn màu xanh lam vắt lên bảng màu.

Đèn trong phòng dụng cụ không bật, ánh sáng cũng không tốt lắm, chỉ có một tia hoàng hôn dài hẹp từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào khuôn mặt mệt mỏi yên lặng của Hứa Tắc.

Lục Hách Dương nhìn cậu, cảm giác âm thanh bên tai xa dần rồi biến mất.

Kỳ nghỉ hè lớp 11 năm 17 tuổi rất ngắn, chỉ vỏn vẹn một tháng mà chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra, có người đã đưa ra quyết định, có người đã được số phận sắp đặt. Lục Hách Dương không thể lường trước được những thay đổi sắp tới của bản thân và người bên cạnh, mọi thứ đều không thể biết trước. Có rất nhiều điều không chắc chắn nhưng một khi đứng trước mặt Hứa Tắc và nhìn cậu thì sẽ tìm lại được trạng thái im lặng và yên bình đến vậy.

Hứa Tắc không cần làm gì cả, chỉ cần ở đó là có thể đưa Lục Hách Dương rời xa mọi thứ trong thực tại, trở về căn phòng nhỏ nơi gió thổi tung chiếc rèm màu trắng, có hương hoa dành dành thơm ngát bay qua.

"Hứa Tắc, Hứa Tắc."

"..." Hứa Tắc mở mắt ra, cau mày ngồi dậy, "Sao cậu lại tới đây?"

Trì Gia Hàn ngồi xuống bên cạnh cậu: "Không có sao chăng gì hết."

Lấy điện thoại di động ra xem giờ, mình hẳn là đã ngủ hơn nửa tiếng rồi, Hứa Tắc thở ra một hơi. Cậu sờ miếng dán ức chế sau gáy, nói: "Tôi đang trong kỳ mẫn cảm."

"Không sao, tôi có đeo vòng cổ." Trì Gia Hàn đưa cho cậu một túi giấy, "Ăn chút gì đi."

"Sofa bẩn." Hứa Tắc muốn đứng dậy đi tìm miếng bìa cứng sạch sẽ, "Cậu chờ một chút."

"Cậu ăn đi." Trì Gia Hàn giữ cậu lại, "Không sao đâu."

Hứa Tắc mở túi, lấy đồ ăn vặt ra, không ăn mà hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à?"

"Tối nay anh tôi kết hôn."

"...Chúc mừng." Hứa Tắc nói.

"Không có gì đáng để chúc mừng hết, người nên chúc mừng là anh ấy kìa." Trì Gia Hàn nhoài người về phía trước, tựa cằm lên đầu gối, ngón tay cuộn lấy dây giày, "Anh tôi chuyển cho tôi mười vạn, bảo là lì xì cho phù rể."

(10 vạn tệ = 100 nghìn tệ ≈ 341 triệu VND)

"Thật sự mừng cho anh ấy." Trì Gia Hàn nói như vậy nhưng trên mặt lại không có chút vui vẻ nào, cậu cào khóe mắt, "Nếu bà ngoại cần tiền thì tôi chuyển cho cậu."

Biết Hứa Tắc chắc chắn sẽ từ chối, Trì Gia Hàn lại nói: "Là cho mượn, khuyên cậu nên mượn tôi sớm đi, nếu ba tôi biết anh tôi cho tôi tiền thì lại đóng băng tài khoản của tôi nữa đấy."

Hứa Tắc nhẹ giọng nói: "Được."

Cậu biết không phải Trì Gia Hàn cố tình đến đây nói chuyện tiền nong mà là vì khó chịu nên đến tìm cậu, muốn ở cùng cậu một lúc.

Nhiều năm trước, Diệp Vân Hoa đưa Hứa Tắc đến nhà họ Trì làm bánh, sau đó Hứa Tắc gặp được Trì Gia Hàn, người cũng ít nói và thích ở một mình trong phòng. Diệp Vân Hoa sẽ luôn gói một túi bánh ngọt nhỏ mới ra lò để Hứa Tắc âm thầm đưa cho Trì Gia Hàn ăn trước.

Lúc đó, ba mẹ của Trì Gia Hàn đã ly hôn được nửa năm, người tình cũ của ba cậu mang theo một đứa con trai ngoài giá thú lớn hơn Trì Gia Hàn tám tuổi đến nhà họ Trì, trở thành bà Trì danh chính ngôn thuận.

Mẹ kế sẽ đưa đồ ăn thừa cho Trì Gia Hàn sau khi khách khứa rời đi, nhưng người anh trai ngoài giá thú kia lại là một alpha lúc tan học trở về sẽ dắt cậu ra vườn hoa chơi xích đu.

Vào kỳ nghỉ hè năm lớp 9, trên đường đến hiệu sách, Trì Gia Hàn trải qua kỳ động dục đầu tiên. Hứa Tắc, người đã nhiều năm không gặp đã kéo cậu ra khỏi tay của đám alpha lưu manh trong hẻm nhỏ, sau đó đưa đến trung tâm hỗ trợ đặc biệt để tiêm thuốc ức chế.

Trì Gia Hàn ghét alpha, sự thù hận đến từ người cha và những kẻ xấu mà mình gặp phải, chỉ có anh trai và Hứa Tắc là hai ngoại lệ duy nhất.

2

"Tôi đi trước đây, phải đến khách sạn sớm để chuẩn bị." Trì Gia Hàn thở ra, đứng thẳng dậy.

Hứa Tắc đứng lên theo cậu: "Trời tối rồi, không an toàn, tôi tiễn cậu."

"Không cần đâu, tài xế ở bên ngoài." Trì Gia Hàn nói, "Tôi đi đây."

Cậu muốn cười nhưng không thể cười nổi, Hứa Tắc nhìn Trì Gia Hàn một lúc sau đó đưa tay lên bóp vai cậu.

1

Đưa Trì Gia Hàn ra khỏi tiệm sửa xe, Hứa Tắc quay trở lại, có người gọi cậu lại: "Này Hứa Tắc, sao cứ cách hai ba hôm lại có người đến tìm cậu, hôm nay tận hai người."

"Hai người?" Hứa Tắc dừng bước.

"Đúng vậy, trước đó còn có một alpha đến được một lúc đã đi, tôi còn tưởng cậu biết chứ."

Nghĩ đến Lục Hách Dương hôm nay hẳn là cũng trở về nước, Hứa Tắc lập tức hỏi: "Trông thế nào?"

"Thì... trông giống như học sinh cấp 3, chiều cao cũng xấp xỉ cậu, trông có vẻ rất có tiền."

"Được, cảm ơn."

Hứa Tắc lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn hỏi Lục Hách Dương có phải là có chuyện gì không, nhưng lại nghĩ Lục Hách Dương không đánh thức cậu cũng không để lại lời nhắn cho mình, có lẽ là chỉ ghé qua nhìn một cái, mặc dù Hứa Tắc không biết làm thế nào mà Lục Hách Dương biết cậu đi làm ở đây.

Quản lý đi ra từ cửa hàng bên cạnh, gọi Hứa Tắc đến tính tiền lương. Hứa Tắc đến văn phòng của ông xem bảng lương của cả tháng, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên.

"Làm xong việc rồi thì cậu về đi, tháng này cậu cũng mệt rồi, hai ngày nữa cũng khai giảng rồi, ở nhà nghỉ ngơi, sáng mai tiền lương sẽ chuyển vào trong thẻ của cậu."

Hứa Tắc gật đầu, quản lý búng điếu thuốc, nói: "Cậu đúng là hạt giống tốt, học hỏi nhanh lại có thể chịu khổ, không nên ở nơi này. Học hành cho thật tốt đi, thi đậu đại học thì báo tin vui cho tôi, đã biết chưa?"

"Nhất định." Hứa Tắc trả lời.

Vào buổi tối ngay khi đám cưới kết thúc đã không thấy Trì Gia Hàn đâu. Hạ Uý đi ngang qua những vị khách đang trò chuyện và cười đùa với ly rượu trên tay rồi ra ngoài sảnh tiệc, đây là tầng cao nhất của khách sạn, trên sân thượng có một bể bơi hình chữ S. Hàng rào hoàn toàn làm bằng kính trong suốt, chỗ không xa kia là biển. Hạ Uý có hơi sợ độ cao, vừa đi tim vừa treo lơ lửng, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái đầu quen thuộc dưới tán ô ở trong góc.

Đi vòng qua lan can bằng gỗ, Hạ Uý bước xuống bậc thềm, Trì Gia Hàn đang ngồi trên ghế quay lưng về phía hắn, không biết cậu đang nhìn cái gì.

Đi đến gần rồi Hạ Uý mới nghe thấy tiếng khóc của Trì Gia Hàn trong tiếng gió trên lầu cao.

Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là tiến tới an ủi, mà là xoay người bỏ chạy. Với tính tình của Trì Gia Hàn, nếu trong lúc lén lút khóc lại bị người ta phát hiện thì nhất định sẽ tức giận đến mức không muốn gặp đối phương.

1

Nhưng cuối cùng Hạ Uý vẫn không chạy, thật sự bỏ chạy mới là kẻ ngốc.

Hắn rất bình tĩnh đi về phía Trì Gia Hàn nhưng do ánh sáng kém nên nửa đường vấp phải một cái ghế, cả người hắn loạng choạng vài bước.

"Đệt..." Hạ Uý sợ chết khiếp, thật sự sợ mình không dừng kịp sẽ rơi khỏi hàng rào bằng kính.

1

Trì Gia Hàn giật mình, trong chốc lát đã thôi không khóc nữa, hỏi hắn: "Cậu làm gì đấy?"

Nghe thấy giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào của cậu, Hạ Uý lại được an ủi. Sau khi hắn đứng vững thì ngồi xuống bên cạnh Trì Gia Hàn, nói: "Không làm gì cả, tìm cậu nói chuyện thôi."

"Có gì đáng nói đâu." Trì Gia Hàn sụt sịt một tiếng.

Hạ Uý lấy từ trong túi áo trước ngực ra một chiếc khăn vuông đưa cho cậu: "Được rồi, vậy không nói nữa, tôi ngồi với cậu."

Trì Gia Hàn không nhận, Hạ Uý liền hỏi: "Đây là muốn tôi giúp cậu lau hả?"

"Bệnh thần kinh." Trì Gia Hàn nói.

Cậu nhận lấy khăn tay rồi lau mặt nhưng nước mắt dường như càng lau càng nhiều hơn, hoàn toàn không dừng lại được. Hạ Uý vỗ nhẹ vào lưng Trì Gia Hàn, sau đó ôm lấy vai cậu nói: "Tiểu Trì của chúng ta, vì anh trai kết hôn nên cảm động đến vậy sao?"

Trì Gia Hàn rít ra hai chữ từ kẽ răng: "Câm miệng."

Thế là Hạ Uý liền câm miệng.

Vài phút sau tâm trạng Trì Gia Hàn đã bình tĩnh lại một chút, cậu lau khô nước mắt, đang định đứng dậy thì nghe thấy phía trên truyền đến tiếng bước chân giẫm trên sàn gỗ, từ nơi cách cậu rất gần, ở chỗ lan can gỗ có người đứng đó.

"Dự án phía Tây thành phố chắc là không giành được rồi, tôi đã xem qua bản phác thảo hồ sơ gọi thầu, các điều kiện trên đó hoàn toàn phù hợp với nhà họ Cố."

Giọng nói này rất quen thuộc với Hạ Uý, là anh rể của Lục Hách Dương, Nguỵ Lăng Châu.

"Vậy tuyến đường giữa phía Tây thành phố và bến cảng cũng xem như sắp bị cắt đứt rồi, chậc."

Trì Gia Hàn hơi mở to mắt, ghé sát vào tai Hạ Uý thì thầm: "Là Đường Phi Dịch."

Hạ Uý nhìn cậu, hơi ngạc nhiên làm sao Trì Gia Hàn lại biết về Đường Phi Dịch nhưng hắn nhanh chóng nhận ra Trì Gia Hàn và Hứa Tắc là bạn bè, hẳn là cũng biết về chuyện ở câu lạc bộ.

"Cậu đường đường là con rể của chủ tịch..." Đường Phi Dịch lại cười một tiếng, "Lợi ích lớn như vậy thế mà lại không cho cậu."

"Hồi Lục Thừa Dự tranh cử, nhà họ Cố đã cung cấp rất nhiều tiền dọc đường, việc hợp tác của người ta đã bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, cậu cũng không phải là không biết." Nguỵ Lăng Châu giễu cợt, "Hơn nữa cũng đã tra ra được tôi và cậu có qua lại, làm sao có thể đưa dự án cho tôi, chính quyền cũng không có ngốc."

"Chuyện này không thể cứu vãn rồi, tốt nhất là cậu mau chóng dọn dẹp sạch sẽ phía Tây thành phố đi, nếu đã bị nhắm vào rồi thì an phận một chút."

Đây là giọng nói của người thứ ba, Hạ Uý cau mày —— là Hạ Dư.

Một thời gian trước Lục Hách Dương có nói với hắn Hứa Tắc đã gặp Hạ Dư ở câu lạc bộ ngầm, khi đó trại hè vẫn chưa kết thúc, Hạ Uý định quay lại thì hỏi Hạ Dư lần nữa. Hắn thậm chí còn nghĩ đợi đến khi đám cưới kết thúc nhưng không ngờ lại có thể nghe lén anh, Đường Phi Dịch và Nguỵ Lăng Châu nói chuyện ở đây.