Ngày nay Hứa Tắc không đến Bệnh viện 195, cậu luôn ở trong phòng thí nghiệm của Đại học Quân y, mỗi ngày sáng sớm mới về ký túc xá, sau khi về nhà đánh răng rửa mặt xong sẽ ở trên giường làm bài tập —— xem quán ăn.
Lục Hách Dương nói chỉ cần Hứa Tắc có thời gian được nhưng Hứa Tắc sẽ chỉ lấy thời gian của Lục Hách Dương làm chuẩn. Cậu không định trì hoãn, một ngày chưa ăn bữa cơm này cậu nhất định sẽ nhớ đến nó một ngày. Không biết bao giờ Lục Hách Dương sẽ rời khỏi thủ đô, như vậy thì Hứa Tắc có thể sẽ phải lo nghĩ đến bữa ăn trong một thời gian rất dài.
Hứa Tắc lập danh sách các nhà hàng được xếp hạng đầu trên nhiều ứng dụng, lần lượt liệt kê địa chỉ, dấu chấm, món ăn đặc trưng và đánh giá của khách hàng, đồng thời cho cả bản đồ của nhà hàng vào trong bảng để tiến hành so sánh và cân nhắc. Cậu không thường xuyên ra ngoài ăn, vẫn luôn là khách quen của Căn tin Bệnh viện 195 và Đại học Quân y, đi cùng với thành viên trong nhóm hay đồng nghiệp thì cũng chỉ là một vài nhà hàng thường đến, không cảm thấy nơi nào có hương vị ngon đặc biệt, phải như đều không khác nhau mấy.
Trước đây cậu chỉ từng mời Lục Hách Dương đi ăn mì nhưng bây giờ đã có thể mời đến một nhà hàng tốt hơn rồi, và cơ hội như vậy có thể cũng chỉ vỏn có lần này… Có rất nhiều lý do, nhưng lý do làm duy nhất có lẽ chỉ là đối phương là Lục Hách Dương, vì vậy Hứa Tắc không cần xử lý cũng sẽ béo túc đối đãi.
Nghĩ tới Trì Gia Hàn có thể sẽ biết hơn một chút, Hứa Tắc gửi danh sách qua hỏi cậu: Trong đây phòng nào ăn ngon?
Trì Gia Hàn trả lời rất nhanh:?
Trì Gia Hàn: Đang làm gì vậy?
Hứa Tắc: Muốn mời một người bạn ăn cơm.
Trì Gia Hàn: Bạn nào, Lục Hách Dương?
Sau đó Hứa Tắc mở danh sách ra xem lại, phát hiện từ tiêu đề đến nội dung đều không xuất hiện ba chữ “Lục Hách Dương”, không biết vì sao trong một giây Trì Gia Hàn đã được khóa.
Trong khi vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi này, Trì Gia Hàn gửi một giọng nói yêu cầu trò chuyện đến.
“Tôi nghe nói Thượng tá Lục đã đến khoa cậu hai ba lần.” Trì Gia Hàn nói: “Chỉ có hai ba lần thôi, hai người các cậu sẽ không làm gì rồi đấy chứ?”
Bác sĩ Trì dùng từ có hơi tiến tiến nhưng Hứa Tắc không đáp lại, bởi vì không có chuyện đó. Cậu chỉ hỏi: “Tại sao lại mong được tôi muốn mời ai ăn cơm?”
“Nhảm nhí, loại người như cậu, ngoại trừ Lục Hách Dương ra còn ai có thể tạo cho cậu vì một bữa cơm mà cài ra cả một danh sách chứ.”
“Được.” Hứa Tắc nhận được phản hồi còn ở đầu bên này gật đầu.
“ Được cái gì mà được, cậu ta có nhớ ra được cậu nhỏ nào chưa?”
“Chưa.”
“Bàn thì ai đề nghị đi ăn, không thể nào là cậu đúng không?”
Hứa Tắc im lặng, Trì Gia Hàn tiếp tục hỏi: “Lục Hách Dương đề nghị à? Tại sao cậu ta muốn cậu mời cậu ta ăn, nói đùa à, hay là quyến rũ cậu?”
“…” Hứa Tắc cảm thấy phỏng thứ hai vô cùng hoàng đường, cậu dùng giọng điệu tử túc nói: “Đừng nói như vậy.”
“Hứa Tắc, tôi cảm thấy cậu đã bị Lục Hách Dương nhìn phúc từ lâu rồi, cậu hoàn toàn không biết diễn kịch, cậu cũng giấu những gì được trước mặt cậu ta cả.” Trì Gia Hàn thở dài, “Nói thật lòng, cậu cảm thấy hồi cấp ba Lục Hách Dương có thích cậu không?”
Điện thoại trong lòng bàn tay trượt một chút, rơi xuống gối, Hứa Tắc lại chậm rãi nhỏ lên, sau đó trả lời: “Tôi không biết.”
“Cho dù thích, vậy thì đó cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi, cậu ta đã không còn nhớ nữa.” Trì Gia Hàn ức chế một chút, “Bây giờ cậu ta có thể tò mò về cậu, thấy cậu thú vị, nhưng mỗi khi cậu cậu cậu ta, trong lòng thật sự có dễ chịu không? Cho dù có một ngày cậu ta biết chuyện đã xảy ra giữa hai người thì cũng chỉ là biết mà thôi, cũng không thể lại có tâm trí và cảm xúc như đã trải qua những chuyện đó nữa.”
“Nói cách khác, Lục Hách Dương của trước đây không quay lại được nữa, không phải là cậu ta của hiện tại không tốt nhưng cậu ta chắc chắn là người có thể cảm nhận được sự khác biệt nhất. Tôi vẫn luôn cảm thấy nên nói những chuyện xấu ra trước, cho nên mới nói với cậu những điều này, nhân lúc còn sớm thì cậu tự suy nghĩ chọn rõ ràng đi.”
(thề luôn Gia Hàn tỉnh táo lắm ấy 🙏🏻)
Hứa Tắc Im lặng một lúc, trả lời: “Được, tôi biết.”
“… Quên đi.” Trì Gia Hàn giọng nói thấp, “Nói với cậu mấy cái này có ích gì, trong lòng cậu thật ra rõ ràng.”
Trì Gia Hàn không hiểu tại sao Hứa Tắc lại là người ngu ngốc và cố chấp như vậy, giống như một cái máy được nhập vào mệnh lệnh "chờ Lục Hách Dương", sau đó sẽ có thể im chờ đợi rất nhiều năm mà không nói dù chỉ một câu, thì cũng không được sao. Chính là như vậy.
Thật ra dùng từ "đợi" để hình dung có lẽ cũng không quá thích hợp, suy cho cùng Hứa Tắc cũng chưa từng bao bất kỳ kỳ vọng nào, cũng không nhất định phải đạt được một kết quả. Trì Gia Hàn nghĩ, làm sao lại có một người không ôm bất kỳ mục tiêu nào, suy nghĩ hay nguyện vọng nào đi thích một người khác chứ.
“Đừng lo lắng cho tôi, không sao đâu.” Hứa Tắc nói với cậu.
Hứa Tắc hoàn toàn không nghĩ nhiều, cậu không cần Lục Hách Dương biết chuyện quá khứ, không cần anh khôi phục trí nhớ, hoàn toàn chưa từng mơ tưởng tới những thứ này. Chỉ là Lục Hách Dương muốn mời một bữa cơm thì Hứa Tắc sẽ mời, sau này xem mỗi lần gặp nhau như thể là lần cuối cùng.
Bây giờ có lẽ là sự an ủi nỗ lực nhất mà Hứa Tắc có thể làm được rồi, Trì Gia Hàn tức giận đến bật cười: “Phải không, bữa ăn chém đầu(*) trước đây đã ăn quen rồi, cũng không thiếu gì một lần này nhỉ.”
(*) bữa ăn chém đầu: bữa ăn cuối cùng trước khi phạm nhân được đưa ra xử lý trả tiền.
Ví dụ này thiếu đạo đức và rất tượng hình, Hứa Tắc không biết nên phản ứng thế nào mà chỉ nói: “Anh về nhà chưa, nghỉ sớm đi.”
“Vẫn chưa, còn đang ở bãi chứa bệnh viện, chuẩn bị về đây.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
“Biết rồi.” Trước bối rối, Trì Gia Hàn nói: “Tiệm thứ ba hương không tệ, hơi nhẹ một chút nhưng dù sao cũng là mời Lục Hách Dương ăn, cậu cũng không quan tâm giá cả.”
“ Được, cảm ơn.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Tắc vẽ một vòng vào nhà hàng thứ ba trên danh sách.
“Thượng tá lục.”
Cửa phòng làm việc được đưa ra, Tô Lợi An dậy chào hỏi với alpha.
“Lâu rồi không gặp, bác sĩ Tô.” Lục Hách Dương bước vào, bắt tay với Tô Lợi An cách một bàn làm việc.
“trí mọi thứ đều ổn chứ?”
Lục Hách Dương ngồi xuống: “Đúng vậy, vẫn ổn.”
Tô Lợi An nhìn vị thượng tá trẻ tuổi trước mặt, bà là cố vấn tâm lý của Lục Hách Dương kể từ khi anh tiến hành bay trong các nhiệm vụ thực chiến, nói chính xác hơn, bà là cố vấn tâm lý cho nhiều phi công trong Học viện Hàng không quân Liên minh, và Lục Hách Dương là những người đặc biệt trong số họ, trước khi vào trường quân đội anh gần như đã mất gần hết ký ức.
Lần đầu hai người gặp nhau là vào đại học năm thứ hai của Lục Hách Dương, sau một trận chiến đấu trên không, anh chủ động đến tìm Tô Lợi An để tư vấn tâm lý.
“Bạn đã nhìn thấy gì?” Tô Lợi An hỏi.
“Nhìn thấy một bạn học cùng lớp hơn hai năm.” Lục Hách Dương hơi cau mày, “Máy bay chiến đấu mà cậu ấy đang bay cách tôi 50 mét bắn vít, sau đó rơi xuống.”
Đó là hội chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương điển hình, rất dễ xuất hiện ở những bệnh nhân mới tiếp xúc với chiến tranh hoặc đã ở trong môi trường chiến tranh một thời gian dài, phản ứng của Lục Hách Dương đã được xem là loại nhẹ nhất.
Ngày tư vấn tâm lý kéo dài không lâu, chưa đến mười phút đã kết thúc, bởi vì giữa chừng Lục Hách Dương được tin tức về nhiệm vụ, lập tức đứng dậy đi đến sân bay.
Lần tiếp theo gặp là sau khi chiến sự khu vực kết thúc, mười lăm máy bay chiến đấu cánh cánh tại sân bay quân sự, Lục Hách Dương, người mặc quân phục tác chiến mang theo tro cốt của bạn cùng trường trở về cố quốc dưới mắt theo dõi các quan chức chính phủ và quân đội.
Sau này, Lục Hách Dương không bao giờ nhắc đến chuyện trên chiến trường nữa mà kể cho Tô Lợi An về một giấc mơ mà anh đã nhiều lần mơ thấy.
Chuông điện thoại không ngừng nghỉ, màn hình mơ hồ, cuộc gọi điện thoại mãi mãi không thể bắt máy.
“Có thể là cảnh tượng cậu từng trải qua trước khi mất trí nhớ, hoặc là một bộ phận ký ức nào đó ở hình thức tim chỉ, nhưng cũng có khả năng chỉ là một giấc mơ.” Tô Lợi An nói với anh như vậy.
“Có thể.” Lục Hách Dương nói.
Anh trông có vẻ như đã sớm tưởng tượng ra những khả năng này, cũng không đặt hy vọng vào việc nhận được câu trả lời khác từ bác sĩ tâm lý.
Quảng cáo
Lần này Tô Lợi An đến thủ đô, hành trình chủ yếu là giảng bài và tham gia toạ đàm tại Đại học Quân y, sáng nay đúng lúc có thời gian nên mới đến căn cứ không quân.
“Lần trước trong điện thoại bạn nói có lẽ phải tìm ra đáp án thôi, tôi rất tò mò là có ý gì.”
“Tôi cũng rất tò mò.” Mười ngón tay của Lục Hách Dương đan vào nhau đặt trên đùi, “Chỉ là một loại cảm giác, khả năng đã được một người quan trọng.”
“Sẽ là cái người trong giấc mơ gọi điện cho bạn chứ?”
“Vẫn chưa chắc chắn.” Lục Hách Dương cười nói: “Nhưng hy vọng là cậu ấy.”
Đếm đến ngày thứ mười lăm, Hứa Tắc quyết định thử liên lạc với Lục Hách Dương hẹn anh đi ăn, vừa hái bữa tối mấy ngày nay mình không bận lắm.
Gửi lời mời đối với Hứa Tắc cũng là một chuyện rất khó khăn, cậu không biết bao giờ Lục Hách Dương sẽ xem điện thoại, đến giới sáu giờ Hứa Tắc bị đồng hồ báo thức đánh thức, mãi cho đến sáu giờ chiêm vẫn còn nhìn nhẹ nhàng vào giao diện nhắn tin chậm rãi.
Cuối cùng bởi vì sắp đi sau, Hứa Tắc mắt gửi tin nhắn, sau đó tắt điện thoại, ra ngoài đến Bệnh viện 195.
Buổi sáng có rất nhiều việc làm, gần mười hai giờ Hứa Tắc mới trở lại văn phòng, sau khi mở điện thoại ra mới nhớ mình đã gửi tin nhắn cho Lục Hách Dương, đồng thời phát hiện trong số tin nhắn chưa đọc không có cái nào đến từ Lục Hách Dương.
Có đồng nghiệp gọi cậu cùng đi đến căn tin, Hứa Tắc liền tắt điện thoại bỏ vào túi, bước ra khỏi văn phòng.
Buổi chiều, buổi chiều và buổi tối, Lục Hách Dương cũng không trả lời tin nhắn. Hứa Tắc từ thấp thỏm không yên lúc đầu chuyển sang nghi ngờ, cậu nghĩ Lục Hách Dương muốn cậu mời ăn cơm có phải thật sự chỉ là khách sáo một câu thôi không.
Nhưng tin nhắn đã được gửi đi rồi, Hứa Tắc không thể thu hồi, nếu là một lời nói đùa, vậy thì chỉ cần Lục Hách Dương từ chối là được rồi.
Vì vậy, chờ đợi Lục Hách Dương chấp nhận lời mời thì chờ anh từ chối như làm cho Hứa Tắc cảm thấy thoải mái hơn.
Trở về căn hộ đánh răng rửa mặt đơn giản, Hứa Tắc bật máy tính đọc tài liệu. Buổi tối khi bạn học, điện thoại thường để ở chế độ im lặng nhưng hôm nay chỉ chuyển sang chế độ rung.
Ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, điện thoại đã rung lên rất nhiều lần, lần nào Hứa Tắc cũng xem nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của Lục Hách Dương.
Đã muộn lắm rồi, Hứa Tắc tắt máy tính, rửa tay rồi lên giường đi ngủ.
Trước khi ngủ, Hứa Tắc mở giao diện tin nhắn, lướt đến tin nhắn mình gửi đi vào buổi sáng, là một câu rất đơn giản: Thượng tá, chào cậu, tôi là Hứa Tắc, bữa ăn lần trước có nhắc đến không biết gần đây cậu có thời gian không?
Càng xem càng cảm thấy câu văn cột cột, sắp xếp bình Bình, Hứa Tắc cảm thấy cạn lời với chính mình, tắt đèn đi.
Ngủ không quá ngon giấc, còn mơ những giấc mơ rời rạc, thậm chí còn mơ thấy chuông báo tin nhắn reo. Hứa Tắc cầm điện thoại di động lên, mơ hồ thấy Lục Hách Dương trả lời một tin nhắn, hình như là bảo mình gọi điện thoại cho anh.
Có thể làm sao. Hứa Tắc nghĩ như vậy, mê người bị kéo vào giấc mơ tiếp theo.
Trời vừa sáng không lâu, Hứa Tắc tỉnh dậy trước khi chuông báo vang lên, đầu có hơi đau, cậu mở mắt ra một hồi, cầm điện thoại lên xem giờ.
Trước khi nhìn thấy thời gian, Hứa Tắc nhìn thấy phần xem trước của thông báo trên màn hình. Ba chữ “Thượng tá Lục” nổi bật trong tất cả các tin nhắn như thể được in đậm, Hứa Tắc sử dụng sốt, mở khóa và bấm vào hộp tin nhắn.
Thượng tá Lục: Nếu bác sĩ Hứa thức dậy trước sáu giờ trầm thì gọi điện thoại cho tôi. Hoặc sau hơn một chút, khoảng giữa trư a tôi sẽ gọi cho cậu.
Đọc xong tin nhắn Hứa Tắc đi nhìn thời gian ngay lập tức, sáu giờ mười ba phút. Cậu không chút do dự hay nghĩ ngợi, từ trên giường ngồi dậy, ấn số điện thoại của Lục Hách Dương.
Trong vài giây chờ đợi trả lời, Hứa Tắc có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của chính mình, lần cuối cùng cậu gọi cho Lục Hách Dương là vào năm mười tám năm tuổi, gọi rất lâu, rất nhiều cuộc nhưng đã không call được.
"A lô? Bác sĩ Hứa.”
Vào giây phút nghe thấy giọng nói của đối phương, Hứa Tắc vô thức thở thở, một lúc sau mới trả lời: “Thượng tá.”
“Xin lỗi, hôm nay qua hơi nhiều công việc. Rất mới về phòng, không thể trả lời bạn kịp thời.”
“Không sao.” Hứa Tắc một bên cổ, nhận ra lòng bàn tay mình đều là hôi hôi.
“Tối nay có cuộc thi, có khả năng không thể ăn cơm cùng nhau rồi, ngày mai có được không?”
Không phải từ chối, Hứa Tắc xông hơi mình, sau đó nói: “Có thể.”
Lục Hách Dương phải như đang cười, hỏi cậu: “Bác sĩ Hứa đã chọn xong nhà hàng rồi hả?”
“Đúng vậy.” Hứa Tắc gật đầu cách một cái điện thoại, “Bạn tôi nói hương vị nhà hàng không tệ.”
“Được rồi, vậy ngày mai gặp, chiều tối tôi liên lạc với cậu.”
“Ừm, ngày mai gặp.”
Sau khi điện thoại, Hứa Tắc vẫn còn một loại cảm giác không chân thật vô cùng mạnh mẽ, vậy nên quay lại đọc tin nhắn Lục Hách Dương gửi đến, lại xem lịch sử cuộc gọi, cuối cùng mới xác nhận là sự thật thật.
Từ lúc cuộc trò chuyện với Lục Hách Dương kết thúc, thời gian như bị ép lại, lúc bận rộn thì cũng không cảm nhận được, một khi rảnh rỗi, bốn chữ “ăn cơm cùng nhau” sẽ hiện lên trong tâm trí của Hứa Tắc, mỗi lần nghĩ đến sẽ ngâm ra một giây rồi lại nhìn thời gian, vẫn còn rất lâu.
Chiều có một nhân vật mới đến. Sau khi xử lý xong công việc nhập viện, Hứa Tắc ở trong văn phòng viết hồ sơ bệnh án. Hoàng hôn xuyên qua cửa sổ tham khảo vào mu bàn tay Hứa Tắc, Hứa Tắc nhìn một hồi, Nữ bàn tay lại, mảnh ánh sáng màu vàng nhạt kia đã nằm trong lòng bàn tay cậu, hơi nong nóng.
Điện thoại vang lên, Hứa Tắc quay đầu lại, chưa rõ người gọi đã qua máy: “Alo?”
“Bác sĩ Hứa, sắp làm chưa?”
Lòng bàn tay đang phơi nắng đương nhiên cuộn lại, Hứa Tắc “Ừm” một tiếng.
“Tôi sắp xếp xe đến trung tâm thành phố rồi, có muốn tôi đến đón cậu không?”
“Sẽ bị kẹt xe, tôi gửi vị trí nhà hàng cho cậu, sau đó tôi ngồi tàu điện bổ sung qua đó.”
“Được.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hứa Tắc gửi địa chỉ nhà hàng cho Lục Hách Dương, sau đó thu thập đồ rồi dậy dậy đi đến phòng thay đồ. Cậu chưa bao giờ tích cực như vậy lúc tan làm, thậm chí còn quên chấm công.
“Bất, bác sĩ Hứa!” Y tá ở yên tân nhìn thấy Hứa Tắc đã khóa áo trắng, đang ngâm vàng đến thang máy, liền gọi cậu lại, “Nhớ chấm công!”
Bước chân Hứa Tắc dừng lại, quay lại ấn dấu vân tay.
“Đi nhanh như vậy, có việc gì gấp sao?”
“Không có.”
“Không phải là ngọc vàng đi hẹn hò đấy chứ?” Y tá cười trả lời: “Có vẻ như ít khi thấy anh đúng giờ đã đi nha.”
Hứa Tắc cười nhạt: “Không phải.”
Tàu điện ngầm rất đông đúc vào giờ cao điểm buổi tối, một tay Hứa tắc cầm vòng treo, không dừng lại nhìn xum vào bảng hiệu nhà ga, nhìn nó chuyển từ xanh sang đỏ, cửa tàu điện lũ mở ra rồi đóng lại, dòng người đổi vào rồi lại rời đi.
Đến rồi, Hứa Tắc ra khỏi khoang tàu, quẹt thẻ ra khỏi nhà ga. Sau khi vào thang máy, cậu lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn Lục Hách Dương đã gửi từ năm phút trước: Tôi đang ở cửa D.
Hứa đi tắc ra từ cửa C, nhưng không sao, đối diện bên kia đường là cửa D. Cậu trả lời: Được, tôi đến ngay đây.
Khu kinh doanh giận dữ nhất trung tâm thủ đô sầm uất người qua lại, vài màn hình LED để chiếu sáng cả một góc trời. Hứa Tắc nhìn sang bên kia đường từ đám đông, vừa mắt đã nhận ra alpha ở bên kia đường.
Lục Hách Dương mặc một chiếc áo phông màu đen rất bình thường và không bắt mắt, vừa thẳng người vừa thư giãn, có lẽ là do anh quá cao, hoặc là trong số các mặt xa lạ khác, Hứa Tắc quen thuộc với mặt đó mới nhất có thể vừa mịn mắt đã nhìn thấy.
Đèn đỏ, Hứa Tắc đứng vững trước vạch kẻ đường, vẫn nhìn Lục Hách Dương từ xa. Một lát sau, bạn nhìn thấy ánh mắt Lục Hách Dương nhẹ nhàng chuyển, mang theo phản chiếu của ánh đèn lồng rơi vào trên mặt mình.
Vào thời điểm nhìn nhau, cả người Hứa Tắc sinh ra một cảm giác cứng đờ như bị dừng hình, nhưng Lục Hách Dương trông có vẻ không Ngạc nhiên mà chỉ nhìn Hứa Tắc và nhếch mép với cậu.
Dòng xe trôi qua giữa đôi mắt giao nhau của đám họ, trong khoảnh khắc khắc này Hứa Tắc đã xác nhận được Trì Gia Hàn nói sai. Thật ra Lục Hách Dương không hề thay đổi, mười mấy tuổi hay bây giờ đều giống nhau. Điều khác biệt duy nhất chỉ là đối với mình, không thể chỉ vì Lục Hách Dương không nhớ mình mà hạn chế cổi định nghĩa rằng anh và anh của đây là hai người khác nhau.
Đèn đỏ kéo dài, còn vài giây đếm ngược cuối cùng, Hứa Tắc thậm chí có chút không vững, tuy nhiên khi đèn xanh sáng lên, bạn lại không phản ứng ngay lập tức, mãi cho đến khi có người cẩn thận va vào vai Hứa Tắc mới bắt đầu bước đi.
Hai nhóm người đi bộ từ hai đường giao nhau trên vạch kẻ đường, Lục Hách Dương vẫn đứng yên ở chỗ cũ. Hứa Tắc tránh những người đi bộ đang đi tới để đi về phía trước, cuối cùng bước lên lề hè và đi đến trước mặt Lục Hách Dương.
Lục Hách Dương nhẹ tay ra, nửa nắm cánh tay của Hứa Tắc kéo cậu đến gần mình hơn một bước. Xung quanh vẫn ồn ào, Hứa Tắc cảm giác cơ mình như đang trôi bồng bềnh, cậu hỏi: “Đợi lâu lắm rồi sao?”
“Không có.” Lục Hách Dương buông tay ra, “Cho nên vừa rồi rất muốn nói với bạn là đừng đi như vậy.”
Nhưng Hứa Tắc hoàn toàn không nhớ nổi phong cách nửa phút trước của mình thanh như thế nào, cậu không rảnh được hỏi: “Tôi bề có vẻ rất á sao?”
Lục Hách Dương nghiêng đầu nhìn cậu một cái, trong mắt hiện lên ý cười, nói: “Cũng không phải.”
Nhà hàng là một cửa hàng độc lập, không nằm trong trung tâm mua sắm nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Hứa Tắc đặt một cửa sổ ngồi cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy cảnh đêm của dòng sông, cậu chỉ đặt trước một số món đồ đặc biệt, ​​còn lại quyết định để chọn Lục Hách Dương.
Lục Hách Dương chỉ gọi một món, sau đó hỏi Hứa Tắc: “Bác sĩ Hứa còn muốn gọi thêm không?”
Hứa Tắc lắc đầu: “Không gọi nữa.”
“Được.” Lục Hách Dương trả lại thực đơn cho dịch vụ.
By vì rất yên tĩnh nên Hứa Tắc cảm thấy có chút không thoải mái, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm của thủ đô thật sự rất đẹp, chỉ là râu như hôm nay cậu mới nhận ra.
“Trước đây chúng ta đã từng ăn riêng như thế này chưa?” Lục Hách Dương đương nhiên hỏi.
Hứa Tắc quay lại, trả lời: “Đã từng.”
Chỉ là mấy lần ăn trong nhà hàng đều là ăn cùng Hạ Uý và Cố Quân Trì, nếu là hai người thì có lẽ chỉ ở trong nhà cũ kỹ, còn có quán mì tàn tàn ồn ào kia nữa.
“Đã ăn gì rồi?”
“ Đồ ăn tôi nấu, có cả mì nữa.”
“Bác sĩ Hứa nhớ cũng vậy.” Lục Hách Dương tiếp tục hỏi: “ Đồ ăn tự nấu là ở nhà cậu sao?”
Mãi cho đến lúc này Hứa Tắc mới nhận ra có gì không ổn, nhưng biểu cảm của Lục Hách Dương rất tự nhiên, như không có hàm ý gì đặc biệt. Hứa Tắc đầu: “Đúng vậy.”
“Lúc đó rất thường xuyên đến nhà cậu sao?”
“Không… quá thường xuyên.”
Lục Hách Dương lại nói: “Bàn cũng xem như thường xuyên rồi, đúng không?”
“Có lẽ như vậy.” Trong lòng Hứa Tắc nhắc nhở chính mình phải dậy tinh thần để trả lời một cách cẩn thận, nhưng hiệu quả không tốt lắm.
“ Đến nhà bạn thường làm gì vậy? Ngoại trừ ăn cơm ra.”
Lúc này nếu nói là học cùng thì nhất định sẽ còn buồn cười hơn là đùa giỡn. Sau đó Hứa Tắc trả lời: “Tán ý.”
Đáng tiếc là mức độ buồn cười của câu trả lời này chỉ đứng sau cùng học, Lục Hách Dương cười: “Hồi cấp ba bác sĩ Hứa dẻo miệng lắm phải không?”
Hứa Tắc biết chắc là Lục Hách Dương đã phát hiện mình lại đang nói dối, nhưng phải như không vì vậy mà tức giận, vẫn là phong cách thoải mái và vui vẻ.
Đúng lúc phục vụ Đưa xe đồ ăn đến, Hứa Tắc được giải tình, nói: “Đồ ăn lên rồi.”
Lục Hách Dương phối hợp gật đầu: “Ừm, thấy rồi.”
Thời gian một bữa cơm không nên ngắn như vậy, đây là lần đầu Hứa Tắc có suy nghĩ này, cậu đã cố gắng hết sức ăn chậm một chút.
Sau khi xác nhận bữa ăn sắp kết thúc, Hứa Tắc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn Lục Hách Dương, sau này có thể sẽ không có thời gian giải quyết như vậy nữa rồi nhưng Hứa Tắc vẫn cảm thấy vui vẻ, bởi vì cuối cùng cậu bé cũng được mời Lục Hách Dương một bữa ăn chính thức.
“Ăn xong chưa?” Lục Hách Dương hỏi cậu.
“Xong rồi.”
"Đi thôi."
Hứa Tắc gật đầu, nhấn chuông phục vụ tới thanh toán hóa đơn. Thanh toán xong, bọn họ đi ra ngoài, Hứa Tắc mong rằng xe của Lục Hách Dương chắc chắn là đậu ở gần nhà hàng nên đi tới cửa, sắp xếp phải tạm biệt rồi.
Giảm mát là một cảm xúc vô nghĩa nhưng Hứa Tắc không thể căng nó xảy ra. Đi tới cửa nhà hàng, Hứa Tắc bắt đầu chờ đợi Lục Hách Dương nói tạm biệt.
“Buổi tối bác sĩ Hứa việc bận rộn không?”
Hứa Tắc Ngạo ra: “Không có.”
“Có muốn cùng đi xem phim không?” Ánh mắt Lục Hách Dương trong ánh sáng chiếu từ trên xuống có hơi mờ đèn mờ, anh nói: “Bãi chiếu phim cho khách trên ô tô cách khoảng hai lăm phút.”
Sống ở thủ đô hơn 20 năm, Hứa Tắc không biết rằng xung quanh còn có thứ gọi là rạp chiếu phim cho khách trên ô tô.
Mặc dù rất muốn trả lời "Được" Nhưng Hứa Tắc vẫn hỏi: “Sẽ không làm chậm thời gian của thượng tá?”
“Anh là người được mời, không cần lo lắng cho tôi.” Lục Hách Dương cười nói: “Tối nay là thời gian riêng tư của tôi, không có làm chậm hay không chậm chậm.”
Hứa Tắc nhìn anh nói: “Được.”
Lục Hách Dương vẫn lái một chiếc xe việt dã quân bình thường, Hứa Tắc ngồi lên ghế lái, lúc đưa tay đóng cửa đột nhiên thoáng thấy bên chân có một túi đóng gói nhỏ. Cậu tưởng tượng là rác rưởi nên được người nhỏ tăng lên.
“Làm rơi đồ sao?” Lục Hách Dương bật đèn trong xe để Hứa Tắc dễ tìm.
“Không phải, hình như là…”
Hứa Tắc ngồi thẳng người dậy, giọng nói của cậu bị ngắt giữa chừng, Lục Hách Dương dây an toàn rồi nhìn vào tay Hứa Tắc.
Ánh sáng rõ ràng, đó không phải là rác mà là một cái bao cao su chưa mở.
—
Thượng tá lục cả đêm điều tra kỹ lưỡng người cuối cùng dùng chiếc xe này là ai.
Gin: quần quần z chời =)))