Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 12




Bạch Chiêu Chiêu về đến nhà, lại chỉ có một mình cô.

Một mình ngồi xe bus, một mình ăn cơm tối, một mình làm bài tập.

Cô luôn nhìn đồng hồ một cách vô thức.

Bởi vì Diệp Chi Du nói hôm nay sẽ tặng đồ ăn ngon cho cô, nên cô đang đợi cậu.

Chờ cậu huấn luyện xong, cần ít nhất nửa tiếng để đi mua đồ và đi về. Cho nên cậu sẽ đến vào khoảng 9 giờ 15 phút.

Vì thế, lúc 9 giờ, cô còn nhớ chải tóc và tô ít son môi.

Cô nhìn vào gương rồi mỉm cười. Trong gương, bởi vì cô đang mong chờ và phấn khích nên trông cô càng đẹp hơn so với bình thường.

Mà ở ngoài sân của khu chung cư, Diệp Chi Du đang đứng ở cửa sân một hồi lâu rồi mà vẫn không đi vào.

Trên mu bàn tay cậu có vết bầm tím sau khi đánh người để lại—

Cậu đã đánh Chương Tử Cầu. Huấn luyện viên tức giận đến mức tuyên bố sẽ phạt cậu...

“Này cậu học sinh, sao cậu không đi vào?” Một bà cụ đi ngang qua cậu, đánh giá cậu một cách kỳ lạ.

“?” Cậu hoàn hồn, nhận ra đây là bà cụ cổ quái ở đối diện nhà Bạch Chiêu Chiêu, không biết tên là gì, chỉ biết bà cụ này họ Vương.

Mỗi buổi tối, bà Vương đều mang theo một cái ghế nhỏ ra ngoài, không biết để làm gì. Khẩu âm của bà rất nặng, nghe giống như người Tây Bắc.

Diệp Chi Du đã ở đây 3 năm rồi, cũng đã gặp bà ấy rất nhiều lần cho nên mới nhận ra.

“Về nhà sớm nhé, trời lạnh lắm!” Bà dặn dò cậu rồi chậm rãi đi vào.

Liếc nhìn đồng hồ, cậu mới nhận ra mình đã đứng ở chỗ này ngẩn ngơ hơn 10 phút rồi.

Trong tay cậu cầm một chiếc túi nilon, bên trong là điểm tâm bánh ngọt, là đồ mà cậu hứa sẽ mua cho Bạch Chiêu Chiêu.

Cậu ngơ ngác đi lên tầng, giống như một con rối mất hồn.

Về đến nhà, cậu tìm thấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của mẹ trong tủ quần áo rồi lại ngẩn ngơ một lúc.

Chiếc khăn vải len dệt từ lông cừu có logo lớn và đơn giản của nhãn hiệu. Quả thật, kiểu dáng của chiếc khăn có chút nghịch ngợm và phù hợp với người trẻ tuổi hơn.

Một lúc lâu sau cậu mới lắc lắc đầu rồi cầm khăn quàng cổ và đồ ăn vặt lên tầng.

Cậu đứng trước cửa, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, khóe miệng nặn ra một nụ cười rồi gõ cửa.

Cậu vốn định để đồ ở đó rồi đi luôn, nhưng không ngờ cửa lại mở ra.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô gái trắng trẻo xinh đẹp đúng ở nơi đó, đẹp đến mức không giống thật, biểu cảm của cô có chút ngại ngùng xen lẫn vui vẻ.

Cô vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Trái tim cậu đã bị cô nắm trong tay.

Vì thế, cậu lại nặn ra một nụ cười rồi đưa đồ trong tay cho cô: “Cho cậu này, đây là bánh ngọt vị dừa. Còn cái khăn quàng cổ này nữa, đẹp hơn cái màu đen kia nhiều, cũng tôn lên màu da của cậu hơn. Mặc dù mẹ tớ đã dùng nó rồi, nhưng bà mới chỉ quàng nó một lần thôi. Nó vẫn giống như mới. Xin lỗi, tớ định mua một cái mới cho cậu... nhưng mà...”

Cậu cúi đầu xuống, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Bạch Chiêu Chiêu cảm nhận được, nhưng cô vẫn cười ngọt ngào: “Cảm ơn cậu nhiều lắm. Vậy để tớ trả lại cậu cái khăn màu đen.” Cô lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen từ chỗ móc áo ở bên cạnh xuống rồi đưa cho cậu.

Trao đổi xong, hai người không biết nên nói cái gì nữa.

“Cậu muốn vào trong ngồi không? Tớ đi pha trà cho cậu uống.” Cô tránh sang một bên, chờ mong mà hỏi cậu.

Qua 1 giây, Diệp Chi Du mới giống như sực tỉnh: “Không, không cần đâu.”

Biểu cảm có hơi chống cự.

“À... vậy thôi...”

Bị từ chối rồi.

Cô hơi ngượng ngùng, đôi mắt tròn vo sáng ngời như nước mùa thu, như sao trên trên trời, quan sát vẻ mặt của cậu: “Cậu có tâm sự à? Vẻ mặt cậu không tốt lắm.”

“Không có...” Cậu miễn cưỡng cười vui vẻ: “Còn cậu, trong nhà không có việc gì chứ!”

Cô cũng lắc đầu.

“Vậy... Vậy thì tốt rồi...” Cậu cụp mắt xuống, vội vàng nói: “Vậy tớ đi đây. Ngày mai gặp.”

“Ừ...” Cô tò mò nhìn cậu vội vàng rời đi, sau đó chậm rãi đóng cửa lại.

Đến khi Bạch Chiêu Chiêu trở về phòng, cô vẫn không hiểu. Hôm nay Diệp Chi Du cứ là lạ sao ấy. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì à? Vừa rồi cô căng thẳng quá nên không hỏi. Nếu sáng sớm mai gặp được cậu thì có lẽ cô có thể hỏi thử xem sao.

Cô nắm chặt chiếc khăn cậu tặng cô.

Chiếc khăn vải len dệt từ lông cừu cực kì mềm mại, khi luồn ngón tay vào sẽ có cảm giác rất ấm áp, thoải mái đến mức làm cho người ta trở nên lười biếng.

Cô quàng khăn quàng cổ lên rồi đứng trước gương và nở nụ cười ngọt ngào.

Khăn quàng cổ màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của cô hơn. Đồng phục học sinh là màu sắc đơn giản, phối hợp với màu đỏ, càng trở nên đặc biệt đẹp và chói mắt hơn.

Bạch Chiêu Chiêu không khỏi ảo tưởng—

Nếu như có thể học chung trường đại học với Diệp Chi Du thì thật tốt. Nếu như vậy thì cô nguyện ý yêu đương.

Thật ra thành tích của Diệp Chi Du cũng không tệ. Tuy rằng không tốt bằng cô, nhưng cậu có điểm cộng dành cho vận động viên. Nếu không thể học cùng một trường đại học thì có thể học cùng một thành phố.

Bởi vì có khăn quàng cổ ấm áp nên Bạch Chiêu Chiêu vẫn đang trong trạng thái hưng phấn.

Mà đêm hôm đó, những người khác ở trong tòa nhà dường như cũng rất hưng phấn, cực kỳ sôi nổi:

Đại ca ở tầng 1 đang chửi bới ầm ĩ, lần này hình như là mắng mẹ vợ châm ngòi ly gián.

Người mẹ trẻ với giọng nói the thé ở tầng 3 cũng đang mắng người chồng gầy gò của mình, bảo anh ấy chết ở ngoài luôn đi.

Còn có người lao hẳn xuống tầng để mắng đại ca tầng 1: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn gào thét cái gì! Có để cho người ta ngủ không thì bảo!”

Trong sự náo nhiệt như thế, Bạch Chiêu Chiêu rất an tâm ngủ một giấc thật ngon.

Mãi cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại.

2 giờ sáng, cô nghe thấy cửa nhà mình vang lên tiếng động.

Tiếng giày cao gót quen thuộc, tiếng thay dép và tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ chính.

—Mẹ cô về rồi?

Cô mơ mơ màng màng nghĩ như thế rồi lại ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô dường như lại quay về ngày bố mẹ cô chính thức trở mặt với nhau.

Điều này thật sự rất kỳ lạ. Thật ra cô hiếm khi nhớ lại mọi việc của ngày hôm đó từ đầu đến cuối. Bởi vì cô có xu hướng trốn tránh những chuyện không vui, luôn cố ý quên nó đi. Vì thế khi nó chỉ cần hơi nhô ra một tí, cô sẽ ngay lập tức bóp chết nó.

Nhưng trong giấc mơ, cô bắt đầu ôn lại rõ ràng những việc xảy ra ngày hôm đó.

Ngày hôm đó, lần đầu tiên cô biết rằng bố mình ngoại tình. Hơn nữa, người đàn bà kia cũng đã có thai.

Mẹ cô la hét chói tai ở trong phòng khách: “Ông giỏi thật đấy, Hà Tuấn. Nhiều năm như thế, ông có từng để Bạch Chiêu Chiêu ở trong lòng không? Ông đã từng đóng tiền cho con học lớp luyện thi bao giờ chưa? Bây giờ ông giỏi rồi, cái đứa tạp chủng kia còn chưa ra đời mà ông đã vội vàng đi chịu trách nhiệm rồi?!”

“Tôi nói rồi, tất cả đều chia đều. Bà còn không hài lòng chỗ nào nữa?”

“Chia đều? Ông còn mặt mũi mà nói hả? Những năm qua ông đã cho họ hàng nghèo khổ của mình bao nhiêu tiền, ông tưởng rằng tôi không biết hả? Tổng cộng là 320.000 tệ, ông trả lại cho tôi đi! Sao ông không nói gì nữa! Ông nói đi chứ! Đống tiền đó chẳng lẽ không phải một nửa là do tôi bù vào hả?”

Hà Tuấn thấp giọng nói: “Không đòi lại được nữa...”

“Không đòi lại được? Phần của ông, tôi mặc kệ. Nhưng ông phải đòi lại phần của tôi cho tôi!”

“Chính bởi vì bà cứ luôn tính toán như thế nên tôi mới ghét bà đấy! Toàn thân sặc mùi tiền!”

“Ông nói cái gì—? Được rồi, tôi thừa nhận toàn thân tôi sặc mùi tiền. Nhưng 160.000 tệ kia, cho dù ông bán thận thì cũng phải trả lại cho tôi!”

Sau đó, tiếng la hét càng ngày càng to hơn. Bố mẹ cô còn đánh nhau nữa.

Cô vội vã chạy ra rồi đứng chắn trước mặt mẹ.

Lúc này, máu trong người cô bộc phát, cô hét lên với bố mình: “Ông đừng động vào mẹ tôi! Ông thật bẩn, thật ghê tởm! Ông đi tìm tình nhân của ông đi! Các người đi mà ghê tởm nhau!”

Tôn nghiêm của người bố bị coi thường một cách mạnh mẽ. Ông ta vốn đã không kiềm chế được cơn giận của mình, lần này vung tay lên là lập tức đánh vào đầu Bạch Chiêu Chiêu!

Trời đất quay cuồng.

Bạch Chiêu Chiêu bị đánh đến mê man, ngồi dưới đất một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi. Đầu cô đau đến mức buồn nôn.

Tất nhiên, cô chưa bao giờ là công chúa của bố mình.

Người khác đều nói cô là đứa con trời ban, người người yêu thương. Nhưng cô ở trong mắt bố mình cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng không nhận được nhiều sự quan tâm của ông ta.

Bố cô dường như chưa từng làm vai trò của một người bố. Ông ta luôn sống như một người đàn ông độc thân vô tư.

Nhưng mà, mặc dù lúc trước bố cô có coi thường cô như nào thì cũng chưa từng đánh cô. Bây giờ lại bởi vì có gia đình mới, ông ta chẳng những muốn ly dị mà còn đánh cô một phát thật mạnh.

Bây giờ cô hiểu được rồi, bố cô có lẽ cũng có tình yêu của một người bố. Cô không có được tình yêu đó là bởi vì cô là một đứa trẻ có cũng được, mà không có cũng chả sao của bố cô.

Thì ra đứa con không nhất định là báu vật, mà còn có thể bị thay thế và bị đánh bất cứ lúc nào. Nhận thức này tàn khốc đến mức làm cho cô bật khóc.

Cho đến khi mẹ cô dùng hết sức bế cô lên, cô mới phát hiện ra trong nhà rất yên tĩnh. Mặt đất đầy mảnh thủy tinh vỡ, mặt mẹ cô cũng lấm lem.

Sau khi cô bị đánh, mẹ cô giống như sói mẹ mà đánh trả bố cô, giống như muốn liều mạng với ông ta...

Lúc này mẹ cô đang ôm cô, đau lòng gọi tên cô, dán mặt mình vào mặt cô rồi gào khóc. Lúc cầm điện thoại gọi cấp cứu, bà gần như không nói nên lời.

Nhưng trong đôi mắt bà, mặc dù có nước mắt và sự bi thương, nhưng lại không hề có bất kỳ sự sợ hãi nào. Thậm chí nước mắt và sự bi thương ấy rất nhanh đã biến thành sự kiên định mà chỉ những chiến sĩ mới có, là sự phẫn nộ đang thiêu đốt.

Chính ánh mắt đó đã khiến Bạch Chiêu Chiêu tin rằng bọn họ nhất định có thể vượt qua mọi cửa ải khó khăn.

Sau khi ly dị, mẹ cô đã hết sức nỗ lực để đổi họ cho cô. Thật ra cô còn vui vẻ hơn so với mẹ mình.

Mẹ cô họ Bạch. Cô càng thích cái họ này hơn.

Như vậy, tên của cô đã trở thành một câu thơ.

Bạch nhật chi chiêu chiêu, trường dạ chi du du.

-

Sáng sớm, trời đầy sương mù, nhưng vẫn có thể thấy được ánh nắng yếu ớt của buổi sáng.

Bạch Chiêu Chiêu thức dậy, len lén mở cửa phòng của mẹ.

Trong căn phòng tối tăm, mẹ đang nằm nghiêng, đưa lưng về phía cô và ngủ rất say.

Cô lại rón rén đóng cửa lại.

Đánh răng rửa mặt xong, cô rất bất ngờ khi nhìn thấy bữa sáng phong phú trên bàn ăn.

Haiz, mẹ cô đã vất vả như thế rồi mà còn... Thật ra cô có thể tự mình ăn một ít đồ ăn vặt mà.

Ăn xong bữa sáng, cô mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy bánh bông lan nhân ruốc, bánh mochi và bánh mousse vẫn còn nguyên.

Cô cố ý lấy hết bánh ra, để chúng lên bàn rồi viết một tờ giấy note:

[Mẹ nhất định phải ăn đấy. Thật sự rất ngon đó]

Mẹ đã về rồi, tâm trạng của cô cũng vui hẳn lên. Đáng tiếc là sáng nay cô không gặp Diệp Chi Du.

Nói chuyện với Diệp Chi Du ở trường là điều không sáng suốt. Có lẽ cô nên đợi lúc tan học rồi gặp cậu và hỏi rằng có phải cậu gặp phải chuyện gì không, như vậy thì tốt hơn.

Lúc đi đến bến xe bus, Bạch Chiêu Chiêu lại gặp phải ông chú mà cô gọi là anh Hưng kia.

Từ Sĩ Hưng cũng nhìn thấy cô, cười gượng rồi gật đầu với cô.

Bởi vì bị người phụ nữ điên kia dọa, nên hôm qua Từ Sĩ Hưng vẫn rất khó ngủ. Ông ấy chịu đựng đến tận khi cô y tá cùng thuê nhà tan làm trở về thì mới ngủ được 1, 2 tiếng.

Lúc này, xe bus đi tới. Ông ấy nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy kiểu tóc của mình rất giống ổ gà.

“Anh Hưng.” Bạch Chiêu Chiêu chào hỏi ông ấy, dừng lại một chút rồi nói: “Sắc mặt anh rất tệ.”

“A, thế à? Bởi vì hôm nay tôi không vuốt tóc.” Ông ấy mang theo hai quầng thâm mắt nói linh tinh.

“Hôm qua nghỉ ngơi không tốt ạ?”

“Ừ...”

Có thể nói là ông ấy chưa được nghỉ ngơi.

“Không gặp phải người kia chứ?”

“Không... Nhưng mà tôi đã quyết định sẽ báo cảnh sát rồi.” Vừa nói xong, ông ấy còn cảm thấy hối hận vì mình đã chần chừ lâu như thế, nên ông ấy lại lặp lại: “Đúng thế. Tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”

Bạch Chiêu Chiêu gật đầu rồi theo dòng người lên xe.

Cô cũng có tâm sự của mình.

Tóm lại, chỉ cần là người sống thì sẽ không ngừng có phiền muộn...

-

Trong lớp học, bầu không khí học buổi sáng rất khác so với bình thường. Không còn ồn ào như ngày trước, chỉ có tiếng nói rì rầm. Bọn họ vừa bàn luận vừa nhìn về phía bàn học của Bạch Chiêu Chiêu, có một bó hoa hồng đỏ thật lớn đang đặt ở đó. Ít nhất cũng phải có 100 bông.

Nhìn thấy cô đi vào lớp học, tiếng thì thầm dừng lại, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau.

Bạch Chiêu Chiêu đi đến bàn học của mình, khó hiểu nhìn bó hoa hồng này.

Thông thường, bàn học của cô sẽ xuất hiện gián chết hoặc mực đen. Trên ghế sẽ có keo dán hoặc mảnh thủy tinh, đinh bấm gì đó. Nhưng đây là lần đầu tiên có hoa hồng đỏ.

Trên đó còn có một tấm thiệp in, chữ viết rất xấu:

[Xin lỗi.]

Không có chữ ký, nhưng cô biết đó là của Chu Lạc Nhiên.

Lúc này, người tặng hoa đang ngồi ở hàng ghế phía sau, cúi đầu xuống, cả người căng thẳng.

Như một tù nhân sắp bị xét xử.

Bạch Chiêu Chiêu nhíu mày, cô cố hết sức cầm bó hoa lên, nhìn trái nhìn phải rồi cuối cùng đặt bó hoa đó ở trên bục giảng.

Sau đó cô đi về chỗ rồi ngồi xuống, lấy sách giáo khoa và bài tập của mình ra.

Quả nhiên, Chu Lạc Nhiên không ngồi yên được, cậu ta lao tới!

“Này, Bạch Chiêu Chiêu, cậu—!”

Cậu ta nói được một nửa thì lại nuốt trở lại.

“Sao thế?” Cô hỏi, nhưng lại không hề nhìn cậu ta. Cô vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng. Giống như cái người tức giận trông rất sống động ngày hôm qua hoàn toàn không phải là cô vậy.