Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Chương 1270




Tuy mấy vị đều là thân phận hoàng tử, nhưng Mặc gia sẽ không vì vậy mà phân biệt đối xử.

Hài tử Mặc gia có thì bọn họ cũng có, hài tử Mặc gia không có, bọn họ cũng sẽ không có, kiên quyết đối xử bình đẳng.

Trong tương lai, Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm tiếp tục phát triển sản nghiệp và dân sinh trong đất phong.

Mười năm sau...

Sân diễn võ phủ Trấn Tây Vương.

Bốn phía bài trí khán đài, phía trên khán đài thuần một màu vải lụa che nắng.

Vị trí chính giữa là Mặc Kình và Mặc lão phu nhân, hiện nay hai người tóc trắng xóa, thoạt nhìn tinh thần vẫn phấn chấn như cũ.

Vị trí bên trái hai phía bọn họ là phu thê Hách Thượng thư, bên phải là Nam Thụy và Đức Phi.

Theo thứ tự sắp xếp, là tám vị huynh trưởng cùng với các vị tẩu tẩu của Mặc gia ngoài Mặc Cửu Diệp ra.

Giờ phút này ánh mắt của mọi người không hề chớp mắt nhìn chằm chằm sang phía đài diễn võ.

Hậu bối Mặc gia mặc cho là nam nữ, toàn bộ dựa theo thứ tự lớn nhỏ xếp thành một hàng, trong đó cũng bao gồm bốn vị hoàng tử.

Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm đi cùng, chậm rãi đi ngang trước mặt đám hài tử, sau đó Mặc Cửu Diệp hô to một tiếng.

"Khiêu chiến bắt đầu."

Hắn vừa dứt lời, lập tức có người nhảy lên đài diễn võ.

"Cửu thúc, để ta trước." Mặc Sơ Hàn ngồi trên khán đài vỗ trán, nói với thê tử bên cạnh: "Tiểu tử này theo †a, chính là dũng mãnh."

"Theo chàng có gì tốt? Chàng nhìn thử Trụ Nhi nhà Cửu đệ, từ nhỏ đã văn võ song toàn, chưa bao giờ tỏ sự dũng cảm thất phu này." Bát tẩu bất đắc dĩ nói.

"Tục ngữ nói, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, nhi tử của con chuột biết đào hang, giống của Mặc Sơ Hàn ta học giỏi cũng là lạ."

Hai phu thê Bát ca ở đây ngươi một câu ta một câu nói đại nhi tử nhà mình, bên kia đã có người nhảy lên đài diễn võ.

"Lục ca ca Mặc gia, Nam Thư Hào bất tài, muốn tỷ thí với ngươi."

Đây là đại nhi tử của Nam Vũ, lúc vừa tới Mặc gia tỏ ra dáng vẻ cao cao tại thượng chẳng coi ai tới đâu, mười năm trôi qua, tư tưởng cung cầu tiến bộ của hài tử huynh hữu đệ Mặc gia đã triệt để thay đổi hắn ta.

Hiện giờ tình nghĩa huynh đệ giữa bốn vị hoàng tử thắm thiết y hệt đồng bào.

Không chỉ như vậy, mấy huynh đệ đều cảm thấy Nam Thư Hào có tài năng nhất, lại là đại ca, vị trí thái tử vốn nên do hắn ta làm, những người khác chỉ cần dốc sức phụ tá là được.

Hôm nay Mặc Cửu Diệp tổ chức cuộc tỷ thí này tại sân diễn võ, chính là đang tiễn đưa các hoàng tử.

Trước đó không lâu Nam Vũ có tin tức, tuyên bố giờ đây vương triều Đại Thuận đã quốc thái dân an, hắn ta cũng đã ngồi đủ vị trí kia, muốn gọi mấy nhi tử trở về khảo sát một phen, sau đó nhường ngôi sớm hơn, hắn ta có thể đến Tây Bắc trải qua cuộc sống thoải mái và thư thái giống như người Mặc gia.

Đừng nhìn đều là một số đại hài tử tỷ thí, bản lĩnh của bọn họ chính là dung hợp sở trường của chín huynh đệ Mặc gia, có thể nói mặc cho là nam nữ, ai nấy cũng nổi bật.

Trên sân diễn võ là đấu võ, buổi chiều đến hậu hoa viên tiến hành đấu văn.

Kết quả tỷ thí vẫn như trước, người đoạt giải quán quân đấu võ là Trụ Nhi, thế tử gia phủ Trấn Tây Vương. Đấu văn phải nói Minh Châu nổi bật nhất, tiểu cô nương từ nhỏ đã thông minh, cho dù học tập gì đều có thể làm được vừa nói bèn thấu.

Minh Châu không chỉ văn chương xuất chúng, có thể nói cầm kỳ thư họa đều tinh thông.

Tiểu huynh muội sinh đôi này là đối tượng được các đệ đệ muội muội trong nhà ngưỡng mộ nhất.

Không chỉ như thế, bề ngoài của hai huynh muội hoàn toàn kế thừa ưu điểm của phụ mẫu, nam tuấn nữ tiếu.

Hai hài tử từ nhỏ đã theo cha nương đi lại trong đất phong, rất nhiều bách tính đều từng nhìn thấy dáng vẻ của hai hài tử.

Từ sau khi dân chúng Tây Bắc trông thấy hai hài tử, thì đã không ngừng ca ngợi hai người xinh đẹp giống như oa oa bước ra từ trong tranh tết.

Thậm chí còn có một vài phụ nữ mang thai mê tín, hy vọng nhìn tiểu thế tử và tiểu quận chúa thêm vài lần, như vậy thì oa oa do bọn họ sinh ra cũng có thể đẹp mắt như thế...

Số lượng tôn bối của Mặc gia không ít, tính cả người vừa biết đi, đã đạt tới bốn mươi mấy người.

Nhưng Mặc Cửu Diệp giữ lời hứa, không nỡ để tức phụ chịu tội nữa, cho dù Hách Tri Nhiễm muốn sinh thêm vài đứa nữa thì hắn cũng không đồng ý.

Cho nên bây giờ hai người đã hơn ba mươi tuổi, dưới gối chỉ có một trai một gái như vậy.

May mắn là các huynh tẩu không có ý nghĩ như hắn, khó khăn lắm mới có thể sinh, phải sinh càng nhiều càng tốt.

Cho đến nỗi hiện giờ dân số Mặc gia tăng trưởng nhanh chóng.

Đám hài tử từ nhỏ đã hiếu thảo, sau khi tỷ thí kết thúc, xôn xao mang theo phần thưởng mình đạt được xông về phía Mặc Kình và Mặc lão phu nhân.

Mọi người tranh giành muốn hiếu thảo những món quà mà mình đã cố gắng giành được cho tổ phụ và tổ mẫu.

Hình ảnh như vậy thường xuyên sẽ xuất hiện ở Mặc gia, cho dù như vậy, nhị lão Mặc gia vẫn không biết mệt vui vẻ khen ngợi các tôn nhi hiếu thảo...

Mặc Cửu Diệp đứng ở hành lang gấp khúc nắm lấy tay của Hách Tri Nhiễm, hai người cùng nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt.

"Nhiễm Nhiễm, đa tạ nàng."

"Đa tạ ta điều gì?"

"Đa tạ vì nàng đã đến và cho ta tất cả những điều tốt đẹp này."

"Đã nói rồi, chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo với ta."

"Cần chứ, nàng là ân nhân của Mặc gia, cũng là tình cảm chân thành của Mặc Cửu Diệp ta-"

Đúng vậy, bao nhiêu năm qua, tình cảm của Mặc Cửu Diệp đối với Hách Tri Nhiễm chưa bao giờ thay đổi.

Hai người vẫn ân ái như tiểu phu thê tân hôn.

Hắn ôm eo của Hách Tri Nhiễm, hai phu thê yên lặng nhìn đám hậu bối trong hoa viên.

"Nhiễm Nhiễm, Trụ Nhi đã trưởng thành, hơn nữa tâm tính của tiểu tử này còn điềm tĩnh hơn lão tử hắn, trí tuệ cũng ở trên ta..."

"Chàng muốn làm gì?" Dường như Hách Tri Nhiễm đã nghĩ tới điều gì đó, ngắt lời hắn hỏi.

"Ta... Ta cảm thấy ta làm Trấn Tây Vương này mười mấy năm đã đủ rồi."

"Trụ Nhi mới nhỏ như vậy thì chàng đã đành lòng?"

"Mười sáu tuổi không còn nhỏ nữa, lúc ta mười sáu tuổi đã dẫn binh xuất chinh."

"Làm gì có người làm cha như chàng chứ?”

"Nhiễm Nhiễm, ta muốn nhân dịp còn trẻ, dẫn nàng đi khắp nơi."

"Ơ... Muốn đi vân du tứ hải sao?"

Việc này được đấy...