Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Tôn Hắn Có Mèo - Tỉnh Đông

Chương 37




Nghe thấy y muốn bán thông tin miễn phí cho mình, mèo con vui đến mức hả miệng cười, làm lộ đầu lưỡi nhỏ hồng nhạt.

Nhưng giây tiếp theo cậu lại nghe thấy con sen phá của nhà mình từ chối, Úc Yên khó hiểu: "?"

Vì sao không đồng ý?

Vì y muốn kết giao bằng hữu sao?

Lông xù kết bạn với lông xù là chuyện long trời lở đất sao?

Úc Yên: Tới cả chuyện này cũng quản!

Động vật quả nhiên có radar, cái tai ẩn của Nhạc Trạm run run, dường như đã bừng tỉnh đại ngộ.

Trực giác của y nói rằng ma tu trước mắt có dục vọng chiếm hữu biến thái với mèo con, nếu không vì sao người khác nhìn mèo con một cái hắn lại không vui chứ?

Vấn đề là mèo con có biết không?

Mèo con đương nhiêu không biết rồi, cậu đã vươn móng vuốt, không phải để cào ma tu mà là lấy linh thạch, cậu móc từng khối từng khối, sau đó làm như không có chuyện gì bò lên trên.

Nhạc Trạm và ma tu nhìn mèo con lén lén lút lút: "..."

"Mèo con." Đoạn Lâm bất đắc dĩ, duỗi tay moi từng khối linh thạch ra.

"Méo!" Úc Yên làm bộ muốn cắn hắn, nhưng mà hắn không nháy mắt dù chỉ một cái vì biết cậu không dám cắn, đáng giận mà!

"Được rồi, vậy cảm ơn." Nhạc Trạm không giống thủ vệ ngu xuẩn kia, có mắt không tròng, y liếc mắt một cái liền biết ma tu này không dễ chọc.

Nếu hắn đã bảo vệ mèo con như vậy thì y cũng không cố chạm vào vảy ngược nữa.

Y nhận lấy linh thạch rồi nói: "Nơi vô chủ cách 30 năm mở ra một lần, các ngươi tới rất đúng lúc, ngày mai là có thể đi vào. Nhưng mà phương thức đi vào tương đối đặc thù."

Úc Yên hoàn toàn bị hấp dẫn, mắt trông mong lắng nghe.

"Đặc thù thế nào?" Đoạn Lâm hỏi, thuận tiện đút một muỗng canh cá cho mèo con.

"Mỗi lần chỉ có thể mười người đi vào, sau đó phải có một người tử vong." Nhạc Trạm nói.

"Khụ khụ khụ..." Úc Yên sặc, cái gì, mười người vào một người chết? Tại sao lại có phương thức biến thái vậy chứ!

Sắc mặt Đoạn Lâm vẫn như thường, lông mày chưa từng động một cái, cũng đúng, mạng người trong mắt hắn không có giá trị gì cả.

"Người đó chết thế nào?" Hắn tiếp tục hỏi.

"Hiến tế." Nhạc Trạm run run: "Cho nên thường là người có thực lực yếu nhất sẽ chết." Y nhìn ma tu: "Các hạ hẳn là thực lực không tầm thường, nói vậy chỉ cần tìm đủ mười người, đi vào không có gì khó."

Úc Yên được Đoạn Lâm xoa miệng, trong lòng nghĩ cũng quá biến thái rồi, chẳng lẽ đây là Tu Chân giới sao?

"Tìm người ở nơi nào?" Đoạn Lâm tuy đang nói chuyện nhưng tay không hề nhàn rỗi, dường như toàn bộ tâm trí đều đặt trên người mèo con.

Nhạc Trạm tấm tắc, ma tu này thật ôn nhu với thú cưng, chỉ sợ hầu hạ tổ tông cũng không cẩn thận như vậy.

Y nói tiếp: "Ra phố rẽ trái đi đến cuối là tới Vọng Hương Đài, ngày mai đến đó xem có ai nguyện ý đi cùng các ngươi không. À, tốt nhất yếu yếu một chút."

Úc Yên tò mò hỏi: "Ngươi đi rồi sao?"

Nhạc Trạm cười nói: "Đương nhiên là rồi."

Nguyên hình của y vốn là hồ ly, khuôn mặt nhất tiếu bách mị sinh* làm người xem hoa cả mắt.

*Nhất tiếu bách mị sinh: một nụ cười mỉm, trăm vẻ đẹp phát ra.

"Nếm thử cái này đi." Ma Tôn dường như không vui khi sự chú ý của mèo con bị cướp đi, hắn trắng trợn cắt ngang bọn họ.

Úc Yên vừa ăn vừa dò hỏi: "Vậy tu vi của ngươi chắc chắn cũng không tầm thường, bên trong có nguy hiểm không? Đi vào còn người chết không?"

Nhạc Trạm mừng thầm trong lòng, lần này không phải là ta chủ động, là mèo con chủ động đến gần ta, nói: "Càng vào trong càng nguy hiểm, khả năng cao sẽ có một nửa tu sĩ không ra được, ngươi muốn đi vào thì phải cẩn thận một chút."

Úc Yên còn muốn hỏi thêm vài câu thì bị Đoạn Lâm đút cho một ngụm đồ ăn, nhiều đến mức cậu không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Đoạn Lâm tống cổ Nhạc Trạm.

"Có bản đồ không?"

"Không có, thay đổi liên tục."

"Được rồi, ngươi cứ tự nhiên."

Đoạn Lâm gật đầu, cả người đều viết tiễn khách. Còn Úc Yên muốn nói chuyện vừa nuốt được đồ ăn trong miệng lại bị đút một ngụm khác.

"..." Nhạc Trạm run lập cập, cảm thấy mèo con thật đáng thương, quả nhiên bị quản gắt gao.

Không thể trêu vào, y chỉ có thể vẫy tay xoay người rời đi.

"Ô ô!" Úc Yên khó chịu, vất vả lắm mới gặp một con lông xù, thế mà mất cơ hội kết giao rồi.

Tại đại ma đầu hết.

Trong miệng cậu cuối cùng không còn đồ ăn nữa, đã có thể mở miệng nói chuyện: "Đoạn Lâm!"

"Mèo con, nhỏ giọng chút." Đoạn Lâm dùng ngón tay chặn miệng cậu, đe dọa: "Ngươi muốn cho tất cả mọi người biết bản tôn đang ở đây, sau đó bao vây diệt trừ chúng ta à?"

Quả nhiên Úc Yên sợ tới mức run lên, nhín đông nhìn tây, vừa rồi chắc không ai nghe thấy đâu nhỉ?

A Tình cười trộm, Đoạn Tiểu Miêu thật ngốc.

Thì ra vừa rồi thời điểm bọn họ nói chuyện, Ma Tôn đã hạ cấm chế cách âm, người ngoài không thể nghe thấy tiếng bọn họ.

"Không sao, lặng lẽ nói là được." Đoạn Lâm dựa gần vào mèo con, cảm nhận lông tơ nhúc nhích trên mặt mình, đương nhiên hắn không có ý tưởng xấu xa gì cả.

Chỉ là đơn thuần muốn gần gũi với mèo con thôi.

Chỉ gần gũi với mèo con là hắn đã vui sướng rồi.

"Sao ngươi lại đuổi y đi?" Úc Yên nói nhỏ bên tai đại ma đầu.

Đoạn Lâm cũng làm vậy với cậu: "Y không có ý tốt."

Úc Yên: "Hả?"

Sao trẫm không nhìn ra?

"Muốn trộm ngươi." Đoạn Lâm thấp giọng cười: "Chẳng phải ngươi đã nói rồi sao? Ngươi quá đáng yêu."

Úc Yên tức giận tát hắn một cái, hung hăng trừng hắn: "Thì ra ngươi chơi ta!"

Đệm thịt đánh vào mặt không đau một chút nào, Ma Tôn vẫn tươi cười như cũ, chỉ là đáy mắt có chút đề phòng: "Tại sao ngươi lại để ý y như vậy?"

Đương nhiên bởi vì cậu muốn sờ lông xù rồi.

Nhưng mà Úc Yên không thể nói được, cậu nhìn đại ma đầu: "Y là hồ ly đó, ngươi biết hồ ly trông như thế nào không? Ngươi không muốn sờ thử sao?"

Thì ra là muốn sờ hồ ly.

Không phải thích hồ ly kia là được.

"Ra vậy, ta còn tưởng ngươi muốn một con hồ ly cho mình chứ." Đoạn Lâm cào cằm cậu, nửa thật nửa giả hỏi: "Bên ngoài tuấn nam mỹ nữ thành đàn, có ai lọt vào mắt xanh của ngươi không?"

Nói đi để hắn xử lý.

"Mắt xanh gì chứ?" Úc Yên khó hiểu, nhìn ánh mắt sen hốt phân cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ. À, hắn sợ mèo con đáng yêu này chạy theo người khác.

Sao có thể chứ?

Úc Yên không hy vọng Đoạn Lâm suốt ngay lo sợ bất an sẽ mất đi cậu nên chém đinh chặt sắt nói: "Ngươi yên tâm đi, bổn meo là kiếm tu, tu Vô Tình đạo, cả đời sẽ không..."

Ể, tại sao cậu càng nói thì không khí xung quanh càng lạnh thế, sắp đóng băng luôn rồi.

Vô Tình đạo còn chưa đủ sao?

Chẳng lẽ phải khóa trứng cậu lại thì hắn mới tin cậu an phận thủ thường sao.

Sen thật tàn nhẫn!

"Ngươi tu Vô Tình đạo khi nào? Sao bản tôn không biết?" Ánh sáng trong mắt Đoạn Lâm bị ép xuống, nặng nề nhìn mèo con.

Chiêu này đã vô dụng với Úc Yên, cậu thà sợ gián chứ không sợ Đoạn Lâm, hắn chỉ là hổ giấy.

"Đều ở trong lòng." Mèo con nhấc móng vuốt sờ ngực mình.

"..." Đoạn Lâm nghẹn lại, đúng là đối cậu vừa yêu vừa hận mà. Hắn bất đắc dĩ thò lại hôn một cái lên khuôn mặt đáng yêu, hèn mọn nói: "Ngươi không yêu ta sao? Không được tu Vô Tình đạo."

Úc Yên: Gì cơ, có chuyện đó luôn!

Cậu yêu đại ma đầu khi nào?

Tuy rằng có thân mật, cái gì làm được đều làm hết rồi nhưng mà là để tăng tu vi mà.

Sau khi ra ngoài cũng không còn lăn giường nữa, Úc Yên không có nhu cầu đó. Theo cậu quan sát thì Đoạn Lâm cũng không có, nhiều nhất là hôn cậu thôi.

Cho nên chẳng phải việc này đã kết thúc rồi sao?

Meo meo lâm vào trầm tư.

"Mèo con." Đoạn Lâm cầm lấy cái chuông trên đuôi tóc của mình, quơ quơ trước mặt cậu.

Úc Yên: Đã chơi xong, không phải, còn chưa nghĩ được cách để lừa ngươi.

Như vậy, Đoạn Lâm nghĩ bọn họ đang chính thức yêu đương sao?

Úc Yên dùng chân đè cái chuông lung lay trước mắt mình xuống, thâm thúy nhìn đại ma đầu: "Ngươi đang nói loại yêu nào? Tình phụ mẫu sao?"

Đoạn Lâm lắc đầu: "Không phải."

Không phải?

"A." Úc Yên không thể nói được đây là cảm giác gì, có thở phào nhẹ nhõm, lại có chút cổ quái.

Nhưng mà sao đại ma đầu lại có thể dễ dàng có tình cảm như vậy được.

Sợ cậu tu Vô Tình đạo thì không đáng yêu như bây giờ nữa sao?

"Ngươi không được tu Vô Tình đạo." Đoạn Lâm nói xong lại hôn cậu.

Úc Yên nhanh chóng dùng móng vuốt chặn mặt hắn, bảo đảm nói: "Không tu thì không tu, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi cảm thấy ta có nghị lực đó sao?"

"Không có thì tốt." Đoạn Lâm được mèo con bảo đảm mới tiếp tục đút cậu ăn.

Nghỉ ngơi tại khách điếm một đêm, ngày hôm sau khi mặt trời mọc lên, Úc Yên bị Đoạn Lâm ôm tới Vọng Hương Đài, chỉ thấy nơi đó đã đứng đầy tu sĩ chuẩn bị tiến vào nơi vô chủ.

Có già có trẻ, có nam có nữ, mỗi người thoạt nhìn đều có thực lực không tầm thường. Ngược lại cũng đúng, nơi vô chủ hết sức hung hiểm, không có thực lực nào dám đi vào chứ.

Tìm người cùng đi vào cũng phải để ý, người thông minh sẽ không đi theo người có đồng bọn, nếu không người chết có khả năng là chính mình.

Ma tu mới tới vừa nhìn liền biết tu vi không thấp, mọi người đánh giá hắn một lát nhưng không ai vươn cành ôliu cho hắn.

Nhưng mà nhìn đến mèo con trên tay hắn thì họ liền nhớ tới đây là ai.

Chẳng phải là ma tu xung đột với thủ vệ ở cửa thành ngày hôm qua đây sao?

Thoạt nhìn cũng giống quả hồng mềm, chắc hẳn có thể mượn sức một chút.

"Các hạ, chúng ta đã có năm người, ngươi có muốn gia nhập không?" Một người đàn ông trung niên lại gần hỏi.

Đoạn Lâm đáp ứng: "Rất vui lòng."


Người đàn ông cười nói: "Vậy chúng ta đã có bảy người, nhưng mà..." Hắn nhìn mèo trắng trong lồng ngực Đoạn Lâm: "Nó không thể biến thành hình người sao? Không thể dùng nguyên hình đi vào được."

Sao lại phiền toái như vậy?

"Mèo con." Đoạn Lâm vỗ Úc Yên, đánh thức bé mèo lười.

Trời ơi, đã lâu lắm rồi mèo con chưa thấy mặt trời sớm như vậy, vừa rồi bị đánh thức cậu còn tưởng mình đang nằm mơ, chớp mắt muốn ngủ tiếp.

Lại bị Đoạn Lâm nhéo lỗ tai nói cậu biến thành mình người, mèo con buồn ngủ còn tưởng hắn muốn hôn.

"Mèo con, chúng ta sắp đi vào nơi vô chủ, ngươi phải biến về hình người mới được, nhớ phải che mặt lại." Đoạn Lâm truyền âm cho cậu.

Thì ra là vậy, ngại ghê.

"Được rồi, đi vào rồi ngủ tiếp." Đoạn Lâm trìu mến hôn trán mèo con lông xù.

Úc Yên duỗi người, trực tiếp biến về hình người trong lồng ngực Đoạn Lâm, trong nháy mắt một bộ y phục rực rỡ xuâts hiện, hông cậu đã bị ôm lấy.

Tu sĩ xung quanh tò mò muốn nhìn cậu một chút, kết quả chiếc nón yêu tu này đội có pháp lực, dùng thần thức nhìn cũng không thấy rõ mặt cậu.

Huống chi còn có ma tu đứng bên như hổ rình mồi, mọi người đành thu hồi lòng hiếu kỳ.

Nhưng mà nhờ vậy bọn họ cũng nhìn ra quan hệ giữa ma tu và yêu tu này, vậy mà lại là loại quan hệ này.

Úc Yên đương nhiên cảm nhận được tầm mắt lén lút đến từ bốn phương tám hướng, nhưng mà không sao cả, chỉ cần cậu không ngại thì người ngại là người khác.

Nếu bởi vì cái nhìn của người khác mà đột nhiên xa cách đại ma đầu thì mới kỳ quái đó.

Boss không đu bám trên người sen thì còn gọi là boss sao?

Đến giờ, trận pháp mở ra, các tổ đội tu sĩ lục tục đi vào, đi vào rồi thì một tháng sau mới có cơ hội đi ra.

Tổ đội bọn họ chưa đủ người, mọi người đều có chút nôn nóng. Mà Úc Yên phát hiện sở dĩ không ai tham gia tổ đội bọn họ vì năm người kia là đồng bọn.

Cho nên năm người bọn họ chắc chắn sẽ không chết mà người chết là người khác.

Không có mắt mới gia nhập tổ đội này.

Cậu đang nghĩ ngợi thì ba người không có mắt đi tới, Úc Yên thông qua tấm màn mỏng của nón nhìn ra bên ngoài, cậu thấy được hai gương mặt quen thuộc.

Một người là Thẩm Liêm Qua, một người là Linh Gia, còn có một người phong lưu tuấn tú, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Úc Yên không quen nhưng đã đoán ra.

Hẳn là các chủ Thiên Cơ các, Hạo Trinh đi.

"Đoạn Lâm?" Ba người kia nhìn qua bên này cũng phát hiện người quen, chủ yếu là Linh Gia, liếc mắt một cái liền nhận ra ma tu đang nghiêng người.

Úc Yên nhanh chóng trốn trong lồng ngực Đoạn Lâm, nhưng nhìn quần áo của cậu có thể thấy phong cách không quá khác so với Úc Yên trong quá khứ, đều thích đỏ tía*.

*Đỏ tía:



Khác với Linh Gia chỉ chú ý tới Đoạn Lâm, trong mắt không còn người khác, hai người đồng hành với y chỉ chú ý tới người mang y phục rực rỡ kia.

Tuy rằng bạch y và thanh y rất tao nhã nhưng không thể không thừa nhận đỏ tía càng dễ thu hút ánh mắt.

Thân ảnh đó làm bọn họ nhớ tới thiếu niên trong ký ức nên hơi sửng sốt một chút, có lẽ mất đi mới khắc sâu.

Thời điểm Úc Yên còn sống, bọn họ hoàn toàn không hiếm lạ gì cậu, thậm chí lâu lâu còn cảm thấy cậu phiền phức và ồn ào.

Cho đến khi người ấy qua đời, để lại một mặt tốt đẹp trong trí nhớ.

Hoài niệm được gợi lên khi gặp lại.

"Người nọ là ai?" Hạo Trinh không tham dự vào trò khôi hài ngày ấy của Kiếm Tông nên không biết Đoạn Lâm, cũng không biết người bên cạnh Đoạn Lâm.

"Đó là Đoạn Lâm." Linh Gia phát hiện mình phản ứng quá lớn, vội vàng điều chỉnh biểu tình.

Hạo Trinh gật đầu, đại danh Đoạn Lâm như sét đánh bên tai, hắn hỏi tiếp: "Người trong lồng ngực Đoạn Lâm là ai?"

Lúc này Linh Gia mới chú ý tới thân hình cao lớn của Đoạn Lâm đang che chắn một người y phục rực rỡ, phong cách kiêu ngạo bắt mắt này làm y nhăn mày, nhớ tới ký ức không tốt nào đó.

Là Úc Yên, phong cách ăn mặc không hề thay đổi, vậy mà còn nói mình không phải Úc Yên.

Hạo Trinh hỏi vậy chắc hẳn đang nhớ tới Úc Yên nhỉ?

Linh Gia cố tình không nói cho hắn, y lắc đầu nói: "Không quen."

Thẩm Liêm Qua nói: "Không lẽ là con mèo trắng được Đoạn Lâm che chở?"

Nhớ tới mèo trắng ương ngạnh kia, trong lòng Thẩm Liêm Qua vẫn còn tức, nhưng đối phương nắm trong tay kiếm của Tổ sư gia làm tâm tình hắn thêm phức tạp.

"Quản hắn là ai làm gì." Linh Gia lạnh tanh nói: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải nhanh vào thôi."

Lão đại nhóm năm người thấy rốt cuộc cũng có người tới thì vội vàng lại gần mời bọn họ gia nhập: "Các vị gia nhập là vừa đủ mười người, thế nào? Đi không?"

"Phụt." Úc Yên nhớ tới Minibus* ở cửa nhà ga, không nhịn được bật cười.

*Minibus: chắc ẻm đang nhớ tới mấy anh tài vẫy khách ở cửa nhà ga í.



Đoạn Lâm hỏi: "Mèo con cười cái gì?"

Cười ba người kia sao?

Úc Yên lắc đầu, không phải cậu không muốn chia sẻ mà cậu sợ Đoạn Lâm không hiểu.

Nếu Đoạn Lâm cho rằng cậu cười ba người kia thì họ cũng cho rằng cậu đang cười mình, hai người kia còn ổn, Linh Gia thì lập tức ngó qua.

Y phát hiện Úc Yên dựa sát vào lồng ngực Đoạn Lâm, còn Đoạn Lâm thì cúi đầu ôn nhu trò chuyện, y thế mà có chút ghen ghét.

Thẩm Liêm Qua và Hạo Trinh đều không tính là nam nhân (?), bọn họ có thiên phú và bối cảnh, lại từng trải nên liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Không giống bọn họ, Đoạn Lâm là cường giả đích thực, ngay cả Linh Gia cũng tự nhận không thể xuống tay. Nhưng chính nam nhân như vậy lại thua trong tay người y khinh thường, Úc Yên đã dạy y thế nào là ghen ghét.

Y chỉ có thể tự mình an ủi, mắt nhìn của Đoạn Lâm cũng chỉ đến thế, không có gì phải ghen ghét hết.

"Có thể." Linh Gia thu hồi tầm mắt, trước khi tới đây bọn họ đã hỏi thăm quy tắc nơi này, mười người đi vào phải có một người chết.

Tuy rằng y rất muốn Úc Yên chết ở bên trong nhưng có Đoạn Lâm bên cạnh cậu thì hơn nửa là không có khả năng.

Linh Gia cũng từ bỏ ý định này, làm tốt chuyện của mình rồi tính sau.

Mất đi cơ duyên của Trảm Thiên, y không thể không vì chính mình tìm cơ duyên mới.

Chỉ mong lần này không bị người khác nhanh chân chiếm trước.

Đoạn Lâm vỗ vỗ Úc Yên, thấp giọng nói: "Đi thôi, không cần cố kỵ bọn họ, chẳng qua là tình cờ gặp gỡ mà thôi."

Sau khi vào thì đường ai nấy đi, không can thiệp chuyện của nhau.

"Được." Úc Yên trước sau vẫn bị Đoạn Lâm ôm, bên cạnh còn có hai thanh kiếm che chở nên ai cũng không thể tổn thương cậu.

Trong quá trình đi vào pháp trận, Linh Gia quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng thật đáng tiếc y và tu sĩ khác đều tốn công như nhau, tiểu tử kia che mặt đến kín mít.

Úc Yên không muốn bị lộ mặt, có tật giật mình.

-o0o-

Aly: Tui cũng tưởng hai người iu nhau chớ, quả là trap meow.