Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mảnh Ghép Ngày Tận Thế - Mẹ Kế

Chương 10




Nếu rèn luyện dị năng hệ lôi đến một mức độ nhất định thì khi ném quả cầu sét xuống nước, người dị năng lôi có thể khiến cho hồ nước bị biến dạng. Lúc ấy, người có dị năng hệ lôi mới được gọi là đã bước vào giai đoạn nhuần nhuyễn của việc điều khiển dị năng, bởi nước là tinh thể lỏng, một trong những thứ khó tấn công nhất.

Qua vài ngày tập luyện, dị năng của Vân Điệp cũng lên đến cấp hai. Tốc độ này có thể gọi là nhanh, nhưng cũng không có gì để ngạc nhiên. Vốn dĩ muốn tăng cấp dị năng phải dựa vào sự rèn luyện hoặc chiến đấu, thông qua rèn luyện thì phải dựa vào ý chí để đột phá cấp độ nên có phần chậm hơn chiến đấu.

Còn thông qua chiến đấu thì chỉ cần g.i.ế.c càng nhiều zombie, kĩ năng điều khiển dị năng sẽ càng tăng cao, khi đó muốn đột phá cấp độ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nên ở tận thế, muốn nhìn thấy một người dị năng đang điên cuồng g.i.ế.c zombie ở một góc nào đó quả thật là không hề khó khăn. Tuy là Vân Điệp dùng cách rèn luyện để tăng cấp, nhưng vì có kinh nghiệm của đời trước nên tốc độ mới có thể gọi là nhanh như vậy.

Đợi đến khi tận thế, có zombie để giết, Vân Điệp muốn tăng cấp chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Vân Điệp luôn rất tin vào khả năng của mình, trong căn cứ khi trước, ngay cả những người dị năng là phái mạnh, cũng phải cúi đầu kính nể trước sự gan lì của cô.

Vân Điệp dừng tay, khẽ duỗi người, cô ngồi xuống cạnh thành bể bơi để ăn miếng bánh ngọt, bổ sung chút năng lượng. Chợt nhớ đến cha Giang, Vân Điệp lấy điện thoại ra, nhắn tin cho ông: “ Cha ơi, chỉ còn ngày mai nữa thôi là đến tận thế rồi. Chiều nay con sẽ về sớm để nấu cho cha một bữa ăn nghen.”

Chưa đầy hai phút sau, chuông báo tin nhắn của điện thoại Vân Điệp vang lên, cô mở máy, nhìn tin nhắn cha Giang trả lời, phía sau tin nhắn còn kèm theo hai hình trái tim khiến Vân Điệp dở khóc dở cười. Hôm nay trước khi cha thuê xe về xong, cô sẽ nấu một bữa ăn cho cha.

Vì thực tế, sau khi tận thế đến, Vân Điệp cũng sẽ không có thời gian để làm những việc này, khi đó lại phải nhờ hết vào cha Giang. Bữa ăn Vân Điệp nấu cũng không có gì quá cầu kỳ, chỉ là canh mướp nấu với trứng, thịt heo muối chiên và vài chiếc bánh rán để ăn tráng miệng.

Vân Điệp và cha Giang đều không phải là kiểu người kén ăn, chỉ cần đồ ăn hợp khẩu vị thì bất cứ món nào cũng đều có thể ăn một cách ngon lành.

Vân Điệp gọt vỏ mướp, rửa sạch, cắt thành từng miếng vừa ăn, cô đặt nồi nhỏ lên bếp, cho ít dầu vào chảo, chờ nồi nhỏ nóng lên thì cho ít tỏi vào phi thơm rồi đổ mướp vào nồi xào một lúc.

Vân Điệp xoay người lấy ấm nước siêu tốc đã được cô nấu sôi lúc nãy, thêm nước sôi vào nồi, thế là nồi canh đã gần xong xuôi. Vân Điệp ngân nga một câu hát nhẹ nhàng nào đó, chỉnh lửa nhỏ lại.



Chờ khoảng năm phút sau, Vân Điệp cầm muôi lên, cô múc chút nước canh, nêm nếm và đập trứng vào, đợi trứng chín, cô nêm nếm một lần cuối rồi tắt bếp.

Về phần thịt heo, Vân Điệp mang ra khỏi tủ lạnh xả đông, rửa sạch sau đó thái miếng vừa phải, nhưng chưa kịp thái thịt xong để ướp thì Vân Điệp đã phải buông con d.a.o và chạy đi tìm băng cá nhân.

Vân Điệp khẽ thở dài, rất lâu rồi cô không vào bếp, trong trí nhớ của cô thì cũng đã mười năm hơn, thái luôn vào tay cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên cả.

Người dị năng khi bị thương, luôn có thể hồi phục nhanh hơn người bình thường, vết thương nhỏ do d.a.o cắt này khoảng một giờ là có thể lành được ngay. Hơn nữa, cũng không bị để lại sẹo. Có điều hiện tại chưa đến tận thế, Vân Điệp đương nhiên muốn hưởng thụ cảm giác đang được sống trong một môi trường yên ổn, đầy đủ tiện nghi.

Vì khi tận thế đến, dẫu vết thương có nặng đến mấy cũng chỉ cần sát khuẩn cho sạch sẽ, ngồi thiền luyện tập kỹ năng điều khiển dị năng rồi chờ đợi cho nó tự phục hồi mà thôi.

Bông băng thuốc đỏ các loại đều là để cho những người bị thương nặng và người thường không có dị năng dùng, bởi ở tận thế, những nhu yếu phẩm y tế đó vô cùng khan hiếm.

Nếu Vân Điệp nhớ không nhầm, băng cá nhân dường như ở trên đầu tủ lạnh. Vân Điệp chậm rãi đảo mắt lên đầu tủ lạnh, cô đưa hai tay tìm kiếm, ngón trỏ trên bàn tay trái bị đứt cũng bất giác lần mò theo. Bỗng lúc này, một giọt m.á.u rơi lên mặt đá của sợi dây chuyền.

Trong tích tắc, Vân Điệp cảm thấy không gian xung quanh bị xáo trộn, một cái chớp mắt qua đi, cô thấy bản thân đã ở một nơi khác, nơi này rất nên thơ và yên bình. Bấy giờ, trong tầm nhìn của Vân Điệp là một cánh đồng đầy cỏ dại, hoa thơm bát ngát, hơn nữa, nó còn được trải dài vô tận.

Vân Điệp trợn tròn mắt, lẽ nào, đây chính là không gian riêng có thể mang theo trong truyền thuyết hay sao? Trời đất quỷ thần thiên địa ơi, A di đà Phật.

Đời trước Vân Điệp c.h.ế.t tức tưởi như vậy, nhưng bây giờ, cô đã có cơ hội để sống lại lần nữa. Trên hết, đời này của cô giống như câu: “Vượt qua biển khổ thì vinh quang sẽ đón chào”

Số của cô lại may mắn đến nhường này. Vân Điệp thử chuyển suy nghĩ một cái, cô liền thấy bản thân trở về trước tủ lạnh.

Vân Điệp hơi ngớ người, đưa cánh tay phải lên vả vào mặt mình vài cái, sự đau đớn trên mặt truyền đến khiến cho Vân Điệp chân chính cảm nhận được đây là sự thật, không phải là do cô đang mơ mộng.



Lúc này đây, khi Vân Điệp biết được bản thân mình có một không gian riêng để có thể tích trữ đồ đạc thì Vân Điệp phấn khích như đang phát điên, tâm trạng giống như vừa ăn lá đu đủ xong, cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Cười ha hả hai tiếng để bộc lộ sự vui mừng, Vân Điệp lập tức lấy sợi dây chuyền đeo ngay vào cổ. Đeo vòng cổ không quen ư? Ai lại có thói quen xấu như thế nhỉ? Vân Điệp đang rất sẵn lòng, vô cùng tự nguyện. Chỉ cần có không gian thế này, mấy chục chiếc vòng cổ thì cô vẫn còn có thể đeo hết được nữa là, nói chi chỉ có mỗi một chiếc.

Vân Điệp hôn hai cái lên mặt dây chuyền: "Xin chào cục cưng, hiện giờ em là của chị rồi nhé. Lấy m.á.u nhận chủ, chúng ta sẽ cùng nhau sống ở tận thế thật ấm no."

Dường như viên đá cũng nghe hiểu được lời Vân Điệp nói, sáng lên một cái. Vân Điệp vừa lòng đến nỗi cười híp cả mắt, cô nhanh chóng đến bếp làm đồ ăn. Lúc này đây, Vân Điệp đã sớm không còn nhớ chút gì về việc trên ngón tay của cô đang có một vết thương nhỏ.

Mười giờ tối, ngày mười lăm tháng tám.

Vân Điệp nhai nhai mứt dẻo: "Cha ơi, bây giờ sắp có động đất rồi đấy, chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa thôi."

Cha Giang ngồi kế bên Vân Điệp gật gù, sẵn vươn tay đút thêm mứt dẻo cho Vân Điệp. Lúc này, hai cha con của Vân Điệp đang ngồi trên ghế dài, cùng nhau xem tivi.

Hiện tại, trên tivi đang đưa tin về những cuộc biểu tình hay các cuộc bạo động đang diễn ra trong thời gian gần đây.

Vốn dĩ nước D là nước cộng hòa chủ nghĩa, không phải là một đất nước theo chế độ tư bản, nên từ trước tới nay rất ít khi có tình trạng bạo động xảy ra thế này.

Cầm điều khiển lên tắt tivi, Vân Điệp quay sang nhìn cha Giang: "Con có chút chuyện muốn nói với cha."