Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 111




Rất nhanh xe đã chạy đến cửa hàng mà đồng đội bọn hắn trốn, đã có không ít tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn lại đây, tất cả đều đứng ở xung quanh cửa hàng.

Những quân nhân kia thấy vậy đều lộ ra thần sắc nôn nóng, Dương Phàm nhanh chóng nói, "Phiền các cậu mở cửa một chút, chúng tôi muốn đi xuống mang chiến hữu ra ngoài."

Dương Phàm cũng không có ý tứ muốn Triển Vân hỗ trợ, dù sao Triển Vân đã nguyện ý cung cấp thuốc trị thương miễn phí, còn cho bọn hắn đi nhờ xe đã là chiếu cố rất lớn rồi, không có đạo lý nào lại còn bắt bọn họ mạo hiểm sinh mệnh tiến vào cửa hàng cứu viện.

"Các cậu hẳn là sắp hết đạn rồi đi? Vẫn là đừng đi xuống, để tôi kêu người đến đó." Triển Vân vẫy vẫy tay, để Trình Khải, Trình Kiều cùng Tống Thành Thư đi xuống xe, những người khác thì ở lại trên xe chờ đợi. Dù sao cũng chỉ có hai mươi mấy con tang thi, còn chưa đủ nhét kẽ răng cho bọn Trình Khải đâu.

"Chỉ ba người kia thôi sao?" Dương Phàm không dám tin mà hỏi, tang thi nhiều như vậy, ba người kia làm sao có thể đối phó? Vạn nhất bị tang thi vây quanh, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng...

Triển Vân cũng không có giải thích, anh chỉ chỉ ra bên ngoài cửa sổ, để bọn hắn tự xem.

Chỉ thấy ba người Trình Khải vừa mới cầm súng bước xuống xe, tang thi xung quanh cửa hàng đã bị ba người hấp dẫn, từ trước ra sau tiếp bước lại đây, sau đó bị ba người một viên hạ gục một con, nhìn cứ như quân bài domino, từng đợt ngã xuống.

Đám người Dương Phàm xem đến trợn mắt há hốc mồm, những con tang thi đó không phải không bạo đầu thì sẽ không chết sao? Làm sao bị những người này xử lý như cắt đậu hũ vậy?

Ba người thành thạo xử lý xong hai mươi mấy con tang thi, sau đó trực tiếp đi vào cửa hàng, những cái tủ sắt chắn trước cửa hàng đã bị tang thi xô ngã phần lớn, mà cánh cửa gỗ cũng bị chúng phá ra, nếu bọn họ đến chậm một chút thì hai quân nhân này phỏng chừng lành ít dữ nhiều.

Cũng may bọn họ chạy tới kịp thời.

Trình Khải đem cánh cửa ránh nát kia đá văng, nhìn thấy hai chiến sĩ té xĩu ở kho hàng nhỏ hẹp, Tống Thành Thư lập tức từ ba lô lấy ra đồ dùng chữa bệnh, trước tiên xử lý miệng vết thương cho hai người, sau đó cùng Trình Khải cõng hai người đi ra, để Trình Kiều yểm hộ phía sau.

Nhiều người như vậy khiến cho xe tuần tra không còn chỗ, bất quá bọn họ đang ở gần phạm vi của căn cứ thủ đô, cho nên khoảng cách cũng không xa mấy, liền để Tô Duệ Triết cùng Trương Sóc Lương đi xuống tìm một chiếc xe không chủ chạy về đó.

Tô Duệ Triết cùng Trương Sóc Lương cùng nhau xuống xe, hai người làm bộ làm tịch đi vài vòng, sau đó lái một chiếc xe việt dã trở về, đây là chiếc xe mới ở trong không gian Tô Duệ Triết, cậu kêu Trương Sóc Lương dùng dị năng bỏ chút đất đá lên xe, làm giả xe bị bỏ đi một thời gian rồi.

Trịnh Gia Hoà, Trình Khải, Trình Kiều, Hàn Lôi, Triệu Binh tất cả đều tiến vào xe việt dã, sau khi bật điều hoà thì bên trong cũng ấm áp hơn rất nhiều, bên trong không gian rất lớn, năm người ngồi rất thoải mái.

Trương Sóc Lương cùng Ngô Tĩnh tiến vào phòng điều khiển của xe tuần tra, Ngô Tĩnh phụ trách chỉ đường, Trương Sóc Lương phụ trách lái xe, những người khác tiến vào phòng trữ vật. Hai quân nhân bị thương thì nằm trên giường đệm, đem quần áo dơ bẩn cởi ra, Tống Thành Thư dùng nước ấm chà lau miệng vết thương cho bọn hắn, sau đó lại tiến hành xử lý kỹ vết thương, khâu lại rồi băng bó, rất nhanh vết thương của hai người đã không còn chảy máu nữa.

Lái xe khoảng mười mấy cây số, bọn họ bị một thành luỹ bên ngoài căn cứ thủ đô ngăn lại. Ở bên ngoài căn cứ thủ đô, toàn bộ có mười mấy thành luỹ lớn lớn bé bé phân bố rải rác, thành luỹ là được xi măng cốt théo cứng rắn xây dựng mà thành, nhìn có chút giống với địa đạo quân sự thường hay dùng, vừa có thể công lại cũng có thể thủ, có thể tiến có thể lùi.

Triển Vân bảo Tô Duệ Triết dùng di động chụp lại bộ dáng của thành luỹ này, chờ đến khi trở về căn cứ Phương Nam lại để Tưởng Húc Châu dựa theo ảnh chụp làm mấy cái thành luỹ giống như vậy, như vậy thì căn cứ cũng sẽ an toàn hơn một chút.

Xe tuần tra cứ như một con quái vật khổng lồ, cho dù là quân nhân căn cứ thủ đô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, bởi vậy có một chiến sĩ sau khi nhìn thấy xe tuần tra xuất hiện, liền lập tức nổ súng cảnh báo, để bọn họ dừng lại.

Triển Vân lập tức xuống xe, báo rõ thân phận của bọn họ, Dương Phàm cũng đi xuống ngay đằng sau, chào hỏi với chiến sĩ ở thành luỹ. Cùng là chiến hữu bộ đội, người kia hiển nhiên là biết Dương Phàm, sau khi hắn xuất hiện, những chiến sĩ ở đây cũng thả lỏng một ít.

Lúc Triển Vân đem vải trùm xốc lên, chứng minh xe chở rất nhiều vật tư, nhóm quân nhân canh gác ở thành luỹ hoàn toàn buông lỏng phòng bị, dùng bộ đàm liên lạc với binh lính thủ thành, sau đó để cho bọn họ đi vào.

Mọi người cuối cùng cũng thuận lợi đi tới trước căn cứ thủ đô.

Căn cứ thủ đô không hổ là trung tâm chính trị quốc gia, trừ bỏ chiếm diện tích rất lớn ở bên ngoài, phòng ngự ở đây cũng phi thường nghiêm mật, bên ngoài là tường thành cao chừng ba tầng lầu, trên tường thành có mấy cái cửa, xuyên thấu qua đó mơ hồ có thể thấy được một đám họng súng tối om.

Bởi vì quân lính ở thành luỹ đã liên lạc với binh lính thủ thành rồi, cho nên đám người Triển Vân cũng không bị ngăn trở nữa, bọn họ được cho phép tiến vào căn cứ.

Bởi vì trận tuyết lớn, cho nên bên trong căn cứ rất quạnh quẽ, cơ hồ là không có người nào đi lại, nhưng phòng ốc ở căn cứ thủ đô thập phần chỉnh tề, phân chia khu vực cũng rất rõ ràng, tỷ như một nữa khu vực ở trước căn cứ là toà nhà quản lý cùng bãi đỗ xe, tiếp theo là khu nhà phố, rồi đến mười toà nhà cao tầng, nhìn dáng vẻ hẳn là mới chỉnh sửa gần đây.

Bọn họ dựa theo chỉ dẫn của binh lính, sau khi ngừng xe ở bãi đỗ xe liền xuống xe tiến vào trung tâm quản lý của căn cứ thủ đô. Mà Dương Phàm thì kêu đội hữu đi đỡ đồng đội bị thương đến trung tâm chữa bệnh, còn hắn thì đi theo bên cạnh chờ có việc gì cần hỗ trợ hay không.

Trung tâm quản lý căn cứ thủ đô, quy mô so với căn cứ Phương Nam thì lớn hơn một chút, nhân viên công tác cũng nhiều hơn.

"Xin hãy đến đây." Một binh lính mang bọn họ đến lầu hai của trung tâm quản lý, đi đến văn phòng chủ nhiệm.

"Xin chào các cậu, là đồng chí đến từ căn cứ Phương Nam đúng không? Tôi là Bạch Tịnh, các cậu gọi tôi là chủ nhiệm Bạch là được." Quản lý của trung tâm là một nữ quan quân khoảng năm mươi tuổi, bà mang một cái kính gọng vàng, tóc có chút hoa râm, thoạt nhìn rất là hoà ái dễ gần.

"Xin chào chủ nhiệm Bạch, tôi là Triển Vân, là tiểu đội trưởng đội vận chuyển vật tư mà căn cứ Phương Nam phái lại đây." Triển Vân lễ phép bắt tay với đối phương, "Lúc này đây chúng tôi tổng cộng vận chuyển đến mười mấy tấn vật tư, lần lượt là lương thực, rau dưa, trái cây, còn có bông vải, hy vọng có thể trợ giúp quý căn cứ vượt qua giai đoạn lửa sém lông mày."

"Thật tốt quá! Thật là cảm ơn các cậu!" Trên mặt chủ nhiệm Bạch lập tức lộ ra vui mừng, căn cứ thủ đô hiện tại rất cần số vật tư này.

Kỹ thuật nhưỡng đất của căn cứ thủ đô còn muốn hoàn chỉnh hơn căn cứ Hoán Thành, bởi vậy sau khi thành lập căn cứ, bọn họ cũng bắt đầu làm lều lớn gieo trồng lương thực, còn có thu hoạch rất khả quan.

Chỉ là khí hậu biến đổi quá nhanh, rau dưa bên trong lều lớn đều chịu ảnh hưởng, bị đông lạnh không ít. Tuy rằng căn cứ thủ đô đã nhanh chóng đem lều lớn biến đổi thành lều ấm, nhưng vẫn có một nữa số rau dưa bị hư hỏng, chỉ có thể gieo trồng lần nữa, cho nên dẫn đến tình trạng căn cứ thủ đô khan hiếm lương thực.

Căn cứ Phương Nam lúc này vận chuyển đến mười tấn vật tư, đối với căn cứ thủ đô mà nói chính là mưa rơi đúng lúc, chỉ cần vượt qua giai đoạn gian nan này, quỹ đạo cũng sẽ đi lên.

Hai bên trò chuyện với nhau rất vui vẻ, chủ nhiệm Bạch phái người đi nhận vật tư từ xe tuần tra, rồi làm lễ đón gió tẩy trần cho đội ngũ Triển Vân.

Nhưng sau khi bà nhìn thấy Trình Khải cùng Trình Kiều ở đằng sau đội ngũ, trên mặt không khỏi lộ ra chút biểu tình kinh ngạc, "Các con..."

Bà nhận ra Trình Khải cùng Trình Kiều, đây chính là đôi anh em song sinh tiếng tăm lừng lẫy của Trình gia, trước mạt thế mất tích, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng còn sống, còn về đến căn cứ thủ đô.

"Dì Bạch." Hai người Trình Khải cùng Trình Kiều thấy tránh không được, mới mở miệng chào hỏi. Hai người bọn họ nguyên bản chính là người thủ đô, trong nhà vốn dĩ là tòng quân, cha bọn họ là thiếu tướng, quân hàm không thấp, chủ nhiệm Bạch bọn họ đã gặp qua rất nhiều lần, cho nên mới nhận ra bọn họ.

"Thật tốt quá, khoảng thời gian này các con thế nào? Lão Trình lo lắng cho các con rất nhiều, các con muốn về nhà nhìn xem một chút hay không?" Chủ nhiệm Bạch hỏi.

"Không, không cần, chúng ta vẫn nên đi ăn cơm trước đi, đừng để cho ông Tạ chờ chúng ta."

"Được được được." Nghe bọn họ nói như vậy, chủ nhiệm Bạch cũng đồng ý.

Người lãnh đạo ở căn cứ thủ đô họ tạ, tất cả mọi người đều gọi ông là ông Tạ, ông là người anh minh cơ trí, trước mạt thế rất có danh vọng, sau mạt thế càng thêm được dân chúng kính yêu. Một vị nhân vật như vậy nguyện ý ăn cơm cùng bọn họ, tự nhiên không thể thoái thác, Dương Phàm dính ánh sáng bọn họ, cũng may mắn được tham dự buổi tiệc.

Cơm chiều ăn ở nhà ăn, mạt thế cũng không có sơn trân hải vị nào cho bọn họ ăn, cho nên cũng chỉ ăn những món bình thường, xào chút rau xanh, xúc xích xào trứng gà, lại nấu chút cơm cùng bánh bột ngô, đây là cơm chiều của bọn họ.