Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 112




Tuy rằng ngày thường bọn Triển Vân ăn uống cũng không tệ, nhưng bọn họ cũng không bắt bẻ gì, nói nói cười cười cùng ông Tạ và chủ nhiệm Bạch ăn hết bữa cơm.

Ông Tạ nghe chủ nhiệm Bạch nhắc đến Trình Khải cùng Trình Kiều là đứa nhỏ của Trình gia, biểu tình trên mặt cũng càng thêm hiền hoà, "Các con hai cái đứa này, muốn về nhà nhìn qua một chút không? Lão Trình dù sao tuổi tác cũng đã lớn, mùa đông này hẳn là chịu khổ không ít rồi..."

Hai người Trình Khải cùng Trình Kiều liếc nhìn nhau, sau đó liền gật đầu đáp ứng.

Sau khi ăn cơm xong, chủ nhiệm Bạch kêu người an bài chỗ ở cho bọn họ, phòng ốc ở căn cứ thủ đô đều là kiến tạo lại sau mạt thế, có dị năng giả Thổ hệ, Mộc hệ cùng Kim hệ, còn có các nhân tài ưu tú và phần lớn vật tư bốn phương tám hướng, người sống sót làm sức lao đọng, đem tất cả phòng ốc bị lật đổ cải tạo lại cũng không phải là việc gì khó.

Chủ nhiệm Bạch an bài cho bọn họ là phòng ở mới được cải tạo không bao lâu, còn chưa có ai ở qua, toàn bộ phòng trong toà nhà tuỳ ý bọn họ chọn, chủ nhiệm Bạch ban đầu còn muốn an bài một ít binh lính canh gác cho bọn họ, nhưng bị bọn họ từ chối nhẹ nhàng. Nếu bọn họ không có chút bản lĩnh cũng không thể lặn lội xa xôi đưa vật tư đến đây, cho nên chủ nhiệm Bạch liền từ bỏ, chỉ để lại Dương Phàm phòng trường hợp bọn họ cần lại không tìm thấy người.

"A Triển, cậu có muốn trở về nhìn xem một chút hay không?" Chờ sau khi bọn họ trở lại phòng nghỉ ngơi, Trình Khải cùng Trình Kiều trở lại tìm Triển Vân cùng Tô Duệ Triết.

Triển Vân trầm khuôn mặt không trả lời, nhưng Tô Duệ Triết lại nhìn ra anh đang do dự, cậu biết Triển Vân cùng hai anh em Trình gia lớn lên với nhau từ nhỏ, như vậy tất nhiên cũng là lớn lên ở thủ đô, nói cách khác thì người nhà của anh cũng ở chỗ này. Cậu nhớ rõ Triển Vân có từng nói qua anh đã cãi nhau với người nhà, cho nên anh không muốn trở về. Nhưng kiếp trước, sau khi Triển Vân cùng cậu tách ra, anh vẫn trở về thủ đô.

"Khó có dịp trở về một chuyến, đi xem một cái đi." Tô Duệ Triết thấp giọng khuyên anh một câu, cậu cảm thấy nếu một đời này không phải vì cậu, chỉ sợ Triển Vân đã trở lại căn cứ thủ đô, cậu không muốn anh sau này sẽ hối hận, cho nên khuyên anh một câu. Mặc kệ sau khi anh gặp được người nhà, muốn ở lại hay đi, cậu sẽ nghe theo anh.

Dưới sự khuyên bảo của Tô Duệ Triết cùng hai anh em Trình gia, lúc này Triển Vân mới miễn cưỡng đáp ứng.

Bốn người đi tìm Dương Phàm, báo tên huý của trưởng bối nhà mình, nói muốn đi dò hỏi một chút. Dương Phàm đương nhiên không chút hàm hồ, lập tức đi tìm người, thực mau đã mang theo thông tin trở lại.

Bốn người nhẹ nhàng từ chối yêu cầu đi cùng của Dương Phàm, cùng nhau ra cửa.

Bên ngoài tuyết lớn, gió lạnh thấu xương, mau mà bọn Triển Vân mặc đồ kỹ càng, trên đầu mang mũ nỉ, chân đeo giày đi tuyết rắn chắc, cho nên đi đường cũng không quá lao lực.

Bọn họ đến Trình gia trước, ba thế hệ nhà Trình gia đều làm quân nhân, ba Trình dựa vào quân công hiển hách mà ngồi vào chức vị thiếu tướng, ông cả đời mới có được đôi anh em song sinh bảo bối này, cho nên yêu cầu với hai người thập phần nghiêm khắc, chẳng những dạy quy củ quân nhân cho hai người từ nhỏ, sau khi hai người vừa tốt nghiệp cấp ba liền đưa hai người vào quân đội.

Chỉ là sinh hoạt ở đây mỗi năm, khiến Trình Khải cùng Trình Kiều không khỏi sinh ra chút phản nghịch, bởi vậy tính cách cả hai rất lì đòn, ở trong quân đội là một dạng, ra bên ngoài lại là một dạng khác, đem kỳ vọng mà ba Trình ký thác lên người bọn họ trở nên vô nghĩa. Ba Trình là người chính trực cứng đờ, mà mẹ Trình lại đau lòng hai đứa nhỏ, cho nên nuôi ra hai người Trình Khải cùng Trình Kiều có tính cách như hiện tại, tự nhiên không thoát khỏi sự chiều chuộng của mẹ Trình mà thành vậy.

Đứng trước cửa nhà, Trình Khải cùng Trình Kiều lại có chút không dám gõ cửa, trước khi mạt thế bùng nổ, bọn họ trộm xin giấy xuất ngũ, bị ba Trình phát hiện, tức giận đánh đuổi khỏi thủ đô. Lại không nghĩ rằng mạt thế đến, khiến cho hoàn cảnh trở nên nguy hiểm như vậy. Sau khi bọn họ hội hợp với Triển Vân, cũng từng nghĩ muốn về nhà, nhưng vẫn rất chột dạ, cho nên kéo dài đến hiện tại.

"Hai người có vào hay không?" Tâm tình Triển Vân không tốt, thấy bộ dáng dây dưa của hai người họ, tự nhiên khẩu khí của anh cũng không tốt đẹp mấy.

Trình Khải câm nín mà liếc mắt trừng anh một cái, lúc này mới lấy đủ dũng khí giơ tay gõ cửa.

"Ai đó? Tới đây!" Thanh âm người phụ nữ mềm mại hiền hoà vang lên, sau khi Trình Khải cùng Trình Kiều nghe thấy, đôi mắt cũng đỏ lên.

Cửa rất nhanh đã mở ra, một phụ nữ trung niên khí chất ung dung mặc một thân áo bông lam tẩy đến trắng bệch xuất hiện phía sau cánh cửa, sau khi bà nhìn thấy người gõ cửa, hai mắt trợn to kinh ngạc, ngay sau đó nước mắt liền chậm rãi trào ra.

Từ bên trong phòng truyền đến tiếng ho khan, một ông lão tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn đi ra, trong ngực ôm một con gà, miệng thì thầm nói, "Vợ à, mau nhìn xem con gà này..."

Không nghe thấy phản ứng, ông liền nhấc đầu lên, sau đó cũng ngơ ngẩn.

"Tiểu Khải, Kiều Kiều! Các con vẫn còn sống!" Mẹ Trình khóc nói.

Nhìn thấy cha mẹ già nua không ít, Trình Khải cùng Trình Kiều cũng chua xót không thôi, "Ba... Mẹ..."

Ba Trình thấy hai đứa con mất tích nửa năm rốt cuộc cũng bình an trở về, hốc mắt cũng không khỏi có chút phiếm hồng.

Cửu biệt trùng phùng, dù cho có mâu thuẫn lớn nào cũng có thể buông bỏ...

Một nhà bốn người ôm lấy nhau, khóc rồi lại cười, lúc sau Trình Khải cùng Trình Kiều mới nhớ đến Triển Vân cùng Tô Duệ Triết.

"Ba mẹ, đây là Triển Vân trước kia ở chung khu với nhà chúng ta, ba mẹ hẳn là vẫn còn nhớ đi?"

Ba mẹ Trình ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên nhận ra đứa nhỏ Triển Vân lớn lên cùng con nhà mình.

"Tiểu Triển à! Con cũng đã trở lại rồi sao? Thật tốt quá." Mẹ Trình nói, lại thấy một thiếu niên tuấn tú đứng bên cạnh Triển Vân, "Đứa nhỏ này là...?"

"Đây là... Bạn... trai nhỏ của... A Triển..." Trình Khải càng nói càng nhỏ giọng.

"Gì? Con nói cái gì?" Mẹ Trình thật sự không nghe rõ.

"Ai nha, mẹ! Hai người bọn họ là một đôi đó!" Vẫn là Trình Kiều tính tình lanh lẹ, dứt khoác nói rõ mọi chuyện.

Ba mẹ Trình cũng hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, dù sao cũng là chuyện nhà người khác, chỉ một mạch lôi kéo hai đứa nhỏ hỏi han ân cần. Biết được khoảng thời gian này hai đứa nhỏ sống không tồi, lại thức tỉnh dị năng công kích rất mạnh, hai ông bà đều lộ ra thần sắc vui mừng.

"Các con... lại đi sao?" Nhưng sau khi nghe được bọn họ gia nhập căn cứ Phương Nam, lần này về thủ đô chủ yếu là áp giải vật tư, ba mẹ Trình đều lộ ra biểu tình buồn bã.

"Còn chưa xác định, ba mẹ, chúng con đưa A Triển về nhà một chuyến, lát nữa sẽ trở lại!" Bất tri bất giác trò chuyện lâu như vậy, Triển Vân cùng nhà bọn họ coi như cũng có quen thuộc, ngẫu nhiên sẽ đáp vài câu, mà Tô Duệ Triết cũng chỉ biết lắng nghe, Trình Khải cùng Trình Kiều ngượng ngùng để hai người họ chờ đợi, vẫn là nên dẫn Triển Vân đi về nhà một chuyến trước đã.

"Được được được, Tiểu Triển đi ngầng ấy năm rồi, cũng nên trở về nhìn xem." Trình gia cùng Triển gia trước kia ở chung một khu, chuyện Triển Vân xích mích với người trong nhà, bọn họ cũng biết một chút.

Bốn người tạm thời từ biệt ba mẹ Trình, cùng nhau đi đến Triển gia.

Lúc Triển Vân tám tuổi đã mất mẹ, về sau cha lại cưới vợ mới, sinh cho ông một đứa nhỏ, thời điểm một nhà ba người thân mật, Triển Vân ở trong nhà có chút không thích hợp. Thằng nhóc choai choai ở độ tuổi phản nghịch, hai ngày nháo một trận khiến cha bị nháo đến phiền, liền đem Triển Vân nhét vào quân doanh, muốn sửa đổi tính tình của anh, nhưng lại không nghĩ rằng điều này làm Triển Vân phát hiện tính hướng của mình.

Điều này càng khiến cha Triển tức giận, trực tiếp đuổi Triển Vân ra khỏi nhà, nói là coi như không có đứa con này. Triển Vân cũng kiên cường, trực tiếp rời khỏi quân đội, ghi danh tỉnh ngoài, từ đây cách xa thủ đô.

Nếu không phải mạt thế buông xuống, vừa lúc anh lại ở gần nhà, anh mới đồng ý theo về Triển gia một chuyến.

Triển gia cũng giống như Trình gia, cũng ở phòng do căn cứ thống nhất tu sửa lại, Triển Vân đứng trước cửa do dự một lúc lâu mới gõ cửa.

"Ai a!!" Bên trong truyền đến tiếng quát không kiên nhẫn, sau đó cửa bị mở ra, người mở là em trai Triển Bác của Triển Vân, chỉ mới 13 14 tuổi, thoạt nhìn cao cao gầy gầy, mặt mày cùng Triển Vân có ba phần tương tự, nhưng không anh tuấn bằng Triển Vân, ngược lại có chút quái lại không nói nên lời... hơi thở của thiếu niên này...

Thời điểm Triển Bác mở cửa, vẻ mặt đều là không kiên nhẫn, đôi mắt nhìn bốn người xa lạ, sau khi thấy bọn họ ăn mặc sạch sẽ lại rất ấm áp, mới thoáng thu liễm một ít, "Các người tìm ai?"

Nhìn đứa em xa lạ này, trong lúc nhất thời Triển Vân cũng không biết mở miệng như thế nào.

"Em trai, có người lớn ở nhà không?"

"Muốn tìm mẹ tôi?" Trên mặt Triển Bác lộ ra biểu tình khinh thường, sau đó bất ngờ mà đóng cửa lại.

Bốn người nhìn nhau, đều có chút ngây người.

Không bao lâu, cửa lại được mở ra, một phụ nữ tóc rối tung đi ra, bà mang một cái áo khoác dày, bên trong lại ăn mặc một cái đầm bó sát cực kỳ đơn bạc, đem dáng người của bà phô ra không sót thứ gì.

Triển Vân liếc mắt liền nhận ra bà chính là mẹ kế tiện nghi của anh, diện mạo vẫn tinh xảo như cũ, tuy rằng bà có chút tuổi rồi, nhưng bởi vì bảo dưỡng kỹ nên vẫn còn rất ra gì.

Triển Vân nhận ra bà, bà lại không nhận ra anh, dù sao anh rời đi cũng đã tám chín năm rồi, cô đối với đứa con riêng này không quá để bụng, cho nên cùng lắm chỉ là cảm thấy quen mắt một chút thôi.

Phan Lệ Hoa gom lại mái tóc dàu, đem áo khoác kéo ra một ít, cái đùi trắng bóng cùng bộ ngực lộ ra bên ngoài thoạt nhìn hết sức chói mắt.

Bà phóng nhẹ âm thanh, cười khanh khách hỏi, "Làm sao có tận bốn vị vậy a, tôi chỉ có một mình, sợ là không thể hầu hạ bốn vị đâu..."

Lời này vừa nghe liền thấy có chút không thích hợp, sắc mặt bốn người đều có chút cổ quái.

Phan Lệ Hoa hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, lúc này thấy sắc mặt bọn ho như vậy, ý cười cũng thu lại.

Sau một trận trầm mặc quỷ dị, Triển Vân mở miệng hỏi, "Triển Trường Phong có ở đây không?"

Phan Lệ Hoa không thể ngờ là bọn họ thế mà đến tìm Triển Trường Phong, sắc mặt bà ta khó coi rất nhiều, "Lão già kia lại chọc hoạ gì nữa hả?! Ông ta không có ở đây! Các người đi xuống dưới lầu tìm đi!"

Nói xong liền đem cửa đóng lại.