Chương 9: Điên cuồng nha
[Khi công việc có miêu tả bao gồm: chiến đấu với quái vật không thể bị nhìn thấy bởi người thường, có khả năng bị chửi, có khả năng cao m·ất m·ạng,… và khi c·hết coi chừng không có miếng xác c·hết để lập mộ, đa số người sẽ bị khuyên lui. Số người có thể thấy chú linh vốn ít, chấp nhận loại công việc này càng khó khăn.
“Mục đích của em khi trở thành chú thuật sư là?” - Yaga hỏi Nobara trước khi quyết định có cho con bé này nhập học hay không, giọng nói cực kì nghiêm khắc, văn phòng thì cổ điển túc mục, sẽ cực kì có cảm giác áp bách nếu như Yaga không dùng cái mặt nghiêm túc đó mà còn tỉnh bơ may gấu bông. Một núi gấu bông bao quanh người.]
/Áu áu áu, đây là đại thúc cơ bắp với thiếu nữ tâm sao, trẫm duyệt./
/Này, sao lại cắt màn ảnh rồi, câu trả lời của gái là gì vậy?/
[“Chào buổi sáng.”
Itadori Yuuji thức dậy trong một căn phòng kì quái có đèn lồng với dán giấy viết bậy bạ gì đó, và người vừa chào buổi sáng kia đang ngồi trên ghế giống cậu. Mỗi tội Itadori là bị trói còn người này thì lại nhàn nhã ngồi ngược ghế, tay chống lên lên lưng ghế, có loại kia tự tin khí tràng.
“Lúc này, kẻ đang khống chế thân thể này là ai đây?” - Người kia nói tiếp.
Nhìn mặt người này quen quen…
“Người này hình như là…” - Đầu óc vừa tỉnh ngủ của Itadori vẫn chưa kịp phản ứng.
“Gojo Satoru, giáo viên năm nhất của trường chú thuật Tokyo.”
Lúc này Itadori liền nhớ lại rồi: “Chú thuật… Fushiguro… Tiền bối!”
“Bây giờ không phải là lúc lo lắng cho người khác nha, Itadori Yuuji đã bị phán tử hình bí mật đâu.” - Không cần dùng ngữ khí cợt nhả để nói ra loại ngôn luận kính bạo này đi!]
/Ấy, loại chuyện kích thích gì đây?/
/Bạn nhỏ kia còn chưa vị thành niên, có thể tử hình sao?/
/Nhìn có vẻ rất đáng yêu nha, rốt cuộc phạm phải tội gì mà bị phán tử hình rồi, còn bí mật nữa./
/Itadori còn trải qua loại chuyện này sao? Cũng giống mình./
/Vị huynh đài phía trên rốt cuộc là trải qua sinh hoạt nước sôi lửa bỏng thế nào mà “cũng giống mình” vậy?/
/Oái, sao lại chuyển cảnh rồi./
[Itadori Yuuji đang gọi điện thoại, bên kia đường dây là chị y tá.
“Đừng đến thăm lão già ta! Lo mà đi họp nhóm kết bạn đi!” - ông nội cực kỳ hùng dũng hò hét từ đầu bên kia điện thoại, cắt ngang cuộc nói chuyện.”]
/Lại chuyển cảnh, thế nào, đây là phim sao?/
/Chắc năng lực của bé Kagome giở chứng thôi./
Itadori nhìn ông mình trên màn ảnh, thật muốn chụp màn hình. Trước kia ông không thích chụp ảnh và sau khi c·hết thì thứ duy nhất để cậu kết nối với người thân cuối cùng chỉ là hũ tro cốt.
Ở góc độ mà Yuuji không nhìn thấy, điện thoại cậu vừa nháy lên, lưu lại hình ảnh của ông mà cậu muốn chụp lại.
[Megumi phàn nàn với Gojo qua điện thoại, sau đó đối mặt với tình cảnh vườn không nhà trống.]
/Tui muốn phàn nàn về việc thuê lao động trẻ em nhưng hình như nhân sự gấp đến nỗi học sinh tăng ca vì giáo viên cũng tăng ca nốt./
/Bạn nhỏ này thật đáng yêu, trùng hợp thay tui có con gái cùng tuổi…/
/Miễn miễn…/
/Quả đầu cực chất đó làm thế nào vậy? Là ảnh hưởng của siêu năng lực sao? Hay là dùng gel? Nhưng không thấy bóng mỡ nha./
Megumi nhìn đám comment trên toàn thế giới: “…” quả nhiên vẫn là diệt thế đi.
[Một ngày bình thường của Yuuji và thành tích thể thao cực kì bất phàm.]
/Errr. Đây còn là con người sao?/
/Tui từng tưởng rằng mình là một vận động viên ưu tú nhưng sau khi nhìn cái này thì tui đã hiểu rằng mình đã nghĩ nhiều rồi./
/Ánh dương… ta tình nguyện c·hết dưới nụ cười ấm áp này./
Choso không hiểu sao có loại cảm giác muốn đập ai đó.
[Chú linh bơi lội trên khuôn viên trường, học sinh đi ngang qua như không có gì.]
/Đang chiếu tuổi xuân tươi đẹp mà, sao thứ rớt sane này lại chen vô tiếp?/
[“… cháu nên c·hết đi trong vòng vây của mọi người, đừng có giống như ông…”]
/Phải công nhận loại lời trăn trối này rất cao cấp, rất đẹp trai. Nhưng “vì cháu mạnh nên hãy cứu thật nhiều người” logic là cái quỷ gì? Không phải đơn thuần nói tự chăm sóc chính mình và kết bạn thôi là được rồi à?/
Yuuji nhìn lại quá khứ hoài niệm, cậu là người trong cuộc nên chưa từng nghĩ nhiều, dù sao ông là loại người dramatic như vậy sao. Nhưng bây giờ có người khác chỉ ra thì có loại cảm giác ông biết trước cậu sắp tèo và trong thời gian ngắn ngủi còn sót lại thì không nên lãng phí vào những thứ râu ria vô bổ.
Nghĩ lại về lần gặp mặt cuối cùng đó, ông đã muốn nói về ba mẹ?
Có chút hối hận, ông chưa từng nói về họ và Yuuji chưa từng hỏi. Mặc kệ lúc đó ông có ẩn ý gì không thì nói chuyện có lẽ sẽ khiến ông phấn đấu sống lâu thêm một lúc đi.
/Mà không biết cha mẹ của bạn nhỏ này là loại nhân tài nào mà sinh ra người có khả năng vận động ưu tú thế./
/Mặt còn đẹp nữa./
/Mau bẻ lái suy nghĩ của ngươi nếu không muốn ta tìm cách bò đường dây điện qua đó./
[Megumi chạy hụt hơi cuối cùng cũng gặp được Yuuji. Một người hốt hoảng còn người còn lại thì ngu ngơ không hiểu.
“Chắc không xong rồi.”
“Đâu chỉ là đơn thuần không xong, hai vị anh chị cấp trên của cậu sẽ c·hết.”]
/Nguy hiểm thế mà để học sinh 15 tuổi phụ trách thu hồi chú vật?/
/Bất lương xí nghiệp./
/Nếu như phong ấn không bị mở ra thì cũng đâu có nguy hiểm như vậy./
Mấy thằng đó cố gắng biện hộ, và đáng buồn thay đó là sự thật. Thông tin ngón tay Sukuna tại trường đó mới được cung cấp thì họ tìm nhân viên rảnh qua thu thập ngay. Ai biết được diễn biến bậy bạ thành ngón tay bị người khác tìm thấy trước còn bị giải phong, cuối cùng còn bị nuốt đâu.
[“Nguyền rủa chỉ có thể bị phất trừ bởi nguyền rủa, cậu có ở lại cũng không giúp được gì.”]
/Bởi vậy nên ăn ngón tay đáng ngờ từ ngàn năm trước là kết luận logic của ngươi?/
/Đừng trách em nó, tui hiểu cảm giác này. Làm nghề khảo cổ khiến tui vẫn luôn muốn nếm thử miếng phô mai 500 năm trước hay chai rượu đã bốc hơi một nửa 1700 năm trước mà nhóm tìm được trong di tích./
/…/
/Bây giờ tui cũng bị làm cho tò mò rồi, bắt đền đi./
/Tại sao bạn nhỏ 15 tuổi lại có cơ bụng?/
/Bạn nhỏ 15 tuổi đó còn có thể chạy 50 mét trong vòng 3 giây đây, này không phải hẳn là sao?/
[Gojo cùng Sukuna bùm chéo.]
/Cảm thấy như đang uốn éo./
/Nghĩ lại đi em, đó là mười giây đó./
[Phóng vấn trước khi gia nhập trường.]
/Lại cái văn phòng này, lần này sẽ không chuyển cảnh đi chỗ khác trước khi nghe nói xong đi./
[Yuuji b·ị đ·ánh sấp mặt lờ, nghe lải nhải từ thầy hiệu trưởng, sau đó phản kích bằng cao cấp lý niệm.]
/Thật hào nhoáng./
/Ít ra mấy con búp bê có thể động kia đẹp hơn chú linh?/
/Ta muốn có một con./
Nobara nhìn màn ảnh, nghĩ lại về lý do nhập học của mình…
A, mỗi người có lý tưởng riêng sao. Nào có đắt rẻ sang hèn đâu. Méo cảm thấy gì cả.
[Nobara phát biểu lý do của mình, đồng thời vẫn đưa mình vào nguy hiểm để cứu bạn trẻ.]
/Thằng môi giới người mẫu kia mù à, rõ ràng Nobara tỷ tỷ đẹp như vậy, khí tràng còn cao cấp./
/Wow, búp bê nguyền rủa phiên bản đâm ghim./
Nobara cuối cùng cũng một cách nào đó nổi danh toàn thế giới rồi nhưng đây là cái quỷ gì trường hợp?
Không cao hứng cực kì!
Nhìn các video chiếu nãy giờ thì điểm tập trung chiếu là những người quen, khả năng cao mình sẽ bị dính chưởng tiết lộ hắc lịch sử.
Nhưng có thầy Gojo sẽ thu hút đa số chú ý. Lần đầu tiên cảm thấy may mắn khi ông thầy dở dở ương ương.