Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương

Chương 40




Sau này, trong một cuộc phỏng vấn với truyền thông, cô nói mình từng sở hữu vô số trang sức cao cấp và vô số viên ngọc trai hảo hạng, nhưng món bảo vật thực sự quý giá nhất thì chưa bao giờ được cô mang ra trước ống kính.

Phóng viên nhận thấy cô thường xuyên đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai Úc tại các sự kiện quan trọng, có khi ở tai trái, có khi ở tai phải dưới mái tóc đen được vuốt gọn sau tai, sự tương phản giữa màu đen và ánh sáng lặng lẽ tạo nên vẻ đẹp rực rỡ. Không ai hỏi về xuất xứ của chiếc khuyên tai ngọc trai đó, bởi dù nó có đẹp đến đâu cũng không thể là món bảo vật vô giá của công chúa.

Thực tế, có nhà thiết kế từng hỏi tại sao cô lại mua cả đôi, trong khi những chiếc khuyên tai có thiết kế nổi bật thường chỉ đeo một bên. Thương Minh Bảo cúi đầu cười, ẩn chứa chút gì đó của thời gian đã qua.

"Phải, mua một chiếc là đủ rồi, đắt quá mà."

Chỉ là anh ấy muốn tặng cô món quà trọn vẹn.



Thương Minh Bảo cẩn thận lấy đôi khuyên tai ra từ lớp lót nhung màu xanh đen.

Thiết kế của nó rất độc đáo, theo sự quan sát của Thương Minh Bảo về các thương hiệu trang sức thì đôi khuyên tai này không thuộc bất kỳ thương hiệu nào, có lẽ là tác phẩm của một nhà thiết kế độc lập. Công nghệ kim loại titan được gia công cẩn thận để ôm sát theo đường viền tai, thiết kế vòng quanh tai tạo cảm giác như những dây leo gai góc đang phát triển, trên đó gắn năm viên ngọc trai Úc trắng, viên lớn nhất được đặt ở vị trí dái tai, đường kính ước chừng hơn 11mm, bốn viên còn lại nhỏ hơn, tuy không đều nhau nhưng sắp xếp hài hòa như những bông hoa trắng tinh khôi nở trên dây gai.

Không ai hiểu rõ giá trị của những viên ngọc trai này hơn Thương Minh Bảo, ánh sáng lụa mềm mại trong ánh sáng ban mai là minh chứng tốt nhất cho giá trị của chúng.

Cô cầm đôi khuyên tai trong lòng bàn tay, dù không hiểu vì sao mình khóc nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.

Không thể khóc nữa, nếu không Hướng Phỉ Nhiên về sẽ rất lúng túng.

Thương Minh Bảo hít một hơi thật sâu, đặt chiếc khuyên tai bên trái trở lại lớp lót, lấy tay gạt tóc dài bên phải, cô nghiêng đầu đeo chiếc khuyên tai vào đúng vị trí.

Thật đáng ngạc nhiên. Với các loại trang sức có trọng lượng như thế này, sự ổn định khi đeo là một vấn đề lớn trong thiết kế. Nhiều thương hiệu hoặc xưởng làm việc chưa có đủ kinh nghiệm dù có thể lấy được đá quý chất lượng cao, nhưng thường bỏ qua điểm này, sự phức tạp trong thiết kế khi thực hiện trên sản phẩm thực tế có thể gây ra các vấn đề như lệch trọng tâm, nặng nề, mất cân đối, rung lắc, làm giảm hiệu ứng thẩm mỹ.

Nhưng chiếc khuyên tai này phân bổ trọng lượng rất đều. Thương Minh Bảo lắc đầu đeo thử đã thấy rất vững chắc.

Cô đặt hộp quà sang một bên, định đi tới gương ở lối vào để ngắm. Nhưng vừa bước đến cửa đã nghe thấy tiếng ổ khóa xoay, ngay sau đó, Hướng Phỉ Nhiên cầm túi giấy đựng thức ăn và một khay cà phê bước vào.

Không ngờ sẽ gặp cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh dừng lại một chút rồi nhìn vào tai phải của cô.

Rất hợp với cô, không uổng công anh vẽ thiết kế này rất lâu.

Thực ra, chính khuôn mặt, mái tóc, làn da và ánh mắt tươi sáng của cô đã làm cho những viên đá carbonat không hồn này có được sức sống.

Thương Minh Bảo có chút bối rối, dấu vết khóc còn hiện rõ trong mắt, Hướng Phỉ Nhiên nhìn một cái là hiểu ngay.

Hướng Phỉ Nhiên cười nhẹ, cố tình hỏi: "Sao thế, gió ngoài ban công lớn vậy à?"

Thương Minh Bảo mím môi: "Tối qua em ngủ muộn quá nên mắt hơi cay."

Hướng Phỉ Nhiên không vạch trần cô, anh chỉ đóng cửa lại sau lưng rồi nhìn cô hỏi: "Không tới ôm anh một cái sao?"

Thương Minh Bảo chạy vài bước nhỏ, không dừng lại, mở rộng vòng tay ôm lấy eo anh, như một con thú nhỏ lao vào lòng anh. Hướng Phỉ Nhiên bị cô đâm vào, lùi lại dựa vào cửa, vừa cười vừa vuốt tóc cô: "Mạnh hơn anh đấy."

Thương Minh Bảo ngẩng lên: "Sao lại tặng món quà đắt tiền như vậy?"

"Không đắt, em thích không?"

Thương Minh Bảo gật đầu, lo lắng thật thà: "Anh sẽ không hết tiền ăn trong hai tháng tới chứ?"

Hướng Phỉ Nhiên "ừ" một tiếng, không biết thật hay giả trả lời: "Sẽ đến nhóm nhạc kiếm cơm."

Thương Minh Bảo: "..."

Trời ạ, cô thật sự thấy tội lỗi! Nhưng cô không nỡ trả lại món quà này.

Hướng Phỉ Nhiên nhìn thấy vẻ mặt giằng co của cô liền biết cô tin là thật, anh ôm cô một cái: "Đừng coi là thật. Anh là người trưởng thành, biết mình có thể tặng gì và không thể tặng gì, cũng hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với tấm lòng của mình."

Cuối cùng Thương Minh Bảo không hỏi giá trị của món quà này.

Cô vòng tay ôm eo anh rồi nhón chân, trao anh một nụ hôn yên bình bên cửa nhà.

Bên ngoài chắc chắn rất lạnh bởi đôi môi của Hướng Phỉ Nhiên mang chút mềm mại và hơi lạnh, mãi đến khi cả hai đã hôn nhau đủ lâu, mới ấm lên.

Khi đã hôn đủ, Hướng Phỉ Nhiên mới có thời gian tháo giày.

Anh sắp xếp bữa sáng và cà phê lên bàn, còn Thương Minh Bảo thì thu dọn hộp quà. Khi cuộn dải lụa vào trong lớp lót giấy, ngón tay cô chạm phải thứ gì đó cứng.

Cô ấy "ồ" một tiếng nhưng không nghĩ nhiều, chỉ tự nhiên gạt đống giấy sang một bên, khi đó cô lại thấy một khung kim loại hình vuông bên dưới.

Hướng Phỉ Nhiên dựa vào bàn ăn, tay cầm cốc cà phê siết chặt một chút nhưng trên mặt không biểu lộ gì.

Đến khi Thương Minh Bảo quay đầu hỏi đó là gì, anh mới lơ đãng trả lời: "Một viên đá."

"Đá gì?"

"Đá thạch anh."

"Đá thạch anh?" Người chơi trang sức như Thương Minh Bảo chắc chắn biết về đá thạch anh. Cô nâng khung kim loại có độ dày và trọng lượng nhất định, nhìn viên đá màu trắng được gắn chìm vào bên trong.

Khung này giống như một bức ảnh chụp polaroid, trên tấm đệm màu sẫm dưới đá thạch anh có hai dòng thông số được viết bằng bút bạc. Cô hiểu dòng đầu tiên là tọa độ địa lý, dòng thứ hai là thời gian, độ cao, ở góc dưới bên phải là tên địa danh viết tay bằng tiếng Anh: Rib Mountain, Wisconsin, U.S.

Đây là lần đầu tiên Thương Minh Bảo thấy chữ viết của Hướng Phỉ Nhiên, nét bút mạnh mẽ nói nên sự phóng khoáng.

Cô lại quay sang nhìn: "Là quà cho em à? Hay để nhầm ở đây?"

Hướng Phỉ Nhiên nhấp một ngụm cà phê rồi thản nhiên nói: "Quà kèm theo thôi."

Thương Minh Bảo nâng khung trưng bày nhỏ bằng bàn tay, ngón tay cái chạm vào viên đá lấp lánh ánh sao.

Ngày đó, cô nhớ là ngày Hướng Phỉ Nhiên kết thúc chuyến khảo sát sớm hơn dự kiến, trước đó, họ đã nửa tháng không gặp nhau cũng không liên lạc. Phản ứng chậm chạp của Thương Minh Bảo cuối cùng cũng đến: có phải buổi sáng hôm đó Hướng Phỉ Nhiên rất nhớ cô?

Trái tim cô đập nhanh hơn, một trực giác sắc bén như tia chớp đánh trúng cô — có lẽ, viên đá này mới là món quà mà Hướng Phỉ Nhiên thực sự muốn tặng cô? Vì đá thạch anh không đắt tiền, dù có lưu giữ bao nhiêu nỗi nhớ nhung và tình cảm của anh cũng không đắt tiền, nên anh mới mua đôi kẹp tai đắt đỏ rồi coi tấm lòng của mình như một món quà kèm theo, kèm theo mà tặng đi.

Đây là cách mua đồ không đúng giá trị của Hướng Phỉ Nhiên.

Thương Minh Bảo áp viên đá thạch anh lên ngực rồi nhẹ nhàng nói: "Quà kèm theo cũng rất đẹp... em cũng rất thích."

Hướng Phỉ Nhiên mỉm cười, ngón tay chỉ vào bàn ăn: "Lại đây ăn sáng nào."

Dự báo thời tiết cho biết vào lúc bốn giờ chiều nay sẽ có bão tuyết, vậy nên ngày Giáng sinh của Thương Minh Bảo rất bận rộn. Họ đi dạo đến chợ Giáng sinh ở quảng trường Columbia gần đó, Thương Minh Bảo mua một đống đồ trang trí linh tinh, nến thơm hình cây thông Noel, gấu bông làm từ vải nhung và một loạt những đồ trang trí nhỏ nhặt.

Cô không phải lần đầu tiên đi chợ, ít nhất cô cũng thường cùng bạn bè đi mua đồ ở Soho và West Village, mua những món đồ nhỏ tầm giá ngàn đô. Nhưng hôm nay có lẽ là do không khí của chợ tác động, cô cảm thấy mọi thứ đều rất dễ thương - hơn nữa là Hướng Phỉ Nhiên trả tiền.

Uống cacao nóng, ăn bánh waffle mới nướng kèm kem tươi và dâu tây, cùng với taco Mexico.

Khi màn đêm buông xuống, họ đi xem đèn Giáng sinh ở Hudson Yards.

Bầu trời tối sầm, cơn bão tuyết sắp quay trở lại, Thương Minh Bảo vừa biết Hướng Phỉ Nhiên chưa bao giờ đến xem cây thông Noel ở Trung tâm Rockefeller.

"Thật sao?" Cô ngạc nhiên. Học ở New York mà không đi xem cây thông Noel ở Rockefeller chẳng phải giống như đi du lịch Manhattan mà không đến Quảng trường Thời đại?

Hướng Phỉ Nhiên gật đầu.

Cây thông Noel không có gì đặc biệt, lễ Giáng sinh cũng không có gì đáng để mừng, cuộc sống của anh đơn giản như tờ giấy trắng luôn giữ được sự sắc bén ở rìa. Mỗi thứ Ba anh đều đến vườn thực vật và nghĩa trang Greenwood, Chủ nhật ngồi tắm nắng ở Công viên Trung tâm và đọc sách ngoài chuyên môn trong hai giờ, thỉnh thoảng đạp xe đến Công viên dưới cầu Brooklyn ngắm hoàng hôn, vào những ngày mưa ẩm ướt đến Bảo tàng Met rồi chọn một phòng trưng bày cho đến khi mưa tạnh, khi gặp khó khăn trong nghiên cứu thì đi tàu điện ngầm đến Tu viện Cloisters ở phía bắc Manhattan, nơi anh từ từ giải quyết từng khó khăn trong khu vườn kiểu trung cổ.

Đó là những nét chấm phá trong cuộc sống của anh, không liên quan đến ngày lễ, liên quan đơn giản đến thời tiết, không có nhiều điều không chắc chắn.

Thương Minh Bảo gọi điện cho Sophie bảo cô ấy sắp xếp tài xế mang một chiếc chăn lông ngỗng đến số 56 Phố Tây, sau đó đến Hudson Yards gặp cô.

"Cô—" Trước khi cúp máy, Sophie gọi lại: "Hôm nay không về à?"

Thương Minh Bảo đối với quản gia của mình rất thẳng thắn, không hề che giấu: "Ở căn hộ cũng như nhau thôi."

Sophie biết bên dưới tính cách kiêu ngạo của cô có một trái tim rất quyết đoán, không phải người dễ bị người khác chi phối,nên không khuyên nhủ hay hỏi han nhiều. Sau đó, cô ấy nói: "Sáng nay quét tuyết trước cửa, tôi nhặt được một hộp trang sức, có phải của cô không?"

Thương Minh Bảo hỏi là gì, Sophie trả lời: "Bộ sưu tập giới hạn năm mới của Valeridge, chiếc nhẫn hình cánh hoa, mẫu đính đầy kim cương."

Thương Minh Bảo sững sờ một chút: "Cô giữ lại đi, chắc là Alan tặng tôi."

Sophie đặt chiếc nhẫn lên bàn trang điểm trong phòng thay đồ sang trọng của cô, nói: "Cậu Ngô thật có lòng."

Thương Minh Bảo dặn dò cô ấy: "Cô giúp tôi tìm một món quà tương đương để đáp lễ cậu ấy, cô có kinh nghiệm mà."

Đối với một quản gia chuyên nghiệp và giàu kinh nghiệm như Sophie, đó là một việc nhỏ thường ngày. Sophie đồng ý, không lâu sau đã gửi đi vài bộ rượu và tác phẩm nghệ thuật. Thương Minh Bảo chọn một bộ rượu quý năm ngoái mua từ đấu giá, nhờ Sophie gửi cho Ngô Bách Diễn.

Khi cô gọi điện, Hướng Phỉ Nhiên chỉ im lặng đợi ở bên cạnh. Sau khi kết thúc cuộc gọi, không đợi anh mở miệng, Thương Minh Bảo chủ động nói: "Quà của Ngô Bách Diễn tặng em hôm qua đã tìm thấy, em đã bảo Sophie gửi quà đáp lễ."

Câu nói của cô giải thích rõ ràng khiến Hướng Phỉ Nhiên hào lòng, trông không có vẻ bận tâm lắm. Qua một khoảnh khắc, như là tiện hỏi: "Cậu ta tặng gì?"

Thương Minh Bảo ngập ngừng trước khi trả lời, sau đó nói trôi chảy: "Một món đồ trang sức nhỏ."

Tài xế lái chiếc Bentley đến khi trời đã tối, bão tuyết như mực đậm quét qua tờ giấy tuyên.

Thương Minh Bảo bảo tài xế tự bắt taxi về, để lại xe cho cô.

Tài xế từ Hồng Kông đến không nói nhiều, nhưng ánh mắt dừng lại trên người đàn ông bên cạnh Thương Minh Bảo một chút. Anh hai tay đút túi, gương mặt bình thản, gật đầu đáp lại ánh nhìn của tài xế.

Khi có xe, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Đến gần Trung tâm Rockefeller, giao thông tắc nghẽn, đèn hậu đỏ rực kéo dài như một con rồng.

Lúc đầu Thương Minh Bảo cảm thấy khó chịu vì tắc đường, nhưng Hướng Phỉ Nhiên kiên nhẫn cầm lái, tâm trạng của cô cũng kỳ lạ được xoa dịu.

Trong ánh tuyết và ánh đèn đỏ phản chiếu trên kính chắn gió, họ yên lặng hôn nhau, đèn đỏ đếm ngược từ năm mươi chín xuống bảy.

Hôn xong, Hướng Phỉ Nhiên mở mắt, ánh mắt dịu dàng như vô hình, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng mắt của Thương Minh Bảo: "Ngô Bách Diễn có quà, anh không có sao?"

Thương Minh Bảo ngạc nhiên rồi hơi căng thẳng mở miệng.

Người này không chỉ có kiên nhẫn chờ đợi một vụ tắc đường không hồi kết mà còn có kiên nhẫn ghen tuông lâu như vậy.

Giọng anh trầm thấp, trong ánh đèn màu sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm hơn, lông mi khẽ rủ xuống giấu đi một sự dịu dàng khó đoán.

Thương Minh Bảo bị anh nhìn gần, sau đó cảm nhận được chút ghen tuông tinh tế của anh khiến tim cô đập nhanh, miệng khô khát, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nói chuyện cũng không lưu loát.

"Anh, cậu ấy... cái đó..." Cô nuốt nước bọt, ánh mắt chăm chú nhìn Hướng Phỉ Nhiên.

Dòng xe không nhúc nhích, Hướng Phỉ Nhiên cũng không nhúc nhích, giữ khoảng cách gần kề nhau, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng của cô: "Cậu ấy cái gì?"

Thương Minh Bảo vừa định nói thì bị anh lại dùng môi khóa lại.

Lần này anh hôn mãnh liệt hơn, một tay chống ghế của cô, tay kia vuốt ve mặt cô - hay đúng hơn là giữ chặt không để cô trốn thoát.

Thương Minh Bảo bị anh hôn đến hoảng loạn, tim đập nhanh, đầu óc mơ hồ, mọi phản ứng đều bị anh hôn làm rối tung, ban đầu muốn tránh, sau đó chủ động mời anh tiếp tục.

Khi Hướng Phỉ Nhiên cuối cùng buông tha cô, cô cắn môi, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Anh Phỉ Nhiên... anh ghen à?"

Hướng Phỉ Nhiên ngồi lại, cũng trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, híp mắt: "Có không rõ ràng vậy sao?"

Thương Minh Bảo cười tươi: "Em đã chọn quà cho anh, nhưng mấy hôm trước anh không quan tâm đến em nên em không mua."

Cô nói rất lý lẽ, Hướng Phỉ Nhiên không khỏi mỉm cười: "Không sao."

"Sao lại không sao? Anh đã ghen rồi, em phải mua hết tất cả."

Cô đã chọn rất nhiều, từ dùi trống chữ ký của người nổi tiếng, chũm chọe sản xuất tại Thổ Nhĩ Kỳ, áo khoác chống gió siêu ngầu, giày giới hạn, dây chuyền khắc tên cô (dù cô không nói anh cũng không nhận ra)...

"Không cần." Hướng Phỉ Nhiên nhìn cô, như để lại một lời chúc ẩn trong câu nói tiếp theo: "Ngày tháng còn dài, năm này qua năm khác tặng nhau."

Anh ước nguyện quá kín đáo, trong hàng tỷ ước nguyện gửi đến thần vào ngày Giáng sinh, có lẽ chưa được nghe thấy.

Sau khi đỗ xe xong, trước cây thông Noel mà toàn thành phố mong chờ mỗi năm, Thương Minh Bảo dường như lại thấy nó rất bình thường. Chẳng qua là cao, to, có ba triệu viên pha lê Swarovski, ngôi sao Berkeley rực rỡ và vô số bóng đèn lấp lánh.

So với cây thông, Thương Minh Bảo quan tâm hơn đến tâm trạng của Hướng Phỉ Nhiên. Những thứ này người khác sẽ ngạc nhiên nhưng Hướng Phỉ Nhiên không, anh có thể nói một triệu bông hồng Anh là tầm thường thì đối với anh, những vẻ đẹp được trang trí nhân tạo này không quý giá bằng một mẫu vật lịch sử lâu đời trong bảo tàng mẫu vật.

"Anh Phỉ Nhiên." Thương Minh Bảo ngập ngừng hỏi: "Có chán không?"

Cây thông Noel tất nhiên là rất chán, nhưng cô đứng dưới cây thông Noel mang lại cho cây thông Noel một ý nghĩa không buồn chán.

Anh chụp ảnh cho Thương Minh Bảo.

Anh có lẽ là bạn trai chụp ảnh giỏi nhất thế giới, dù hờ hững nhưng mỗi bức ảnh đều là tác phẩm xuất sắc.

Thương Minh Bảo nhờ một cô gái châu Á chụp ảnh chung cho họ. Khi đưa điện thoại, cô ấy khẽ nói gì đó, Hướng Phỉ Nhiên nghiêng người cao lớn xuống, nghe thấy cô nghiêm túc nói: "Ở ngoài phải tìm con gái Đông Á chụp ảnh, vì người phương Tây không biết chụp."

Hướng Phỉ Nhiên không nhịn được bật cười.

Đúng vậy, bạn gái của anh thật dễ thương.

Cô gái đó quả thật rất biết chụp, kiên nhẫn chỉ đạo họ vài góc chụp, khi trả lại điện thoại không nhịn được nói: "Hai bạn thực sự rất đẹp đôi, tôi cứ nhìn mãi, thật là dễ thương."

Thương Minh Bảo cười rạng rỡ, người đàn ông bên cạnh thì mỉm cười lịch sự gật đầu.

"Chúa phù hộ hai bạn trăm năm hạnh phúc!" Cô gái vẫy tay, vừa đi vừa nhiệt tình nói lời tạm biệt.

Nghe lời chúc phúc, nụ cười trên mặt Thương Minh Bảo thoáng ngưng lại, cô vô thức cúi đầu, tiếp tục xem từng tấm ảnh chung mà cô vừa xem qua.

Phải, con gái Đông Á chụp ảnh giỏi nhất.

Sau một lúc, khi cô ngẩng đầu lên như thể không có gì xảy ra, hỏi Hướng Phỉ Nhiên: "Em sửa ảnh xong gửi anh được không?"

Hướng Phỉ Nhiên khoác vai cô, nói "được".

Tuyết rơi quá nhiều, họ nên về nhà thôi. Họ đi bộ qua quảng trường lấy xe, sau khi trải qua cuộc tắc đường không hồi kết, cuối cùng cũng về đến căn hộ trước chín giờ.

Trên đường, Thương Minh Bảo mải mê sửa ảnh, sửa xong rồi mới cảm thấy bối rối — cô không biết đăng ở đâu. Cô chưa bao giờ đăng ảnh chung với người khác giới nên chỉ cần đăng lên sẽ bị phát hiện ngay. Trong vòng du học ở New York này, thông báo chính thức của cô sẽ mang lại cho Hướng Phỉ Nhiên sự chú ý và phiền phức không cần thiết.

Huống chi... cô không định cho gia đình biết, không phải anh chị mà là bố mẹ.

Thương Minh Bảo lưu lại vài tấm ảnh chung, rồi đăng lên Instagram ảnh chụp riêng của mình.

Người like rất nhiều, có vài trăm người, cô không thể xem hết từng người một, chỉ biết trong số đó có một tài khoản với hình đại diện màu xanh rừng, là tài khoản đã từng trả lời câu chuyện tiến hóa của hoa lan của cô.

Anh trai cô, Thương Lục, đang tự mình đuổi theo cá voi ở Thái Bình Dương, anh trai Thương Thiệu thì ngày càng bận rộn và ít nói hơn với công việc hàng ngày. Ba cô vừa phải cãi nhau với con trai lớn vừa lo lắng cho con trai nhỏ, dùng thuốc hạ huyết áp như ăn cơm. Vì vậy, người đầu tiên phát hiện ra điều không ổn là chị hai của Thương Minh Bảo ở gần Boston.

Chị hai Thương Minh Trác đang làm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại Harvard, nhắn tin riêng hỏi Thương Minh Bảo: 【Ai chụp cho em vậy?】

Thương Minh Bảo: 【Bạn.】

Thương Minh Trác: 【Bạn trai?】

Thương Minh Bảo: 【...Không phải!】

Thương Minh Trác: 【Ôi chao, Babe bé bỏng của chúng ta đã hồi phục sau cuộc hôn nhân lừa dối rồi, giờ lại đang yêu người mới rồi】

Thương Minh Bảo: 【Mọi lời chị nói đều sẽ trở thành chứng cứ trước tòa】

Thương Minh Trác: 【Rồi sẽ được đọc đi đọc lại trong lễ cưới của em?】

Thương Minh Bảo: 【Không thèm nói chuyện với chị nữa!】

Thương Minh Trác: 【Ngoài người yêu em không ai có thể chụp em đẹp như vậy cả】

Lại nói: 【Cho nhìn mặt cái.】

Thương Minh Bảo sụp đổ. Chị hai của cô, sự kết hợp nâng cấp giữa Tiểu Long Nữ và Diệt Tuyệt Sư Thái, một người cách ly với thất tình lục dục nhưng lại có trực giác nhạy bén không biết từ đâu ra, thật kỳ lạ.

Nhưng không hiểu sao, Thương Minh Bảo thực sự đã gửi ảnh chụp chung qua.

Cô biết chị hai không phải là người nhiều lời, hơn nữa... cô rất muốn chia sẻ một cách công khai về mọi thứ liên quan đến Hướng Phỉ Nhiên.

Thương Minh Trác phóng to ảnh bằng hai ngón tay, đeo kính rồi tháo kính, nheo mắt nhìn ba lần, rồi thốt lên một tiếng "ồ".

Thương Minh Trác: 【Là Hướng Phỉ Nhiên à? Đã ngủ với nhau chưa?】

Thương Minh Bảo suýt nữa lăn xuống giường.