Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Ngày Là Thầy, Cả Đời Là Chồng

Chương 11




Tác giả có lời muốn nói: Tôi cảm thấy tôi cần giải thích một chút chương này.

Thời gian đầu tiên viết, đã không theo sát theo những chương trước. Chương này là thời gian Lâu Ngữ Tuyết đã đi nước ngoài học kinh doanh rất lâu, quan hệ hai người dần dần chuyển thành bình thản, cùng chương trước có lẽ cách nhau hơn nửa năm.

Tính cách của hai người nàng không giống nhau. Lâu Ngữ Tuyết tính cách thật ra thì là mạnh mẽ vang dội, nghĩ đến cái gì làm cái đấy, tương đối tương đối dễ dàng xung động, nàng chỉ thích dính Dương Nhược Thanh, nàng thời điểm thổ lộ có ít thời gian. Mấy chương mở đầu lấy Dương Nhược Thanh là góc nhìn, ở chương sau sẽ có Lâu Ngữ Tuyết góc nhìn giải thích.

Có thể là tôi văn bút có hạn, để cho các ngươi không cách nào hiểu trong lòng Lâu Ngữ Tuyết. Nàng không có cảm giác an toàn, vượt qua rất nhiều chuyện, dẫu sao vui mừng nhiều lần bị từ chối, ban đầu quan hệ hai người tự nhận là tương đối hèn mọn. Dương Nhược Thanh không cảm giác an toàn là tương đối bình thường, Lâu Ngữ Tuyết đã vượt qua cái phạm vi này.

Nếu như các ngươi thật không cách nào hiểu, tôi sửa đổi nữa. Cám ơn các ngươi ủng hộ, cũng rất cảm ơn ý kiến các ngươi, quan điểm các ngươi, để cho tôi biết nơi này không ổn, cũng có thể giúp tôi suy nghĩ một chút, nơi này xử lý như thế nào tương đối tốt.

****

Dương Nhược Thanh đi vào phòng sách, thấy Lâu Ngữ Tuyết đang ghi một tờ giấy, thấy nàng đi vào rất nhanh cất vào, không khó đoán ra, nàng là muốn viết thư cho ai. Dương Nhược Thanh suy nghĩ, mình viết xong một trăm bức thư tình đã một thời gian, nàng cuối cùng viết thư hồi âm, để xuống bó hoa dại vừa hái liền đi.

Chẳng qua là đợi mấy ngày, Dương Nhược Thanh cũng không có được lá thư này. Nàng suy nghĩ, có lẽ là Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng biết, nên không đưa, trong lòng có chút áo não chính mình vì sao làm gián đoạn Lâu Ngữ Tuyết lúc đó.

Từ lúc qua năm, Lâu Ngữ Tuyết đi theo Lâu Cẩm Thiêm đi nước ngoài buôn bán, cho tới bây giờ có một khoảng thởi gian, Lâu Ngữ Tuyết cách thời gian trở về một lần, lúc đầu dĩ nhiên là dính Dương Nhược Thanh không chịu đi, dần dần, cũng không như vậy nữa, Dương Nhược Thanh trong lòng mặc dù có chút mất mác, nhưng cũng không để ở trong lòng, hai người sống chung lâu tự nhiên như vậy.

Hôm nay, hai người sớm không ở Lâu phủ, cũng không ở Dương gia, mà là mua tiểu viện nhỏ bên cạnh, dĩ nhiên là tiền do Lâu Ngữ Tuyết bỏ ra.

Đã nhiều ngày, ít thấy Lâu Ngữ Tuyết ở trong nhà nghỉ ngơi. Dương Nhược Thanh cũng đặc biệt đi về nhà sớm, chỉ là về đến nhà không thấy bóng dáng Lâu Ngữ Tuyết, hỏi qua hai lần, nói là đi cửa hàng, nàng cũng không hỏi thêm nữa.

Chính trong ngày này, Lâu Ngữ Tuyết trở về đặc biệt trễ, Dương Nhược Thanh lo lắng, nhưng cũng không biết tìm đâu, không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa chờ, cuối cùng thấy Lâu Ngữ Tuyết, không phải là một người, bên cạnh còn có một nam tử đi theo, chính là Trần Dương.

Lâu Ngữ Tuyết thấy Dương Nhược Thanh không tránh né, thoải mái kêu Trần Dương trở về, sau đó đi vào sân, còn không chờ Dương Nhược Thanh hỏi tới, mở miệng nói

" Chúng ta tách ra đi, ta muốn cùng Trần Dương ở chung một chỗ "

Lúc Lâu Ngữ Tuyết bắt đầu đi học kinh doanh, Trần Dương không che giấu trong lòng ái mộ, luôn nhờ người mang chút vật phẩm kinh thành cùng thư gửi đi nước ngoài. Lâu Ngữ Tuyết bên nước ngoài nhận được những vật phẩm này, cảm thấy ấm áp, do dó, nàng không có mặc kệ không để ý đối với Trần Dương, thậm chí không có nói với Dương Nhược Thanh chuyện này.

Ngày quay về kinh, Dương Nhược Thanh buổi trưa phải đi trường học, Trần Dương liền qua cùng nàng, một thời gian dài Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy ở Trần Dương nàng có thể cảm giác được tình yêu, càng vui vẻ hơn chút.

Học kinh doanh xong, Lâu Ngữ Tuyết tựa hồ chuyện gì đều phải tính toán, mặc dù nàng trong lòng vẫn có Dương Nhược Thanh, chẳng qua là nàng sẽ hoài nghi, Dương Nhược Thanh có hay không vì bề ngoài mới cùng nàng ở cùng nhau, nàng sẽ hoài nghi, Dương Nhược Thanh có hay không thật lòng có nàng. Vì nàng điên cuồng nhiều như vậy, nhưng cho tới bây giờ nàng không thấy Dương Nhược Thanh vì nàng điên cuồng qua, thậm chí cự tuyệt mình yêu thương nhung nhớ.

Thời gian làm bạn Trần Dương, Lâu Ngữ Tuyết hơi rung động, nàng cảm thấy mình cần một cái ôm vào trong ngực, để cho nàng cảm nhận được tình yêu nồng đậm, mà không phải là cùng Dương Nhược Thanh như vậy bình thản không có gì lạ.

Nói trắng ra là, Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy Dương Nhược Thanh không thương nàng. Nàng sợ bị Dương Nhược Thanh bỏ rơi, nàng phải bỏ Dương Nhược Thanh xuống trước.

Lâu Ngữ Tuyết nói một câu kia, không có nói lời khác nữa. Dương Nhược Thanh đứng thật lâu, lâu đến Lâu Ngữ Tuyết hoài nghi nàng có hay không nghe mình nói lúc này Dương Nhược Thanh mới mở miệng



" Được "

Lâu Ngữ Tuyết cả đêm đi ra ngoài.

Dương Nhược Thanh không giữ lại, quả thực làm cho Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy khổ sở, nàng không có đi tìm Trần Dương, mà vào trong quán trọ ở lại. Nàng mỗi ngày nhìn Dương Nhược Thanh dưới cửa sổ đi qua, đi trường học, không thấy buồn vui.

Mấy ngày sau, Lâu Ngữ Tuyết quả thực không kềm chế được, rốt cuộc một ngày sau buổi trưa, đi theo Dương Nhược Thanh trở về nhà. Dương Nhược Thanh thấy Lâu Ngữ Tuyết đứng ở trước cửa, cũng không có đóng cửa, đẩy cửa ra, để cho Lâu Ngữ Tuyết đi vào. . Đọc truyện hay, truy cập ngay # TRÙMTRUYỆ N.CO M #

" Cùng tách ra, nàng một chút khổ sở cũng không có sao?" Lâu Ngữ Tuyết đi thẳng vào vấn đề, không hề vòng vo.

" Nàng thích xem ta khổ sở sao? " Dương Nhược Thanh cúi đầu, để cho nàng không thấy rõ ánh mắt, càng không biết nàng đang suy nghĩ gì.

" Ở cùng nàng lâu như vậy, tách ra chẳng lẽ không khổ sở sao? Ta đương nhiên muốn thấy nàng khổ sở, thấy ngươi tìm chết mới phải "

Lâu Ngữ Tuyết không che giấu chút nào trong lòng mình suy nghĩ, nàng chính xác nghĩ như vậy, tựa hồ chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm giác được Dương Nhược Thanh trong lòng có mình.

Dương Nhược Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt phiền muộn làm Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy sợ, đột nhiên từ trong lòng ngực móc ra một chai, không nói câu nào, ngửa đầu uống cạn

" Bây giờ, nàng có thể vui vẻ "

Dương Nhược Thanh cố ý mua thuốc độc, nàng vốn không tính uống, nàng chẳng qua là cảm thấy như vậy coi là chết qua một lần, khi nàng nghe được lời Lâu Ngữ Tuyết nói, nàng cho rằng Lâu Ngữ Tuyết muốn xem nàng chết, đầu óc không nghĩ kĩ, đã quyết định làm như vậy.

" Nàng uống cái gì? " Lâu Ngữ Tuyết không phản ứng kịp

" Không có gì " Lời còn chưa dứt. Dương Nhược Thanh không nhịn được cúi xuống ôm bụng, trán chảy đầy mồ hôi, Lâu Ngữ Tuyết thấy Dương Nhược Thanh bộ dáng như vậy, trong lòng sỡ hãi, hét lên, gã sai vặt ngoài cửa nghe tiếng kêu xông vào, thấy cảnh tượng này nhanh đi tìm thấy thuốc.

Dương Nhược Thanh không chết, nhưng cũng không tỉnh lại.

" Nàng tạm thời không chết được, nhưng để lâu không được, thuốc này tính rất mạnh, nàng lại uống nhiều, như vậy tôi đã hết sức " Thầy thuốc có chút đáng tiếc nói với Lâu Ngữ Tuyết.

" Không có cách nào khác sao? Nàng ngay cả tỉnh cũng không tỉnh lại? " Lâu Ngữ Tuyết vội vàng hỏi, chỉ sợ thấy thầy thuốc gật đầu, nàng lập tức đem thuốc độc uống cạn, đi cùng nàng.

Giờ phút này, nàng không nhịn được hối tiếc, vì sao mình muốn nàng, buộc nàng như vậy.

" Cũng không phải là không có phương pháp, nếu ngươi có thể đem nàng đi Miêu Cương tìm được *vu y*, dùng cổ có lẽ có thể cứu trở về một mạng"

(vu y:thầy pháp, phù thủy, bà mo)

Thầy thuốc kinh thành cũng coi có kiến thức rộng, rất nhanh chỉ cho Lâu Ngữ Tuyết con đường, tuy nói có chút khó khăn, nhưng vì Lâu gia có tiền bạc, muốn làm gì cũng có thể.

Lâu Ngữ Tuyết bắt cái phao cứu mạng này, vội vàng sắp xếp, chỉ cần có một đường hy vọng, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc, đầu tiên là phái người đi trước tìm vu y, thu thập một phen, mang Dương Nhược Thanh đi Miêu Cương.



Có lẽ là trời cao còn không muốn nhận Dương Nhược Thanh, hay có lẽ là Lâu Ngữ Tuyết đáng thương, Lâu Ngữ Tuyết cuối cùng tìm được người dùng cổ vu y.

Dương Nhược Thanh nằm ở đó, Lâu Ngữ Tuyết đứng một bên, một khắc cũng không dám rời đi, chẳng qua là chờ lúc tỉnh lại, Dương Nhược Thanh mất trí nhớ.

" Ngươi là ai? " Dương Nhược Thanh mới vừa tỉnh lại, rất là yếu ớt, nói có chút uể oải, sắc mặt ngược lại không tệ lắm.

Lâu Ngữ Tuyết sững sốt không biết nên phản ứng gì, nàng nghĩ tới Dương Nhược Thanh tỉnh lại mặt không cảm giác, cũng nghĩ tới Dương Nhược Thanh tỉnh lại đem mình đuổi đi, nhưng bây giờ không nghĩ tới nàng sẽ đem mình quên, thần sui quỷ khiến, nàng đáp

" Ta là vợ của nàng "

Dương Nhược Thanh cau mày, nàng dĩ nhiên là không quên thân thể con gái của mình, chỉ thấy Lâu Ngữ Tuyết mặt đầy nghiêm túc, không phải là trò đùa, chẳng biết tại sao, trong lòng không hề bài xích tình cảm như vậy, ngược lại có một tia vui vẻ

" Thật?"

Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng không có vẻ chán ghét, vui mừng, vô cùng khẳng định gật đầu một cái.

" Ngươi thật sự là vợ ta? Ngươi đẹp như vậy " Dương Nhược Thanh tựa hồ vẫn tựa hồ vẫn có chút không dám tin tưởng

" Ta thật sự là vợ của nàng " Lâu Ngữ Tuyết nghe, nước mắt lập tức dâng lên, lâu như vậy nàng lần đầu tiên nghe Dương Nhược Thanh khen nàng đẹp, nhưng là ở thời khắc như vậy.

" Ngươi đừng khóc, ta không sao " Dương Nhược Thanh tuy quên mất mình tại sao lại nằm ở chỗ này, cũng quên người bên cạnh này là ai, nhưng cảm nhận được người trước mắt lo lắng cùng vui mừng.

" Ta nhất định rất hạnh phúc, có người vợ như vậy "

" Ta cũng rất hạnh phúc, vì có nàng " Lâu Ngữ Tuyết quả thực không nhịn được, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng không quên thân thể mới vừa khôi phục của Dương Nhược Thanh

" Nàng ngoan ngoãn chờ, ta đi gọi thầy thuốc "

Lâu Ngữ Tuyết vội vàng đem tình huống Dương Nhược Thanh báo cho vu y, vu y một bộ dạng tập mãi thói quen biểu tình

" Không phải rất bình thường sao? Dẫu sao đi một vòng âm phủ, có lẽ uống một hớp nước Mạnh bà, quên chút chuyện cũng bình thường. Bất quá ngươi cũng không cần phải lo lắng, ăn cổ nhiều người có phản ứng như vậy, rất nhanh nàng có thể nhớ lại hết thảy "

"Rất nhanh? " Lâu Ngữ Tuyết nghe vu y lời nói, trong lòng có chút loạn, nàng không biết Dương Nhược Thanh khôi phục trí nhớ tốt hay xấu, nàng lại không muốn lừa gạt Dương Nhược Thanh cả đời.

" Ừ, có lẽ ngủ một giấc, ngày mai sẽ nhớ ra thôi " Vu y thậm chí ngay cả nhìn cũng không đi nhìn Dương Nhược Thanh một cái, trong lòng có dự tính, đem trong hộp nuôi cổ mới ra chơi.

" Thầy thuốc nói nàng không sao, rất nhanh, nàng có thể nhớ lại, chúng ta sống cùng nhau " Lâu Ngữ Tuyết chuyển lời vu y, để cho Dương Nhược Thanh yên tâm, trong lòng nhưng lại có ý tưởng lớn mật tự nhiên sinh ra.

Dương Nhược Thanh giờ phút này hết sức tin tưởng mình, tin tưởng nàng là vợ mình, không biết chờ nàng nhớ lại tất cả mọi chuyện, hai người lại như tình cảnh kia, sao không thừa dịp nàng mất trí nhớ, làm chuyện hai người, để cho mình thực sự trở thành vợ nàng.