Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 49




Lần trước Hàn Dung đã che giấu một điểm rất quan trọng trong bản phác họa chân dung tội phạm của mình.

Tên cướp thứ năm đã từng nhập ngũ, từng ra tiền tuyến, có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ.

Từ kết quả điều tra trước mắt và bản phác họa chân dung tội phạm, ghép hai cái lại với nhau, dường như tất cả đều đang chỉ về một người.

Bức ảnh Cát Gia Kỳ gửi tới là Âu Tuấn Sinh đang ở trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự.

Hàn Dung hiểu rõ lý do vì sao gã làm vậy, đơn giản là muốn anh kiểm tra lại tính chính xác của bản phác họa chân dung tội phạm.

Có người động tay động chân vào xe của tổ chuyên án, mà xe xuất phát từ thành phố Tuyết Châu. Đến tột cùng là hung thủ phát điên hay là có người cố ý dẫn dắt anh đi về phía thành phố kia, và muốn đánh lừa anh?

Điều gì đang chờ đợi anh ở phía trước?

Trong lòng Hàn Dung không biết vì sao lại có một tia chờ mong nho nhỏ.

Tháng tư ở Hổ Thành, mưa dầm liên miên.

Một người trong gia tộc tổ chức mừng thọ nên sáng sớm Quý Diên đã ra sân bay về nhà, trước khi đi cũng đã chuẩn bị bữa sáng cho Hàn Dung, bởi vậy mà vội vội vàng vàng quên cầm theo điện thoại.

Hàn Dung ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chậm chạp rời giường, phát hiện Sách Gia đã xử lý sạch sẽ chỗ cơm sáng tình yêu. Anh nắm gáy Sách Gia lên, xách như xách một con gà, ném thẳng vào lồng, sau đó lái xe tới cửa hàng thú cưng, giao cái lồng cho nhân viên.

“Ba ngày nữa tao tới đón mày.”

Hàn Dung không vuốt ve, không ôm không nựng, cười cũng không cười, giống như đang đọc lời thoại trong kịch bản, tay đút túi quần, một đi không quay đầu lại.

“Meooo.”

Sách Gia hiếm hoi lắm mới có lúc ngoan ngoãn nhỏ giọng kêu một tiếng như đang đồng ý, ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Hàn Dung.

Âu Tuấn Sinh có một căn nhà ở Hổ Thành, là một căn biệt thự ở trên núi, vị trí cực kỳ hẻo lánh, tỉ lệ cư dân cực thấp, cho dù c.ởi sạch quần áo khỏa thân nhảy trong nhà cũng chẳng có ai biết. Tổ chuyên án vừa xảy ra chuyện thì gã lập tức chạy tới, tiếp quản vụ án 713. Lăng Phong thì bị đày đến biên cương, tới nhà tang lễ xem Bạch Tâm Hoài trang điểm cho xác chết, nghe nói là Hổ Thành muốn thể hiện sự quan tâm nên cử đội trưởng của tổ trọng án và pháp y tới đưa tiễn.

Nguyên Phi gửi tin nhắn liên tục, Hàn Dung bấm tắt tiếng chuông điện thoại, dừng xe dưới chân núi rồi leo lên.

Hổ Thành không nhỏ, chênh lệch giàu nghèo khá nhiều. Mấy năm nay dần dần được chấn chỉnh và cải cách nhưng tình hình không khả quan hơn mấy, chung quy vẫn thiếu một người đủ khả năng làm mạnh tay, còn bây giờ chỉ tùy tiện chém mấy đao là đủ khiến cho thành phố này có nguy cơ sụp đổ.

Ban đầu Hàn Dung không thích Hổ Thành lắm, hận không thể lái xe tăng tới san bằng thành phố bị sâu mọt gặm nát này đi. Bây giờ cũng vẫn không thích như cũ, nhưng mục tiêu đổi thành mang xe tăng tới cán chết những con sâu mọt kia.

“Hàn Dung, anh đến rồi.” Cát Gia Kỳ cầm một cái dù màu đen che mưa, đứng ở cổng lớn, mỉm cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Hàn Dung đáp: “Chắc là cũng không khác mục đích của cậu nhiều lắm.”

“Anh tới đúng lúc, chúng tôi đang thảo luận tới đoạn quan trọng nhất, đương nhiên không thể thiếu anh.” Cát Gia Kỳ đi trước, dẫn Hàn Dung vào khu biệt thự.

Không biết Cát Gia Kỳ và Âu Tuấn Sinh đang bí mật mưu đồ chuyện gì, Hàn Dung một đường đi theo, khắp bốn phía không phát hiện thêm ai khác.

“Ngại quá, vừa rồi tôi đi đón một vị khách. Bây giờ chúng ta tiếp tục đi.” Cát Gia Kỳ thu dù lại, đặt vào cái giá ở huyền quan, vừa đi vào vừa nói: “Tôi nghe nói trên tay anh có một ít vàng phiên bản kỉ niệm in hình hoa Calla Lily. Nếu anh ngại lộ danh tính thì tôi có thể xử lý thay anh. Anh biết rồi đấy, tôi là một thương nhân rất có lương tâm, xem hàng rồi trả giá.”

“Ai đã dùng tin tức giả kia lừa cậu vậy?” Âu Tuấn Sinh đứng trước bức tranh Thiên Thủ Quan Âm, nở nụ cười thân thiện, ngữ khí nói chuyện rất hài hước.

Cát Gia Kỳ vẫn giữ dáng vẻ của một thương nhân thật thà như cũ, đầy thành ý nói: “Đương nhiên là Hàn tiên sinh tiết lộ với tôi. Anh ấy cũng là đối tác bí mật mà tôi nói đến.”

Độ ấm trong nhà dường như hạ xuống sau khi ánh mắt của Âu Tuấn Sinh trở nên lạnh lẽo. Trầm mặt một lúc, gã nhìn chằm chằm Hàn Dung, bán tín bán nghi hỏi: “Trước khi chết Dã Hỏa thực sự đã bí mật truyền tin cho cậu?”

Hàn Dung nói: “Nếu không thì chúng tôi sao có thể kéo tơ lột kén tìm ra được anh? Chẳng qua là có một số nội dung tôi đã giải được nhưng không nói cho bọn họ biết.”

“Ồ, là cái gì?” Đối phương hứng thú nhìn Hàn Dung.

Hàn Dung mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên là đồ vật mà Dã Hỏa đã giấu đi, cụ thể là gì hẳn là anh rất rõ. Nếu anh không có thành ý thì khỏi cần nói chuyện thêm nữa, coi như tôi đi một chuyến mất công.” Nói xong anh lập tức quay người muốn đi, lại bị Cát Gia Kỳ vươn tay giữ lại, cậu ta nói với Âu Tuấn Sinh: “Anh cũng rõ năng lực của Hàn tiên sinh thế nào, chuyện tới bây giờ mà anh ấy vẫn chưa phanh phui danh tính của anh, chẳng qua là đang cho anh một cơ hội.”

“Cơ hội?”

Cát Gia Kỳ nói: “Một cơ hội đôi bên cùng có lợi.”

Âu Tuấn Sinh nhìn về phía Hàn Dung, dường như đang thăm dò thái độ của anh.

Hàn Dung thờ ơ nói: “Anh xem, tôi đơn thương độc mã đi tay không tới đây, đấy chính là thành ý của tôi.”

Âu Tuấn Sinh nhìn chằm chằm Hàn Dung hồi lâu, không muốn bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào hiện trên khuôn mặt đối phương, qua một lúc sau, gã mới nói: “Được. Tôi đồng ý hợp tác, nhưng mà cậu phải giúp tôi giải quyết tổ trọng án. Lăng Phong đang chuẩn bị được giao nhiệm vụ điều tra vụ án xe của tổ chuyên án 713 phát nổ.”

Cát Gia Kỳ hỏi: “Anh muốn cậu ta không can thiệp vào à?”

Âu Tuấn Sinh lạnh lùng nói: “Tôi muốn cậu ta hoàn toàn biến mất!” Nói xong, gã nhìn Cát Gia Kỳ, mỉm cười hỏi: “Có làm được không?”

Cát Gia Kỳ: “Hỏi Hàn tiên sinh, đây là sở trường của anh ấy.”

Hàn Dung thản nhiên gật đầu: “Được thôi, có thể. Dù sao tôi cũng bị điên, ai chết trên tay tôi người đó coi như xui xẻo.”

Âu Tuấn Sinh hài lòng nở nụ cười.

Cát Gia Kỳ hỏi: “Bây giờ có thể xem hàng luôn không?”

“Đương nhiên. Tôi thích kinh doanh với người trung thực và thông minh.” Âu Tuấn Sinh quay đi, bấm vào chỗ nào đó ở góc dưới bên phải bức tranh Thiên Thủ Quan Âm, bức tranh dần dần di chuyển lên trên, lộ ra một cánh cửa nhỏ.

“Đi theo tôi. Hàng ở dưới tầng hầm.”

Âu Tuấn Sinh đẩy cửa đi vào. Hàn Dung và Cát Gia Kỳ đi theo, bước trên bậc thang hướng xuống lòng đất. Hành lang tối om, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối, Âu Tuấn Sinh đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng không thấy thân ảnh đâu nữa.

Bỗng nhiên, toàn bộ đèn đều bị tắt.

Hàn Dung vừa định quay lại đường cũ thì sau gáy bị đặt một nòng súng lạnh băng.

“Không được nhúc nhích.” Giọng của Âu Tuấn Sinh không chút độ ấm, truyền đến từ sau lưng.

Đèn bốn phía lại sáng lên, bây giờ hành lang sáng như ban ngày. Âu Tuấn Sinh đứng sau lưng Hàn Dung, đang cầm súng chĩa vào gáy anh.

Cát Gia Kỳ nhíu mày hỏi: “Âu tiên sinh, anh có ý gì? Không phải là anh chủ động hẹn tôi muốn bàn chuyện làm ăn sao?”

“Cát tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm. Tôi tin cậu, nhưng tôi không thể tin cậu ta.” Âu Tuấn Sinh nghiêng đầu cười, “Cậu chưa từng giết người đúng không? Ánh mắt của người đã dính máu trên tay không phải như vậy, đôi mắt không biết nói dối, quỷ nhỏ, cậu còn non lắm, nhưng mà…”

Vị trí của hai người gần như thay đổi chỉ trong một nháy mắt.

“Hiểu biết của anh về tôi hình như cũng không nhiều lắm.” Hàn Dung đoạt được súng, nhắm ngay vào cánh tay phải của Âu Tuấn Sinh, bóp cò.

“Chưa từng giết người nhưng vẫn biết làm thế nào để khuất phục một kẻ giết người.”

“Hôm nay để thầy Hàn dạy cho anh một bài học, đảm bảo suốt đời khó quên.”

Thêm một viên đạn nữa xuyên qua đầu gối của Âu Tuấn Sinh, gã lảo đảo ngã xuống bậc thang, lăn lông lốc.

Âm thanh đoạt mệnh vẫn chưa chấm dứt, đuổi theo như hình với bóng.

“Trong lúc cầm súng hướng vào kẻ địch, tuyệt đối đừng đứng nói những lời vô nghĩa, nếu không sẽ bị phản đòn.”

Một viên đạn nữa xuyên qua bả vai của Âu Tuấn Sinh, gã đau đến mức cả người run rẩy, không còn sức để hét lên nữa.

“Tôi không có hứng thú muốn biết thời thơ ấu của anh đã phải chịu những khó khăn gì, cũng không thông cảm với những kí ức bi thảm đó của anh, càng không thèm quan tâm việc anh phạm tội có phải là thân bất do kỷ hay không, tôi chỉ biết, nếu làm sai thì phải chuẩn bị tinh thần bị đòi nợ.”

Hàn Dung dẫm một chân lên ngực Âu Tuấn Sinh, nhắm nòng súng vào giữa lông mày của gã, lạnh lùng hỏi: “Đinh Đinh đang ở đâu?”

Cát Gia Kỳ nhẹ nhàng nói: “Âu tiên sinh, nhiều tiền như vậy, tôi đoán anh xài cả đời cũng không hết, anh nhả một ít ra biết đâu còn có thể lập công chuộc tội, nhưng nếu cảnh sát Đinh gặp chuyện bất trắc… thì sợ là hôm nay anh không ra khỏi cái tầng hầm này được đâu.”

Hai người bọn họ, một người diễn vai phản diện một người diễn vai chính diện, phối hợp hoàn mỹ không có khuyết điểm. Âu Tuấn Sinh có lẽ là không chịu nổi đau đớn nữa, cũng sợ bệnh tâm thần của Hàn Dung tái phát, thật sự giết luôn mình, mở miệng nói ra tung tích của Đinh Đinh: “Cậu ta bị tôi nhốt ở trong kho hàng của con tàu số 6, đang đậu ở bến cảng số 5.”

Hàn Dung thu chân, lấy di động ra chuẩn bị thông báo với Lăng Phong. Tín hiệu ở tầng hầm không được tốt lắm, anh quay người muốn đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động nhét điện thoại của Quý Diên vào một cái đế đèn treo trên tường.

Hàn Dung đi ra phòng khách gọi điện thoại: “Lăng Phong, Đinh Đinh ở…”

Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên.

Lăng Phong ở đầu dây bên kia tim như dừng lại một nhịp, hét lớn: “Hàn Dung! Anh đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì vậy?!”

“Không có gì.” Hàn Dung giải thích ngắn gọn, “Đinh Đinh đang bị nhốt ở trong kho hàng con tàu số 6 ở bến cảng số 5. Cậu mau phái người tới đó đi. Tôi đang ở nhà của Âu Tuấn Sinh, gã bị Cát Gia Kỳ dùng súng bắn chết rồi.”

“Cát Gia Kỳ có súng á? Vậy anh còn không mau trốn đi!”

“Không sao. Tôi cũng có. Cậu ta bắn súng không giỏi bằng tôi.”

Lăng Phong: “……”

Hàn Dung cúp điện thoại, trở lại tầng hầm. Ngực Âu Tuấn Sinh đang trào ra một đống máu, hai mắt hắn trừng to, chết không nhắm mắt.

“Cậu không thiếu tiền, hẳn là cũng chẳng cần chỗ tiền cướp ngân hàng này. Vụ 713 lẽ ra không liên quan gì đến cậu. Rốt cuộc cậu và Âu Tuấn Sinh có thâm cừu đại hận gì vậy?”

Cát Gia Kỳ cười tủm tỉm nói: “Không nói cho anh biết.”

“Vậy ai là người hết lần này tới lần khác tiết lộ tiến triển vụ án cho cậu?”

“Không nói cho anh biết.”

Hàn Dung nói: “Cậu muốn tôi phá vụ án học sinh tiểu học bị cưỡng hiếp và giết hại kia, tôi đã phác họa chân dung tội phạm dựa vào những manh mối còn sót lại trong hồ sơ vụ án năm đó. Tài xế xe bus của trường là người bị tình nghi nhất, nhưng mà ba năm trước ông ta đã bị tra tấn và giết ngay trong nhà mình, đến nay hung thủ vẫn chưa bị bắt. Bên pháp y giám định hung khí là thứ gì đó giống dao phẫu thuật.”

Hai người yên lặng một hồi, sau đó Cát Gia Kỳ nhoẻn miệng cười: “Anh đánh cược thắng, muốn được thưởng gì đây?”

Hàn Dung khách khí hỏi: “Tiễn cậu vào nhà tù dưỡng lão được không?”

“Chỉ sợ không được.” Cát Gia Kỳ lịch sự đáp, “Ngại quá, tôi có bệnh.”

“Bệnh tâm thần rất nghiêm trọng đó.”

Biểu cảm của Hàn Dung dần nghiêm túc, trầm mặc nhìn Cát Gia Kỳ, cuối cùng anh bật cười, nói: “Xem ra cậu đã xếp xong đường lui trước khi tới tìm Âu Tuấn Sinh rồi.”

Một số người có thể thông qua việc nắm giữ đáp án bài kiểm tra để qua cửa, xác định mình là người bình thường, cũng có một số người có thể dựa vào xác nhận có bệnh để tránh chế tài của pháp luật.

“Đừng vội đắc ý.” Hàn Dung thấy Cát Gia Kỳ đang cười xán lạn, giội cho đối phương một xô nước lạnh, “Công lý thỉnh thoảng đến muộn, nhưng sẽ không vắng mặt.”

Cát Gia Kỳ khiêm tốn hỏi: “Hàn tiên sinh, anh cho rằng công lý là gì?” Nhưng không đợi Hàn Dung trả lời mà tự nói tiếp: “Đối với người bình thường mà nói, tự tay gi.ết chết kẻ thù của mình mới là cách giải thoát triệt để nhất. Hung thủ giết mẹ anh cho đến nay vẫn còn sống, ngày nào số tiền bị cướp chưa thu hồi về được, gã lại được sống thêm một ngày. Anh đang muốn so với gã xem ai sống lâu hơn, hay là sẽ nhanh chóng tìm lại số tiền kia?”

“Nhà tù Thất Thất là nơi quỷ quái thế nào cậu cũng biết. Trương Già Bằng tiếp tục sống thì làm sao?” Hàn Dung đá đá thi thể của Âu Tuấn Sinh, cười nói: “Gã không còn người bảo vệ nữa, thứ đang chờ gã ở phía trước là cuộc sống không bằng heo chó, sống không bằng chết. Thay vì giao số tiền kia cho cảnh sát và nhận về một tấm huân chương cống hiến, chi bằng nên tiêu sái sống hết quãng đời còn lại.”

Gần như chỉ trong nháy mắt Cát Gia Kỳ đã hiểu ra ẩn ý của Hàn Dung, “Anh biết Dã Hỏa giấu đồ ở đâu sao?”

Hàn Dung nói: “Cậu có nhiều tiền như vậy, cần gì phải nhớ thương chỗ tiền kia.”

Cát Gia Kỳ cười, “Có ai ngại được thêm tiền đâu chứ?”

Bên ngoài có tiếng ồn ào của còi xe cảnh sát, vang vọng nơi núi rừng hẻo lánh.

Lăng Phong dẫn theo một đội nhân mã chạy tới, nhìn thấy Hàn Dung và Cát Gia Kỳ đang đứng trò chuyện vui vẻ, dưới chân là một thi thể, quả thực là hai tên bệnh tâm thần viết hoa in đậm.

Cậu ta tiến lên, rút còng tay ra, cười giảo hoạt nói: “Cát Gia Kỳ, hiện tại tôi chính thức bắt giữ anh với tội danh hung thủ giết hại Âu Tuấn Sinh.”

Cát Gia Kỳ: “Ở khoa tâm thần của bệnh viện trung tâm thành phố Tuyết Châu có bệnh án của tôi. Cảnh sát Lăng, thật xin lỗi, lại làm anh thất vọng rồi.”

“Bệnh nhân tâm thần không có năng lực tự kiểm soát bản thân nên bị nhốt trong phòng, an tĩnh như gà!” Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi nói, “Sống hơn hai mươi năm, to gan lớn mật như cậu tôi mới chỉ gặp được hai người. Hay là vầy đi, tôi dẫn cậu tới nơi bọn họ được tiếp nhận trị liệu một chuyến, thế nào?”

“Anh không có quyền hạn chế tự do thân thể của tôi.”

Lăng Phong bị sự mặt dày vô sỉ kia chọc tức, “Cậu giết người ngay trong phạm vi quản lý của tôi mà lại bảo tôi không có quyền chấp pháp?”

Cát Gia Kỳ cười nói: “Trên súng không có vân tay của tôi, anh làm thế nào để khởi tố tôi tội giết người đây? À, tôi cũng không biết trên đó có dấu vân tay của ai, cũng có thể là của Hàn tiên sinh, cũng có thể là của cảnh sát Lăng.”

Hàn Dung nói: “Vậy thì sao? Tôi có ghi hình lại.” Anh đi đến bên tường, rút điện thoại của Quý Diên ra, “Một vụ án quan trọng thế này, sao tôi có thể tự tiện hành động một mình cơ chứ? Toàn bộ quá trình đã được phát sóng trực tiếp, cấp trên hẳn là đã thấy được hết rồi đi.”

Cát Gia Kỳ: “Những gì chúng ta nói nãy giờ, bọn họ cũng đều nghe được hết?”

“Cái này thì tôi không chắc. Quý Diên, bên chỗ em thế nào?”

Quý Diên đáp: “Sau khi Cát tiên sinh đeo bao tay, dùng súng bắn chết Âu Tuấn Sinh thì internet đột nhiên bị gián đoạn, bây giờ mới kết nối lại được. Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Không xảy ra chuyện gì cả.” Hàn Dung mỉm cười với Cát Gia Kỳ, “Chỗ này tín hiệu kém thật đấy.”

Lăng Phong: “Chúc mừng Cát tiên sinh, bữa ăn sang chảnh trong phòng VIP của 717 đang chờ cậu.”

Cát Gia Kỳ cúi đầu trầm mặc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “Vừa rồi anh cố ý tránh đi gọi điện thoại, anh đã lên kế hoạch từ trước, vì đã sớm đoán được tôi sẽ giết Âu Tuấn Sinh.” Cát Gia Kỳ cười rộ lên, nói với Hàn Dung: “Thật bực mình. Vốn dĩ muốn vu oan cho anh, đặt dấu chấm hết cho một tội ác hoàn hảo, cuối cùng lại thành toàn cho anh.”

Hàn Dung quay người đi ra ngoài, tựa như vừa rồi không nghe được gì cả.

Lăng Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, “Tới giờ rồi, hẳn là bọn họ đã đến, mời Cát tiên sinh.”

Một chiếc xe sọc xanh trắng đỗ ngoài biệt thự, là xe chuyên áp giải bệnh nhân của bệnh viện 717.

“Anh thật xấu xa.” Lúc đi ngang qua Hàn Dung, Cát Gia Kỳ nở nụ cười nhợt nhạt, “Anh không muốn buông tha cho gã, mượn đao của tôi giết người.”

“Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì.” Hàn Dung thờ ơ đáp lại, tay đút túi quần, ung dung đi xuống núi.

*

“Khoảng hai, ba năm sau khi phẫu thuật, bệnh ung thư của Vương Vận tái phát. Dã Hỏa chịu ảnh hưởng của người nhà, có chút mê tín, cho rằng bởi vì chỗ tiền này không sạch sẽ nên kết quả mới không được như ý. Vương Vận sắp không trụ nổi nữa, Dã Hỏa lại nghe được tiếng gió nói cấp trên muốn tra lại vụ án này, anh ta muốn ra tự thú, nói biết đâu có thể đổi lấy một cơ hội với ông trời, buông tha cho Vương Vận. Âu Tuấn Sinh đương nhiên không đồng ý, lập tức muốn diệt khẩu. Trước khi chết Dã Hỏa nói với em, nếu chạy được thì nhất định phải đi tới chỗ anh ta nói. Lúc ấy em hoang mang tột độ, anh ta căn bản chẳng hề nói với em địa chỉ nào cả! Âu Tuấn Sinh cho rằng Dã Hỏa đã nói ra bí mật với em nên không giết em.”

Cảnh sát Đinh trải qua cửu tử nhất sinh quay trở về, đang nằm trên giường bệnh thuật lại mọi chuyện.

Bạch Tâm Hoài gọt cho cậu ta một quả táo, cắt từng miếng đặt lên đĩa.

“Kỹ thuật dùng dao đỉnh thật!” Đinh Đinh tán thưởng, sau đó quay sang hỏi Lăng Phong: “Lão đại, tên mập và tên bệnh tâm thần đâu rồi?”

Lăng Phong lật sang tờ tạp chí tiếp theo, đáp: “Đi làm nhiệm vụ rồi.”

Nguyên Phi đang tới nhà của Cát Gia Kỳ tìm chứng cứ chứng minh cậu ta lợi dụng tiểu thuyết mạng để tiến hành thôi miên người đọc, tìm thấy được bức ảnh hai anh em chụp chung đặt ở tủ đầu giường, Nguyên Phi chụp lại, gửi vào nhóm wechat của tổ trọng án.

[Béo Chống Mại Dâm]: Hóa ra cô bé bị bắt làm con tin năm đó là em gái cùng mẹ khác cha của Cát Gia Kỳ.

[Phú Nhị Đại]: Bảo sao cậu ta hận Âu Tuấn Sinh như vậy.

Hàn Dung đang đứng trong thang máy lên tầng cao nhất của bệnh viện 717, anh đi thẳng tới cuối hành lang, đẩy cửa phòng bệnh ra. Cấu tạo trong phòng theo đánh giá của Hàn Dung mà nói thì không khác nhà tù là mấy. Cửa sổ cũng bị chằng kín lưới sắt ở bên ngoài, bốn góc tường lắp camera bật 24/24 giờ.

Cát Gia Kỳ là bệnh nhân được chăm sóc đặc biệt, cấm người nhà vào thăm hỏi, tay chân bị quấn xích.

Cậu ta đang ngồi trên giường, tập trung đọc sách, chính là bản đầy đủ của “thần khúc”.

Hàn Dung hỏi: “Vì sao cậu lại muốn tôi điều tra vụ án học sinh tiểu học kia? Người tài xế xe bus đã chết có liên quan gì đến cậu không?”

Cát Gia Kỳ cũng hỏi: “Lưu Chi Châu giấu tiền cướp được ở chỗ nào?”

Hai người nhìn nhau, một người bình tĩnh, một người mỉm cười.

Y tá ở bên ngoài cửa hô lên: “Đã hết giờ thăm hỏi, mời anh lập tức rời đi.”

Hàn Dung nói: “Thật đáng tiếc, xem ra chỉ có thể để lần sau tới nói cho cậu biết.”

Cát Gia Kỳ gật đầu, “Tôi rất chờ mong.”

Chiều tối, Hàn Dung và Nguyên Phi lần lượt đi vào phòng bệnh của Đinh Đinh.

“Hai người tới không đúng lúc rồi, chị Bạch và lão đại vừa mới đi. Ê mập, cậu lục soát trong nhà Cát Gia Kỳ cả một ngày, có thu hoạch được gì không?”

Nguyên Phi thần thần bí bí rút di động ra, mở một bức ảnh, nói: “Bức ảnh này cậu ta giấu siêu kỹ, vất vả lắm tôi mới tìm được. Mọi người xem xem, trên đầu của một vài đứa trẻ có vẽ một ngọn nến.”

Đây là bức ảnh tập thể của một nhóm học sinh lớp 3.

“Tôi đã về Cục kiểm tra qua, trước kia Cát Gia Kỳ chuyển tới trường học này, sau khi cậu ta chuyển trường không lâu, ở trường có mấy học sinh bị biến thái cưỡng hiếp và giết hại! Chúng ta điều tra vụ án này đi, chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm rồi mà vẫn chưa phá được. Hung thủ đúng là một tên cầm thú!”

Hàn Dung nói: “Hung thủ là tài xế xe bus của trường, ông ta đã bị giết rồi.”

“Hay lắm! Gã chết có thảm không?”

“Đối phương chém tổng cộng 3600 nhát dao, không khác gì xử lăng trì thời cổ đại. Miệng vết thương gọn gàng, kỹ thuật cực tốt. Nghề nghiệp của hung thủ hoặc là mổ lợn, hoặc là bác sĩ.”

Đinh Đinh híp mắt nhìn kỹ, bỗng nhiên đồng tử co rụt lại, kêu lên: “Mau giấu bức ảnh này đi, đừng để chị Bạch nhìn thấy!”

Nguyên Phi khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Đinh Đinh chỉ vào một cậu bé trên đầu có vẽ ngọn nến, nói: “Đây là em trai ruột của chị Bạch. Mỗi năm chị ấy sẽ xin nghỉ để đi tảo mộ, đừng nhắc tới chuyện này trước mặt chị ấy, chị ấy sẽ đau lòng.”

Trong lúc Đinh Đinh vẫn còn đang lải nhải thì Hàn Dung đã rời đi lúc nào không biết.

“Hả? Sao tự dưng trời tối đen vậy?”

Ngoài cửa sổ, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm chớp rền vang, báo hiệu một trận mưa to sắp đổ xuống.

[Hết chương 49]