Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muôn Vị Thần

Chương 1: Chuẩn bị




Chương 1: Chuẩn bị

Thế giới năm 2459.

Có rất nhiều thứ đã thay đổi so với trước kia, từ kết cấu thế giới cho đến con người, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn thay đổi.

Thần linh ơi, hắn ở thế giới này đã được mười lăm năm rồi.

Giang Quý vốn là một nam sinh mười sáu tuổi rất bình thường. Thế nhưng một ngày nọ trên đường đến trường, hắn bị xe đụng, sau đó mở mắt ra thì thấy bản thân đã trở thành một đứa trẻ sơ sinh.

Kí ức của kiếp trước theo thời gian đã dần dần phai mờ. Hiện tại hắn không thể nào nhớ nổi khuôn mặt của gia đình hắn trước kia. Tuy vậy hắn vẫn nhớ được những thứ hắn đã được học, nhớ rõ kiếp trước của hắn có những cái gì.

Theo như những gì Giang Quý đã trải qua, cộng thêm so sánh, đây có thể là tương lai của thế giới mà hắn từng sống.

…Hoặc cũng có thể là một thế giới khác. Mặc dù lịch sử nhân loại giống y hệt kiếp trước của hắn, nhưng vẫn không thể chắc chắn được điều gì. Biết đâu đây lại là thế giói song song của thế giới hắn đã từng sinh sống thì sao?

“Giang Quý! Chuẩn bị xong chưa?” Một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.

Giang Quý vội vội vàng vàng đeo kính bảo hộ lên, mặc lên mình chiếc áo khoác gió đen mới toanh, sau đó bỏ tất cả đồ vật ở trên sàn nhà vào chiếc ba lô việt dã có phần cũ kĩ của hắn.

Đeo lên mình chiếc ba lô nặng trĩu những đồ dùng cần thiết, trông Giang Quý cứ như người lùn vác trên lưng cả ngọn núi. Sau khi xác nhận lại bản thân đã mặc quần áo đúng kiểu cách, Giang Quý mở cửa đi ra ngoài.



Bên ngoài phòng khách bừa bộn linh tinh đủ thứ, trên sàn vương vãi các mảnh đá năng lượng, dụng cụ tinh luyện. Trong bồn rửa bát thì bát đĩa bẩn chất đống, không biết đã qua mấy ngày rồi chưa dọn dẹp.

Giang Quý nhặt một viên đá năng lượng ở gần hắn lên, dưới ánh sáng đèn điện, viên đá toả ra một ánh sáng màu hồng tím nhè nhẹ. Còn nếu như nó ở trong bóng tối, đá năng lượng có thể chiếu sáng một phần căn phòng.

Đá năng lượng chính là nguồn năng lượng duy nhất của thế giới này. Máy phát điện, máy bơm nước, các loại thiết bị điện tử đều dùng đá năng lượng làm nguyên liệu chính. Lí do là vì các loại năng lượng khác đã cạn kiệt từ lâu.

Không chỉ xe cộ sử dụng đá năng lượng làm nguyên liệu chính, người máy cũng cần đá năng lượng mới có thể hoạt động được. Một viên đá năng lượng có thể cung cấp năng lượng cho tất mọi thứ hoạt động hết năng suất trong vòng một giờ. Chính vì lẽ đó cho nên giá thành của đá năng lượng rất đắt.

Trùng hợp, công việc chủ yếu của nhà hắn chính là đi kiếm đá năng lượng, tinh luyện sau đó đem bán. Tuy rằng đá năng lượng không phải của công ty chính quy sản xuất bán thì sẽ không được bao nhiêu tiền, nhưng cũng giúp cho cuộc sống của năm người họ khá dư dả.

Trong phòng khách có ba người đàn ông, một người máy, điều quan trọng là tất cả mọi người đều không có cùng huyết thống.

Người đàn ông cao lớn nhất, chủ nhân của giọng nói vừa nãy chính là thầy của hắn và hai anh trai. Thầy nhặt hắn và hai người anh từ bãi phế liệu về, nuôi nấng dạy dỗ từ khi bọn hắn còn nhỏ. Tuy rằng không rõ hai anh trai có phải là ruột thịt của hắn hay không nhưng nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc của hai người thì có thể chắc chắn hai anh trai của hắn là sinh đôi.

Còn hắn? Một chút cũng không giống hai người họ. Hơn thế nữa thầy bảo nhặt hắn sau các anh trai ba năm, cho nên có lẽ bọn hắn thực sự không phải anh em.

Có thể nói, bọn họ chính là gia đình của hắn ở thế giới hiện tại.

Người thầy của hắn tên là Giang Đĩnh, thân cao một mét tám, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt. Giang Quý thường tự hỏi thầy làm sao có thể nhìn đường với mái tóc đó. Những mỗi khi hắn hỏi Giang Đĩnh đều trả lời: “Bí mật.”



Giang Đĩnh là một người đàn ông tài giỏi, sảng khoái, yêu tự do. Bình thường thầy đối xử với anh em hắn cũng rất tốt, cho nên Giang Quý không thể giấu nổi lòng kính trọng của hắn dành cho thầy.

Hai người anh của hắn, một người là Giang Dã, một người là Giang Thành, hai người họ bằng tuổi nhau, đều đã đủ mười tám tuổi. Có lẽ bởi vì là sinh đôi cùng trứng, Giang Dã và Giang Thành giống y hệt nhau ngoại hình tới dáng vóc. Cùng chiều cao, cùng khuôn mặt, nhưng tính cách lại có phần khác biệt. Giang Dã thì lười biếng tinh nghịch, còn Giang Thành lại có phần trưởng thành nghiêm túc. Tuy rằng hai người có khuôn mặt giống nhau nhưng Giang Thành có một nốt ruồi ở đuôi mắt. Đó cũng chính là đặc điểm nhận dạng duy nhất giúp hắn và thầy có thể phân biệt được hai người với nhau.

Ngoài ba người họ ra thì gia đình của hắn còn có một người máy. Người máy toàn thân làm bằng sắt, trên đầu có một con mắt to lớn, phát sáng như ngọc bích. Đây là một người máy hỏng được thầy đem về chế tạo lại, sử dụng đá năng lượng làm nguyên liệu. Nó lo liệu cuộc sống thường ngày của bốn thầy trò. Bởi vì sống cùng đã từ rất lâu, tuổi tác so với Giang Quý còn lớn hơn, cho nên người máy đã trở thành một người không thể thiếu trong gia đình. Tên gọi của nó Giang Minh, bí danh bé Minh. Dù vậy, bởi vì vấn đề tuổi tác, Giang Quý không thể gọi là bé Minh, chỉ có thể gọi Giang Minh là anh.

Dưới sự phát triển của công nghệ, Giang Minh là một trí tuệ nhân tạo, mặc dù so với đầu não thế giới thì các tính năng đều thấp hơn rất nhiều, nói thẳng ra thì là bản lạc hậu nhất. Nhưng như vậy là đủ để có thể tư duy cùng biểu đạt cảm xúc giống như một con người. Chính chính vì là bản lạc hậu nhất nên nó làm việc không nhanh nhẹn, bát đĩa cùng dọn dẹp nhà cửa toàn để rất lâu rồi mới dọn sạch. Có lẽ là do trước đây lúc sửa chữa thầy đã thiết lập nó là như thế. Hiện tại muốn thiết lập lại cũng không biết phải làm như thế nào. Đem ra tiệm sửa thì toàn giá trên trời, bọn họ không có nhiều tiền như vậy

“Chuẩn bị xong chưa?” Giang Đĩnh đeo kính bảo hộ lên, mái tóc che khuất mắt kính lại khiến cho Giang Quý tự hỏi nếu vậy ông đeo kính bảo hộ làm cái gì.

Tuy trong lòng thắc mắc là thế, nhưng Giang Quý không hỏi nhiều. Hắn dùng đôi bàn tay mảnh mai của thiếu niên siết chặt quai cặp, giọng nói tràn ngập chắc chắn: “Con chuẩn bị xong rồi!”

“Được rồi, đi thôi.” Giang Đĩnh cười, đeo khẩu trang lên sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Giang Thành cùng Giang Dã dặn dò hắn đi đường cẩn thận. Giang Minh thì nhét vào tay hắn ít tiền. Sử dụng giọng nói máy móc nói: “Em trai bảo quản tiền bạc, đừng để thầy quản. Nếu như thầy cầm thì thầy sẽ mua rượu uống.” Nói rồi còn nháy mắt: “Anh tin tưởng em.”

Giang Quý cầm tiền trong tay gật gật đầu: “Anh Minh cứ yên tâm!”

Giang Đĩnh nhìn một màn này mà cảm thấy cạn lời, vốn đang mở cửa lại phải quay lại xách Giang Quý ra: “Thằng nhóc nghịch ngợm này, thầy mày không đáng tin vậy sao?”



Hắn cười hì hì coi như câu trả lời.

Bên ngoài căn nhà nhỏ của bốn thầy trò là khu dân cư cấp E. Bởi vì đây là khu tái định cư cho nên nơi đây tập hợp tất cả mọi người từ khắp nơi trên thế giới.

Một ông lão đang chống chiếc gậy đi qua nhà hắn, nhìn thấy Giang Đĩnh và Giang Quý liền nở nụ cười chào hỏi: “Hai thầy trò đi đâu đấy?”

Giang Quý gật đầu chào hỏi ông. Trong khi đó Giang Đĩnh lại nói với ông Hà chút chuyện, bởi vì Giang Đĩnh che mặt kín mít nên không nhìn ra b·iểu t·ình, nhưng từ giọng nói có thể thấy thầy khá vui vẻ: “Ông Hà đấy à? Nay tôi dắt thằng nhóc đi kiếm đá ấy mà.” Thầy dừng một chút rồi nói tiếp: “Nói mới nhớ, chỗ đá tôi cho ông lần trước dùng còn không? Đợt này tôi đi lấy thêm để về đưa cho ông.”

“Ấy ấy.” Ông Hà xua xua tay: “Nhận miễn phí mãi của cậu Giang như vậy không ổn lắm đâu. Để đợt này thằng con tôi nó gửi tiền về tôi trả tiền cho cậu. Mua theo giá thị trường luôn.”

Giang Đĩnh cũng không khách sáo, cười ha hả: “Nếu vậy thì tốt quá. Nhưng vậy thì không cần đâu, cứ theo giá bình thường là được rồi.”

Nói rồi thầy đẩy lưng của Giang Quý lên: “Còn nhờ Ông Hà chăm sóc đứa nhỏ này nếu sau này tôi có đi vắng. Hai đứa kia lớn rồi thì để tụi nó tự lo cho bản thân. Chứ đứa này còn nhỏ lắm, tôi không yên tâm chút nào.”

Ông Hà gật gật đầu, tiến tới, dùng bàn tay già nua xoa xoa mái tóc đen dày của hắn: “Chuyện này có gì đâu mà phải nhờ. Kể cả cậu không cho tôi đá năng lượng tôi cũng sẽ lo cho tụi nó thôi.”

“Ông nói vậy thì tôi yên tâm rồi.” Giang Đĩnh nói: “Thôi thì xin phép ông, chúng tôi phải lên đường đây.”

Ông Hà chống gậy, cười hiền từ: “Ừ, hai thầy trò đi cẩn thận nhé.” Nói rồi ông nhìn hắn: “Nhớ nghe lời thầy nhé.”

Giang Quý gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”

Hai người họ tạm biệt ông Hà rồi rời đi.