Chương 3: Lên đường (2)
Hiện tại cũng có một số người thức tỉnh không tham gia chính phủ mà làm một nhà mạo hiểm đơn lẻ để không bị chính phủ kiểm soát, chính phủ cũng không cần quan tâm tới họ làm gì, bởi vì số lượng cấp S mà chính phủ mời về là đã đủ. Thêm nữa, cấp S dù không vào chính phủ nhưng vẫn có quyền tham gia vào các loại quyết định của Liên Bang. Ví dụ thì có bề tôi của Zudeus, người mạnh nhất bây giờ.
Sức mạnh có thể tăng lên đồng nghĩa với việc quyền công dân cũng tăng lên theo. Còn nếu sức mạnh vượt ngoài cấp S thì chính phủ cũng không thể kiểm soát được. May mắn hiện tại còn chưa có người nào như vậy. Kể cả bề tôi của Zudeus cũng chỉ là cấp S mà thôi.
Nhắc đến bề tôi của thần, phải nhắc đến Tháp Thần Linh, đó là nơi mà những con người có tham vọng vào để thám hiểm. Nhưng bên trong Tháp chứa đầy những nguy hiểm mà họ không biết, cho nên có rất nhiều n·gười c·hết.
Tuy vậy vẫn có những người không có tham vọng sức mạnh, thế nhưng vẫn bị Tháp Thần Linh kéo vào nếu không để ý. Cho nên hắn và thầy phải cực kì cẩn thận để không đạp phải cổng vào của Tháp Thần Linh.
Về bề tôi của thần, hoàn toàn có thể trở thành bề tôi của nhiều vị thần, sở hữu nhiều loại sức mạnh khác nhau. Nhưng điều quan trọng nhất là liệu các vị thần có đồng ý trao sức mạnh cho cùng một người hay không. Chẳng hạn nhưu người mạnh nhất hiện tại, bề tôi của Zudeus. Anh ta tiến vào rất nhiều Tháp Thần Linh, nhưng lần nào cũng tay không đi ra. Có lẽ là bởi không vị thần nào muốn chung bề tôi với Zudeus.
Giang Quý cũng có mơ mộng mang trong mình sức mạnh, nhưng sau khi nghe lời kể của thầy về Tháp Thần Linh, hắn cảm thấy vẫn nên thôi đi thì hơn.
Chiếc SPD -198, với tám cái chân của mình, chạy băng băng trên con đường sa mạc.
Từ khu thường dân tới thành phố bị bỏ hoang, phải đi qua cổng khu ổ chuột, qua một cánh rừng rồi qua một hoang mạc mới có thể tới nơi. Ước chừng phải đi từ 2-3 ngày hắn mới có thể đặt chân tới thành phố H.
Đi trên hoang mạc điều cần chú ý nhất là bão cát và cát lún. Thế nhưng chiếc SPD -198 này có thể tránh được với chức năng dự báo của nó nên không cần phải quá lo lắng.
Ừm, tuy rằng cách thức tránh có hơi kì lạ, nhưng sống sót là được rồi, không phải sao?
Đi từ sáng đến tối cũng chỉ đi được một nửa đoạn đường. Giang Đĩnh và Giang Quý phải dừng lại để nghỉ ngơi một đêm.
SPD -198 dừng lại, 8 chân gập xuống, kính chắn gió mở ra, Giang Đĩnh Và Giang Quý nhảy xuống.
Sau đó Giang Đĩnh mở cốp chứa đồ, đem lều đưa cho Giang Quý, rồi lôi các dụng cụ nhà bếp để chuẩn bị đồ ăn trong lúc Giang Quý dựng lều trại. Lều trại thời nay cũng rất hiện đại. Chỉ cần mở viên thuốc ra, đặt lên cát, chờ năm phút sau lập tức có một lều trại khang trang cho hai thầy trò ở rồi.
Bởi vì vấn đề đi đường, bữa trưa hai người chỉ có thể ăn dịch dinh dưỡng chống đói chứ không nghỉ ngơi để nấu ăn.
Kì thực vị của dịch dinh dưỡng rất kì lạ, hơn nữa còn là dịch dinh dưỡng cấp thấp chứa đầy tạp chất, bình thường họ chỉ dùng khi cần thiết, còn ở nhà thì cứ nấu đồ ăn để ăn thì hơn.
Dịch dinh dưỡng chứa tạp chất không tốt cho sức khoẻ. Nhưng cũng không có cách nào. Quyền công dân của họ không thể mua dịch dinh dưỡng cấp cao hơn. Nhưng được cái là ăn vào thì sẽ không bị đói.
Mì ăn liền cũng không tốt cho sức khoẻ, nhưng có thể nấu rất nhanh, hơn nữa vị còn rất ngon. Đó là một sự lựa chọn không tồi cho chuyến đi đường dài.
Ở thế giới trước kia của hắn có một thứ gọi là lương khô, tức là các loại đồ ăn đủ dinh dưỡng nghiền ra nén lại thành bột. Ăn thật sự rất khô, nhưng vị của nó ít nhất vẫn hơn thứ dịch dinh dưỡng c·hết tiệt này.
Giang Quý chuẩn bị xong lều thì thầy của hắn cũng đã đun sôi nước.
Gia vị, thịt hộp, sau đó thả mì vào, thêm chút hành đông lạnh. Giang Đĩnh thường cho các loại củ quả vào tủ đông để có thể bảo quản được lâu hơn. Hơn nữa bởi vì họ chỉ là thường dân, cho nên không thể mua thịt thật, cũng không thể ăn hoa quả. Các chất vitamin họ thường bổ sung bằng cách uống thuốc.
Giang Quý thật sự rất thích ăn thịt. Thân là dân ăn thịt chính hiệu, hắn rất muốn lớn thật nhanh để kiếm tiền trở thành công dân cấp D. Có thể ăn thịt, có thể ăn hoa quả. Mặc dù thỉnh thoảng được ông Hà cho thịt, nhưng Giang Quý đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa còn là thiếu niên. Đồ ăn không có thịt thực sự làm hắn không chịu nổi.
Nhớ lại những ngày tháng ăn thịt ở kiếp trước mà hắn cảm thấy lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa. Cho nên hắn thật sự mong ngóng trở thành công dân cấp D để được ăn thịt hàng ngày.
Còn về cấp A, S? Trước giờ Giang Quý chưa từng nghĩ tới, hắn chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thường là được rồi.
Sống cùng với thầy và các anh trai, cưới một người vợ, sinh một đứa nhỏ, trải qua một cuộc sống hạnh phúc. Có thể ăn thịt ăn rau, không phải nuốt thứ dịch dinh dưỡng kì lạ này.
Mì tôm đã chín, Giang Đĩnh vớt mì ra bát, sau đó đưa cho Giang Quý: “Ăn đi.”
Bụng của Giang Quý réo lên từng đợt, ăn dịch dinh dưỡng từ trưa, hiện tại đã tối muộn khiến cho hắn đói không chịu nổi. Nhịn không được mà dùng đũa gắp ngay một miếng to.
Vì quá vội vàng, mì còn quá nóng khiến cho hắn phải nhanh chóng nhả ra. Giang Đĩnh nhìn một màn như vậy thì cười to, ông nói: “Không cần phải vội vàng như vậy, cũng đâu có ai tranh của con đâu?”
Giang Quý ngại ngùng gật đầu, sau đó hắn thổi thổi rồi mới bắt đầu ăn.
“Thế nào? Ngày đầu tiên ra khỏi nhà con thấy sao?” Giang Đĩnh hỏi.
Giang Quý nuốt miếng mì vừa cho vào miệng, sau đó phấn khích cười nói: “Con rất thích! Mọi thứ ở bên ngoài thật mới lạ!” Những thực vật, khung cảnh trước đây chỉ có thể thấy trong sách vở, hiện tại lại hoàn toàn hiện ra trước mắt. Dù cho không thể chạy nhảy hay chạm, sờ, nhưng có thể nhìn như vậy đối với hắn cũng là quá đủ rồi.
Nghĩ nghĩ, Giang Quý cởi găng tay định chạm vào cát thì Giang Đĩnh cầm lấy tay của hắn, quát: “Không được!”
Nói rồi ông hơi xoa xoa tay của hắn rồi đoạt lấy găng tay đeo vào. Rồi ông dùng giọng ôn tồn giải thích: “Cát ở hoang mạc nhiễm rất nặng năng lượng từ lõi trái đất, nếu con chạm vào thì nhẹ thì tay sẽ bị bỏng, nặng thì cả cánh tay của con sẽ bị hoại tử.”
Nói rồi ông ăn một ngụm mì, nói tiếp: “Ra ngoài thế giới, có rất nhiều thứ con không biết đến, cho nên nếu thấy thứ gì mới mẻ, tuyệt đối không được chạm vào, không được nếm thử nghe rõ chưa? Nếu có thấy thì lơ đi, nếu không chúng ta sẽ không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo đâu.” Giang Đĩnh nghiêm túc nói.
Giang Quý gật đầu, vỗ vỗ ngực: “Con hiểu rồi thưa thầy! Con sẽ không như thế nữa!”
“Đứa trẻ ngoan.” Giang Đĩnh mỉm cười rồi xoa xoa cái đầu có đội mũ của hắn.
Ăn uống xong xuôi, Giang Đĩnh đi xem xét SPD - 198, còn Giang Quý thì thu dọn sơ qua đống đồ đã dùng xong.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, hai người chui vào trong lều nằm.
Ánh sáng trong lều hơi mờ ảo, khiến cho Giang Quý nhớ về những ngày xưa khi hắn, thầy và hai anh vẫn còn dùng đèn đom đóm để thắp sáng căn phòng.
“Điều này làm thầy nhớ về ngày xưa.” Giang Đĩnh nói, đôi mắt của ông lấp lánh, khoé miệng hơi nhếch lên: “Thầy, con, Thành, Dã chúng ta cùng ngủ trong một căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn đom đóm ấm áp.”
Giang Quý gật đầu, cười cười nói: “Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, phải không thầy?”
Giang Đĩnh ngẩn ra, sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, cười nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Không hiểu sao khoảnh khắc ngẩn ra của Giang Đĩnh khiến cho hắn cảm thấy bất an. Hắn nói: “Thầy, chúng ta ngoắc tay hứa đi, cả nhà ta sẽ mãi ở bên nhau.” Nói rồi hắn giơ ngón tay của mình ra, đôi mắt tràn ngập kiên định.
Mặt mày của Giang Đĩnh giãn ra, ông mỉm cười, sau đó dùng ngón út ngoắc nối với ngón tay gầy guộc của thiếu niên: “Thầy hứa.”