Chương 4: Bão cát
Sáng hôm sau, hai người lại tiếp tục lên đường
Cái nắng nóng của mặt trời khiến cho Giang Quý đổ mồ hôi, hắn muốn bật điều hoà trong SPD -198 nhưng Giang Đĩnh không cho phép: “Nếu dùng điều hoà sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng hơn, chúng ta sẽ không có đủ nhiên liệu để trở về đâu.”
Nghe ông nói vậy, Giang Quý chỉ đành mở chai nước khoáng ra uống vài ngụm, nếu không hắn sẽ khát nước mà c·hết mất.
Đúng lúc này, SPD – 198 đột nhiên ngồi sụp xuống, khiến cho Giang Quý sặc nước mà ho khụ khụ.
Sắc mặt của Giang Đĩnh tối lại: “Không ổn, bão cát đang chạy về phía chúng ta, cấp độ 5.”
SPD - 198 có cách phòng tránh bão cát của riêng nó, chỉ cần ngồi yên bên trong thì sẽ có thể tránh được bão cát. Nhưng điều này cần sử dụng rất nhiều năng lượng, hơn nữa sau khi sử dụng biện pháp phòng tránh thì SPD sẽ tạm thời c·hết máy, phải một ngày sau mới có thể đi tiếp được.
Bão cát là chuyện thường xảy ra trên hoang mạc, cho nên Giang Đĩnh đã chuẩn bị đầy đủ cho vấn đề này. Dù rằng Giang Đĩnh vẫn luôn mong bão cát không xảy ra bởi vì bão cát sẽ khiến cho ông chậm tiến độ vài ngày. Nhưng mong ước là vậy, hiện thực lại khác. Baoc cát vẫn thực sự xảy ra. Trước đây không phải chưa từng với nó, bão cát cấp độ 5 nghe thì có vẻ nghiêm trọng nhưng SPD – 198 hoàn toàn có thể bảo toàn tính mạng cho ông và Giang Quý. Bão cát cấp 6 trở lên mới khiến ông thực sự lo lắng.
Bão cát cấp độ năm tới rất nhanh. Qua ô của kính của SPD -198, Giang Quý có thể thấy được bão cát bay ngập trời, mỗi hạt cát đều n·hiễm n·ặng năng lượng từ lõi trái đất. Thế nhưng vòng bảo hộ của SPD hoàn toàn có thể đỡ được nguồn năng lượng đó, không để cho nó làm ảnh hưởng tới hắn và Giang Đĩnh.
Bão cát tới nhanh, đi cũng nhanh, nhưng bão cát khiến cho các hạt cát bay lung tung trong không khí, cho nên họ phải chờ một ngày, một phần là do SPD, một phần lo tới mức độ ô nhiễm của năng lượng trong không khí.
Cho tới sáng ngày kia, rốt cục bọn họ cũng có thể tiếp tục lên đường.
Con đường còn lại, may mắn không gặp bão cát hay cát lún nữa, cho nên bọn họ cuối cùng cũng đặt chân tới điểm đến – Thành phố H.
Thành phố đổ nát, khói bụi mịt mù, xung quanh được giăng các loại cảnh báo. Còn có rất nhiều xe quân dụng, đỗ khắp nơi. Ắt hẳn nơi này cũng được q·uân đ·ội thâu tóm. Giang Quý tò mò nhìn xung quanh, Giang Đĩnh thì nắm lấy tay hắn dắt xuống khỏi chiếc SPD – 198.
SPD – 198 tự động gập người lại, ngồi ở bên đường. Giang Đĩnh vỗ vỗ nó một cái, sau đó cầm tay Giang Quý tới bàn đăng ký. Trước khi lấy khoáng thì phải đăng kí số lượng cần lấy. Mỗi người lấy đá năng lượng chỉ được lấy 10 viên. Hai người thì có thể lấy 20 viên. Cũng tức là đi càng nhiều có thể lấy càng nhiều. Nhưng số tiền của 15 viên đá năng lượng bán ở chợ đen là đủ cho một nhà năm người bọn họ sinh sống trong một tháng rồi. Mỗi viên đá đều rất lớn, cho nên cần phải có một thiết bị gọi là nhẫn không gian để có thể chứa hết 20 viên đá lớn đó. Việc này thì không tới lượt hắn lo lắng, bởi vì Giang Đĩnh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rất chu đáo rồi.
Tuy rằng gọi là chợ đen, nhưng đã có sự cho phép của chính phủ Liên Bang. Bởi vì nếu hoạt động mua bán ở chợ đen là phạm pháp, thì họ đã bị xích cổ từ rất lâu.
Hai thầy trò dắt tay nhau đi tới bàn đăng ký.
Tại bàn đăng ký, một binh lính cấp B đang ngồi nói chuyện với một cô gái mặc áo rằn ri. Rõ ràng rất giống người trong q·uân đ·ội nhưng lại không phải. Cô là nhà mạo hiểm đơn lẻ thì đúng hơn.
Binh lính cấp B hết sức đau đầu với cô gái này: “Này cô gái, cô yêu cầu quá đáng rồi. Chúng tôi không thể đăng ký lấy đá cho trẻ em dưới mười lăm tuổi đâu.”
“Ây da anh giai.” Cô gái dùng giọng điệu nũng nịu: “Đứa nhỏ này đã mười bốn tuổi cũng sắp bước sang mười lăm tuổi rồi, anh xê dịch một chút cũng đâu có sao. Nhỏ hơn có mỗi một tuổi thôi mà. Hơn thế nữa con bé đi cùng tôi mạo hiểm đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu cùng thể lực có khi còn hơn mấy đứa mười sáu tuổi đó.”
“Thật sự không được.” Binh lính nói: “Chuyện này không nằm trong thẩm quyền của tôi, tôi chỉ làm theo luật mà thôi.”
Nói rồi mắt thấy có hai người đang tiến lại đây, binh lính dường như muốn thoát khỏi cô gái nên vô cùng niềm nở chào đón: “Hai người đến đăng ký à? Tới đây tới đây xuất trình giấy tờ và kí vào đơn là có thể vào trong rồi.”
Cô gái bĩu môi nhìn hai người tiến đến. Một lớn một nhỏ, người đàn ông cao khoảng một mét chín, trông rất to lớn. Trên mặt đeo khẩu trang và kính bảo hộ, mái tóc dài che kín khuôn mặt. Trên người mặc áo đen cổ lọ cùng áo khoác có mũ dài che hông, màu sắc của áo ố vàng trông rất cũ kĩ. Mặc chiếc quần rằn ri bị vá mấy chỗ đi cùng đôi bốt việt dã màu đen như được chăm sóc cẩn thận.
Đứa nhỏ cao ngang ngực của người đàn ông, cao tầm một mét sáu, có lẽ do đứng gần người cao to như người đàn ông kia nên trông cậu ta đặc biệt nhỏ bé. Quần áo cũng tương tự với người kia, chỉ khác là bên ngoài mặc áo khoác gió màu đen tương đối mới và trên lưng đeo một cái ba lô việt dã khổng lồ, khiến cho cậu ta như đang vác cả một ngọn núi nhỏ. Trông thân hình gầy gò như vậy mà sức lực lại không tệ. Có lẽ là cũng được rèn luyện.
Cô gái đánh giá hai người, sau đó nói với binh lính: “Hay là thế này, cho hai đứa nhỏ đánh với nhau, nếu như em gái tôi thắng thì anh sẽ cho phép con bé vào trong lấy đá cùng tôi.”
Binh lính vừa xem xét giấy tờ vừa từ chối: “Không, tôi không có thẩm quyền làm việc đó, cô cứ quên vụ này đi.”
“Được chứ.” Một giọng nói từ phía sau vang lên.
Binh lính cấp B nghe thấy giọng nói này, quay về phía sau nhìn thấy cô gái mặc quân phục, trước ngực có một ngôi sao cùng với một vạch, ngay lập tức đứng lên chào: “Thiếu uý!”
Cô gái được gọi là thiếu uý kia cầm điếu thuốc lá lên hút một hơi: “Dù sao cũng chỉ nhỏ hơn một tuổi, nếu như chiến đấu thắng thằng nhóc kia thì cho nó vào.”
“Nhưng thiếu uý, theo luật…” Binh lính có phần khó xử.
“Ở đây tôi chính là luật.” Cô gái được gọi là thiếu uý cười cười, vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm nát. Rồi ngồi vào ghế của anh binh lính kia: “Bắt đầu đi.”
Binh lính nhìn hai thầy trò, ái ngại nói: “Hai người….”
Anh ta còn chưa kịp nói hết thì cô gái đã tiến tới nói với Giang Quý: “Này nhóc, chiến với em gái chị một trận, dù sao nhóc cũng không mất thứ gì.”
Giang Quý nhìn chị gái trước mặt, sắc mặt không tốt lắm, đám người này căn bản là không coi ai ra gì. Cũng phải, dù sao bọn hắn cũng chỉ là cấp E, bị coi thường là chuyện bình thưởng ở thế giới này.
Nhưng quan trọng là Giang Quý trước giờ chưa từng học đánh đấm gì cả, hắn căn bản là một đứa ba không điển hình. Không sức mạnh, không tốc độ, không trí tuệ. Nói hắn, một đứa không có kinh nghiệm chiến đấu đánh với một mạo hiểm giả ra ngoài thế giới từ nhỏ?
Không cần đoán cũng biết kết quả là gì.
Nhưng ở đây toàn người cấp C trở lên, cả hắn và thầy đều là cấp E, hơn thế nữa còn có một thiếu uý cấp B ở đây đang hóng chuyện. Hắn và thầy căn bản chỉ là cái bánh bao để mặc cho người khác dày vò.
Lần đầu tiên trong đời Giang Quý nảy ra suy nghĩ muốn có quyền công dân cao hơn.