Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Muôn Vị Thần

Chương 5: Đánh một trận




Chương 5: Đánh một trận

Giang Đĩnh cũng không còn cách nào, thân làm thầy rất muốn bảo vệ đứa nhỏ, nhưng ông không thể làm trái lời chính phủ được.

Quân đội Liên Bang rất độc đoán, và những người có quyền công dân dưới cấp B phải tuyệt đối nghe theo lệnh của các sĩ quan cấp cao. Chỉ ngoại trừ những người trong gia tộc. Tuy vậy, những người trong gia tộc sẽ không có ai dưới cấp B.

Thế giới dân chủ gì đó căn bản là không tồn tại.

Tại đây, chính phủ nắm toàn quyền quyết định, những người đứng đầu cũng không phải do dân bầu ra mà là do chính phủ bầu ra. Không chỉ thế, những người đứng đầu còn phải đáp ứng được cả về sức mạnh lẫn trí tuệ. Có thể nói, họ chính là những người được chọn.

Giang Quý nhìn Giang Đĩnh không nói gì, cũng biết rõ thầy không có cách nào giúp đỡ hắn. Hắn đành thở dài, nhìn chị gái nhà mạo hiểm kia, lại nhìn sang cô gái thiếu uý đang hóng chuyện, gian nan gật đầu.

Sau đó háwn đặt ba lô xuống, cởi áo khoác, kính bảo hộ và cởi mũ ra ra để lộ ra khuôn mặt thanh tú của thiếu niên. Thiếu niên rõ ràng chưa từng ra khỏi nhà, lan da cực kì trắng và mịn màng, khiến cho chị gái nhà mạo hiểm và nữ thiếu uý không khỏi chạnh lòng. Có lẽ do chưa hoàn toàn lớn lên, cho nên chỉ có thể coi là thanh tú.

Chị gái nhà mạo hiểm thấy vậy liền vui vẻ chạy tới con xe việt dã của cô ta, kêu: “Hoài Thanh, em ra đây cho chị!”

Một cô bé từ trên xe bước xuống. Cô bé cao tầm một mét sáu mươi, làn da trắng, đôi mắt to cùng môi anh đào chúm chím. Mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, trên người mặc bộ đồ bó sát như được làm riêng cho cô.

Chị gái nhà mạo hiểm thấy vậy liền cuống quýt cởi áo khoác của mình ra khoác cho cô bé, trách móc: “Chị nhắc bao nhiêu lần rồi, xuống xe thì phải ăn mặc cho đàng hoàng.”

Hoài Thanh dụi mắt, không để tâm, nói: “Em có gì cần phải che đâu? Chị cứ lo quá. Không chỉ thế…” Cô chỉ vào người của Giang Quý: “Cậu ta cũng mặc áo bó đấy thôi. Em và cậu ta có gì khác biệt đâu?”

Chị gái Hoài Thanh thở dài: “Đương nhiên là khác biệt, em là con gái, cần phải kín đáo một chút.”

Hoài Thanh nhìn chị gái, bất đắc dĩ mặc áo khoác tử tế vào: “Rồi rồi, tuỳ chị. Mặc áo khoác có lẽ sẽ vướng víu hơn một chút. Nhưng….”



Cô bé đánh giá Giang Quý một hồi: “Không thành vấn đề. Cho em năm phút là đủ.”

Chị gái nhà mạo hiểm còn chưa kịp nói gì thì nữ thiếu uý vỗ tay: “Mạnh miệng thật.”

Hoài Thanh nhìn nữ thiếu uý, không có biểu cảm gì đặc biệt. Dù trong lòng cô bé ghét nhất là mấy người cấp B thượng đẳng, nhưng thân là người có quyền công dân thấp hơn, Hoài Thành nếu biểu lộ ra mặt thì sẽ rước tới phiền phức cho chị gái. Cô bé không muốn chị gái phải mệt mỏi vì cô bé.

“Nhưng đừng khinh địch nhé cô bé, cậu trai kia không phải dạng vừa đâu.” Nữ thiếu uý nói.

Cô bé đánh giá Giang Quý lại một lần, khinh thường trong lòng. Trông gầy gò thế kia, một chút cơ bắp cũng không có còn có thể khiến cô bé phải lao đao ư?

Hai người đứng đối diện nhau, âm thầm đánh giá nhau.

Nhìn cô bé tên Hoài Thanh này, rõ ràng trông rất nhanh nhẹn, cơ thể thanh mảnh dẻo dai lại có cơ bắp. Có thể đoán trước tương lai hắn sẽ b·ị đ·ánh như thế nào.

Binh lính cấp B kia đứng ra làm trọng tài. Đứng giữa hai người, hô: “Ba…hai…một…Bắt đầu!” Sau đó ngay lập tức lui về phía sau.

Hoài Thanh vì muốn kết thúc nhanh, ngay lập tức lao đến chỗ của Giang Quý. Đôi mắt của Giang Quý rõ ràng nhìn rõ được chuyển động của cô bé, đại não muốn tránh, nhưng cơ thể thì chậm chạp không theo kịp.

Kết quả thì sao, hắn lãnh trọn một cú đấm như trời giáng của Hoài Thanh vào bụng.

Đau đớn khiến cho Giang Quý phải nhổ ra một ngụm nước bọt. Nhưng lòng tự trọng không cho phép hắn gục xuống, vẫn như cũ đứng thẳng trên đôi chân của mình. Mắt hắn nhìn thẳng vào từng cử động của Hoài Thanh.



Tốc độ, sức bật, độ dẻo dai, sức mạnh cơ bắp, kinh nghiệm chiến đấu của Hoài Thanh đều hơn hẳn so với Giang Quý. Nhưng Giang Quý có một năng lực đặc biệt mà ngay cả hắn cũng không để ý. Hắn có thể lực tốt hơn so với những người cùng trang lứa. Nói cách khác chính là sức bền.

Nếu như người khác b·ị đ·ánh năm mươi phát bị gục thì Giang Quý phải b·ị đ·ánh tới sáu mươi, bảy mươi phát mới gục. Nói theo một cách khá nữa thì chính là khả năng chịu đòn hơn người bình thường.

Đây không phải sức mạnh của người thức tỉnh hay gì cả, mà đơn giản chỉ là một khả năng hơn người của cơ thể Giang Quý mà thôi. Có lẽ bởi vì để có thể chứa đựng tinh thần lực mạnh mẽ cơ thể cũng phải theo đó mà thích nghi.

Giang Quý là người có kí ức của hai kiếp, tinh thần lực của hắn lớn hơn so với người bình thường rất nhiều. Nếu như người khác có tinh thần lực lớn dần theo thời gian thì của sức mạnh tinh thần lực của hắn lại rất lớn ngay từ khi mới sinh ra. Cho nên hắn có khả năng quan sát tốt và đại não lúc nào cũng rất thanh tỉnh. Ít khi gặp trạng thái quá mệt mỏi hoặc học nhiều quá mà đại não từ chối tiếp nhận kiến thức. Bất kể hắn học bao lâu thì đại não sẽ giữ vững tinh thần mà hoàn toàn không có khái niệm phải nghỉ ngơi.

Cho nên suốt thời gian qua Giang Quý học gì là nhớ đó, chỉ cần hắn thực sự tập trung và để tâm thì có thể nhớ kĩ. Không đến mức nhìn qua một lần là không thể quên nhưng trí nhớ của hắn như vậy là tốt hơn so với mọi người rất nhiều rồi.

Hoài Thanh thấy Giang Quý vẫn đứng được, nhíu mày. Vừa nãy cô bé dùng toàn lực, nếu như so với co thể không chút cơ bắp của Giang Quý rõ ràng phải gục ngay lập tức.

Học vật lý mọi người có lẽ đã biết, nếu như đánh vào chỗ nào bằng lực bao nhiều thì cơ thể sẽ bị phản lực lại bấy nhiêu. Chẳng qua Hoài Thanh đấm bằng tay và xương cho nên đỡ b·ị đ·au hơn Giang Quý mà thôi. Nhưng lực mà tay cô nhận lại cũng bằng lực mà tay cô đánh hắn.

Giang Quý thấy Hoài Thanh đứng im không làm gì, thở hổn hển nói: “Tiếp đi.”

Hoài Thanh bị thái độ đó của Giang Quý chọc tức: “Tiếp?” Cô bé cởi áo khoác ngoài mà chị gái đưa cho ra: “Tôi đánh tới khi anh gục mới thôi!” Nói rồi liền lao vào đánh Giang Quý túi bụi.

Giang Quý bị lao vào đánh, né tránh không kịp. Chỉ có thể dơ hai tay cố gắng chịu đòn. Nhưng Hoài Thanh lại quá đáng hơn, cô dùng chân tách hai tay hắn ra để hắn không che được khuôn mặt. Dùng đùi kẹp lấy cổ không cho hắn cử động cổ. Bắt đầu vung nắm đấm.

Bốp! Bốp Bốp! Tiếng đập giòn giã vang lên khiến cho tấm lòng người cha của Giang Đĩnh không khỏi đau lòng. Rất muốn lao vào cứu hắn nhưng ông cũng không còn cách nào. Nhìn hai quân nhân đứng hai bên là đủ hiểu nữ thiếu uý kia không muốn có bất kì ai xen vào.

Chị gái Hoài Thanh nhìn thấy cảnh này ôm mặt thở dài, lại gần Giang Đĩnh, đưa cho ông một lọ thuốc hồi phục: “Là em gái tôi không đúng. Lát nữa anh cho thằng bé uống thứ này thì v·ết t·hương sẽ hồi phục.”

Giang Đĩnh nhìn lọ thuốc thì nhận lấy, cười khổ, phận làm người có quyền công dân cấp thấp, ông còn có thể làm thế nào. Chỉ có thể tự trách bản thân không thể cho thằng nhỏ một cuốc sống tốt hơn. Lọ thuốc hồi phục này cxung là hàng tốt, Giang Đĩnh đương nhiên là sẽ nhận lấy. Ông không có tiền để mua loại thuốc hồi phục tốt như thế này.



Hai đứa nhỏ đánh nhau, nhưng nhìn giống như là trận đánh tới từ một phía thì đúng hơn. Giang Quý là người b·ị đ·ánh, người đánh là hoài Thanh.

Hoài Thanh càng đánh càng hăng càng đánh càng mạnh. Thế nhưng Giang Quý dù hiện tại đã b·ị đ·ánh thành đầu heo nhưng vấn không chịu gục xuống.

Não của hắn suy nghĩ rất nhanh, nhanh chóng dùng tay véo eo của Hoài Thanh để cô ta b·ị đ·au, thả lỏng chân, không thể ghìm hắn lại nữa, sau đó hắn thực hiện một loạt động tác, dùng khuỷu tay tách chân của Hoài Thanh ra, nhanh chóng lùi người xuống rồi đứng dậy.

Lần này hắn quyết định đánh trả.

Giang Quý bắt chước động tác của Hoài Thanh, nhớ kĩ, phân tích từng động tác nhỏ của cô, hai chân giẫm xuống, sửa dụng cả cơ hông, cơ lưng để tăng lực. Xoay người, đấm về phía của Hoài Thanh.

“Vụt!” Trượt! Hoài Thanh né tránh, sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.

"Chỉ có thế này?" Cô ta thực hiện động tác lại một lần nữa: "Đấm là phải làm thế này!"

Nói rồi cú đấm liền bay tới với tốc độ cực nhanh. Nhưng Giang Quý cũng đống thời thực hiện lại động tác vừa thực hiện. Lần này bởi vì Hoài Thành đang trên đà nên tránh không được, lãnh trọn cú đấm của Giang Quý vào thẳng mặt.

"Ong!" Đầu cô bé kêu một tiếng. Một đấm của Giang Quý thực sự khiến cô choáng váng.

Dù sao cũng là con trai, dù trông thiếu niên rất gầy gò nhưng cú đấm đấm ra vẫn có lực. Nhất là hắn sự dụng kĩ thuật của Hoài Thanh để tăng lực đấm.

Cô bé siết chặt tay, móng tay ghim vào da thịt, sử dụng cơn đau để giữ gìn thanh tỉnh.

"Cậu..không tệ đấy!"

Cô bé lại sử dụng chiêu thức lao vào người Giang Quý. Nhưng lần này đại não nhớ rõ, đoán trước được cho nên hắn có thể tránh thoát. Giang Quý dùng chân chặn chân của Hoài Thanh khiến cô bé ngã nhào ra đất. Dùng chân kẹp lấy cổ của Hoài Thanh, bắt đầu liên hoàn đấm.