Chương 6: Kết quả
Trên mặt, trên bụng hắn đau rát, nhất là mặt. Mặt hắn hiện tại vừa nóng vừa đau, khiến cho hắn muốn ngất đi. Nhưng không hiểu sao đại não lại giữ vững hắn thanh tỉnh.
Vốn cho rằng Giang Quý sẽ dừng lại, nhưng hắn đánh rất hăng, hoàn toàn không cho Hoài Thanh cơ hội để phản kháng.
Không rõ Giang Quý bị làm sao, người hắn rất nóng, cảm giác được lồng ngực đang bị đốt cháy bởi một thứ cảm xúc không tên.
“Dừng được rồi.” Nữ thiếu uý khoát tay, cô ta đứng dậy, kéo Hoài Thanh ra khỏi người của Giang Quý rồi ném cô bé cho chị gái nhà mạo hiểm.
“Con bé thua rồi. Nhìn nó đi.” Nữ thiếu uý chỉ chỉ cô bé. Chị gái nhà mạo hiểm lúc này mới nhìn lại Hoài Thanh.
Cô bé lúc này hai mắt nhắm nghiền, không mở lên nổi. Rõ ràng lúc trước còn đánh rất hăng, hiện tại đã không thể làm được gì. Có vẻ như là đã ngất trong lúc đánh nhau rồi. Thương tích nhìn thì rất nghiêm trọng, nhưng thực tế chỉ là ngoài da mà thôi.
Chị gái nhà mạo hiểm nhíu mày nhìn thương tích Hoài Thanh, không hiểu sao Giang Quý không nhìn ra bất cứ sự thương cảm nào của cô ta.
Họ không phải là chị em sao? Vì sao biểu cảm của chị gái Hoài Thanh lại bất mãn với cô bé như vậy?
Hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây.
Chị gái của Hoài Thanh đem lại cho Giang Quý cảm giác rất khó chịu. Không rõ vì lí do gì, hắn cảm thấy cô ta là một người máu lạnh cực kì. Lúc chứng kiến em gái b·ị đ·ánh, Giang Quý lúc này đánh nhau nên không để ý cô ta có b·iểu t·ình gì. Nhưng hắn đánh ác liệt như vậy. Nếu là yêu thương cô bé thì nhất định phải kêu dừng lại rồi.
Giang Đĩnh cũng mấy lần định kêu dừng lại nhưng bị cô ta cản lại, Giang Quý đều nghe thấy hết.
Hắn cảm thấy Hoài Thanh sẽ bị chị gái cô bé khiển trách cực kì nặng.
Nhưng đó không phải chuyện của hắn. Giang Quý chống tay đứng dậy, người hắn choáng váng suýt thì ngã. May mắn có nữ thiếu uý đỡ hắn dậy. Vỗ vỗ vai hắn rồi dìu hắn tới chỗ vủa Giang Đĩnh.
Giang Đĩnh nhìn trận đấu kết thúc đã gấp không chờ nổi mà chạy tới đỡ Giang Quý. Nữ thiếu uý nhìn hắn rồi nhìn Giang Đĩnh, cười cười: “Thằng nhóc không tồi, sức chịu đựng cũng tốt thật. Bị đánh như vậy mà không kêu một tiếng. Nếu như có đào tạo bài bản nhất định sẽ nên người.”
Cứ như nữ thiếu uý đang gợi ý gì đó cho Giang Đĩnh. Nhưng Giang Đĩnh làm như không thấy, chỉ cảm ơn vì cô đã khen ngợi một tiếng. Sau đó đưa lọ thuốc mà chị gái nhà mạo hiểm kia cho không cho Giang Quý.
Giang Quý cũng không ngại mà uống hết cả lọ. Dù sao thương tích trên người hắn cũng là do em gái của chị gái đó tạo ra mà. Tuy rằng trên người em gái chị gái đó cũng đầy thương tích, nhưng như vậy thì sao, trận đấu này là do chị ta khởi xướng. Cho nên hắn không việc gì phải đền bù lại cho họ một lọ thuốc hồi phục cả. Hơn thế nữa, hắn cũng không có tiền để mà mua lọ thuốc hồi phục hàng tốt như vậy.
Lọ thuốc hồi phục này đúng là hàng tốt, uống xong Giang Quý cảm thấy v·ết t·hương trên mặt đúng là hết sưng hẳn. Tuy vậy vẫn còn xước xát vài chỗ, cho nên Giang Đĩnh lấy ra mấy cái băng cá nhân dán khắp mặt hắn.
Dán xong, Giang Đĩnh nâng mặt hắn lên, bởi vì ông che kín mặt cho nên Giang Quý không thể nhìn rõ sắc mặt của ông. Nhưng ngay sau đó ông ôm chầm hắn vào lòng khiến cho hắn phần nào cảm nhận được tâm trạng của người thầy của hắn.
Giang Quý hiểu rõ, ông cảm thấy có lỗi.
Nhưng như vậy cũng không sao, chuyện này không phải lỗi do ông, hắn cũng không cảm thấy buồn gì cả, vì dù sao hắn cũng là người thắng mà.
Hắn nắm nắm bàn tay gầy của mình lại, tự hỏi rốt cuộc vì sao bản thân hắn b·ị đ·ánh tới như vậy mà tinh thần vẫn giữ tỉnh táo như vậy. Có lẽ nào hắn cũng thức tỉnh năng lực nào đó giống như những người thức tỉnh hay sao? Như là phân tích hay bắt chước động tác gì đó?
Sau đó hắn nhanh chóng phủ nhận, không thể nào, năng lực giữ tỉnh táo là cái quái gì chứ. Nếu như hắn thức tỉnh năng lực cũng phải thức tỉnh năng lực nào đó mạnh mẽ liên quan tới chiến đấu, sao có thể có loại năng lực đơn giản như thế được.
Thực ra là có loại năng lực đó trên đời và nếu xếp loại thì có thể xếp nó vào hàng cấp S. Nhưng của Giang Quý không phải là loại năng lực đó, nó chỉ đơn giản là hắn có tinh thần lực lớn hơn người bình thường do có hai kiếp sống mà thôi. Cho nên nếu như xếp loại thì có lẽ còn không được xếp vào hàng ngũ sức mạnh từ C-S.
Chị gái nhà mạo hiểm và Hoài Thanh đi vào trong xe việt dã sau đó không thấy đi ra từ lúc vào tới giờ. Trong khi đó Giang Quý và Giang Đĩnh đã đăng ký thủ tục xong và có thể bước vào thành phố H để kiếm đá rồi.
Hắn lại đội mũ, đeo kính bảo hộ và khẩu trang lên, còn ba lô thì thầy của hắn cầm. Do Giang Quý vừa b·ị đ·ánh sống dở c·hết dở, Giang Đĩnh cũng không muốn để cho hắn phải mang vác đồ nặng như vậy cho nên tự giác đeo ba lô của hắn trên lưng.
Tuy rằng đã có thể đi vào thành phố H, nhưng để cho Giang Quý có thể nghỉ ngơi một chút nên hai thầy trò đi tới doanh trại của q·uân đ·ội. Kì thực bình thường mấy quân lính cấp B rất tốt với thường dân, bởi vì họ cũng từ đó mà đi lên. Chỉ có mấy người chỉ huy là xuất thân khác với thường dân nên mới hống hách như vậy mà thôi.
Hai thầy trò được phát cháo thịt nạc và một chỗ để nghỉ ngơi hồi sức.
Giang Đĩnh bảo dù sao cũng đã chậm tiến độ rồi, hiện tại chậm thêm chút nữa cũng không sao, nên họ quyết định ở doanh trại nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai mới lên đường.
Lúc này, nữ thiếu uý đang nằm ở trong căn phòng xa hoa riêng, bên cạnh là một người đan ông đẹp trai đang hết lòng phục vụ cho cô.
“Lâm Nam.” Cô gọi.
“Sao vậy, An Yên?” Người đàn ông gọi Lâm Nam hỏi.
Mai An Yên nhìn khuôn mặt đẹp trai mang theo nghi hoặc của người đàn ông, nâng cằm anh ta lên, đặt lên một nụ hôn nồng cháy. Sau đó mới nói tiếp: “Anh có cảm thấy đứa trẻ kia nhìn rất quen không?”
Ánh mắt của Lâm Nam ngập nước nhìn cô: “Đứa trẻ nào? Hoài Thanh hay Giang Quý?”
Nữ thiếu uý nhìn Lâm Nam như vậy chỉ hận không thể nuốt anh ta vào bụng, nhưng cô vẫn nén lại, hiện tại có chuyện quan trọng hơn rất nhiều.
“Đứa nhỏ Giang Quý đó, khuôn mặt nó rất giống vị kia.”
“Vị kia?” Lâm Nam nghi hoặc hỏi, sau đó dường như nhớ ra được điều gì, khuôn mặt anh ta như có điều nghiền ngẫm.
“Anh nói xem.” Mai An Yên nhìn anh ta, cười cười: “Nếu như em tìm lại được đứa con trai thất lạc của vị kia thì em sẽ được thăng bao nhiêu quân hàm?”
Lâm Nam nghe vậy thì nhìn cô ta, cười nhẹ: “Nếu như có thể xác định được đó là con trai thất lạc của vị kia thì em nhất định có thể một bước lên mây.”
Cô ta nghe vậy thì cười phá lên, ngắt một trái nho từ đĩa trái cây để cạnh bàn, nhét vào miệng Lâm Nam: “Anh giúp em xác định một chuyện.”
“Nhà họ Giang có một phong tục nhỏ, chỉ cần là đứa trẻ vừa được sinh ra, nhất định sẽ được xăm lên mình một chữ G. Đó có thể là ở bất kì đâu, chỉ cần tìm được chữ G trên người thằng nhóc đó là ta sẽ có căn cứ để xác định được nó có phải người nhà họ Giang thật sự hay không.”
Lâm Nam sau khi ăn xong quả nho thì hỏi: “Em lấy đâu ra được tin tức này?”
Vốn tưởng cô ta lấy từ nguồn gì bí mật lắm, nhưng cô bâng quơ nói: “Trước đây nhà họ Giang phát động cuộc tìm kiếm đứa con trai b·ị b·ắt cóc nhà họ, đăng đầy trên báo mà. Giờ tìm lại đống báo năm đó có lẽ vẫn còn. Không chỉ vậy bởi vì bị lừa quá nhiều nên nhà bọn họ không dễ dàng tin tưởng chúng ta đâu. Hiện giờ chỉ có đưa đứa nhóc đó tới tận cửa thì may ra họ mới chấp nhận em.”
Nói rồi cô chìm vào trong hồi ức: “Nhớ rằng năm đó em vẫn còn học trong học viện C, phải nhịn nhục bao nhiêu mới có thể trèo lên tới được vị trí này.”
Lâm Nam nghe vậy thì vô cùng đau lòng, ôm cô ta, sau đó hai người họ xảy ra chuyện mà không thể nào miêu tả được.