Chương 7: Người bạn mới
Hai thầy trò nghỉ ngơi ở doanh trại q·uân đ·ội một đêm, ngày hôm sau mới tiến vào thành phố H.
Thành phố H quả là một thành phố bỏ hoang, bên trong không còn một bóng người.
Nhớ hồi chưa có v·ụ n·ổ hạt năng lượng diễn ra, nơi đây được quảng cáo là thành phố nhộn nhịp, nhiều khu vui chơi biết bao. Hiện tại trở nên hiu quạnh như thế này không hiểu sao Giang Quý cảm thấy có phần tiếc nuối.
Nhưng dù sao đây cũng không phải trọng điểm, mục tiêu của hắn và thầy ngày hôm nay chính là đi đào đá.
Sau v·ụ n·ổ hạt năng lượng, mức độ ô nhiễm năng lượng trong không khí rất cao, cho nên hai người họ lúc nào cũng phải đeo khẩu trang. Đây là khẩu trang làm từ sợi tơ của Nhện Quý Bà, cho nên cực kì chắc chắn, hơn thể nữa còn có thể lọc không khí xung quanh.
Đây là đồ tốt mà Giang Đĩnh phải trả giá tới năm mươi viên đá năng lượng đã tinh luyện mới mua được hai cái.
Giang Đĩnh lôi ra radar quét năng lượng. Thông thường mức độ năng lượng của đá năng lượng rất cao, cho nên chỉ cần radar quét những nơi nào có mức độ năng lượng cao hơn hẳn xung quanh là có thể xác định được đá để đào.
Hai thầy trò cầm theo cuốc và xẻng, bắt đầu công cuộc đào đá.
Đá năng lượng thô to hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Giang Quý, không chỉ thế còn rất khó đào. Ước chừng mất cả buổi sáng hắn với thầy mới đào được hai cục. Mục tiêu là hai mươi cục mà thời gian của hai người chả còn lại bao nhiêu. Bình thường nếu như không vướng bão cát, hai người mỗi ngày đào được bốn cục đá là có thể hoàn thành mục tiêu sớm và trở về.
Hiện tại có lẽ phải chậm mất ba bốn ngày. Chưa kể thời gian phải tinh luyện đá nữa. Giang Đĩnh lo cho mấy đơn hàng mà khách hàng đã đặt trước. Có lẽ phải bảo mấy đứa nhỏ ở nhà lấy đá năng lượng dự trữ tại nhà ra để giao cho khách thì mới kịp tiến độ được.
Tới trưa, hai bàn tay của Giang Quý đã đỏ lên vì dùng cuốc. Giang Đĩnh cũng cảm thấy mệt mỏi nên hai người nghỉ ngơi tại chỗ, ăn uống rồi ngủ một chút để chiều dậy đào tiếp.
Trong lúc Giang Quý đang húp mì ăn liền thì đột nhiên ánh sáng bị che lại. Hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một người đàn ông trẻ, tuổi tầm hai mươi mấy, một thân trang phục rằn ri rất sạch sẽ. Khuôn mặt cũng trắng trẻo đẹp trai không kém gì minh tinh nổi tiếng.
Người đàn ông cười cười, chào hắn, vẻ mặt vô hại: “Chào nhóc, nhóc ăn mì ngon quá nhỉ?”
Giang Quý khó hiểu nhìn anh ta.
Hắn và người này không quen, tự dưng lại gần xong còn hỏi hắn ăn mì ngon quá…?
Lẽ nào….anh ta muốn c·ướp đồ ăn của hắn?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, thân thể hắn liền phản ứng mà âm thầm giấu bát mì ăn liền ra đằng sau.
Người đàn ông thấy hành động này của hắn thì đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười khổ mà giải thích: “Nhìn em ăn ngon quá nên anh mới hỏi vậy thôi chứ không muốn c·ướp đồ ăn của em đâu.” Nói rồi anh ta liền lôi ra một đống bánh kẹo không biết từ đâu ra.
“Này, em ăn không?”
Đống bánh kẹo mà anh ta lôi ra đều đến từ những nhãn hiệu mà Giang Quý chưa thấy bao giờ. Thường hắn chỉ ăn bánh kẹo đến từ tầng lớp thường dân nên bánh kẹo từ nhãn hiệu cao cấp như này Giang Quý chưa bao giờ thấy cũng phải.
Nhưng hắn lại hiểu nhầm là anh chàng trước mặt này dụ hắn ăn đồ k·hông r·õ n·guồn g·ốc sau đó b·ắt c·óc hắn. Vì quá sợ hãi nên hắn đứng phắt dậy trốn sau lưng của Giang Đĩnh. Ánh mắt đề phòng nhìn Lâm Nam.
Lâm Nam bối rối cầu cứu Giang Đĩnh, còn Giang Đĩnh thì sao, thân là người đã đi đây đó cho nên có thể nhận ra những nhãn hiệu kia đều là những nhãn hiệu cao cấp. Người này không hiểu vì sao lại tiếp cận Giang Quý, nhưng đắc tội anh ta cũng không phải là điều tốt lành gì. Ông nghĩ nghĩ, sau đó nói với Giang Quý: “Anh ta có vẻ là người tốt, nếu như anh ta đưa cho con thì con cứ nhận đi. Hơn thế nữa đống bánh kẹo này không có vấn đề gì đâu.”
Giang Quý thì không cảm thấy như vậy. Không có việc gì, không quen biết tự dưng lại đưa bánh kẹo rất đáng nghi. Hắn còn đang do dự thì Giang Đĩnh xoa cái mũ bảo hiểm mà hắn đội trên đầu: “Không phải lo lắng, có thầy ở đây.”
Lúc này hắn mới chầm chậm ló đầu ra, lấy một cái bánh từ tay của Lâm Nam. Anh ta nhìn thấy vậy, thở phào một hơi, sau đó mới nói: “Chuyện là thế này, tôi một thân một mình tới đây có hơi nguy hiểm nên mới muốn lập nhóm đi cùng mọi người.”
“Một mình?” Giang Đĩnh hỏi lại, ông đánh giá quần áo của chàng trai này, rất sạch sẽ. Giống như hình tượng của một vị công tử nhà giàu, không chỉ thế đống bánh kẹo này cũng không hề rẻ.
Việc cậu ta nói đi một mình khó có thể khiến người ta tin tưởng được.
Lâm Nam biết rõ việc này cho nên cậu ta nói: “Thực ra mục tiêu của tôi không phải là thành phố H, nhưng giữa chừng bị lạc đoàn cho nên mới phải vào đây tá túc. Sau khi liên lạc thì mọi người đoàn tôi bảo rằng tôi hãy chờ ở thành phố H, họ hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ quay lại đón.”
Anh ta thở dài: “Ngồi chờ họ quá nhàm chán nên tôi vào đây chơi, nhưng nơi này cũng quá nguy hiểm, tình cờ gặp mọi người ở đây nên muốn đi chung với hai người.”
Giang Đĩnh suy nghĩ một chút, để anh ta đi chung có lẽ cũng không sao.
Lâm Nam thấy Giang Đĩnh gật đầu thì vui vẻ cười: “Hân hạnh được gặp mặt, tôi là Lâm Nam!”
“Giang Đĩnh.” Ông nói, sau đó đưa tay đặt lên mũ bảo hiểm của Giang Quý: “Đứa nhỏ này là Giang Quý."
Giang Quý bị chỉ ra gật gật đầu với Lâm Nam coi như chào hỏi.
Sau khi đào hai cục đá ở khu vực này thì khu vực xung quanh đá hết sạch đá. Có lẽ bởi vì khu vực ngoại thành đã bị mọi người đào hết, cho nên hiện tại muốn đào thêm đá, cách duy nhất là tiến sâu vào nội thành thành phố H.
Nội thành thành phố luôn là nơi nguy hiểm hơn hẳn so với ngoại thành. Mức độ ô nhiễm năng lượng cũng cao hơn nhiều. Biết rõ là thế, nhưng nếu cẩn thận thì sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Lâm Nam thấy hai thầy trò tính toán tiến vào nội thành, anh ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tôi nghe ngóng được từ bên q·uân đ·ội, quận B nội thành H có rất nhiều đá năng lượng.”
Nói rồi anh ta lôi ra một tấm bản đồ du lịch thành phố H, dùng tay vẽ ra đường đi tới quận B: “Chúng ta đang ở đây, đường từ đây tới quận B cũng không xa lắm, đi bộ ước chừng hai mươi phút, rất phù hợp với mục tiêu của hai người.”
Giang Đĩnh nhìn tấm bản đồ, hai mắt sáng lên, còn chưa kịp nói gì thì Lâm Nam đã tiếp lời: “Tuy nhiên, đây là khu vực chưa được kiểm tra kĩ càng cho nên rất rất nguy hiểm.” Anh ta lại dùng ngón tay vẽ một đường trên bản đồ: “Ngược lại, quận G rất an toàn, nhưng đá đều đã bị đem đi hết. Chỉ còn lại vài ba cục. Nếu muốn tới quận AGthì đường còn ngắn hơn nữa, chỉ mất năm phút đi bộ từ đây tới quận G mà thôi.”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên nhìn hai thầy trò: “Hai người thấy thế nào?”
Giang Quý thì không có vấn đề gì, vốn thói ỷ lại vào thầy nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao người có quyền quyết định giữa hai người vẫn là thầy của hắn.
Hắn chỉ cần an phận làm đứa trẻ ngoan là được rồi.
Giang Đĩnh suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa ra quyết định: “Đi tới quận B đi.”