Chương 9: Chuột ăn đá
Hoài An quả đúng như cô ấy nói, thật sự rất thông thạo các con đường ở quận B. Bởi vì trên radar chỉ hiện các chấm năng lượng chứ không hiện đường, thứ hai là bản đồ quá lắt léo, nếu muốn tìm được sẽ rất mất thời gian.
Hiện tại có thêm Hoài An, cả nhóm tiết kiệm được không ít thời gian.
Đưa cho cô ấy xem radar, rất nhanh đã tới được chỗ để đào đá. Hoài An cũng lôi ra xẻng và cuốc, bắt đầu công cuộc đào đất.
Cô ấy vùa đào vừa thở dài: “Haiz, vốn tưởng có thể cho em gái tôi vào là có thể kiếm được nhiều đá hơn, hiện tại chỉ có mình tôi, số đá kiếm được sẽ ít đi rất nhiều.”
Giang Đĩnh đáp: “ Không phải do con bé chưa đủ tuổi sao?” Hơn thế nữa hôm qua con bé đó đánh thằng nhóc nhà ông b·ị t·hương như vậy ông còn chưa có tính sổ đâu.
Trong khi đó Giang Quý nghe chị gái đó nói vậy thì lại cảm thấy kì lạ. Nhớ lại ngày hôm qua, lúc Hoài Thanh không đánh nổi hắn nữa. Không hiểu sao hắn lại thấy trong mắt cô bé ẩn chứa nỗi sợ hãi không tên. Không rõ là vì sao, nhưng nhất định không phải là do sợ hắn.
Hắn ngẩn người suy nghĩ, có lẽ nào là do cái chị gái của cô bé, Hoài An? Nhưng nhìn cách chị gái này quan tâm lúc cô bé xuống xe thì có lẽ không phải.
Hoài An thở dài trả lời Giang Đĩnh: “Trước đây không phải vẫn được hay sao? Mọi người cũng xê dịch một chút, vì dù sao con bé cũng chỉ kém một tuổi nữa là đủ tuổi để đăng kí đào đá rồi. Không nghĩ tới thành phố này mọi người lại làm căng như vậy.”
Lâm Nam ở một bên, ngồi nhìn mọi người làm việc, cười tủm tỉm: “Cô không biết sao? Hiện tại nhiều người phá luật quá nên Liên Bang đang siết chặt giá·m s·át những người ở dưới.”
“Không chỉ thế… họ cũng đang có kế hoạch nhúng tay vào việc sản xuất đá mà đáng lẽ ra là công việc thường ngày của các gia tộc.”
Bình thường các gia tộc là người thâu tóm và sản xuất các loại đá năng lượng, dường như giữa họ và Liên Bang có một hợp đồng nào đó cam kết việc Liên Bang sẽ không nhúng tay quản lí số đá năng lượng mà họ sản xuất cũng như không thực hiện việc tinh luyện đá năng lượng. Nhưng có vẻ như hợp đồng đó đã hết hạn và mấy người cấp trên đã không nhịn nổi mà muốn đụng tay vào “mỏ vàng” đá năng lượng rồi.
Vốn mấy tin mà Lâm Nam nói là cơ mật, nhưng không rõ là ai đã tung tin ra. Mà chính phủ cùng các gia tộc cũng không lên tiếng về vấn đề này, nên có lẽ tin tức đó cũng khá chính xác. Giang Quý vẫn nhớ rõ hồi đó hắn đã đọc hẳn mấy tờ báo đưa tin tức về việc này.
Có lẽ là do chính Liên Bang tung tin ra để người dân biết và chuẩn bị tiền mua đá năng lượng của họ chăng? Bởi vì là do chính phủ bán ra nên sẽ rẻ hơn nhưng vẫn đầy đủ chất lượng vì không b·ị đ·ánh thuế cao nên người dân chắc chắn cũng khá mong chờ việc này.
Đây sẽ là một khó khăn trong tương lai mà Giang Đĩnh phải lo lắng.
Nhóm người đào đá một hồi, hết cả buổi chiều nhưng vẫn còn chưa đủ số lượng. Giang Quý bởi vì đã quen tay hơn nên tốc độ đào cũng nhanh hơn nhiều, còn Giang Đĩnh vì không cần phải hướng dẫn Giang Quý nên đào được hẳn hai ba cục đá. Sau khi thu tất cả đá mà hai người đào được vào trong nhấn không gian, xung quanh nhóm họ dự định trở về doanh trại rồi ra đây tiếp.
Hoài An vẫn còn đang đào, thấy họ dọn dẹp định trở về thì cũng dừng đào rồi thu đống đá mà cô ấy đào được.
Bỗng nhiên mặt đất bị rung chấn nhẹ khiến Giang Quý đứng không vững, suýt thì ngã dập mông.
“Ầm!”
Mặt đất rung lắc dữ dội, Giang Đĩnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã vội che chở cho Giang Quý.
Ông nhìn xung quanh, các toà nhà cũng đang rung lắc, đất bụi và cát bay lung tung.
“Động đất!?” Giang Đĩnh hốt hoảng hô.
Lâm Nam thì bình tĩnh hơn một chút, anh ta lại gần Giang Đĩnh, lấy radar trên tay ông ra. Giang Đĩnh lúc này mới tỉnh lại, vội nhìn vào radar.
Các chấm đỏ trên radar tăng lên với tốc độ chóng mặt, hơn thế nữa còn đang lại gần nhóm người với tốc độ rất nhanh. Lâm Nam nhìn radar, sắc mặt vô cùng xấu: “Không hay, đàn chuột ăn đá đang tới đây với tốc độ rất nhanh, ước chừng chỉ còn vài phút nữa là sẽ quét qua chỗ chúng ta.”
Mà bị đàn chuột đó chạy qua, số lượng đông như vậy, c·hết là điều chắc chắn.
“Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau chạy thôi!” Hoài An hô lớn.
Ba người ngẩn người, sau đó mới hồi thần, nhìn nhau gật đầu, rồi bắt đầu chạy theo Hoài An.
Tốc độ rung lắc của mặt đất rất lớn, ước chừng 5,0 độ richter. Cũng may mấy toà nhà này sau v·ụ n·ổ hạt năng lượng đều đã thiệt hại rất nặng, gần như không còn gì có thể đổ vỡ nữa. Nên ba người họ chạy đi rất dễ dàng và không bị vật thể gì rơi xuống chặn đường.
Tuy rằng độ richter chỉ ở mức trung bình, thậm chí nó còn không phải do đ·ộng đ·ất gây ra mà là do đàn chuột ăn đá. Nhưng đối với một đứa mười lăm tuổi như Giang Quý, để có thể chạy được trên nền rung lắc này là rất khó khăn.
Khắc hẳn với người nhiều kinh nghiệm như Giang Đĩnh, nhà mạo hiểm Hoài An hay người tiến hoá Lâm Nam. Chạy được vài phút thôi Giang Quý đã bị tụt lại phía sau.
Giang Đĩnh không còn cách nào khác là phải cõng hắn chạy đi.
Ở trên tấm lưng rộng rãi và vững chắc của thầy, Giang Quý không khỏi cảm thấy có lỗi.
Hắn ngậm ngùi nói: “Xin lỗi…thầy…”
Giang Đĩnh nghe vậy thì muốn đáp lại, nhưng đã chạy nên nói không ra hơi: “Xin…lỗi gì …chứ…”
Chạy một hồi, đàn chuột càng lúc càng lại gần họ hơn, nhưng họ cũng càng lúc càng tiến gần vào nội thành hơn.
Lâm Nam tăng tốc chạy song song với Hoài An: “Chúng ta không thể vào tiếp được, bên trong nội thành rất nguy hiểm!”
“Vậy thì còn cách nào khác đâu chứ!” Hoài An đáp lại: “Một là c·hết do đàn chuột ăn đá, hai là vào nội thành, chúng ta chỉ có hai sự lựa chọn mà thôi!”
Anh ta cắn môi, biết rõ điều mà Hoài An nói là gì. Nhưng trước khi đi, Mai An Yên đã dặn anh ta tuyệt đối không được vào trong nội thành. Bên trong có một nguồn năng lượng rất kì lạ mà q·uân đ·ội chưa thể điều tra ra được.
Vào trong đó cũng nguy hiểm không khác gì bị đàn chuột ăn đá đuổi.
Bị đàn chuột đuổi theo hướng này nên không cách nào chạy đổi hướng chạy ra ngoại thành. Số lượng chấm đỏ trên radar của Giang Đĩnh đã tập trung thành một vòng cung, ngăn không cho bọn họ quay đầu lại.
Trong lúc ba người họ đang bị đuổi, ở bên ngoài cũng nhận được tin đàn chuột ăn đá không hiểu vì sao đột nhiên nổi dậy.
Mai An Yên ở bên ngoài nhận được tin tức, lập tức đứng lên: “Cái gì!? Không phải nói ngoài nội thành ra thì bên trong không có nguy hiểm nào khác ư? Mấy người làm ăn cái kiểu gì thế?”
“Xin lỗi thiếu tá! Nhưng bọn chuột ăn đá trong lúc ngủ thường không phát ra năng lượng nên không thể đo đạc được. Nếu như không chọc phải tổ của bọn chúng thì bọn chúng sẽ không tỉnh dậy. Không hiểu vì sao đột nhiên bọn chúng lại thức dậy như vậy!” Binh lính báo tin nói.
Nữ thiếu tá đập bàn: “Mấy người các ngươi làm ăn thật không ra đâu vào đâu! Nhanh chóng gọi cứu viện, cứu những người vào trong thành phố ra!”
Sau khi giao phó xong, cô ta đi đi lại lại trong phòng, vô cùng lo lắng.
Lâm Nam vẫn còn ở trong đó, nhất là đứa nhỏ Giang Quý, cơ hội thăng tiến của cô ta. Nhất định không thể có chuyện gì!