Vụ án 1: Giấc mộng bị quên lãng
Mỗi câu chuyện đều trồi lên từ vực sâu của quên lãng.
- Calvino - (*)
(*) Câu này đến từ cuốn tiểu thuyết “Nếu một đêm đông có người lữ khách” của nhà văn người Ý, Italo Calvino, xuất bản năm 1979. Tại Việt Nam, sách được
Công ty văn hóa và truyền thông Nhã Nam
phối hợp với
Nhà xuất bản Văn học
phát hành năm 2011 qua bản dịch của Trần Tiễn Cao Đăng.
-
Đêm hè, nóng nực khó chịu. Mỗi một tiếng ve kêu chim hót đều khiến lòng người bức bối, càng đừng nói đến cảnh trong mơ kia. Tiếng nói chuyện của cô gái vẫn còn ở bên tai, từng câu từng chữ rõ ràng đến vậy.
Cô ấy lạnh lùng, cao ngạo, lời lẽ xấu xa, mỗi một câu đều như đang đi trên mũi dao. Cô ấy đau khổ mà bình tĩnh tự chủ. Cô ấy nói: “Đàn chị Quý, con người sống trên đời luôn có mưu cầu, bất luận mục đích tốt hay xấu. Em đã chọn một con đường hỏng tới không thể hỏng hơn, nhưng cũng tốt đến không thể tốt hơn.”
Nửa đêm tiếng sấm rền vang, Quý Duyệt Sênh tỉnh lại từ trong cơn mơ, từ từ mở mắt ra.
Từ sau khi kết thúc năm hai đại học tới nay, không biết bao nhiêu lần, cô nằm mơ như vậy. Nhưng cô chưa từng cảm thấy đây là ác mộng, bởi vì chỉ có ở trong mơ, cô mới có thể nghe thấy Thu Manh nói chuyện, còn có thể đưa ra bù đắp cuối cùng.
Chỉ là mỗi một lần bừng tỉnh, kết quả đều giống nhau.
Thu Manh thật sự không trở về được nữa.
Khi ý thức được điều này, Quý Duyệt Sênh đã bước vào năm ba đại học.
Năm thứ ba ở trường cảnh sát, cô vẫn đứng bét trong môn kiểm tra thể lực. Chạy vượt chướng ngại vật một trăm mét, cô cũng chỉ vượt qua được tường cao một lần. Bởi vì sợ, nỗi sợ này đến từ cảm giác đau đớn ở ngực khi bị đập vào trong lần đầu trèo qua.
Nhóm nữ sinh toàn quân khu chỉ có cô căng thẳng tới mức vừa trèo vừa hét lớn. Còn chưa trèo qua được, cô đã đứng trước tường cao, dồn hết sức mà hét.
Nhóm bạn cùng phòng sôi nổi cười nhạo cô: “Bọn mình cỡ D bị đập vào mới đau, cậu không có thì cậu đau cái gì?”
“Ngực lép cũng có tôn nghiêm. Chỗ đó của tớ cũng có hai phần thịt nhô lên, cũng biết đau.” Với việc này, Quý Duyệt Sênh đúng lý hợp tình cãi lại.
Mỗi lần nói đến chủ đề này, bốn người trong phòng ký túc xá luôn cực kỳ sung sướng. Quý Duyệt Sênh thể lực kém nhưng lại xếp hạng nhất toàn quân khu các môn văn hóa.
“Ôi, có ăn nhiều thịt thì bộ ng ực này cũng sẽ không trưởng thành...”
Nước từ vòi hoa sen rào rào tưới lên người cô, Quý Duyệt Sênh không kiềm được thở dài một tiếng.
“Duyệt Sênh, đừng giặt đồ! Có còi tập hợp!”
Cô đang mơ màng, bạn cùng phòng - Lục Địch đột nhiên gõ mạnh cửa phòng tắm, gọi lớn.
Mới tắm sạch, Quý Duyệt Sênh nghe thấy tiếng mọi người nhanh chóng di chuyển, trái tim cô lập tức nhấc lên tận cổ họng. Cô luống cuống tay chân lau nước trên mặt, gọi mấy chị em ở bên ngoài còn đang mặc quần áo, thắt đai lưng: “Mau giúp tớ lấy đồng phục!”
“Đây, đây! Cầm đi, mau thay!” Lục Địch khá nhanh nhẹn đưa quần áo vào.
Quý Duyệt Sênh lập tức cầm lấy quần áo, nhìn kỹ lại rồi mở cửa phòng tắm ra, gân cổ lên kêu: “Không cần áo ngực đâu!” Nói xong, cô nhanh chóng ném áo ngực dư thừa ra ngoài.
Sau khi toàn bộ đại đội tập hợp, đội trưởng Uông chỉ đơn giản nhắc nhở những việc cần chú ý khi khai giảng năm học mới, nhắc bọn họ đừng quên tác phong, kỷ luật, đạo đức cảnh sát.
“Sáng ngày mai, trước giờ chào cờ, cắt hết móng tay mà các em nuôi dài trong đợt hè vừa rồi cho tôi! Mùa hè nóng, các em cũng phải đi tất cho tôi! Còn một vài nữ sinh, tóc chấm vai rồi, tối nay đi cắt gọn cho tôi! Nghe rõ chưa?”
“Đã rõ!”
Một vài kỷ luật, từ khi bắt đầu năm nhất đại học đã không ngừng được nhắc nhở. Đội trưởng luôn nhấn mạnh, không được đưa thói hư trong nhà tới trường cảnh sát. Nhấn mạnh như vậy không phải không có lý, bởi vì các học sinh vừa về nhà là bắt đầu lộ nguyên hình.
Qua một kỳ nghỉ, kỷ luật thép gì cũng trả cho trường cảnh sát hết.
“Nhìn các em xem, đứng còn không thẳng! Một kỳ nghỉ hè mà thôi, có nam sinh cá biệt lộ cả bụng bia! Đừng tưởng đến năm ba là có thể thiếu cảnh giác...”
Vốn đã chuẩn bị giải tán, nhưng đội trưởng Uông bỗng dưng hứng lên, lại mắng thêm nửa tiếng. Quý Duyệt Sênh đứng trong đội ngũ, đội mũ đồng phục, cảm thấy mái tóc ướt đẫm không ngừng nhỏ nước xuống cổ áo.
“Còn phân khu các em! Sao lại tập hợp chậm hơn mọi người hả?” Đội trưởng Uông lập tức nhắm mũi thương ngay phân khu của Quý Duyệt Sênh: “Đợi lúc nữa các phân khu khác giải tán, các em ở lại hít đất năm phút.”
“Hả?” Trong đội ngũ, có người phát ra tiếng rên khẽ.
“Không hài lòng? Vậy mười phút.”
Sự thật chứng minh, “đe dọa” của đội trưởng Uông cực kỳ hữu hiệu. Toàn bộ phân khu bị dọa cho lặng ngắt như tờ, không dám lỗ m ãng. Hơn nữa các bạn học cũng vô thức đứng thẳng hơn, vì không để đội trưởng Uông thấy bọn họ đứng uể oải rồi lại phát cáu nữa.
Cách thời gian tắt đèn còn mười lăm phút, cuối cùng đội trưởng Uông cũng tha cho đám người đã hít đất đến cả người run rẩy như mắc chứng co giật động kinh.
“Tớ kể cho các cậu nghe. Lúc tập hít đất, tớ chỉ sợ bị người khác nhìn ra tớ không mặc đồ lót ở trong.” Quý Duyệt Sênh bụm mặt nói với nhóm bạn cùng phòng.
Phó Kiêu Kiêu nghe xong lập tức hào phóng cười ha hả: “Bộ ng ực như cái bánh bao mini kia của cậu, đừng nói tối lửa tắt đèn không nhìn thấy, cho dù ban ngày ban mặt cũng khó có thể phân biệt.”
“Ha ha ha, don’t mind (đừng để ý)!” Những người khác không kiêng dè gì cười, vỗ vỗ vai Quý Duyệt Sênh.
Quý Duyệt Sênh vô cùng tức, nhưng có thể làm gì chứ? Thể lực kém, cô đánh không lại mấy cô nàng hung hãn này, mồm mép lại không nhanh nhẹn như Phó Kiêu Kiêu. Ở trong phòng này, cô quả thực trở thành tồn tại tầng chót trong chuỗi thức ăn.
“Nếu không các cậu ngẫm giúp tớ xem làm cách nào để ngực to ra?” Rơi vào đường cùng, Quý Duyệt Sênh quyết định xin các cô giúp đỡ.
Phó Kiêu Kiêu lập tức chen tới bên cạnh cô, thần bí hỏi: “Bây giờ cậu với Kỳ Tư thế nào rồi?”
“Ngực to liên quan gì đến Kỳ Tư?” Quý Duyệt Sênh vẫn rất ngây thơ, tùy tiện một chút đã bị lừa.
“Cái đồ đầu óc đen tối nhà cậu!” Lục Địch cũng sáp lại, mãnh liệt khiển trách cô: “Hiện tại bọn tớ quan tâm đ ến việc chung thân đại sự của Kỳ Tư với cậu! Cái này quan trọng hơn ngực to!”
Quý Duyệt Sênh tạm dừng nửa giây, nhìn Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, hỏi: “Cậu nghe có hiểu không?”
Tĩnh Tĩnh hất mặt: “Tớ không muốn tham dự chủ đề bỉ ổi này.”
“Duyệt Sênh.”
Đang nói chuyện, bốn cô gái chạm mặt với Kỳ Tư và mấy người bạn cùng phòng của anh mới đi ra khỏi quầy bán quà vặt từ phía đối diện.
“Vừa hay bọn tớ đang nhắc tới cậu đó. Kỳ Tư, chừng nào thì cậu cưới...”
“Bộp” một tiếng, Quý Duyệt Sênh dùng sức bịt kín miệng Phó Kiêu Kiêu, khóa chặt cô ấy trong khuỷu tay mình, sau đó cười tươi nói với Kỳ Tư: “Chào buổi tối.”
Đôi mắt Kỳ Tư như sao sáng lấp lánh, cười ôn hòa rồi nói: “Đã lâu không gặp.”
“Hai người cậu...” Nam sinh bên cạnh không nhìn được, nói thẳng: “Một kỳ nghỉ hè mà thôi, còn ra cái vẻ kính nhau như khách, làm bọn tớ nổi hết da gà rồi.”
“Đúng thế! Hai người ân ái như vậy, sao còn chưa ở bên nhau nữa?” Tĩnh Tĩnh đột nhiên kích động: “Đã năm ba rồi, hai người muốn quậy kiểu gì hả? Kỳ Tư, cậu mà không xuống tay, ngực Duyệt Sênh sắp mất luôn rồi đây này!”
Oh, shit! Đồ con lừa mặc áo cừu (*) Tĩnh Tĩnh!
(*) Lừa mặc áo cừu: Là một cách diễn đạt hài hước và thường được sử dụng trên mạng để ám chỉ một người hoặc vật giả tạo, không chân thành hoặc gian trá.