Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 54




"Đi thôi."

Giang Chính không muốn nói lời dư thừa nào, anh ta tin tưởng Kỳ Tư có thể chịu nổi. Thế là anh ta vùi đầu vào công việc trong tất cả thời gian còn lại, chủ yếu là muốn biết tình huống xảy ra ở hiện trường.

Trước khi hai người đến đồn cảnh sát có đi ngang qua địa điểm xảy ra chuyện.

Lúc này trời đã tối, công tác điều tra hiện trường đã kết thúc từ lâu. Nhưng vẫn còn một cậu bé bảy tuổi ngồi chờ ở hiện trường.

Trương Ly Ly nói với Giang Chính, đây chính là đứa trẻ được Kỳ Tư cứu.

Giang Chính mở dây an toàn, lại dặn Trương Ly Ly đợi trên xe. Anh ta đi thẳng về phía cậu bé kia, ngồi xổm bên cạnh con đường nhỏ hẹp giống như cậu bé.

"Cháu đang nghĩ gì?" Anh ta hỏi, "Cao như vậy có sợ không?"

Cậu bé không để ý tới anh ta, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm dòng suối dưới chân. Nghe tiếng nước róc rách, nhìn suối nước lấp lánh dưới ánh trăng, cậu bé ném một cục đá xuống dưới, nhưng không nghe thấy tiếng vọng.

"Cháu có thể nói cho chú ban ngày đã xảy ra chuyện gì không?" Giang Chính hỏi lần nữa. Ngay từ đầu anh ta cảm thấy có lẽ cậu bé chỉ đang giận dỗi, thật sự không biết là cậu bé đang lo lắng. Sau khi kịp phản ứng, anh ta sáng suốt đổi cách nói khác, "Anh trai kia không sao, sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi."

Thế là, đôi mắt lấp lánh giống suối nước nhìn về phía anh ta. Cậu bé này trông vô cùng thanh tú, đôi mắt to và đáng yêu, cậu bé rất sợ hãi, cũng rất lo âu.

"Thế nhưng người lớn nói anh ấy lành ít dữ nhiều." Trẻ con bảy tuổi đã biết rất nhiều thành ngữ, thậm chí có thể hiểu rõ ý của thành ngữ. Cậu bé lại tiện tay nhặt một cục đá lên, giọng nhỏ đi, "Cháu không cố ý..."

Bàn tay đang duỗi ra của Giang Chính dừng lại, cuối cùng vẫn sờ lên đầu của cậu bé.

Cậu bé khóc trong im lặng, áy náy, nghĩ mà sợ, song không muốn để Giang Chính biết. Cậu bé lén lau nước mắt, không chắc chắn hỏi: "Chú chắc chắn anh ấy không sao chứ? Thật sự sẽ khỏe lại ạ?"

"Chú cam đoan." Giang Chính duỗi ngón út ra, "Chúng ta ngoéo tay. Chờ anh trai khỏe, chú dẫn cháu đi thăm anh trai. Hiện tại cháu chỉ cần nói cho chú biết lúc ấy cháu trông thấy gì là được, chú muốn đòi lại công bằng cho anh trai."

Cậu bé nắm chặt cục đá kia trong lòng bàn tay, dè dặt duỗi ngón út ra, hai người trịnh trọng ngoéo tay. Cậu bé lần nữa gục đầu xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.

Dưới ánh trăng thân thể nho nhỏ có vẻ rất đáng yêu và bất lực. Giang Chính mệt mỏi vì ngồi xổm, dứt khoát ngồi bệt xuống mặt đất, cũng mặc kệ mặt đất có bẩn hay không.

Trương Ly Ly ngồi ở ghế cạnh tài xế cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, vốn định xuống xe đưa khăn tay cho Giang Chính. Nhưng cô ấy ngẫm nghĩ, sợ hành động thừa thãi của mình sẽ quấy rầy anh ta và sự tin tưởng mà anh ta vất vả tạo dựng lên cho đứa bé, bèn lựa chọn quan sát từ đằng xa.

"Hình như anh trai lái xe gắn máy đang đuổi theo ô tô trước mặt, chiếc xe hơi kia rất cũ, cửa kính đều đã vỡ nát. Cháu chơi chán muốn xuống suối nước dưới cầu rửa tay, nên chạy qua..."

Trẻ con sao có thể kịp làm ra phản ứng trước sự kiện đột ngột xảy ra. Cậu bé cũng không biết chiếc xe van bị đuổi theo kia sẽ đột nhiên quay đầu nắm giữ quyền chủ động, bắt đầu tấn công Kỳ Tư. Những gì cậu bé nói chính là những gì cậu bé nhìn thấy, sự xuất hiện của cậu bé chỉ là một sự tình cờ. Cậu bé cũng không rõ ràng nguy hiểm đang đến gần, chờ đến khi cậu bé ý thức được, Kỳ Tư đã gánh chịu tất cả tổn thương.

"Cháu và bà cụ kia được anh trai đẩy sang một bên, lưng bà đập vào góc tường, là cháu dìu bà về nhà."

Cậu bé đang không ngừng nhớ lại, đồng thời khẳng định hành động của mình.

Giang Chính kịp thời cổ vũ: "Cháu làm rất tốt. Vậy cháu có nhìn thấy người lái xe trông thế nào không, trong xe có bao nhiêu người, là đàn ông hay phụ nữ?"

Cậu bé cúi đầu không ném cục đá nữa, mà dùng cục đá vẽ tranh trên mặt đường. Cậu bé nói rồi dần dần buông tay xuống: "Chú lái xe đội mũ và khẩu trang, không nhìn thấy những người khác."

Đúng là đàn ông, điều này giống với những gì anh ta nhìn thấy trong video theo dõi. Bộ phận quan trọng đều bị che lại, chỉ lộ ra một đôi mắt mơ hồ không rõ.

"Vậy cháu biết cuối cùng bọn họ lái về hướng nào không?"

Cậu bé nhấc mông lên, dùng ngón tay chỉ vào một con đường bên phải và nói: "Bên kia. Chạy dọc theo bờ sông, nhưng chỉ có một con đường thôn lên núi."

Lên núi sao? Lên núi làm gì? Manh mối quá ít, Giang Chính không thể kịp thời đưa ra phán đoán.

"Cảm ơn cháu." Giang Chính lần nữa sờ đầu cậu bé, chuẩn bị rời đi.

Nào biết cậu bé lại túm lấy ống quần của anh ta, nói: "Chú, chú cho cháu số điện thoại được không? Đến lúc đó chú còn phải dẫn cháu đi thăm anh trai kia."

Tâm tư đứa trẻ tinh tế, Giang Chính cũng hết cách, thật sự để lại số điện thoại của mình cho cậu bé, cũng căn dặn cậu bé về nhà sớm, đừng để bố mẹ lo lắng.

Trẻ con dễ dụ, lập tức vui vẻ đứng dậy dõi mắt nhìn Giang Chính rời đi.

Trở về trên xe, Giang Chính vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Trương Ly Ly: "Con đường kia chỉ có thể thông lên núi sao?"

"Vâng." Trương Ly Ly gật đầu, "Vượt qua ngọn núi này là một thành phố khác, thật sự rất gần. Nhưng đi cao tốc vẫn nhanh hơn một chút, hơn một tiếng là đến, không có ai sẽ nghĩ tới việc đi đường núi."

"Phía bên kia núi là nơi nào?" Giang Chính thuận miệng hỏi.

Kết quả, thành phố mà Trương Ly Ly nói ra khiến anh ta giật mình. Đó không phải là thành phố có trường cảnh sát à? Đây rốt cuộc là có ý gì?

Những liên hệ càng ngày càng kỳ lạ khiến Giang Chính không khỏi rơi vào trầm tư, rất nhiều mảnh ghép trôi nổi trong đầu anh ta, tên ăn mày, cầu vượt, xe van màu trắng...

Anh ta thiếu mất sợi dây chính liên kết những manh mối rải rác này, vấn đề quỷ quyệt nan giải quấn quanh ở trong lòng, trái tim giống như bị vô số sợi dây đen buộc chặt, ngạt thở đến muốn chết.

"Anh, anh vẫn ổn chứ?" Trương Ly Ly thấy sắc mặt Giang Chính chợt thay đổi, lo lắng hỏi, "Còn muốn đi đồn cảnh sát sao?"

Giang Chính ngửa đầu ra sau điều chỉnh hô hấp, nghỉ ngơi một lát, khởi động xe: "Ngồi vững." Nhưng bọn họ cũng không đến đồn cảnh sát nơi đó, mà là trực tiếp lái vào con đường duy nhất thông lên núi kia.

Dọc theo đường đi, Giang Chính một mực quan sát, muốn tìm ra nơi chiếc xe van kia có khả năng quay đầu.

Ngay lúc họ sắp đến lối vào cao tốc, thình lình phát hiện nơi đó đậu đầy xe. Mặc dù nói hơi khoa trương, nhưng ở nơi phạm vi có hạn, chỉ có hai ba chiếc xe cũng cảm thấy chen chúc.

"Là xe cảnh sát."

Trương Ly Ly kinh ngạc kêu lên tiếng, sau đó cùng xuống xe tiến lên xem xét với Giang Chính.

"Cao Dương?"

Kết quả, hai bên vừa thấy mặt, phát hiện là người quen. Mặc dù ở cùng một hệ thống cảnh sát, nhưng tình huống gặp phải người quen vượt khu vực đúng là không nhiều lắm.

"Đội trưởng Giang?" Hiển nhiên đối phương cũng vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn nhiệt tình khiêm tốn chào hỏi, "Sao thế, anh cũng đi công tác?"

"Cậu đang đi công tác?" Giang Chính hỏi một câu, cảm thấy chuyện này không khỏi quá trùng hợp, bèn tránh Trương Ly Ly, nhỏ giọng hỏi một câu, "Đang làm vụ án gì?"

Cao Dương cũng nhìn những đồng nghiệp khác một cái, che miệng lại nói: "Một vụ án đã điều tra rất lâu rồi. Có một đội chuyên môn trộm biển số xe, trộm xe, còn chế tạo biển số xe giả. Trước đó không lâu chúng tôi phát hiện một chiếc xe khả nghi trên đường cao tốc, đưa ra mấy phương án muốn theo dõi điều tra, cuối cùng một mẻ hốt gọn, kết quả phát hiện chiếc xe khả nghi kia ở chỗ này."

Đèn pin chiếu ra, Giang Chính tập trung nhìn vào, thật là quái lạ.

"Tôi cũng đang tra chiếc xe này." Tận mắt nhìn thấy chiếc xe van màu trắng này bị vứt bỏ, Giang Chính cũng bất đắc dĩ nói ra mục đích của mình, "Người trên chiếc xe này rất có thể đã bắt cóc Quý Duyệt Sênh. Quý Duyệt Sênh, hẳn là cậu còn nhớ chứ?"

Vừa nhắc tới cái tên này, Cao Dương lập tức liên tưởng đến án mạng ở thôn Đường Tháp, chợt nhớ ra, nói: "À, là cô sinh viên trường cảnh sát kia!" Dừng lại nửa ngày, anh ấy hạ giọng nói, "Sao lại bị bắt cóc? Xảy ra chuyện gì?"

"Không ngờ bọn chúng bỏ xe mà chạy." Đầu Giang Chính đau như muốn nứt ra, đi qua đi lại một vòng, hỏi Cao Dương, "Nơi này còn có đường đi thông tới địa phương khác không?"

Lúc này, đồng nghiệp đi theo Cao Dương đến bật đèn pin đi tới: "Phát hiện dấu bánh xe khác nhau ở chỗ này, rất có thể bọn chúng đã đổi xe ở đây rồi rời đi."

"Cao Dương, tôi đã xác nhận, nơi này không có đường khác. Nhưng trên đường chúng ta tới, dọc đường có một nhà máy, sau nhà máy này là một con đường lớn, có thể thông hướng thành phố."

"Vậy thì mau lên, một phút cũng không thể chậm trễ!" Cao Dương nóng lòng như lửa đốt, quay người muốn lên xe tiếp tục đuổi theo, còn quay đầu hỏi Giang Chính, "Cùng đi chứ?"

"Không cần, cậu phát hiện manh mối về Quý Duyệt Sênh thì nói cho tôi một tiếng, tôi đến đồn cảnh sát một chuyến trước đã."

"Được, hẹn gặp lại."

Bạn bè cũ vội vàng gặp mặt lại vội vàng chia tay.

Trên thực tế, nhóm Cao Dương từng bị mất dấu chiếc xe van màu trắng này trên một đoạn đường nào đó, trằn trọc tìm kiếm, vẫn là bỏ qua thời gian tốt nhất.

Giang Chính mơ hồ cảm thấy tính chất của chuyện này phức tạp giống như một tấm võng lớn, che trời lấp đất đổ xuống, sự tình càng tra càng ly kỳ. Anh ta chưa giải ra được vấn đề nan giải nào, lúc này lại thêm một vấn đề mới.

Trước khi anh ta và Cao Dương chia tay, còn cố ý hỏi anh ấy số điện thoại của lãnh đạo đồn cảnh sát nơi anh ấy đang công tác. Bởi vì anh ta muốn bọn họ giúp một chút, dựa vào công cụ thông tin, định vị vị trí của Quý Duyệt Sênh.

"Thế này, Ly Ly đúng không?" Giang Chính nói chuyện điện thoại xong quay lại, "Làm phiền cô, tôi đưa cô về nhà trước nhé."

Lúc đầu Trương Ly Ly muốn dẫn đường, nhưng hình như Giang Chính đã tự mình giải quyết. Thế là cô ấy cũng gật đầu đồng ý với sắp xếp này. Bất kể thế nào, hỗ trợ không phân biệt lớn nhỏ, không phân biệt chuyện nặng hay nhẹ, cô ấy cố gắng hết khả năng là được.

10 giờ 23 phút tối, mặc dù Giang Chính tới đây một mình, mặc dù trên người anh ta không mang theo một tờ công văn nào, nhưng sau khi nghe anh ta nói ý đồ đến, lãnh đạo ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức liên hệ nhân viên trinh sát kỹ thuật, lại sắp xếp Giang Chính tới cục.

Đồng nghiệp trinh sát kỹ thuật rất chuyên nghiệp, hai ba lần đã hoàn thành công tác chuẩn bị. Trên thực tế, Giang Chính cũng không biết điện thoại của Quý Duyệt Sênh có mở hay không, cũng không nắm chắc cô còn có thể nhận điện thoại không. Nhưng bất kể thế nào anh ta cũng không thể buông tha một chút cơ hội nào.

Mà sở dĩ anh ta khẳng định điện thoại của Quý Duyệt Sênh còn ở trên người, là bởi vì không tìm được bất kỳ cái điện thoại nào ở trong xe và hiện trường. Cho nên, anh ta nhất định phải thử một lần.

"Xong chưa?" Đồng nghiệp trinh sát kỹ thuật nhỏ giọng hỏi.

Trên màn hình điện thoại của Giang Chính hiển thị số điện thoại của Quý Duyệt Sênh, khẽ gật đầu với đồng nghiệp. Sau khi đồng nghiệp ra hiệu ok, anh ta ấn nút gọi.

"Tút… Tút…"

Cuộc gọi thông, điều này khiến Giang Chính mừng rỡ, nhịp tim lại không khỏi gia tốc. Nhưng điện thoại kêu tút bảy lần vẫn không có ai bắt máy, tâm trạng chờ đợi vô cùng sốt ruột.

Lúc họ cho rằng tiếng tút sắp kết thúc, điện thoại kết nối!

"A lô?"

Giang Chính quả quyết ra đòn, nhưng đối phương không nói tiếng nào. Trong giây lát, trong đầu anh ta lướt qua một trăm loại khả năng. Mà khả năng cuối cùng chính là, chiếc điện thoại di động này không ở trên người Quý Duyệt Sênh, mà đã bị bọn bắt cóc lấy đi? Vậy thì Quý Duyệt Sênh lưu số anh ta là gì? Đội trưởng Giang hay là Giang Chính?

Phải giải thích thân phận của mình thế nào, phải bịa chuyện như thế nào để nghe tương đối hợp lý, tiếp theo nên nói gì?

"Sir Giang!"

Đúng, Quý Duyệt Sênh gọi mình là sir Giang, em ấy đã từng gọi như vậy. Vậy có phải…

"Sao muộn thế rồi vẫn chưa về nhà hả? Có phải lại chơi cảnh sát bắt cướp ở bên ngoài không? Anh đã bảo em xem mấy cái phim đó ít thôi, trong hiện thực cảnh sát phá án căn bản không phải như vậy, nào có làm mưa làm gió như thế, còn mặc áo khoác ngầu như vậy? Em đừng tìm mấy bạn học của em nằm mơ nữa, cuối tuần thì mau về nhà đi."

"Cố thêm mấy giây." Đồng nghiệp trinh sát kỹ thuật nhắc nhở anh ta, sắp thành công rồi.

Giang Chính cảm thấy hơi kỳ lạ, đối phương không nói lời nào, cũng không cúp điện thoại. Đây rốt cuộc là vô tâm hay là không biết gì? Nhưng anh ta mừng vì điều này, anh ta phải nắm chặt cơ hội.

"Còn nữa, lần sau nhớ sửa lại tên cho anh mày! Nhìn đã thấy khó chịu. Muộn rồi, về nhà sớm đi, bố mẹ sẽ lo lắng. Quý Duyệt Sênh, anh nói nhiều như vậy, em giả câm làm gì? Có phải em uống say rồi không? Em đang ở đâu?"

"Tút" một tiếng, cuộc gọi ngắt kết nối.

Giang Chính lập tức hỏi: "Thế nào, định vị được rồi chứ?"

"Vô cùng thành công."

Thành công đến mức có hơi nhẹ nhàng đơn giản, nỗi bất an của Giang Chính không được xoa dịu chút nào. Anh ta đứng dậy nhìn vị trí được xác định, vậy mà thật sự quay về thành phố kia.

"Cám ơn các anh em, tôi đi trước, hôm nào tới chỗ tôi, mời các cậu ăn cơm." Giang Chính sốt ruột chào tạm biệt, nhưng anh ta thành tâm thành ý.

"Không cần dẫn thêm mấy người à?" Bọn họ thật sự coi nhau như anh em, lo lắng hỏi.

Giang Chính vừa gọi điện thoại cho Cao Dương, vừa đẩy cửa ra nói: "Không có việc gì, tôi gọi Cao Dương tập hợp với tôi." Cuối cùng, không kịp nói “tạm biệt” lần nữa, anh ta lập tức rời đi.

Gió đêm hơi lạnh, Giang Chính mở cửa sổ xe. Thời gian nhanh chóng trôi qua, anh ta không xác định Quý Duyệt Sênh gặp phải chuyện gì, nhưng cũng giống như Kỳ Tư đang nằm trên giường bệnh, đều không lạc quan.