Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 6




Edit: Gà

Beta: Thu Hà

***

Chương 6. Gặp lại bạn cũ cùng nhau bàn bạc, cậu cười một cái xem nào?

Tần Lê Ca đành phải từ bỏ trong tiếc nuối, tiếp tục huấn luyện phản xạ của Trần Chấn Quân, trong vòng 5 phút ngắn ngủi, Trần Chấn Quân đã chuyển từ la hét chửi bậy sang trình độ có thể phán đoán trước vị trí.

Dân gian có câu, con người bị cuộc đời ép phải ra ngoài, quả nhiên không sai.

Tần Lê Ca thấy việc huấn luyện gần như đã hoàn tất, nếu tiếp tục thì có lẽ sẽ thật sự xảy ra chuyện, hắn nhanh chóng nổ súng giải quyết nốt những con zombie còn lại.

Cả người Trần Chấn Quân vô lực ngã xuống đất, mệt đến mức không thể cử động nổi một ngón tay.

Tần Lê Ca liếc mắt nhìn ông ta, chậm rãi thu súng, nhẹ nhàng thổi khói đang bốc lên từ họng súng.

Từ góc độ của Trần Chấn Quân nhìn lên, chỉ nhìn được một đôi chân dài nghịch thiên cùng một khuôn mặt đẹp đến yêu nghiệt, ông ta cau mày, buộc miệng nói: "Vãi..." Tại sao trên đời lại có một người lớn lên hoàn mỹ được như thế này?

Tần Lê Ca chú ý đến ánh mắt của ông ta, hắn mỉm cười ngồi xổm xuống, dùng nòng súng nâng cằm Trần Chấn Quân lên: "Sao? Cuối cùng cũng nhận ra tôi đẹp đến mức nào rồi à?"

Trần Chấn Quân: "..." Không, bây giờ tôi chỉ muốn đánh cậu.

Trần Chấn Quân hiện giờ đang nằm dưới nòng súng, ông ta cũng không dám nói ra những lời này, chỉ có thể cứng ngắc nở một nụ cười: "Đúng đúng đúng, cậu đẹp nhất. Đại ca à, có thể để khẩu súng này cách xa tôi thêm một chút được không?"

Tần Lê Ca thu súng, nhún vai đứng lên, đi sang một bên.

Ân Duyệt vội vàng thò đầu qua, cố gắng đỡ Trần Chấn Quân đứng dậy, lại lo lắng nhìn về hướng Diệp Tĩnh Nhã đã rời đi: "Anh Tần, phải làm sao với chị Diệp bây giờ?"

"Cho cô ta đi đi." Tần Lê Ca lười biếng xoay súng: "Người ngay cả nhiệm vụ mới còn không thích ứng được thì cũng không thể sống sót trong những nhiệm vụ sau được đâu."

Nghe được lời nói vô cùng tàn nhẫn này, Ân Duyệt cau mày theo bản năng.

Trần Chấn Quân im lặng một lúc lâu, đặt tay lên xoa đầu Ân Duyệt, hỏi: "Vậy tiếp theo nên làm gì?"

"Còn 81 con zombie." Tần Lê Ca nói: "Việc hai người cần làm là giết hết 81 con zombie này, sau đó mới có thể trở về không gian."

Trần Chấn Quân nhạy bén cảm giác được có điểm không đúng: "Hai người?"

"Đúng vậy, hai người." Tần Lê Ca cười cười: "Không lẽ muốn tôi đi cùng à? Tôi còn có việc khác cần phải làm."

"Anh Tần, anh định làm gì?" Ân Duyệt cẩn thận nắm lấy góc áo của Tần Lê Ca, ngẩng đầu hỏi hắn.

Tần Lê Ca ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Ân Duyệt, nhẹ nhàng chạm vào mũi cô bé: "Con nít con nôi, đừng hỏi nhiều như vậy."

Trần Chấn Quân nói: "Nhưng còn tận 81 zombie, chỉ dựa vào hai người bọn tôi thì sao có thể, chúng ta..."

"Được rồi, giao 41 con cho tôi, hai người giải quyết 40 con bên đường, như vậy thì có thể chứ?" Tần Lê Ca nhướng mày: "Vừa rồi huấn luyện còn chưa đủ sao?"

Trần Chấn Quân do dự lúc lâu, vẫn không thấy yên tâm, định mở miệng lên tiếng thì ống tay áo đột nhiên bị kéo.

Ân Duyệt ngẩng đầu nhìn ông ta, cười tươi: "Chú Trần, chúng ta có thể làm được, không phải huấn luyện vừa rồi chú đã hoàn thành rất tốt sao?"

Dưới sự đe dọa tính mạng, đương nhiên phải tốt.

Trần Chấn Quân bất lực nghĩ, nhưng đứng trước nụ cười tin cậy của cô bé, ông ta không nỡ nói những lời này.

... Được rồi, tách ra thì tách.

Nhìn vẻ mặt của ông ta, Tần Lê Ca liền biết ông ta đã hạ quyết tâm, hắn dứt khoát xoay người: "Tôi đi đây."

"Anh Tần, chú ý an toàn!" Ân Duyệt ở phía sau hét lớn.

Tần Lê Ca thản nhiên phất tay, đi mãi cho đến khi bọn họ không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa thì mới dừng lại.

Hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh cảm nhận những biến hóa của bầu không khí xung quanh mình.

Hắn đã bỏ ra 1000 điểm để đổi lấy sức mạnh tâm trí, với sức mạnh này hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, sau khi thăng cấp kỹ năng, thậm chí còn có thể điều khiển được đồ vật để tấn công và khống chế tâm trí của người khác.

Nhưng hiện tại cấp bậc kỹ năng của hắn còn quá thấp, chỉ có thể dùng nó để xoa dịu tinh thần hoặc nâng cao nhận thức về những chuyển động xung quanh.

Nếu nhiệm vụ tiếp theo vẫn phải dựa vào vũ lực để vượt qua thì dưới tình huống không có mấy tên kia, hắn phải nhanh chóng thăng cấp kỹ năng, nếu không...

Khả năng hắn có thể hồi sinh người kia là bằng 0.

Tiến hóa kỹ năng cần phải tiêu tốn điểm số, lấy 5000 làm mốc rồi cứ thế nhân đôi lên. Lần đầu tiên thăng cấp chỉ cần tốn 5000 điểm, nhưng sau khi tính phần thưởng của cả nhiệm vụ trước lẫn nhiệm vụ này thì hắn còn thiếu tận 1000 điểm.

Lúc trước còn buồn rầu không biết lấy đâu ra 1000 điểm, không ngờ vừa vào thế giới nhiệm vụ này lại bất ngờ gặp phải...

Tần Lê Ca nhắm hai mắt, chậm rãi bước về phía trước vài bước, cảm nhận được hơi thở khiến người khác buồn nôn đang cách hắn ngày càng gần...

Zombie biến dị.

Ngoài ra, còn có mấy con zombie trẻ con đang vây quanh nó, chuyện này có hơi khó đối phó.

Tần Lê Ca vừa đi vài bước, mấy con zombie trẻ con đã nhận thấy được sự tồn tại của hắn, nhanh chóng bò qua.

Tốc độ của zombie trẻ con nhanh hơn so với mấy con zombie bình thường, nhưng chúng cũng không có gì đáng sợ, Tần Lê Ca dứt khoát bắn mấy phát súng tiêu diệt bọn chúng, đối mặt trực diện với con zombie biến dị cao 2m.

Nếu hệ thống gọi nó là zombie biến dị, thì có nghĩa nó có năng lực không giống bình thường, lần trước là nhờ may mắn mới bắn chết được một con, nhưng lần này thì khó lòng mà nói trước được điều gì.

Tần Lê Ca không muốn dây dưa lâu với nó nữa, lập tức nhắm vào đôi mắt của nó, nhanh chóng bắn mấy phát.

Trước khi viên đạn xuyên qua đầu của zombie biến dị, Tần Lê Ca loáng thoáng nhận thấy một luồng sáng trắng phát ra từ trong đôi mắt của nó, hắn hơi cau mày, nhưng chưa kịp nhìn kỹ, viên đạn đã xuyên vào đầu, máu b ắn ra tung tóe.

Thân thể zombie biến dị lung lay vài cái, vô lực ngã xuống đất rồi chết đi.

Tần Lê Ca cầm súng, cảnh giác bắn thêm mấy phát nữa, nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống.

Con zombie biến dị này... Chẳng lẽ vẫn chưa chết?

Nhưng hơi thở của nó thật sự đang dần tiêu tán, không giống như còn sống.

Dù có nhìn nhận tình huống này thế nào đi nữa thì có vẻ như nó vẫn có một kế hoạch dự phòng, Tần Lê Ca cau mày, vội vàng lùi về sau mấy bước, xoay người muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này, một bóng người bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt, cản hắn lại.

Tần Lê Ca lập tức ngẩng đầu, gặp phải đôi mắt màu đen của người kia, nhất thời sửng sốt: "... A Vũ?"

Người nọ tiến lên mấy bước, vươn tay muốn chạm vào hắn.

Tần Lê Ca thất thần một lát, rất nhanh đã phản ứng lại, trong tình huống quỷ dị này, một người bạn cũ đã chết bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, nghĩ thế nào cũng đều là một cái bẫy.

Hắn lùi về sau vài bước, tỉ mỉ quan sát người kia, nhìn bề ngoài thì có vẻ "Lục Thiên Vũ" này không có vấn đề gì, khuôn mặt than đẹp trai, dáng người cao to 1m9, lúc nào cũng lạnh lùng thờ ơ, như thể là người đang sống bị đông đến chết.

Chỉ là...

Tần Lê Ca cười nói: "Thân ái, không thì mày nói gì đó đi, tao sẽ cho mày chạm vào?"

"Lục Thiệu Vũ" không nói câu nào, cũng không trả lời lại, nó bám riết không tha tiếp tục vươn tay về phía Tần Lê Ca.

"Không thì cười một cái?" Tần Lê Ca lại lùi về sau: "Thương lượng chút chứ? Đời này tao chưa từng thấy anh ấy cười, mày hoàn thành nguyện vọng của tao, tao sẽ không giết mày?"

Biểu cảm "Lục Thiệu Vũ" đờ đẫn, vẫn im lặng như cũ.

Tần Lê Ca nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, bất đắc dĩ thở dài: "Mày không có IQ hả. Được rồi, vậy thì quên đi."

Một viên đạn xuyên vào đầu "Lục Thiệu Vũ", cơ thể "Lục Thiệu Vũ" dần biến mất trong không trung, âm thanh thông báo của hệ thống cuối cùng cũng vang lên.

Hệ thống: "Giế t chết zombie biến dị, khen thưởng 200 điểm." (sao dễ dị bây =))

"Thì ra năng lực của zombie biến dị này là ảo ảnh? Thật biết cách chơi, chắc là sau khi chết mới phát huy năng lực này." Tần Lê Ca quay đầu nhìn về phía cái xác của con zombie biến dị.

Nhưng cũng không có gì phải ghen tị, khi sức mạnh tâm trí dần dần thăng cấp, chắc là cũng có thể tạo ra ảo giác để mê hoặc người khác.

Tần Lê Ca tiếp tục đi tìm zombie biến dị, dọc đường đi còn tiện tay giết thêm vài con zombie lang thang.

Tính uy hiếp của những zombie lang thang đối với hắn quá thấp, hắn vừa ngắm chuẩn vào mục tiêu vừa nghĩ đến hai người mới đang hành động tách biệt.

Với chức năng hồi phục của không gian, cho dù hai người đó thật sự xui xẻo trở thành zombie, thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn vẫn có thể khôi phục bọn họ trở lại bình thường khi vào không gian, vậy nên hắn hiện tại thật sự không có gì phải lo lắng.

Nhưng chuyện này không cần nói cho họ biết, con người chỉ trưởng thành với tốc độ nhanh chóng khi họ bị đẩy đến cực điểm.

Tần Lê Ca nhún vai, bắn một phát súng vào đầu của một con zombie.

Lúc này Ân Duyệt và Trần Chấn Quân đang đối mặt với một nữ zombie, tay chân luống cuống né tránh khắp nơi.

Ân Duyệt không bỏ cuộc hét lên: "Chị Diệp, chị có nghe thấy giọng của em không!"

Nữ zombie đó vậy mà lại là Diệp Tĩnh Nhã.

Càng đáng sợ hơn, Trần Chấn Quân phát hiện Diệp Tĩnh Nhã không chỉ biến thành zombie, mà còn biến thành zombie chiến đấu, zombie biến dị.

Tại sao trước khi chết thì sợ sự tồn tại của zombie, sau khi chết lại trở thành vua của giới zombie!

Trần Chấn Quân thật sự muốn nắm lấy bả vai của Diệp Tĩnh Nhã mà hét lên, nhưng cô dường như đã thức tỉnh dị năng tốc độ, ông ta và Ân Duyệt chỉ có thể chật vật tránh né.

"Cứ như vậy mãi cũng không phải là cách!" Trần Chấn Quân cắn răng: "Ân Duyệt, đừng tốn thời gian với cô ta nữa, mau nổ súng!"

"Không được!" Ân Duyệt hét lên: "Nếu nổ súng, chị ấy sẽ chết!"

"Bây giờ cô ta khác gì với đã chết sao?" Trần Chấn Quân nói lớn: "Nếu nhóc không nổ súng, người chết sẽ là chúng ta!"

"Vậy, chúng ta chạy thôi!" Ân Duyệt nảy ra ý tưởng: "Nếu chúng ta bỏ chạy, chắc chị ấy sẽ không đuổi kịp đâu ha?"

Trần Chấn Quân sửng sốt.

... Đệt, đúng vậy, tại sao không chạy? Ở đây chờ chết à?

Trần Chấn Quân nhanh chóng quyết định, nắm chặt lấy tay của Ân Duyệt, chạy như điên về hướng ngược lại.

Ân Duyệt bị kéo mạnh đến mức muốn bay lên, cô bé gian nan quay đầu lại, quả nhiên Diệp Tĩnh Nhã đã bị bọn họ bỏ xa một đoạn dài, cô bé vui mừng la lên: "Thoát được rồi!"

Trần Chấn Quân trơ mắt nhìn zombie phía trước sắp chạm vào mình, sau đó hét lên: "Nhóc đừng có nhìn nữa, mau nổ súng đi!"

An Duyệt tỉnh táo lại, vội vàng giơ súng nhắm vào zombie trước mặt, cuối cùng cũng thành công bắn zombie ngã xuống trước khi nó kịp chạm vào.

Trần Chấn Quân ra sức chạy về phía trước, tiếng bước chân ở phía sau rốt cuộc cũng nhỏ dần, cho đến khi không còn nghe thấy nữa ông ta mới dừng lại thở hổn hển.

Ân Duyệt bị kéo chạy cả một đường, lúc này mắt đầy sao, đứng cũng không vững, cô bé híp mắt, tầm mắt mờ mờ, bỗng nhiên thấy được một cô gái cao sêm sêm cô đứng trước mặt.

Cô gái này mặc đồng phục cũ kỹ, trên mặt dính đầy máu đỏ sẫm, làn da tái nhợt lại có chút xanh xao, Ân Duyệt theo bản năng ngẩng đầu lên, vô tình đối mặt với đôi mắt của cô gái.

Đôi mắt của cô gái này không có con ngươi, hốc mắt chỉ còn lại tròng trắng vẩn đục, nó nhìn về phía cô bé, cười toét miệng với cô.