Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngự Hoạn

Chương 46




"Đối thực?" Vụ Nguyệt cúi đầu như có điều gì cần suy nghĩ.

Hạ Lan Loan tiếp tục: "Đại khái chính là cung nữ với thái giám kết đôi, làm bạn an ủi lẫn nhau, cũng coi như sống qua ngày."

Vụ Nguyệt đương nhiên là có ý gì, tuy nàng chưa từng thấy thái giám và cung nữ ở chung như thế nào, nhưng trên danh nghĩa chính là kết làm phu thê.

"Như vậy cũng được sao?" Vụ Nguyệt không chắc chắn hỏi lại.

Tìm cho Tạ Vụ Hành một người bầu bạn, như vậy hắn sẽ không đến tìm nàng nữa.

Hạ Lan Loan nhìn nàng, "Muội không phải sợ hắn quá ỷ lại vào mình sao, vậy đúng lúc tìm cho hắn một người vừa ý, có người hỏi han ân cần, hắn đương nhiên sẽ không như vậy nữa."

Hạ Lan Loan vừa nghĩ đến Vụ Nguyệt chỉ dùng lời miêu tả hành động của Tạ Vụ Hành mà cũng ngượng ngùng thì không thể không nói thêm mấy câu, "Như thế hắn sẽ không thấy bất lực, cũng không đáng thương."

Hiện tại uy danh của Tạ Vụ Hành xấu đến mức, có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm. Bất lực đáng thương? Nàng ấy không thể hiểu nổi sao Vụ Nguyệt có thể nghĩ ra hai từ này!

"Muội không phải sợ Tạ Vụ Hành ỷ lại vào mình." Vụ Nguyệt nhẹ giọng nói, nàng chỉ cảm thấy hai người ở chung, luôn có một cảm giác kì quái.

Vụ Nguyệt khẽ nhíu mày, không ngờ biểu tỷ lại góp ý cho nàng như vậy, tìm ý trung nhân cho Tạ Vụ Hành?

Nàng nghi ngờ nói: "Vạn nhất, lỡ như người kia đối xử với hắn không tốt thì sao?"

Hạ Lan Loan không nhịn được đỡ trán, "Hắn là Tây xưởng chưởng ấn đấy, ai dám đối xử không tốt với hắn, đừng nói là cung nữ, hắn muốn nữ tử khuê các trong sạch, chỉ sợ người khác cũng hai tay dâng lên."

Vụ Nguyệt vẫn không tình nguyện, không, là nàng không yên lòng, nàng hơi mím môi, "Nhỡ đâu hắn không thích...?"

"Muội đã thử đâu mà biết."

Hạ Lan Loan thấy nàng còn do dự, "Muội bận tậm một tên tiểu thái giám làm gì, không bằng lo cho chính mình, chờ sau này muội thành thân, gả cho người khác, vẫn còn phải lo cho hắn sao?"

Biểu tỷ nói cũng đúng, nàng không thể ở cùng Tạ Vụ Hành mãi được, về sau gả cho người khác, hắn sẽ lại phải cô đơn, tìm cho hắn một đối thực, cũng là việc nên làm.

"Muội nghĩ đi, vạn nhất hắn lại giống như ta nói thì sao, tâm tư muội đơn thuần, thật ngốc." Còn lại một câu cuối cùng, Hạ Lan Loan không dám nói ra sợ doạ đến nàng. Đường đường là công chúa vậy mà lại bị một tên thái giám chung đụng, dùng thủ đoạn bỉ ổi vấy bẩn. Chỉ nghĩ đến thôi nàng ấy đã không nhịn được muốn rút roi ra rồi.

Vụ Nguyệt phản bác: "Muội không ngốc~"

Hạ Lan Loan quan sát kĩ sắc mặt của Vụ Nguyệt, yên tâm hơn chút, hỏi tiếp: "Ngoại trừ ôm muội, hắn không làm gì khác chứ?"

Vụ Nguyệt nhớ lại lần trước Tạ Vụ Hành li3m nướng miếng của nàng, cắn tay nàng, trong lòng bất giác cảm thấy không xác định, nhưng nàng cũng nhanh chóng phủ định, gần đây Tạ Vụ Hành cũng không làm mấy chuyện kì quái như vậy nữa.

Nên là không cần nói, không cần làm biểu tỷ lại thất kinh, vì thế Vụ Nguyệt khẽ lắc đầu, "... Không."

"Vậy thì tốt!" Trái tim Hạ Lan Loan khẽ buông lỏng, "Vậy muội cứ theo lời ta nói mà làm."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Vụ Nguyệt trở về từ cung của Hạ Lan Loan, trong lòng vẫn thấy rối rắm không muốn tìm đối thực cho Tạ Vụ Hành, nhưng một phương diện khác nàng cũng không thể nghi ngờ lời biểu tỷ nói rất có lý, nàng cũng sợ khéo quá hoá vụng, lại tìm trúng người không tốt.

Nàng mải miên suy nghĩ cả buổi tối, dù là ăn cơm hay tắm rửa đều thấy không yên lòng.

Vụ Nguyệt chìm trong thùng tắm, đầu ngón tay vô thức vỗ bọt, kỳ thật nàng chỉ cần tìm một cách khiến Tạ Vụ Hành không như vậy nữa, tìm đối thực, cũng không cần gấp.

Vụ Nguyệt do dự không biết làm sao, mệt mỏi nằm trong thùng tắm, nàng tì má lên cánh tay gác lên thành thùng, tấm lưng tuyết trắng thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra.

Tâm Đàn hầu hạ ở một bên, múc từng gáo nước ấm đổ từ vai nàng xuống, dọc theo xương cánh bướm, hội tụ lại ở sống lưng chảy vào thùng nước.

Tâm Đàn chú ý thấy ở eo Vụ Nguyệt có một vết nhỏ màu đỏ, bởi vì chìm trong nước nên không nhìn rõ, khẩn trương hỏi: "Công chúa bị thương sao?"

Vụ Nguyệt đưa tay chạm nhẹ lên eo mình, "Không phải, là vết bớt."

Vết bớt đỏ giống như chu sa nhỏ trên giấy trắng, ở trên làn da trắng như tuyết của nàng không hề khó coi mà lại có cảm giác yêu dã mị hoặc.

Tâm Đàn nhỏ giọng tán thưởng: "Công chúa là người xinh đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp."

Vụ Nguyệt được khen mặt có chút hồng, "Lấy xiêm y đi, ta tắm xong rồi."

Tâm Đàn đi qua một bên lấy xiêm y, nghe thấy có tiếng bước chân vào điện liền lấy khăn lụa lau người cho công chúa, vừa hỏi: "Ai vào đấy?"

Sau đó liền nghe thấy thanh âm nhu thuận như ngọc, "Công chúa."

Vụ Nguyệt sửng sốt.

"Là chưởng ấn." Tâm Đàn nói

Vụ Nguyệt đương nhiên nghe ra giọng nói của Tạ Vụ Hành, nàng còn chưa biết sẽ xử lý chuyện của hắn như nào, hắn đã tìm đến rồi.

Vụ Nguyệt nhìn xuyên qua khe hở ở tấm bình phong chỉ thấy một màu xanh mơ hồ, là áo bào của Tạ Vụ Hành.

Mấy ngày này, Vụ Nguyệt đã sắp không nhịn được muốn gặp hắn, lại ngại hắn có cảm xúc khác lạ, trong khoảng thời gian này mỗi lần hắn đi vào nàng đều cảm giác mình giống như con cá mắc hạn, khô nóng khát khao.

Nghĩ như vậy, phần da thịt lộ ra bên ngoài như bị không khí quét qua, nàng đưa tay ôm lấy hai cánh tay mình, còn chưa mặc quần áo.

Vụ Nguyệt nghĩ ra điều gì, lại nhìn về phía bình phong, nàng nhìn thấy hắn, bậy Tạ Vụ Hành có phải cũng nhìn thấy nàng không.

Thân thể bất giác nóng lên. Vụ Nguyệt vội vàng tự an ủi chính mình, nàng cũng chỉ nhìn thấy một góc áo của hắn, hắn chắc cũng như vậy, cũng chí nhìn thấy một xíu xiu... Ánh sáng trong mắt nàng loé lên, nhếch môi.

"Công chúa tắm xong chưa?" Thanh âm Tạ Vụ Hành cách một khoảng truyền đến, nhưng Vụ Nguyệt lại có cảm giác nó quanh quẩn mãi quanh nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể quấn lấy nàng.

Không đợi được lau khô nữa, nàng cầm lấy trung y khoác lên người, cài xong vạt áo mới thở phào một hôi.

Đi ra ngoài bình phong, Tâm Đàn được Tạ Vụ Hành cho một cái liếc mắt, nàng ấy biết điều cúi thấp đầu lui ra ngoài.

Hắn nhất định sẽ ôm nàng không buông, Vụ Nguyệt đã có thể mơ hồ cảm nhận được cảm giác bị ôm chặt kia.

Nàng hơi hé môi, điều chỉnh hơi thở, lấy một cái khăn khô lau tóc, làm như rất thoải mái, nói: "Đã trễ thế này, sao ngươi lại tới đây?"

"Muốn gặp công chúa." Tạ Vụ Hành mỉm cười nói, tiến lên một bước cầm lấy cái khăn trong lòng, "Ta lau cho công chúa."

Vụ Nguyệt đã sớm có chuẩn bị, ngồi xuống trước gương, Tạ Vụ Hành khẽ cười gom lại mái tóc đen của nàng, ôn như lau từng lọn, ngón tay ngẫu nhiên cọ qua vành tai của nàng, dọc theo vành tai có một sợi tóc đi lạc ẩm ướt dán lên cổ nàng cũng bị hắn chậm rãi vén lên, ngọn tóc ẩm ướt cọ qua da thịt làm Vụ Nguyệt nhịn không được run rẩy.

Nàng nhìn qua gương thấy được hình bóng Tạ Vụ Hành sau lưng, thần sắc hắn chăm chú lau tóc cho nàng, ngón tay trắng tuyết cuốn lấy sợi tóc đen, cảm giác lưu luyến khó hiểu khiến nàng không nói nên lời.

Vụ Nguyệt ảo não lấy tay che mặt.

"Công chúa sao thế?" Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn gương mặt trong gương, tiểu công chúa của hắn giống như hận không thể tìm kẽ đất mà chui xuống.

"Ta mệt, mắt hơi mỏi." Vụ Nguyệt ồm ồm nói.

Nàng nghe thấy Tạ Vụ Hành hình như đang cười, giọt nước trên tóc làm ướt tẩm y của nàng, dán trên người phác hoạ rõ ràng đường cong lả lướt.

Ánh mắt hắn dần tối, ngón tay như móc câu kéo một lọn tóc lọt trong vạt áo nàng ra, nhìn xem nó làm như thế nào mà lọt được vào giữa nôi núi tuyết phập phồng.

Vụ Nguyệt khẽ run, con ngươi ẩm ướt nhìn xuyên qua kẽ hở giữa ngón tan chiếu lên gương, dần dần, đồng tử của nàng trừng lớn.

Nàng nhìn thấy, Tạ Vụ Hành đem sợi tóc kia quấn ở ngón tay, sau đó ngậm vào miệng.

Trong đầu Vụ Nguyệt ong một tiếng, hô hấp nàng gấp gáp, triệt để rối loạn.

Những lời Hạ Lan Loan nói lúc trước chợt hiện lên trong đầu nàng, sự tin tưởng dành cho hắn bắt đầu lung lay mà thay thế vào đó là những câu chữ của Hạ Lan Loan.

"Thái giám không có thân thể trọn vẹn, cũng không phải trái tim không trọn vẹn."

"Có lẽ hắn có điều khó nói."

Tạ Vụ Hành khẳng định không phải không bình thường, nhưng biểu tỷ nói cũng có ký, tìm người có thể chăm sóc Tạ Vụ Hành nàng cũng có thể yên tâm, vạn nhất, hắn thật sự giống như biểu tỷ nói...

Vụ Nguyệt cũng mặc kệ, nàng không nghĩ nữa, quyết định tìm đối thực cho hắn.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Sau khi hạ triều, Tạ Vụ Hành đi ra khỏi điện Kim Loan, một tên thái giám chạy lên trước, ghé vào tai hắn nói mấy câu.

Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn quan Chiêm sự phủ cùng Tiêu Phái đi phía trước, nhàn nhạt đáp: "Đã biết."

Khi mặt trời lặn, Tạ Vụ Hành để Trọng Cửu đánh xe, đi về phía nhà riêng của Tiêu Phái ở ngoại ô.

Trọng Cửu kéo ngựa, "Chưởng ấn, đến rồi."

Tạ Vụ Hành xuống xe, "Ngươi chờ ở đây."

Tạ Vụ Hành đi một mình vào trong sân, Tiến An bên cạnh Tiêu Phái đi từ hành lang ra, "Điện hạ đang đợi ngươi."

Tạ Vụ Hành gật đầu, gõ cửa xong đi vào trong.

Tiêu Phái ngồi sau bàn, đang xem một tờ trình, thần sắc trầm tĩnh.

Tạ Vụ Hành chắp tay, "Thuộc hạ bái kiến điện hạ."

"Ừ!" Tiêu Phái buông tờ trình trong tay xuống nhìn hắn, ánh mắt bình thản như có điều nghiền ngẫm.

Tạ Vụ Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại hắn.

Một lát sau, Tiêu Phái nghiêm nghị nói: "Gần đây ngươi quá nổi bật, khiến nhiều quan viên bất mãn, bọn họ đã dâng tấu tố giác."

Tạ Vụ Hành: "Điện hạ minh giám, Bệ hạ ra lệnh, thuộc hạ không dám không theo."

"Dù là ý của Phụ hoàng nhưng ngươi cũng dễ khiến người khác chán ghét." Tiêu Phái thở dài, "May mà ta đã giúp ngươi áp chế."

"Tạ Điện hạ." Tạ Vụ Hành nói. Sau đó hắn im lặng đợi phân phó.

Tiêu Phái nói tiếp: "Lần này ta gọi ngươi tới, là có việc muốn ngươi làm giúp ta."

Tạ Vụ Hành chắp tay, "Xin điện hạ phân phó."

Tiêu Phái hài lòng khẽ gật đầu, hắn đứng dậy thong thả bước tới bên cửa sổ, "Ta muốn ngươi đi giết Tiêu Giác."

Tạ Vụ Hành nhướng mày nhìn bóng lưng Tiêu Phái, "Hiện tại Điện hạ đã được cùng giải quyết triều chính, Tứ hoàng tử đang bị Bệ hạ giam cầm, đã không thể đối chọi lại với người được nữa, vì sao còn muốn lấy mạng hắn."

Tiêu Phái nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ vẻ độc ác, "Hắn không chết ta không yên lòng."

Phụ hoàng chậm chạp mãi không lập Thái tử, còn Tiêu Giác chỉ bị giam ở phủ đệ, mà ngoại tổ phụ của hắn trấn thủ binh quan tay nắm binh quyền, tình thế này quá nhiều rủi ro, kết quả như thế nào hắn (Tiêu Phái) vẫn chưa nắm chắc được.

Hơn nữa Tiêu Giác biết chuyện của hắn và Cố Ý Uyển, nếu như để lộ ra... tính mạng của hắn sẽ khó giữ.

Tạ Vụ Hành cũng không lập tức đáp lời, Tiêu Phái xoay người nhìn hắn, "Người khác ta không yên tâm, việc này chỉ ngươi có thể làm."

Hiện giờ quyền lực trong tay Tạ Vụ Hành ngày càng lớn, một thời gian nữa hắn có thể thoát khỏi khống chế, nếu như từ đầu đến cuối nguyện trung thành thì tốt, còn nếu không, phải khiến hắn ở trên cùng một chiếc thuyền, không thể thoát thân.

"Đem chuyện này giải quyết cho tốt, về sau hai xưởng Đông Tây đều do ngươi định đoạt."

Tạ Vụ Hành đáp, "Dạ!"

*

Thấy Tạ Vụ Hành đã ra, Trọng Cửu vén rèm xe ngựa lên.

Tạ Vụ Hành bước lên xe, khi Trọng Cửu đã đánh ngựa đi một đoạn xa, mới nghe thấy một giọng nói.

"Truyền gấp một phong thư đến biên quan, nói, Tam hoàng tử mưu sát Thái tử, ý đồ vu oan cho tôn nhi, thỉnh ngoại tổ phụ nhanh về cứu."

*

"Ầm-----"

Tiếng bàn ghế gãy đổ liên tục truyền ra từ trong điện, Tiêu Giác mặc một bộ cẩm bào tối màu rộng rãi thoải mái, tựa như con mãnh thú bị nuôi nhốt bước qua lại trong căn phòng.

Bàn ghế cùng vật trang trí rơi vỡ đầy đấy, hơi thở của hắn gấp gáp nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt, Phụ hoàng rốt cuộc muốn giam hắn đến khi nào!

Hắn bị hãm hại!

Tiêu Giác không kiềm được lửa giận, giơ chân đạp gãy bàn trà bên cạnh, vì sao mẫu phi còn chưa nghĩ cách cứu hắn.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng xích sắt bị kéo ra, Tiêu Giác bỗng ngẩng đầu, là thị vệ đưa cơm xách một cái giỏ vào, "Tiểu nhân mời Điện hạ dùng cơm."

"Cút!" Tiêu Giác giận dữ, hắn quay người ngồi xuống ghế, dáng vẻ bất cần, hai chân mở rộng, thân thể ngửa ra sau.

"Điện hạ ăn chút đi, bảo trọng thân thể."

Thị vệ đặt giỏ thức ăn bên cạnh hắn, nhưng nhanh chóng bị ném đi.

Thị vệ sợ hãi cúi đầu, "Quý phi nương nương gửi lời điện hạ an tâm chờ, đừng nóng nảy."

Tiêu Giác nghe vậy liền ngồi thẳng dậy, "Mẫu phi bảo ngươi đến?"

Thị vệ bước đến cạnh cửa, cẩn thận quan sát xung quanh xong đưa tay khép cửa lại, "Nơi này có một phong thư Quý phi nương nương gửi Điện hạ."

Tiêu Giác đoạt lấy, mở ra tờ giấy, đọc được mấy dòng liền nhíu mày, "Đây không giống bút tích của mẫu phi..."

Chữ cuối cùng bị nghẹn ở yếu hầu, một cái dây thừng thô dài đã quấn quanh cổ Tiêu Giác từ lúc này, siết chặt lại, cảm giác hít thở không thông khiến mặt hắn nổi đầy gân xanh, sắc mặt vì sung huyết mà nhanh chóng đỏ lên, trong mắt tràn đầy tơ máu, hắn phản kháng bắt lấy tay nam nhân phía sau, nhưng lại chẳng thể lay động được nửa phân.

Tiếng cười âm trầm của nam nhân đó khẽ vang bên tai, "Tứ điện hạ giết Thái tử, chạy trời không khỏi nắng, an tâm mà lên đường đi thôi."

Tiêu Giác liều mạng giãy dụa, trong cổ họng phát ra từng tiếng kêu khan, không phải, không phải do hắn giết.

"Cái gì? Ngươi nói không phải do ngươi giết?" Người phía sau giống như nghe hiểu, lực đạo trên tay càng mạnh hơn, bàn tay vốn trắng dần nổi gân.

"Nhưng Thái tử chết dưới bội đao của ngươi."

Đồng tử của Tiêu Giác hoảng sợ trừng lớn, sao hắn biết, hắn rốt cuộc là ai.

Hắn ta cố quay lại nhìn, là một gương mặt xa lạ, không rõ.

Nam nhân kia khẽ cười, "Chuôi đao ngươi vẫn chưa tìm được đúng không?"

Nam nhân giống như đang đùa bỡn lòng người, nắm vận mệnh của người khác trong tay, nhìn xem hắn dần trở nên tuyệt vọng như thế nào.

"Không sao hết, hôm nay có thể tìm thấy rồi."

Nam nhân ung dung nói, " Mà Tứ hoàng tử ngươi biết chuyện mưu sát Thái tử bại lộ, nên sợ tội tự sát."

Là hắn, ngày đó chính hắn đã cướp đi bội đao của mình, Tiêu Giác bắt đầu co giật, hai chân giãy dụa ngày càng yếu...

Bàn tay cầm dây thừng khẽ thả lỏng, Tiêu Giác ngã xuống đất, con ngưoi trừng lớn như sắp rơi ra ngoài.

Tên thị vệ từ trên cao nhìn xuống Tiêu Giác đã không còn cử động, sắc mặt không thay đổi, khoé môi khẽ nhếch, "Cũng coi như chúng ta đã để cho Tứ hoàng tử ngài chết một cách rõ ràng, minh bạch."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Mà cùng lúc đó, ở Đông xưởng.

Thiên hộ sải bước đi vào chính đường, quỳ xuống trước mặt Chưởng ấn Tư Đồ Thận bẩm báo: "Chưởng ấn, thuộc hạ có chuyện muốn thưa."

Tư Đồ Thận nhíu mày, "Nói!"

"Thuộc hạ phụng mệnh điều tra dư nghiệt, hôm nay đã phát hiện có hai kẻ hành tung khả nghi vào kinh, còn chờ ngoài phủ Tứ điện hạ rất lâu, thuộc hạ đã cho người bắt lại, sau khi giao đấu thì giành dược thứ này trên người chúng."

Thiên hộ dâng đồ vật trong tay lên, chính là rất nhiều vỏ đao được khảm đá quý.

Tư Đồ Thận đập bàn đứng lên, đao này hắn từng thấy trên người Tiêu Giác.

Hung khí sát hại Thái tử vẫn chưa được tìm thấy, dao găm này, trùng khớp với miệng vết thương.

"Áp giải người theo ta vào cung."

*

Lúc Vụ Nguyệt nghe được tin Nguyên Võ đế hộc máu ngã bệnh thì nàng đang tuyển chọn cung nữ.

Nghe cung nhân truyền lời, nàng vội vàng dẫn Thuận Ý cùng Tâm Đàn đi thỉnh an, đến khi nàng đến Dưỡng Tâm điện thì phát hiện bên ngoài đã có rất đông quan viên cùng tần phi đứng chờ, thần sắc ai cũng hoảng loạn.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vụ Nguyệt đứng ngoài nhìn vào trong điện.

Trọng Cửu không biết tới từ khi nào, hành lễ với Vụ Nguyệt, "Hôm nay e là công chúa không gặp được Hoàng thượng đâu, không bằng hồi cung trước."

"Tạ Vụ Hành đâu?" Vụ Nguyệt hỏi.

Nàng đã quan sát một vòng, không thấy hắn.

Trọng Cửu nói, "Chưởng ấn hiện tại không thể phân thân, ngài dặn nô tài đến nói với công chúa một tiếng."

Nghe Trọng Cửu nói, Tạ Vụ Hành chắc là không có chuyện gì, nàng nhìn Dưỡng Tâm điện bị vây chật như nêm cối, gật đầu, về Chiếu Nguyệt lâu.

Mãi đến mấy hôm sau Vụ Nguyệt mới biết là chuyện gì đã xảy ra, hoá ra Tứ hoàng tử mưu sát Thái tử, lúc Hoàng thượng phái người đi áp giải hắn vào cung thì hắn đã tự vẫn bằng cách dùng thắt lưng treo cổ trong phủ, có lẽ là hắn biết sự tình đã bại lộ.

Liên tục bị đả kích, tuy rằng thái y nói không có trở ngại gì nhưng là tâm bệnh nên thân thể của Hoàng thượng cũng không thể như trước nữa.

Lúc Hạ Lan Loan đến tìm Vụ Nguyệt cũng không khỏi thổn thức, "Ta mới đến chưa được bao lâu mà Đại Dận các ngươi đã lục đục đấu tranh không ngừng."

Không giống Nguyệt Di bọn họ, vương tử nào có thể đánh thắng được nhiều bộ lạc thì sẽ là quốc vương đời sau, không ai là không phục.

"Trong bụng các ngươi toàn nghĩ gì không đâu." Thời điểm Hạ Lan Loan nói lời này, đáy mắt còn loé lửa giận, giống như đã từng cảm thụ sâu sắc.

Vụ Nguyệt còn định an ủi nàng mấy câu, liền nghe nàng nói: "Trừ muội."

Sao lại trừ nàng ra, chê nàng ngốc à, Vụ Nguyệt phồng má, không an ủi nữa.

"Sang năm Nguyệt Di sứ thần sang, ta sẽ trở về."

Vụ Nguyệt vừa nghe lời này liền vội nói: "Biểu tỷ muốn đi rồi sao?"

"Luyến tiếc ta?" Hạ Lan Loan cười nói.

Vụ Nguyệt gật đầu, "Luyến tiếc."

Hạ Lan Loan an ủi nàng, "Không phải đã ở với muội hơn một năm rồi đấy sao, có lẽ đến lúc ấy muội khiến ta vui vẻ, ta sẽ không đi nữa."

Vụ Nguyệt gật đầu, trong lòng nàng biết, biểu tỷ sớm muộn gì cũng phải đi, trong lòng nàng suy sụp vô cùng, về sau nhất định phải chăm sóc biểu tỷ nhiều hơn.

Nhìn Vụ Nguyệt đỏ mắt, dáng vẻ cô đơn, Hạ Lan Loan liền thấy trong lòng vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa."

Hạ Lan Loan chuyển đề tài, "Ta nghe nói hai ngày trước có người dâng mỹ nhân cho Tạ Vụ Hành, là muội à?"

Vụ Nguyệt sửng sốt một lúc xong lắc đầu, mấy ngày nay nàng không gặp hắn, trong cung lại phát sinh nhiều chuyện, nàng đành phải gác chuyện này sang một bên.

"Ta đã nói mà, không thiếu quan viên muốn nịnh bợ hắn, đưa bạc hoặc đưa mỹ nhân đến." Vẻ mặt Hạ Lan Loan viết mấy chữ ta đã nói mà.

Đưa tiền thì Vụ Nguyệt có thể hiểu, nhưng đưa mỹ nhân...

"Hắn là hoạn quan mà." Vụ Nguyệt cố chấp nói.

"Ta đã nói, hoạn quan không làm được chuyện kia nhưng không phải không có d*c vọng."

Vụ Nguyệt nhớ lại những việc hắn làm với mình, chẳng lẽ, hắn cũng sẽ đối với những mỹ nhân kia như vậy... Hô hấp của Vụ Nguyệt thoáng ngừng lại, nàng hít vào một hơi sâu.

"Nhưng mà ta nghe nói hắn không nhận." Hạ Lan Loan như đang suy nghĩ, "Có lẽ thật sự là do nguyên nhân mà muội nói kia."

Vụ Nguyệt cười rộ lên, "Muội đã nói mà."

Hạ Lan Loan bất đắc dĩ nhìn nàng, "Muội vui vẻ gì chứ, vậy không phải hắn sẽ càng quấn muội à?"

"Cũng có lẽ, hắn nhìn thấy muội xinh đẹp như vậy, nên mấy người kia mới không lọt vào mắt?" Hạ Lan Loan cố ý doạ nàng, "Ta nghe nói thủ đoạn giày vò người khác của thái giám rất đáng sợ."

Thân thể Vụ Nguyệt cứng đờ, những cảnh mờ ám kia dần hiện lại trong tâm trí nàng dẫn theo cả cảm giác khô nóng khó có thể chống đữo, cảm giác khác thường nhanh chóng bị sự sợ hãi áp xuống.

Lỡ như, lỡ như, Tạ Vụ Hành thật sự giống như những thái giám đáng chết trong miệng biểu tỷ, còn có ý định xấu với nàng, nàng nhất định sẽ xử lý hắn!

Nếu như nàng thật sự đã nuôi lớn một con sói mắt trắng, nàng nhất định sẽ mở đầu hắn ra, rửa sạch những suy nghĩ ngổn ngang kia rồi nhét trở lại.

Vụ Nguyệt suy nghĩ một lát xong mới bình tĩnh lại, nhưng đấy cũng chỉ là suy nghĩ trong tình huống xấu nhất, nàng vẫn tin tưởng Tạ Vụ Hành không phải người như biểu tỷ nói.

Chỉ là không thể trì hoãn nữa, những người đó đưa mỹ nhân đến cũng không tốt, nàng phải chọn cho hắn một người phù hợp, ở bên cạnh chiếu cố hắn, nàng mới triệt để yên tâm.

Vụ Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, sợ chọn trúng người Tạ Vụ Hành không thích, nên quyết định sẽ hỏi ý hắn.

***

Tạ Vụ Hành nghe Trọng Cửu nói tiểu công chúa muốn gặp mình thì còn thấy ngoài ý muốn, mấy ngày nay hắn không thể phân thân, tranh thủ đi gặp nàng cũng chỉ đủ thời gian nói hai câu.

Khó được lúc tiểu công chúa nhớ tới hắn, ánh mắt Tạ Vụ Hành mềm mại, khí lạnh quanh thân từ trong địa lao ra cũng biến mất, "Ta biết rồi."

Tạ Vụ Hành thay xiêm y rồi mới tiến cung, xa xa nhìn thấy tiểu công chúa đang chờ hắn trong đình thuỷ tạ, khoé môi khẽ nhếch lên một đường cong đẹp mắt.

Vụ Nguyệt cúi đầu, bụng đầy tâm sự, nghe thấy tiếng bước chân, nàng hồi phục tinh thần xoay người, là Tạ Vụ Hành: "Ngươi đến rồi."

Tạ Vụ Hành ngồi xuống đối diện nàng, "Sao công chúa lại chờ ở đây."

"Cảnh sắc nơi này đẹp." Vụ Nguyệt bịa bừa một lý do.

Nàng chọn nơi vì lo lắng hắn nhịn không được lại... nơi này sẽ có người thường xuyên đi qua.

Tạ Vụ Hành làm như không nhìn ra vẻ giấu đầu hở đuôi trong mắt nàng, "Trọng Cửu nói công chúa tìm ta có việc?"

Vụ Nguyệt vừa mới chuẩn bị một bụng lời nói, lúc này vừa thấy người liền không biết phải mở miệng như nào mới phải.

Tạ Vụ Hành nhìn vẻ muốn nói lại thôi của tiểu công chúa, cười giải thích với nàng tại sao mấy ngày nay hắn không đến.

Đợi hắn nói xong, dáng vẻ tiểu công chúa vẫn không yên lòng, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt làn váy.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Vụ Nguyệt, "Công chúa có tâm sự."

Không phải câu hỏi mà là lời khẳng định.

"Ngươi thích cô nương như thế nào?" Vụ Nguyệt bật thốt lên.

Nói xong nàng liền ảo não cắn cắn môi, đã quyết là uyển chuyển một chút mà cuối cùng lại trực tiếp hỏi ra miệng.

Trong mắt Tạ Vụ Hành loé lên sự kinh ngạc, hắn chẳng thể nào ngờ, tiểu công chúa nghẹn nửa ngày lại nói ra câu này.

Tạ Vụ Hành cố tìm kiến đôi mắt đen láy đang né tránh mình của công chúa, hàng lông mi thật dài cũng không che giấu được vẻ xấu hổ của nàng.

Nhớ tới chuyện Lâm Dục Văn tặng người đến phủ hắn, Tạ Vụ Hành suy đoán tiểu công chúa hẳn là đã biết, cho nên mới vội vã bảo Trọng Cửu đi tìm hắn.

Chỉ là mục đích của nàng khi hỏi là gì.

"Công chúa hẳn là đã nghe nói chuyện có người đưa cô nương đến chỗ ta." Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm mắt nàng, hắn không muốn bỏ qua bất kì một cảm xúc nào của Vụ Nguyệt.

Thấy Vụ Nguyệt gật đầu, hắn nói tiếp, "Đã trả về rồi."

"Ta biết." Điều này nàng đều nghe biểu tỷ nói qua, "Ngươi mau trả lời câu hỏi của ta."

Vụ Nguyệt cùng hắn nói chuyện này vẫn rất xấu hổ đấy, thấy hắn chậm chạp không trả lời, nàng dứt khoát hỏi: "Đôi mắt?"

Tạ Vụ Hành nhìn chăm chút vào con mắt của nàng, "Sáng như mặt trăng."

Sau đó hắn dời mắt xuống gò má tuyết trắng của nàng, không đợi Vụ Nguyệt hỏi tiếp, hắn nói: "Da trắng nõn nà."

Ánh mắt hắn dừng lại nơi cánh môi nàng, "Môi đỏ như son."

Hắn lại tiếp tục ngắm nhìn nàng.

Tim Vụ Nguyệt đập dồn dập, nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn trên người mình, không nhịn được ngắt lời, "Ta biết rồi."

Biết như vậy cũng đủ rồi, nói xong nàng vội vàng xách váy chạy khỏi đình thuỷ tạ.

Tạ Vụ Hành nhìn tiểu công chúa chạy trối chết, đến khi bóng dáng nàng khuất khỏi tầm mắt hắn, Tạ Vụ Hành mới cười rộ lên.

Hắn còn tưởng rằng cần thêm chút thời gian nữa để công chúa có thể hiểu được, không ngờ rằng, nàng lại khiến hắn kinh hỉ lớn như thế.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tạ Vụ Hành rời khỏi Dưỡng Tâm điện đã là đêm khuya, tuy rằng đã sang xuân nhưng đêm xuống trời vẫn lạnh, hắn đi dọc theo bờ tường trở về Tuyên Minh các.

Trọng Cửu thấy hôm nay hắn vẫn luôn cười, "Tâm tình của chưởng ấn có vẻ rất tốt."

Tạ Vụ Hành không đáp, nhưng ánh mắt hắn đã chứng minh hết thảy. Trọng Cửu thấy vậy cũng cười ha ha.

Nhưng Thuận Ý đứng chờ bên ngoài Tuyên Minh các thì lại có vẻ mặt buồn rầu, xa xa nhìn thấy Tạ Vụ Hành đi đến, hắn vội nghênh đón, "Bái kiến chưởng ấn."

Tạ Vụ Hành nhìn hắn, "Sao lại đến vào lúc này?"

Thuận Ý muốn nói lại thôi, Tạ Vụ Hành nhíu mày, "Vào trong rồi nói."

Đi qua sân, có một cung nữ đang chờ sẵn, nàng ta thẹn thùng bước tới thỉnh an Tạ Vụ Hành, "Nô tỳ bái kiến chưởng ấn."

Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn một cái xong dời mắt đi, "Ai đưa tới?"

Hắn đi thẳng về phía trước, "Đuổi ra ngoài!"

Thuận Ý theo sát phía sau, mở miệng: "Công chúa đưa tới."

Tạ Vụ Hành không nghe rõ, "Cái gì?"

Thuận ý nhắm mắt nói, "Ngũ công chúa sai nô tài đưa tới."

Những lời còn lại hắn thật sự không dám nói tiếp.

Tạ Vụ Hành dừng bước, con ngươi thanh lãnh không chứa cảm xúc nhìn lại cung nữ không rõ dung mạo kia, sau đó mắt hắn lập tức lạnh đi.

Nàng ta quỳ xuống đất nói: "Công chúa sai nô tỳ đến hầu hạ chưởng ấn."

"Chuyện như thế nào?" Thanh âm của Tạ Vụ Hành làm Trọng Cửu rùng mình.

"Công chúa nói, tìm cho chưởng ấn một người tri kỉ, nếu chưởng ấn thích thì giữ lại... làm đối thực..." Thuận Ý bày ra vẻ mặt sẵn sàng đi chết, nói nhanh: "Nếu không thích... công... công chúa... sẽ tìm người khác."

Trọng Cửu không dám tin há hốc mồm, quay đầu lén nhìn Tạ Vụ Hành.

Chưởng ấn giống như đang cười, nhưng khoé miệng lại lạnh băng, ánh mắt của hắn đen sẫm không rõ đang nghĩ gì, so với sấm bão mưa to, hắn càng khiến người khác áp lực không thôi.

Hoá ra, tiểu công chúa hỏi hắn thích người như nào, là vì muốn tìm đối thực cho hắn, muốn đá hắn đi?

Hắn còn nghĩ là kinh hỉ.

Tạ Vụ Hành chậm rãi gật đầu.

Tiểu công quá quả thật khiến hắn kinh hỉ...