Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngự Hoạn

Chương 77




"Sứ thần vào kinh triều bái tân đế đăng cơ, vậy mà lễ vật lại chia làm hai đường, một đường đến thẳng phủ đệ của hoạn quan kia, chỗ nào là triều bái tân đế cơ chứ, rõ ràng là triều bái tên hoạn quan mà!" Tiếng hét phẫn nộ nổ vang trong chính đường, người vừa nói là Đông các Đại học sĩ Kiều Liên Tư.

"Chuyên quyền loạn chính, tàn hại trung lương, lại còn mở cửa giao thương cùng phiên bang, cải cách thuế muối, thuế trà, 24 quan môn biên ải có nơi nào tên hoạn quan kia không chen một chân!" Kiều Liên Tư phẫn nộ không kiềm được đứng dậy, bàn tay vỗ mạnh lên bàn khiến chén trà bên trên sóng sánh lạch cạch, nước trà cũng văng đi tứ phía.

Lục Bức Nghiễn ngồi phía đối diện, tuy không mở miệng nhưng sắc mặt cũng nghiêm túc, đâu chỉ là chuyên quyền, Tạ Vụ Hành cấu kết một chỗ với Sở thái hậu, triều đình sắp thành của riêng hắn rồi.

Triệu Kinh Ngọc bưng chén trà lên nhấp một ngụm, dung mạo cũng coi như giữ được bình tĩnh, "Hiện giờ hắn có cái danh gian thần, thanh danh đã sớm bị hủy không còn gì, mỗi việc làm đều là một tội nghiệt, sớm muộn cũng bị phản phệ mà thôi."

Triệu Kinh Ngọc nói xong liền đặt tách trà xuống bàn, đứng dậy: "Sứ thần cũng sắp tiến cung rồi, đi thôi."

Hắn dứt lời, mấy vị quan viên Nội các đều đứng dậy đi theo ra ngoài, bao gồm cả Kiều Liên Tư và Lục Bức Nghiễn.

***

Trên điện Kim Loan, Thái hậu cùng tân đế và triều thần cùng nghênh đón sứ thần.

Vụ Nguyệt và Hạ Lan Loan thì cùng chờ đợi ở điện phụ bên cạnh, Hạ Lan Loan thỉnh thoảng lại đứng lên nhìn ra ngoài, trong mắt là vui mừng không kiềm chế được, "Không ngờ lần này người tới triều bái lại là cha ta."

Nàng ấy xoay người nhìn Vụ Nguyệt nói: "Đã hai năm rồi ta không được gặp cha."

Vụ Nguyệt nhìn nàng ấy mà cũng thấy vui lây, nhưng trong lòng lại vẫn có chút rầu rĩ không vui, lần này Nguyệt Di đến triều bái, biểu tỷ có lẽ sẽ trở về cùng họ.

Hoàng tẩu đi rồi, ngay cả biểu tỷ cũng muốn đi sao? Ngước mắt nhìn bộ dáng vui vẻ nhảy cẫng lên của Hạ Lan Loan, Vụ Nguyệt lại đè nén buồn tủi vào trong.

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc triều bái xong, Hạ Lan Loan từ trong dòng người nhìn thấy thân ảnh của cha mình.

"A cha!" Mắt nàng ấy sáng lên, kéo Vụ Nguyệt cùng nhau chạy qua.

Mấy nam tử mặc trang phục Nguyệt Di nghe tiếng liền dừng bước, nam tử cao lớn nhất đi giữa chính là Hạ Lan Nạp Yết, ông xoay người, hàng ria mép rậm rạp, mặt mày đầy vẻ thận trọng nghiêm túc, là người rất uy nghiêm.

Nhưng thời khắc vừa nhìn thấy nữ nhi, trên mặt ông lập tức tràn ý cười, cao hứng hỏi người bên cạnh, "Đó có phải là... nữ nhi bảo bối của bản hầu không?"

"Không phải chính là Công chúa của chúng ta đó sao." Tuỳ tùng cười đáp.

Hạ Lan Loan lao thẳng vào lồng ngực Hạ Lan Nạp Yết, "A cha, con nhớ người muốn chết."

Hạ Lan Nạp Yết vỗ lưng nàng, cười to: "Cao hơn rồi, cũng xinh đẹp hơn, a cha suýt nữa đã không nhận ra."

Vụ Nguyệt đứng một bên nhìn cha con họ thân thiết cũng thực lòng mỉm cười, vui thay cho họ.

Thấy Hạ Lan Nạp Yết kiêu ngạo khen nữ nhi mình, trong mắt nàng không tránh khỏi cảm giác hâm mộ, nàng kinh ngạc nhìn hai người, trong hốc mắt không biết từ khi nào lại ướt.

Hạ Lan Nạp Yết chú ý tới nàng liền hỏi: "Vị này là?"

Hạ Lan Loan nhanh chóng giới thiệu, "Đây chính là Vụ Nguyệt, là nữ nhi của dì."

Hạ Lan Nạp Yết chính là Cốt Đô Hầu của Nguyệt Di, vì vậy Vụ Nguyệt gọi: "Cốt Đô Hầu."

"Cốt Đô Hầu gì chứ, gọi dượng." Hạ Lan Loan mất hứng sửa lại.

Hạ Lan Nạp Yết nghe nữ nhi nói vậy thì cũng đáp: "Đúng vậy, Nguyệt Di chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, đều là người một nha, Công chúa nếu nguyện ý cứ gọi ta một tiếng dượng là được."

Hạ Lan Nạp Yết nhìn thì có vẻ thô lỗ, nhưng nói chuyện với vãn bối lại rất từ ái, Vụ Nguyệt do dự một chút rồi chớp mắt gọi, "Dượng!"

"Ừ." Hạ Lan Nạp Yết cười đáp lại nàng, "Người một nhà không cần xa lạ như vậy, ta cũng gọi con là Vụ Nguyệt."

Vụ Nguyệt nghe ông nói người một nhà, trong mắt liền loé lên ánh sáng, nàng mím môi cười ngoan ngoãn gật đầu.

"Như vậy mới đúng." Hạ Lan Loan vừa lòng gật đầu, ôm lấy cánh tay cha mình hỏi tình hình mẫu thân ở nhà.

Hạ Lan Nạp Yết nói vài câu rồi vỗ đầu con gái bảo: "Được rồi, a cha không thể ở trong cung quá lậu, trước hết phải xuất cung đã, chờ đến yến tiệc ngày mai, hai cha con chúng ta lại nói."

Hạ Lan Loan ôm cánh tay ông không buông, "A cha được sắp xếp ở hành cung đúng không, con cũng đi."

"Đứa nhỏ này..." Hạ Lan Nạp Yết nhíu mày, lại không lay chuyển được nàng ấy, ông liền gõ một cái lên trán con gái, bất đắc dĩ nói: "... Được rồi, đi thôi."

Hạ Lan Loan cũng không sợ đau, nheo mắt cười hì hì.

Nàng ấy quay sang Vụ Nguyệt nói: "Không bằng muội cũng đi cùng chúng ta đi."

"Muội không đi đâu." Vụ Nguyệt mỉm cười, uyển chuyển từ chối: "Biểu tỷ cùng dượng đã hai năm không gặp rồi, nhất định có nhiều chuyện cần nói, mau đi đi."

Hạ Lan Loan gật đầu, cùng Hạ Lan Nạp Yết xuất cung.

Vụ Nguyệt vẫn giữ nụ cười tiễn bọn họ, mãi cho đến khi bóng người đi xa mới cúi đầu, một mình chậm rãi đi về phía Chiếu Nguyệt lâu.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

"Ai da Công chúa, sao người lại ở chỗ này?"

Lúc Thuận Ý tìm thấy Vụ Nguyệt thì nàng đang ngồi trên ghế mỹ nhân trong đình thuỷ ta, ánh mắt xuất thần nhìn đàn cá trong hồ.

Nghe thấy tiếng Thuận Ý, Vụ Nguyệt mới giật mình quay đầu nhìn lại.

"Làm sao? Vội vàng như vậy?" Vụ Nguyệt thấy trên trán hắn còn có mồ hôi, có lẽ là đã đi tìm một lúc lâu.

Từ lúc cùng biểu tỷ tách ra, nàng chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã không nói nên lời, đi ngang qua Ngự hoa viên nên muốn vào ngồi một lát.

Vụ Nguyệt nhìn sắc trời, có lẽ nàng đã ngồi rất lâu.

"Dạ không, Lĩnh Nam đến mùa vải chính, quan viên Lĩnh Nam sai người thúc ngựa mang tới, sáng nay vừa tới trong cung, Chưởng ấn liền sai nô tài chọn một ít quả ngon đưa tới cho Công chúa." Thuận Ý đi vào đình thuỷ tạ.

Lúc này Vụ Nguyệt mới nhìn thấy cái chậu trong tay hắn, quả nào quả nấy đỏ hồng, lại tròn trịa đầy đặn, bên dưới còn xếp một ít đá băng, xinh đẹp mê người, nhìn đã biết rất ngon.

"Nghe nói quả này phải ăn lúc còn tươi, mãi không thấy Công chúa về, băng đá cũng sắp tăng rồi, nô tài chỉ còn cách bê đi tìm Công chúa." Thuận Ý lấy vải đặt lên bàn, rồi như hiến vật quý nói với Vụ Nguyệt, "Công chúa nếm thử xem."

Vụ Nguyệt bị hấp dẫn, nàng biết biết chuyển vải đến đây không dễ, hàng năm trong cung cũng chỉ có một ít, Hoàng hậu Thái hậu, rồi còn triều thần, đương nhiên không đến lượt nàng.

Vụ Nguyệt đưa tay định cầm một quả, Thuận Ý đã vội nói: "Công chúa cẩn thận đau tay, để nô tài..."

Thuận Ý mới bóc được một nửa quả vải, đang định đưa cho Vụ Nguyệt thì nghe thấy tiếng Tạ Vụ Hành từ bên ngoài đình vọng vào, "Để ta."

"Chưởng ấn." Hắn vội quay ra cong eo nói, rồi dâng quả vải trong tay lên.

Tạ Vụ Hành liế mắt nhìn, lãnh đạm bảo: "Thưởng cho ngươi."

Thuận Ý nghe vậy liền hi hi cười: "Đa tạ Chưởng ấn."

"Vậy nô tài cáo lui." Thuận Ý thức thời rời khỏi đình thuỷ tạ, đi xa rồi mới thả quả vải vừa bóc vào miệng, quả vải ngâm trong băng đá mát lạnh khiến hắn khẽ rùng mình.

Trong lòng cũng lặng yên ghi nhớ, tuyệt đối không được tái phạm lỗi lần này nữa.

Vụ Nguyệt nhìn Tạ Vụ Hành ngồi xuống bên cạnh mình, "Tiếp đón sứ thần xong rồi?"

"Ừm." Tạ Vụ Hành gạt lớp lá cây bên trên ra rồi nhặt một quả vải trong bát lên, chậm rãi bóc vỏ rồi đưa tới bên môi Vụ Nguyệt, "Công chúa nếm thử xem."

Vụ Nguyệt định đưa tay tự mình cầm, Tạ Vụ Hành lại tránh đi, "Nước dính tay, Công chúa đừng làm bẩn tay mình."

Tiểu công chúa quả thực nhìn thấy đầu ngón tay hắn có vài giọt nước, nàng do dự một chút, rồi lại đưa mắt nhìn xunh quanh, thấy không có ai mới ngậm lấy quả vải trong tay hắn.

"Ăn ngon không?" Tạ Vụ Hành hỏi.

Nước vải mát lạnh tràn vào khoang miệng, Vụ Nguyệt không nhịn được nheo mắt, nàng gật gật đầu, trong miệng còn thịt quả nên nói không rõ ràng: "Ngọt thật đấy."

Tạ Vụ Hành cười, lại bóc thêm cho nàng một quả nữa, ăn liên tục mấy quả không ngừng, Tạ Vụ Hành cũng thấy hiếu kì, rốt cuộc là có hương vị như thế nào.

"Ăn ngon vậy sao?" Lúc Vụ Nguyệt một lần nữa ngậm lấy quả vải hắn đưa tới thì Tạ Vụ Hành hỏi.

Tiểu công chúa mới cắn được một nửa, một nửa vẫn còn trong tay hắn, răng nanh chạm phải đầu ngón tay, nước quả theo ngón tay hắn tí tách chảy xuống.

Vụ Nguyệt nhớ ra từ này hắn chỉ bóc cho mình mà chưa ăn quả nào, trong lòng liền băn khoăn.

Hắn hỏi sớm hơn chút thì nàng đã nhường quả này cho hắn rồi, lại nghĩ giờ nhả ra cũng đã muộ, Vụ Nguyệt liền ăn nốt, "Chàng cũng nếm thử đi."

Tạ Vụ Hành không lên tiếng, nàng vừa nhai vừa nói, thịt quả trắng trắng cùng cái lưỡi non mịn ở cùng một chỗ nói, cảnh đẹp nói không nên lời, môi nàng cũng thấm nước quả mà trở nên ướt át, không thể nghi ngờ, quả thật rất ngon.

Tạ Vụ Hành đảo lưỡi trong khoang miệng, có chút tiếc nuối vì đang ở bên ngoài.

Hắn di chuyển ánh mắt nhìn xuống giọt nước trên ngón tay mình, Vụ Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh không rõ cảm xúc kia, giống như nhìn ra cảm xúc của Tạ Vụ Hành, Vụ Nguyệt cảm thấy ánh mắt hắn có gì đó thay đổi.

"Không được liếm!" Thanh âm nàng nhẹ nhưng rất vội, lồng ngực siết chặt, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm hắn.

Người này hay có mấy chủ ý không đâu, lần này cũng không biết định làm cái gì.

Tạ Vụ Hành nhìn ánh mắt đề phòng của Vụ Nguyệt cong môi cười, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn sạch sẽ chậm rãi lau đi ngón tay ẩm ướt, mở miệng không lạnh không nóng nói: "Không liếm."

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, lúc Tạ Vụ Hành nói câu kia đặc biệt dùng sức, đặc biệt là cái khăn của hắn, hắn lau rất ung dung.

Cảnh tượng này quen mắt vô cùng khiến Vụ Nguyệt không nhịn được nóng bừng hai bên má, vừa giận vừa xấu hổ, cái khăn này là chuyên dùng để lau cho nàng, xong thì hắn đều cất đi.

Tuy đã được giặt sạch sẽ, nhưng chỉ cần nhìn thấy nó, cả người tiểu công chúa đều không được tự nhiên.

*

Ở một phía khác của Ngự hoa viên, Tiêu Tịch Ninh một mình đi tới, chân mày nàng nhăn lại, thần sắc lo lắng không nói nên lời.

Hiện tại nàng đang ở trong thế tiến thoái lưỡng nan.

Ngày mai là cung yến, sau đó Tạ Vụ Hành còn thiết tư yến mời sứ thần các bộ tộc, dì muốn nàng ta đến, trải qua kinh hãi lần trước, sao nàng còn dám chứ.

Triệu Tịnh Ngưng oán giận siết chặt bàn tay, bước chân tăng tốc đi về phía trước, bất chợt xuyên qua hàng liễu rủ phía trước, nàng ta thấy hai người ngồi trong đình thuỷ tạ.Nàng ta vội dừng chân, là Tạ Vụ Hành và Công chúa.

Trước đây dì từng kể với nàng, Công chúa cùng Tạ Vụ Hành biết nhau từ nhỏ, đối với hắn còn có ân cứu mạng, có quan hệ chủ tớ cũ, cho nên hiện tại hắn có quyền thế, Công chúa cũng là đối tượng được người người nịnh bợ.

Triệu Tịnh Ngưng ghen tị, nhưng cũng rõ ràng nàng có bao nhiêu phân lượng, ngay cả tư cách để ghen tỵ cũng không có.

Đang chuẩn bị rời đi, nàng ta nhìn thấy Tạ Vụ Hành lấy khăn cẩn thận lau miệng cho Công chúa, cũng không biết hắn làm gì mà Công chúa không vui, nàng trực tiếp giật lấy khăn rồi ném vào ngực hắn.

Trong lòng Triệu Tịnh Ngưng nhảy lên một cái, nàng đã từng chứng kiến Tạ Vụ Hành đáng sợ như thế nào, thế nhưng giờ phút này hắn lại không hề có vẻ gì là tức giận.

Công chúa ném khăn xong thì cáu kỉnh phất tay áo rời đi, hắn cầm lấy cái khăn rồi đè lên môi mình, sau đó mới chậm rãi gấp lại cất vào trong tay áo.

Triệu Tịnh Ngưng trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì vừa nhìn thấy.

Nàng lại nhớ tới ở địa lao ngày ấy, lúc Tạ Vụ Hành lấy khăn ra chuẩn bị lau tay, hắn ngại bẩn nên lại cất về.

Lông mày nàng ta nhíu chặt, như bỗng nhiên hiểu ra điều gì, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, thần sắc phức tạp tràn ngập không tưởng.

Tạ Vụ Hành đối với Công chúa, có lẽ cũng không chỉ là ân cứu mạng...

*

"Tịnh Ngưng."

"Tịnh Ngưng!"

Triệu Tịnh Ngưng trong lòng ngổn ngang hàng vạn chữ, ngay cả Sở thái hậu gọi cũng không nghe thấy.

Sở thái hậu lộ vẻ không vui, "Ngươi đang nghĩ gì thế hả?"

Triệu Tịnh Ngưng đột nhiên hoàn hồ, nàng vẫn đang suy nghĩ về cảnh tượng mình nhìn thấy lúc nãy.

Đối diện với ánh mắt bất mãn của Sở thái hậu, Triệu Tịnh Ngưng siết chặt tay, cắn môi không nói.

Dì gọi nàng cùng mẫu thân tiến cung, chẳng qua là vì khoe khoang hiện tại có bao nhiêu tôn vinh, cười nhạo tổ phụ cùng bọn họ lúc trước ép bà ta vào cùng, hiện tại lại quay sang muốn lợi dụng nàng.

Triệu Tịnh Ngưng hít một hơi thật sâu, nếu đem chuyện của Tạ Vụ Hành cùng Công chúa nói với dì, có cái nhược điểm này, phải chăng bọn họ có thể kiềm chế lẫn nhau, dì sẽ không trói buộc nàng nữa...

Chỉ cần có thể rời khỏi Hoàng cung này là được, Triệu Tịnh Ngưng nghĩ vậy, quyết định kể lại những gì mình nhìn thấy...

*

Hôm sau, cung yến vừa kết thúc, Vụ Nguyệt liền đi tìm Hạ Lan Loan.

Hạ Lan Loan cũng đang định tìm nàng, vừa thấy nàng liền nói: "Chúng ta xuất cung đi."

Hôm qua nàng ấy khó khăn lắm mới xuất cung một lần, liền quyết định đi chơi một hồi, kết quả nửa đường lại nghe người ta nói, tối nay ở phố Phù Dung, Hoa Dao lâu có chuyện vui.

Nhưng nàng hỏi bọn họ lại thần thần bí bí lắc đầu không nói, làm nàng tò mò chết đi được, càng muốn đi xem hơn.

Vụ Nguyệt biết rõ hai người không nghĩ tới cùng một chỗ, nhưng nàng muốn biểu tỷ cùng nàng đi Linh Minh tự.

Hạ Lan Loan nghe vậy liền nhíu mày, "Đi chơi vui vẻ không đi, muội đi chùa làm gì?"

"Muội sợ biểu tỷ đi rồi, sau này liền không có ai đi cùng muội nữa." Vụ Nguyệt nói, âm cuối càng ngày càng nhỏ.

"Ai nói ta muốn đi?" Hạ Lan Loan chớp mắt hỏi lại.

Vụ Nguyệt sững sờ nhìn nàng, "Không phải lúc trước biểu tỷ nói, chờ sứ thần Nguyệt Di tới sẽ cùng bọn họ trở về sao..."

Đây là lúc Hạ Lan Loan sợ vận may của Đại Dận quấn thân nên nói vậy, chính nàng cũng đã quên mất từ lâu, "A cha cũng muốn ta trở về, nhưng ta sợ muội ở lại một mình sẽ cô đơn."

Chuyện Cố Ý Uyển qua chưa lâu, hiện tại triều cục Đại Dận hỗn loạn như vậy, nàng thật sự không yên lòng để Vụ Nguyệt một mình.

Hạ Lan Loan nói: "A cha đã đồng ý, chỉ cần ta về trước sinh thần mẫu thân là được rồi."

"Như vậy có chút không tốt... đúng không?" Vụ Nguyệt hỏi nhưng khoé môi đã không kìm được mà cong lên.

Hạ Lan Loan cố tình trêu nàng, "Đúng là không tốt, muốn ta đi thì ta đi cũng được."

"Biểu tỷ!" Vụ Nguyệt vội nói.

"Đùa muội thôi." Hạ Lan Loan hì hì cười, "Tranh thủ trời còn sáng, chúng ta đi mau."

*

Thuận Ý đánh xe ngựa, ba người cùng xuất cung, một đường đi thẳng đến Linh Minh Tự.

Bởi vì trước khi đi tìm Hạ Lan Loan, Vụ Nguyệt đã tìm Tạ Vụ Hành nói qua chuyện đi Linh Minh Tự là để "cầu duyên", cho nên nàng rất dễ dàng cầm được tờ mệnh thư từ tay trụ trì.

Hạ Lan Loan thấy Vụ Nguyệt cẩn thận gấp tờ giấy mỏng kia lại rồi cất gọn vào tay áo, nhịn không được hỏi: "Muội thật sự không đổi ý?"

Tuy rằng Vụ Nguyệt đã kể chuyện diễn trò lúc trước cho Hạ Lan Loan, nhưng nàng ấy vẫn cảm thấy khó chịu, đặc biệt hiện tại, thanh danh gian thần của Tạ Vụ Hành vang dội, Vụ Nguyệt cùng hắn ở một chỗ, nàng nghĩ thế nào cũng không xuôi.

Vụ Nguyệt sợ biểu tỷ lải nhải nhắc đi nhắc lại, vội vàng nói: "Không phải biểu tỷ muốn đi Phù Dung lâu sao?"

Hạ Lan Loan lúc này mới vứt Tạ Vụ Hành qua một bên, "Là phố Phù Dung, Hoa Dao lâu!"

Vụ Nguyệt gật đầu, "Đúng."

Thuận Ý chờ bên cạnh nghe hai người nói còn muốn đi nơi khác thì vội ngẩng đầu, "Chúng ta không phải chỉ đi Linh Minh Tự thôi sao ạ?"

Mắt thấy trời cũng sắp tối, Hạ Lan Loan không muốn mất thời gian giải thích với hắn, "Ngươi đánh xe nhanh chút."

Thuận Ý do dự, "Nhưng... sắc trời..."

Nếu Chưởng ấn biết hắn không đưa Công chúa về đúng giờ, e là sẽ không chỉ dừng lại việc thưởng trái cây đâu...

Hơn nữa Hoa Dao lâu kia cũng không biết là cái địa phương gì.

Hạ Lan Loan thấy hắn chần chừ liền lấy roi ra doạ, "Chử tử đã nói rồi mà ngươi còn không mau đánh xe đi hả, nhanh lên!"

Tính ra, đây mới là lần thứ hai Vụ Nguyệt xuất cung ra phố, nàng cũng muốn đi chơi, vậy nên càng thúc giục Thuận Ý.

Thuận Ý không còn cách nào, hiện giờ ở ngoài cung, hắn chỉ có thể nghe lời hai vị tiểu tổ tông trước mặt.

Hắn đành vừa hỏi đường vừa đánh xe đi.

Đến lúc tìm được Hoa Dau lâu thì trăng đã lên cao, cũng là lúc Hoa Dao lâu náo nhiệt nhất.

Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan còn chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng cười nói tiếng đàn hát từ bên trong vọng ra, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy ánh nến chói loà, cửa chính liên tục có người ra ra vào vào.

Cảnh tượng náo nhiệt như vậy khiến Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan cũng vội vàng muốn vào xem là có việc vui gì.

Thuận Ý còn đang suy nghĩ đây là nơi nào, tửu lâu không giống tửu lâu, hắn chưa kịp định hình thì Hạ Lan Loan đã lôi kéo Vụ Nguyệt chạy vào trong, hắn vội vã đuổi theo.

Tên sai vặt canh cửa nhìn thấy hai cô nương đi vào liền trực tiếp giơ tay ngăn cản, "Ai ai ai, ai cho các ngươi vào?!"

Vụ Nguyệt dừng bước, Hạ Lan Loan nhíu chặt mày, "Tại sao không thể vào?"

Hai tên sai vặt nhìn các nàng cười cợt, "Tiểu nương tử muốn vào cũng được, nhưng không phải bằng cách này."

Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan nhìn nhau, không hiểu ý hắn, bên cạnh vẫn có những người khác đi vào, tại sao bọn họ lại không được.

Tên sai vặt thấy bọn họ đứng chắn cửa không đi thì bắt đầu mất kiên nhẫn, "Các ngươi không biết thật hay là cố ý gây sự vậy hả? Đi chỗ khác!"

Nói xong liền hất tay đuổi người,

"Làm càn!" Thuận Ý lập tức bước lên, chộp lấy tay tên sai vặt tránh hắn động vào người các nàng.

Sắc mặt hai tên kia liền thay đổi, Vụ Nguyệt không muốn phiền phức vội kéo tay Hạ Lan Loan rời đi, nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

*

Trong quán trà đối diện Hoa Dao lâu, Vụ Nguyệt lo lắng chờ Hạ Lan Loan đi hỏi thăm

Cuối cùng cũng thấy người trở về, nàng vội gọi: "Biểu tỷ."

Hạ Lan Loan ngồi xuống uống một ngụm trà, "Ta nói sao lại không cho nữ tử vào chứ, hoá ra chỗ kia là thanh lâu."

Thuận Ý nghe vậy liền chảy mồ hôi ròng ròng, may mà không vào, hắn vội nói: "Nếu như vậy, chúng ta mau trở về thôi ạ."

Hạ Lan Loan cũng không ngờ được chuyện này, chỉ là nàng nghe ngóng được, tối nay bên trong náo nhiệt như vậy là vì đang chọn hoa khôi.

Nàng ấy thấp giọng nói với Vụ Nguyệt, "Nghe nói là tuyệt sắc mỹ nhân, cho dù có bỏ cả ngàn thiên kim cũng không được nàng ta liếc mắt lấy một cái."

Thuận Ý vừa thấy Hạ Lan Loan nói vậy liền biết là không ổn, cười khan nói: "Chúng ta cũng không vào được, vẫn nên trở về đi thôi ạ."

Hạ Lan Loan không để ý đến hắn, chỉ nhìn Vụ Nguyệt cười thần bí, lấy ra cái bọc vẫn luôn giấu sau lưng, bên trong là y phục. "Nào, muội đi với ta."

Trong con ngõ vắng cạnh quán trà.

Thuận Ý mặt như tro tàn chờ ngoài xe ngựa, mà giờ khắc này hai tiểu tổ tông kia đang trong xe thay y phục, hắn cứ tưởng rằng Công chúa sẽ không cùng Hạ Lan công chúa làm loạn, ai ngờ chỉ cần ba câu đã thuyết phục được rồi.

"Được đấy." Sau lưng bất chợt truyền đến thanh âm trong trẻo của Hạ Lan Loan.

Sau đó hắn thấy hai nữ tử mặc trang phụ nam tử xuống xe, Thuận Ý ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, vẻ mặt thảm thiết nói: "Nhị vị Công chúa, tha cho nô tài đi mà..."

"Hừ!" Hạ Lan Loan cầm cái quạt xếp trong tay khẽ gõ lên đầu hắn một cái, trách mắng: "Gọi công tử."

"...Công tử..."

Vụ Nguyệt đối với trang phục trên người mình cảm thấy mới mẻ vô cùng, nghe thấy thanh âm sắp khóc của Thuận Ý liền an ủi, "Chúng ta chỉ đi xem chút thôi."

Thuận Ý không ngăn được hai người, lại càng không dám giấu chuyện này, chỉ có thể âm thầm bảo ám vệ đi theo, nhanh chóng báo cho Chưởng ấn.

*

Sông Tây, trong một tửu lâu trên thuyền, Triệu Tịnh Ngưng đứng ngồi không yên trong bữa tiệc, bên tai là tiếng nói chuyện của Tạ Vụ Hành cùng sứ thần, mà không có chữ nào lọt được vào tai nàng.

Nàng tưởng rằng chỉ cần nói chuyện kia cho dì, thì sẽ được thả đi, nhưng không ngờ dì nghe xong liền nổi giận.

Sau đó nàng mới biết, hoá qua dì từng có ý đồ câu dẫn Tể tướng, nhưng bị cự tuyệt, cho nên biết Tể tướng có ý với Công chúa liền tức giận.

Nàng tuyệt đối không ngờ, dì vậy mà lại muốn hạ thuốc Công chúa, muốn để nàng ấy cùng sứ thần...

Lúc cung yến ban ngày, dì liền đưa dược muốn nàng làm, nàng sợ hãi không dám, một khi xảy ra chuyện, mọi tội lỗi ắt hẳn sẽ đổ lên đầu một mình nàng.

Vốn tưởng rằng một lần không thành, dì sẽ thu tay ai ngờ khi biết Tể tướng sẽ dẫn Công chúa đến buổi tiệc tối nay, lại buộc nàng ta ra tay lần nữa.

"Triệu cô nương có tâm sự?" Tạ Vụ Hành bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Mí mắt Triệu Tịnh Ngưng run lên, nàng nhìn qua ánh mắt cười như không cười của Tạ Vụ Hành, cố gắng ổn định tâm tình nói, "Tiểu nữ cảm thấy có chút khó chịu, muốn ra ngoài hít thở không khí."

Tạ Vụ Hành cười nhẹ, ý bảo nàng tuỳ ý.

Triệu Tịnh Ngưng đi khỏi phòng tiệc, nàng bước nhanh xuốc bậc thanh, đến lúc nàng quay lại thì nhìn thấy Tạ Vụ Hành đỡ Công chúa vào một phòng ở cuối dãy lầu rồi rời đi.

Triệu Tịnh Ngưng đi thẳng đến cửa mới dừng bước, nàng nhìn xuyên qua khe cửa, trong mắt tràn đầy giãy dụa, dì nói chỉ cần hạ dược Công chúa, chuyện phía sau tự sẽ có người xử lý.

Trong phòng tiệc bên trên, Tạ Vụ Hành đang cùng sứ thần nói chuyện, Trọng Cửu bỗng nhiên tiến vào ghé vào lỗ tai hắn mói mấy câu.

Tạ Vụ Hành nghe xong thì nhướn mày, đứng lên nói: "Chư vị, mời tự nhiên."

Hắn đi xuống bậc thang, bắt gặp Triệu Tịnh Ngưng run rẩy đứng ngoài cửa, khẽ nhếch môi thở dài: "Chưa vào sao?"

Triệu Tịnh Ngưng nghe vậy lập tức quỳ xuống nói: "Tiểu nữ xin Tể tướng cứu giúp tiểu nữ."

Tạ Vụ Hành cúi đầu sửa lại vết nhăn ở tay áo, tuỳ tùng lập tức mang một cái ghế đến cho hắn ngồi.

Tạ Vụ Hành thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt không để ý nói: "Triệu cô nương có ý gì?"

Triệu Tịnh Ngưng quỳ rạp xuống: "Tiểu nữ thật sự không có cách nào, dì muốn tiểu nữ đến lung lạc Tể tướng, thấy kế hoạch không thành, lại muốn tiểu nữ qua lại với Công chúa, tiểu nữ sao có gan lợi dụng Công chúa, nhưng nếu không nghe theo, cũng không có cách nào giao phó với dì, chỉ có thể cầu Chưởng ấn cứu mạng."

Tạ Vụ Hành khẽ cười, "Ngươi so với dì ngươi thức thời hơn nhiều."

Triệu Tịnh Ngưng cứng đờ người, lúc nàng đứng ngoài cửa phòng do dự, thời điểm tiến thoái lưỡng nan, nàng chợt nhận ra Công chúa vẫn luôn đeo khăn che mặt, không có ai bên cạnh cũng vẫn đeo.

Từ lúc rời cung, quả thật nàng ta chưa từng nhìn thấy Công chúa lộ mặt.

Có lẽ Tể tướng đã biết mục đích của bọn họ, nhưng nàng ta cũng không ngu ngốc mà thừa nhận, nàng hiểu được, cho dù dì có là Thái hậu cũng sẽ không đấu lại hắn.

Tạ Vụ Hành đứng lên, quay người rời đi.

Triệu Tịnh Ngưng giống như bị kề đao vào cổ, không biết hắn có bỏ qua cho mình hay không.

Rốt cuộc khi Tạ Vụ Hành đi một đoạn, nàng ta nghe được thanh âm lạnh lùng của hắn, "Cút!"

Thân thể căng chặt của Triệu Tịnh Ngưng cuối cùng cũng thả lỏng, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy dọc xuống, phía sau lưng áo đã ướt đẫm.

Nàng ta toan đứng lên thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, "Chưởng ấn, Thuận Ý dặn thuộc hạ đến truyền lời."

Ám vệ ghé vào tai hắn nói mấy câu.

"Ngươi nói Công chúa đi đâu?!"

Từ khi Triệu Tịnh Ngưng tiếp xúc với Tạ Vụ Hành đến nay, đây là lần đầu tiên nàng ta nghe được thanh âm trầm đến như vậy của hắn.

Thần kinh nàng ta lập tức căng thẳng, chẳng lẽ dì đã phát hiện Công chúa vẫn ở trong cung nên đã ra tay...

Như vậy... sẽ không liên luỵ gì đến mình...

Ngay lúc Triệu Tịnh Ngưng còn đang suy nghĩ, Tạ Vụ Hành đã sải bước rời khỏi thuyền.