Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngự Hoạn

Chương 80




Mãi cho đến khi thân thể được dòng nước ấm áp bao bọc, Vụ Nguyệt mới mơ màng tỉnh lại, toàn thân nàng đau nhức nặng nề không còn chút khí lực nào, hàng lông mi dài khẽ chớp từ từ mở mắt ra,

Cảm giác sau lưng là nhiệt độ từ lồng ngực quen thuộc, con ngươi ẩm ướt của nàng trợn tròn, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là hoảng sợ.

Nàng vội giãy dụa, cảm giác đau đớn ở thân dưới truyền lên khiến tiểu công chúa lập tức rơi lệ, cánh môi khẽ hít một hơi, giọng nói tràn đầy nức nở.

Tạ Vụ Hành nhăn mày, vừa sợ nàng làm chính mình bị thương, lại sợ hắn vừa buông tay tiểu công chúa lập tức chìm trong thùng nước, chỉ đành dịu dàng ôm lấy nàng, nhẹ giọng an ủi: "Công chúa đừng động."

Thân thể mềm mại ở trong lòng hắn khẽ run, giờ phút này nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ nhớ mang máng không ít lần Tạ Vụ Hành nói nàng đừng động đậy xong sẽ là câu, còn chưa xong đâu.

"Chưa xong mà, Công chúa ngoan nào~~"

"Còn chưa xong, đừng trốn~~"

Mặc kệ là như nào, nàng nhất định sẽ mệt chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vụ Nguyệt trắng bệch, lắc đầu khóc lớn: "Không muốn..."

Tạ Vụ Hành biết đêm qua là hắn hơi quá, mong mỏi tích luỹ từ lâu, thoải mái phóng túng không thể vãn hồi, hắn hoàn toàn bị mãnh thú sau lớp da khống chế, hoặc có thể nói, là hắn mặc kệ bản thân mình bị khống chế.

Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn Vụ Nguyệt, dục vọng chiếm hữu của hắn ngày càng tham lam, cũng nhất định không buông tha nàng.

Nhưng chính hắn cũng xác định một điều, hắn một lòng một dạ chỉ muốn Công chúa, chỉ muốn hoà hợp với mình nàng, ngoài trái tim còn là từng tấc huyết mạch.

Mặc kệ nàng khóc như thế nào, nàng năn nỉ như thế nào.

Hắn chỉ biết, rốt cuộc hắn đã được cứu, hết thảy của Công chúa đều thuộc về hắn, ánh trăng thánh khiết không thể với tới cuối cùng đã bị hắc ám lây nhiễm, tất cả đều là của hắn, từ trong ra ngoài.

Tạ Vụ Hành khép tay lại, cảm giác thoả mãn tận xưởng tuỷ, giờ phút này chỉ cần hồi tưởng lại, cả người hắn đều hưng phấn phát run.

Hắn thu lại suy nghĩ ngang ngược của mình, cúi đầu áp má mình vào mặt Vụ Nguyệt, chậm rãi dỗ dành an ủi nàng: "Đã xong rồi, Công chúa đừng khóc."

Khóc làm hắn đau lòng.

Xong rồi? Vụ Nguyệt chậm rãi chớp mắt, nàng nhìn xuyên qua làn nước mơ hồ, nhận ra mình đang ở trong thùng tắm.

Cũng nhìn thấy thân thể mình chật vật trong làn nước, cùng với tay Tạ Vụ Hành vòng trên thắt lưng nàng, kí ức đêm qua dần rõ ràng trong tâm trí nàng, tuy vụn vặt nhưng lại cực kì hoang đường.

Hô hấp của Vụ Nguyệt chững lại, nàng không dám tin mở to hai mắt, lông mi dài chớp động, nàng không phải đang nằm mơ...

Vụ Nguyệt cúi đầu nhìn lại, trên người vẫn còn đầy dấu vết, trên thắt lưng, cánh tay, ngón chân nàng cuộn tròn, đau...

"Oa..." Vụ Nguyệt lại oà lên nức nở.

Nàng như thế này rồi, sao còn là mơ.

Nhưng sao chỉ qua một đêm nàng lại phạm lỗi lớn như thế này, nàng chỉ nhớ là cùng biểu tỷ đến Hoa Dao lâu uống rượu, sau đó... sau đó là những hình ảnh nàng không dám hồi tưởng...

Vụ Nguyệt gấp gáp nâng tay lên gõ mạnh lên đầu mình.

Tạ Vụ Hành nhíu mày cầm lấy tay nàng, ngón tay khẽ xoa cổ tay sưng đỏ của nàng, "Công chúa không đau à?"

"Đau..." Vụ Nguyệt khóc, giọng nói tràn đầy ảo não.

Nàng nhìn tay mình bị Tạ Vụ Hành nắm, ở trên rõ ràng hằn một vòng tròn, bỗng nhiên nàng quay đầu, dùng đôi mắt ngập nước trừng Tạ Vụ Hành.

Nói là trừng, nhưng rõ ràng tủi thân nhiều hơn, nước mắt ướt sũng hai con ngươi.

Nàng còn tưởng sẽ nhìn thấy trên mặt hắn một tia ăn năn cùng chột dạ, kết quả không có gì cả, chỉ nhìn thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong mắt hắn.

Vụ Nguyệt vô lực, muốn đứng lên, Tạ Vụ Hành không nên bắt nạt nàng như vậy.

Tiểu công chúa nhăn mày, cố gắng nhớ lại, có lẽ là nàng say rượu, sau đó mượn rượu làm càn? Vụ Nguyệt mơ hồ nhớ ra mình còn làm rất nhiều chuyện xấu hổ.

Lồng ngực tràn đầy cảm giác thẹn thùng xấu hổ, chẳng mấy mà đỏ bừng hai tai, trái tim lại không nhịn được đập thình thịch.

Vụ Nguyệt không dám nghĩ tiếp, lập tức muốn giận chó đánh mèo, cho dù là nàng bắt đầu, Tạ Vụ Hành cũng không nên hùa theo, còn làm ra chuyện hoang đường như này.

Nếu ma ma biết nàng chưa thành thân đã cùng nam nhân viên phòng, Vụ Nguyệt bẹp miệng, trong lòng càng tuyệt vọng.

Sao có thể... đúng vậy... sao nàng có thể làm ra chuyện này?

Vụ Nguyệt chợt nhận ra điều gì, trong đầu nàng nổ tung.

Ánh mắt nàng di chuyển, từ eo Tạ Vụ Hành dịch xuống bụng, rồi lại xuống dưới.


Trong ánh mắt gắt gao mong chờ của hắn, nửa ngày sau nàng mới mở miệng, nhỏ giọng hỏi: "Chàng... nhanh giải thích..."

Tiểu công chúa một khắc trước còn ảo não hoảng sợ, đột nhiên lại thành do dự, đôi mắt muốn nhìn nhưng lại không dám, không biết nghĩ đến cái gì, xấu hổ tràn đầy.

Trong lòng Tạ Vụ Hành mềm nhũn, "Công chúa không nhớ gì sao?"

"Không nhớ." Vụ Nguyệt không hề nghĩ ngợi, lập tức nói.

Tạ Vụ Hành liếc lỗ tai hồng hồng của này, thở dài bắt đầu kể: "Vậy Công chúa có nhớ lúc uống say ở Hoa Dao lâu không?"

"Ta biết ta uống say, nhưng chúng ta... như thế nào lại..." Thanh âm Vụ Nguyệt gấp gáp, cắn chặt hàm răng nói.

Tạ Vụ Hành không trực tiếp đáp lời, mà với lấy cái khăn đang vắt trên thùng tắm, nhúng ướt rồi nhẹ nhàng lau người cho nàng.

Vụ Nguyệt bị động tác không nhanh không chậm của hắn làm cho lo lắng không thôi, nhưng lời tiếp theo của Tạ Vụ Hành, thực sự làm nàng chấn kinh.

"Vậy Công chúa có biết, không những uống say, mà còn bị hạ dược." Tạ Vụ Hành nâng mi nhìn chăm chú vào con ngươi kinh ngạc của Vụ Nguyệt, nhấn rõ từng chữ, "Xuân dược."

"Công chúa có biết, thế nào là xuân dược không?"

Vụ Nguyệt cứng đờ gật đầu, đương nhiên là nàng biết.

Tạ Vụ Hành nói tiếp: "Hoa Dao lâu là địa phương nào, bên trong ngư long hỗn tạp, nếu ta không đến, Công chúa bị kẻ rắp tâm mang đi, có nghĩ tới hậu quả sau này không?"

Theo từng lời nói của hắn, mặt Vụ Nguyệt càng ngày càng trắng, nàng thậm chí còn không biết mình trúng dược lúc nào, nhớ ra hai kẻ đột nhiên đến muốn ngồi cùng nàng và biểu tỷ, suy nghĩ tràn về như hồng thuỷ khiến tiểu công chúa sợ hãi.

"Vậy... biểu tỷ..." Vụ Nguyệt vội vàng hỏi.

"Nàng ta không sao." Tạ Vụ Hành lời ít ý nhiều, nhắc tới Hạ Lan Loan hắn còn thấy khó chịu đây.

Vụ Nguyệt thở ra một hơi, nhẹ nhàng gật đầu.

Cho nên nàng mới như vậy, ý thức hỗn loạn không thể khống chế, nếu Tạ Vụ Hành không đến... Vụ Nguyệt không dám nghĩ tiếp, hai tay nhịn không được bám lấy cánh tay hắn.

Tạ Vụ Hành nhìn năm đầu ngón tay trắng nõn bấu chặt cánh tay mình, "Công chúa còn dám tuỳ tiện đi chỗ kia nữa không?"

Vụ Nguyệt vội lắc đầu, trong lòng nàng sợ hãi, vội vùi mặt vào lồng ngực hắn.

Một lát sau, mới chậm chạp hỏi: "Vậy sau đấy thì sao?"

Tạ Vụ Hành ung dung quấn lấy một lọn tóc của nàng, "Sau đó dược hiệu phát tác, Công chúa như con mèo đến mùa xuân, quấn lấy ta không buông, giống như bây giờ."

Vụ Nguyệt ngớ ra, hô hấp cũng thay đổi, Tạ Vụ Hành không lạnh không nói kể lại, giống như đang gợi lên kí ức của nàng.

"Công chúa nói khát, nói khó chịu, nói nô tài không đối xử tốt với người." Từng sợi tóc đen dài quấn quanh khớp xương nơi ngón tay hắn, môi mỏng khẽ động, từng câu từng chữ nói: "Muốn hôn nô tài, mà hôn xong còn chưa đủ, còn muốn hôn chỗ khác..."

Trong đầu Vụ Nguyệt, từng hình ảnh ngày càng rõ ràng, những câu chữ kia dừng bên tai, tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại tạo ra muôn vàn gợn sóng khiến hô hấp của nàng hỗn loạn, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.

Nàng vội vàng xua tan hết những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, đáng thương giơ cổ tay lên hỏi, "Ta hỏi cái này."

"Cái này ý à..."

Ý vị khó lường khiến Vụ Nguyệt nghĩ, có lẽ nàng không nên hỏi.

Quả nhiên, lời kế tiếp của Tạ Vụ Hành khiến cả người nàng như bị thiêu cháy.

"Cả người Công chúa mềm nhũn, quỳ không nổi, lại khóc lóc ầm ĩ, nô tài không đỡ được, Công chúa lại oán trách nô tài không tốt."

Tạ Vụ Hành còn đang nói thì một bàn tay run rẩy vội đưa lên chặn lại môi hắn, không cho hắn nói tiếp.

Vụ Nguyệt xấu hổ chớp mắt, nàng không tin mình lại không biết xấu hổ như vậy.

"Rõ ràng ta nói không được." Vụ Nguyệt nhớ, nàng còn khóc đến khàn cả giọng, sao hắn vẫn cố chấp không bỏ qua cho nàng.

Vụ Nguyệt như tìm được cớ, nói tiếp: "Chàng đã đồng ý với ta, nếu ta nói không được, sẽ ngừng lại mà!"

Tạ Vụ Hành không đáp nhìn nàng, mặt mày khó xử cực kì, bị Vụ Nguyệt che miệng nên nói có chút khó khăn, "Đúng, nhưng là do Công chúa."

Hắn hơi dừng lại, tựa hồ đang tìm từ để miêu tả, suy nghĩ một lát mới trầm ngâm nói: "Cứ xoay rồi cọ không ngừng, bảo nô tài sao mà ngừng được?"

Vụ Nguyệt nghe hắn nói liền hoảng hốt nhắm chặt mắt lại, lông mi run rẩy lợi hại, lồng ngực đập nhanh đến mức không kiểm soát nổi.

Nàng mấp máy cánh môi, muốn nói xấu hổ như vậy không thể là mình, nhưng một chữ cũng không thốt lên lời.

Nàng muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, khổ nỗi không có, chỉ có thể vùi mặt vào lồng ngực Tạ Vụ Hành.

"Nhưng... không phải chàng..." Vụ Nguyệt thẹn quá hoá giận, cuối cùng chỉ còn thanh âm mơ hồ, ngập ngừng hỏi: "Chàng... mọc ra từ khi nào?"

"Cái gì?" Tạ Vụ Hành hỏi lại.

Cảm giác thân thể mềm mại trong lồng ngực cứng đờ, Tạ Vụ Hành cười cười: "Đã nhiều ngày rồi."

Vụ Nguyệt còn muốn hỏi thêm nhưng tràn vào tai nàng là tiếng cười của hắn, khiếp nhịp tim nàng tăng nhanh, suy nghĩ cũng hỗn loạn.

Vụ Nguyệt cảm giác mình không thể nói chuyện với hắn được nữa, mọc thì mọc đi.

Tạ Vụ Hành không trêu nàng nữa, cầm lấy khăn cẩn thận tẩy rửa thân thể Vụ Nguyệt.

Tiểu công chúa mệt vô cùng, một lát sau, mí mắt nàng càng ngày càng nặng.

Dòng nước ấm áp bao phủ, cánh tay, bờ vai, lưng, Vụ Nguyệt cảm giác được Tạ Vụ Hành rất nhẹ nhàng chà lau cho nàng, cuối cùng dừng ở eo, thật lâu không di chuyển.

Bỗng, ngón tay có vết chai của hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ eo nàng.

"Công chúa có ấn ký này từ bao giờ thế?" Tạ Vụ Hành không nhanh không chậm hỏi.

Vụ Nguyệt mệt mỏi tựa vào người hắn, tìm một chỗ thoải mái, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn: "Là vết bớt."

"Ừm." Tạ Vụ Hành chậm rãi dùng ngón tay miêu tả hình dáng dấu vết đỏ bừng kia, trong con ngươi đen tối dần lộ vẻ quá khích cực đoan.

Bớt à, bớt cũng tốt, bớt cũng tốt...

Cằm nàng đột nhiên bị nắm lại, Vụ Nguyệt còn tưởng rằng tắm xong rồi, ai ngờ lại bị hắn kéo lại, sau đó hô hấp trầm thấp của Tạ Vụ Hành lao tới.

Môi nàng bị hắn ngậm lấy.

Vụ Nguyệt mơ mơ màng màng rên một tiếng, âm thanh vừa tràn ra đã bị hắn nuốt hết cả...