Nghe đồn quốc gia bên bờ biển có một nàng công chúa xinh đẹp.
Nàng có mái tóc đen tuyền, mềm mại, dài chấm đất, và một đôi mắt đen lấp lánh như đá quý. Nàng là viên ngọc quý đẹp đẽ nhất của quốc gia kia.
Chúng vệ binh trong lâu đài cảm nhận rất sâu sắc sự chuẩn xác của những miêu tả này. Có thể nói, ở trong mắt bọn họ, công chúa còn xinh đẹp hơn trong miêu tả hàng trăm lần!
Vẻ đẹp của nàng không chỉ nằm ở dung mạo nàng, mà còn từ khí chất đặc biệt của nàng.
Bất kể là lúc nào, nàng cũng phảng phất một nét u buồn nhàn nhạt. Trong mắt những người đàn ông, sự u buồn này lại càng tôn lên sắc đẹp động lòng người của nàng. Mỗi khi nàng nhíu mày như đang suy tư điều gì, bọn họ cũng không kiềm được mà bắt đầu thương xót nàng, cảm thấy trái tim cũng như bị bóp chặt.
Mà nàng đang suy nghĩ điều gì, thì không một ai hay biết.
Gió đêm thổi bay rèm mỏng, ánh trăng thê lương rải xuống tòa thành cổ xưa, tạo thành một cái bóng đơn côi dưới sàn. Cô dành phần lớn thời gian để ghé mình vào bệ cửa, nhìn mãi ra đại dương bên ngoài, lặng lẽ thật lâu.
Không ai biết cô đang nhìn gì, vì sao cô lại u buồn như vậy.
Mọi người đều gọi cô là công chúa Selyse, cô cũng gần như chỉ khẽ ‘ừm’ một tiếng.
Nghe nói trước đó cô ngã bệnh nặng, quên luôn cả tên mình. Cũng có người bảo, cô đã trốn đi, vì cô không thích thân phận này.
Vậy thì nó là gì? Mỗi khi có ai hỏi cô về chuyện đó, cô đều cười cho qua, nói rằng bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.
Đúng vậy, con người cô là như vậy đấy. Cô sẽ lắng nghe, nhưng chưa từng trả lời.
Chỉ có khi trời tối người yên, cô mới có thể không làm như thế nữa. Cô lặng lẽ suy nghĩ trong bóng tối, rằng tên của mình không phải như vậy.
Thế giới này không phải là thế giới của cô – phải mất một năm này, cô mới biết được. Một nhà thám hiểm đã du hành khắp các lục địa ghé lại quốc gia này. Ông ấy đã nói với cô, ở đây không có nơi cô muốn tìm.
Lại nói, cô là bất ngờ bị đưa đến đây. Cô nhớ mình đang mò ngọc trai dưới đáy biển. Ngay khi tìm được viên ngọc, cô đã ngất đi, khi tỉnh lại đã kỳ lạ nằm trên giường. Kia là nhà của một người đánh cá, bọn họ nói nhìn thấy cô ngất đi bên bờ biển, toàn thân ướt sũng. Ngày hôm trước đã xảy ra một vụ tai nạn trên biển, bọn họ ngờ rằng cô là người sống sót.
Sau đó, cô ở lại nơi này. Để báo đáp, cô học đánh cá cùng bọn họ, cùng bọn họ ra biển, cũng thỉnh thoảng sẽ mò được ngọc trai mang về. Tiếc là thời gian chưa qua được bao lâu, cô đã bị một đám vệ binh mặc áo giáp vọt vào trong căn nhà nhỏ đưa đi. Bọn họ nói cô là công chúa của bọn họ.
Cô đã từng phủ nhận, từng giải thích, nhưng bọn họ hoàn toàn không quan tâm. Bọn họ nói cô bị mất trí nhớ và rối loạn ký ức. Cô tỏ vẻ không muốn đi, bọn họ đe dọa sẽ giết chết cả nhà người đánh cá. Vậy là cô suy nghĩ, dù sao cũng không còn nơi nào để đi nữa, thế là cô đồng ý.
Quốc vương nhìn thấy cô thì vui sướng không nói thành lời, ôm chặt lấy cô, gọi ‘Selyse’.
Nhưng cô biết rất rõ, tên của cô không phải như vậy.
Tôi là Tô – cô nghĩ thế.
Nhưng không có ai ở đây gọi cái tên đó của cô, dù cô có yêu cầu hầu gái gọi cái tên này, nàng ta cũng sẽ hỏi ‘công chúa Selyse, người lại ngã bệnh à? Đó là tên của ai vậy?’
Tên của ai sao?
Dần dà, cô cũng không gọi cái tên đó nữa.
Cô phải chứng minh đó là tên của mình như thế nào đây?
Sợi dây chuyền mặt thánh giá trên cổ đã không thấy tăm hơi – chứng cứ duy nhất đã biến mất.
Cô nhớ đất nước của mình, nhớ người nhà của mình. Thật ra cô còn cảm thấy mình sẽ lặng lẽ nhớ đến một ai đó nữa, nhưng nhắc ra cũng buồn cười, vì cô còn không biết người đó là ai, đến dáng vẻ cũng không nhớ nổi. Chỉ là mỗi khi nhìn thấy biển, trong lòng cô sẽ buồn bã vô cớ, cảm giác mất hồn mất vía, cứ như cô đang nhớ nhung một điều gì đó vậy.
Cô nhìn chăm chú ra bờ biển bên ngoài tòa tháp cao.
Đêm nay, nó vẫn xinh đẹp như thế.
Giá mà chỉ cần phải giao tiếp với nó thì hay quá – cô nghĩ như vậy.
Sự nhiệt tình của nơi này làm cho cô xấu hổ, sự ca ngợi ở đây cũng khiến cô mệt mỏi. Mỗi ngày thức dậy, cô sẽ luôn ngờ rằng người trong gương không phải là mình. Nếu không phải vì đôi mắt và mái tóc màu đen khác biệt, có khi một hôm nào đó, cô sẽ bị giày vò đến mức thật sự thừa nhận mình chính là Selyse, lựa chọn thỏa hiệp, để không cần mệt mỏi nữa.
Đã từng có lúc, cô thật sự sắp không kiên trì nổi nữa. Cô đã từng hỏi chính mình, thật ra cuộc sống khi làm ‘Tô’ kém xa đãi ngộ khi trở thành ‘Selyse’. Cô đã đến một thế giới khác, nếu như không còn cách nào để trở về, lại có thể đổi một thân phận khác để được sống sung sướng hơn, có phải sẽ tốt hơn không?
Nhưng mỗi khi cô thuyết phục mình như vậy, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác bài xích mãnh liệt. Không vì một lý do nào cả, cái cảm giác đó chỉ nói, nếu như cô thỏa hiệp, thì cô sẽ mất đi một điều gì đó rất quan trọng.
Có cái gì mà quan trọng đây? Cô tự cười mình. Không có gì cả!
Cô là người cố chấp, cô tự hiểu, vẫn luôn là như vậy.
“Công chúa Selyse, đã khuya lắm rồi, sáng mai người phải gặp mặt hoàng tử ấy ạ, người nên đi ngủ sớm đi thôi.”
Hầu gái thân cận của công chúa Selyse đi đến giục.
“Được.” Tô gật đầu.
Mặc dù cô chưa bao giờ cảm thấy mình là Selyse, nhưng cô cũng không muốn làm khó ai. Chỉ là, không hiểu vì lý do gì, quốc vương của nơi này vẫn luôn muốn mau chóng gả con gái mình ra ngoài. Ông ta liên tục xếp cho cô gặp gỡ những chàng hoàng tử ở xung quanh.
Mấy năm nay, công chúa Selyse đã từ chối tất cả các hoàng tử láng giềng. Bây giờ lại xuất hiện một chàng hoàng tử ở bên kia đại dương.
Nhưng dù như thế nào đi nữa, cô cứ từ chối là được.
Những hoàng tử kia đều là người cao quý, vừa theo đuổi ai là đã muốn được đáp lại, kiêu ngạo đến mức không chịu nổi nửa phần lạnh nhạt. Vậy nên, cô vẫn luôn thản nhiên, bình tĩnh đi lướt qua bọn họ, làm cho bọn họ tổn thương sâu sắc.
Thỉnh thoảng sẽ có một, hai người chịu được, nhưng sẽ chỉ đối mặt với một cô càng lạnh nhạt hơn. Cô hoàn toàn không muốn tổn thương bọn họ như vậy, nhưng cô thật sự không thể thích nổi ai trong đó.
Như phải chịu lời nguyền nào vậy, lúc nhìn thấy bọn họ, cô chẳng có nổi một nửa cảm xúc, trái tim cũng không cảm thấy rung động, giống như đối diện với một cái cây héo úa.
Một trận gió thổi qua, cô không kiềm được mà thấy lạnh lẽo.
Nơi này là như vậy đấy, nhiệt độ về đêm luôn giảm rất nhanh.
Cô khoác thêm áo và rời khỏi bệ cửa sổ. Đối với cô, ngày mai chẳng có gì đáng lo, chẳng qua chỉ lại là một lần biểu diễn y hệt, cô cứ giở những ‘ngón nghề’ sở trường của mình ra thôi.
Nhưng mà, cô đã sai.
Vị hoàng tử lần này có phần không giống mọi lần.
Khác với những người đều tuấn tú nhưng cô không nhớ mặt, Tô cứ cảm thấy khuôn mặt hắn rất quen thuộc.
Cảm giác này từ đâu ra thế? Cô không sao cười nổi.
Mà hành vi của người này thậm chí còn khoa trương hơn những hoàng tử trước đó. Vừa nhìn thấy cô, hắn đã nói mình muốn kết hôn với cô.
Trong mắt hắn là hào quang lấp lánh.
“Là nàng, chính là nàng!” Anh ta vô cùng kích động: “Khi ta nằm yên như xác bên bờ biển, chính là nàng đã cứu sống ta!”
Hắn nói, hắn mãi mãi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp đó. Cô tha thiết muốn hắn còn sống, không gọi tỉnh hắn. Nếu không nhờ cô giúp hắn ép hết nước bên trong phổi ra, hắn sẽ không thể tỉnh lại.
Hắn vô cùng kiên trì, nói với cô rằng cô chính là định mệnh cuộc đời hắn.
Lời tác giả:
Anh hoàng tử gì đó ơi, tình tiết bên lề cốt truyện mà anh nghĩ ra đáng sợ quá!