Ba ngày sau
Ariel nhìn vườn hoa ngập tràn hoa tươi buồn bực. Chu kỳ thu hoạch của hoa mới rất ngắn, chỉ cần ba ngày, chúng đã nở rực rỡ.
“Vẫn chưa đúng!”
Ariel lại không hài lòng bao nhiêu trước sự rực rỡ này. Chúng vẫn không phải màu nàng muốn trồng.
Chiều hôm đó, nàng lại mang một túi hạt giống mới tới, có vẻ lại định nhổ hoa.
“Cô cảm thấy đây là màu gì?”
Ariel đang hái hoa thì bị âm thanh bất ngờ vang lên bên cạnh dọa sợ.
“Màu đỏ.” Ariel nhìn mảnh vải trong tay Tô, đáp.
“Cụ thể một chút đi, ví dụ là đậm hay nhạt, nhìn giống cái gì?”
“Ừm, đỏ nhạt như vòng tay hồng ngọc trên cổ tay ta.”
Nàng vừa nói vừa giơ tay lên cho Tô nhìn.
“Vậy cái này thì sao?” Tô lại mang một đóa hoa không biết lầy từ đâu ra.
“Vẫn là đỏ nhạt, nhạt hơn ban nãy một chút. Ơ, đây không phải hoa của chị ta à? Cô…”
“Suỵt!” Tô làm một dấu im lặng, nhìn thấy quản gia cá chình vừa đi vào thì giấu hoa ra sau lưng.
“Làm việc cho đàng hoàng vào nhé!”
“Vâng, vâng, tôi đang giúp công chúa đây!”
May mà hoa trên tay không bị phát hiện. Dám ngắt hoa của công chúa, có trời mới biết cô sẽ bị phạt như thế nào.
Tô chắp tay sau lưng ngồi xổm xuống, cẩn thật đặt hoa dưới đất, ra hiệu cho Ariel cúi đầu nhìn.
“?” Tuy có thắc mắc, nhưng Ariel vẫn làm theo.
Tô duỗi bàn tay của mình về phía nàng: “Xem có đúng là màu này không?”
Ariel kinh ngạc nhìn bàn tay cô, khựng lại: “Sao cô biết?”
Trong lòng bàn tay Tô là một mảng màu, nhìn thì có vẻ được vẽ bằng một loại thuốc màu đặc biệt.
“Mắt của cô có thể nhìn thấy nhiều loại màu sắc hơn những người cá hoặc cá khác. Cô mãi chưa tìm được màu sắc đó không phải do cô, mà vì người cá đưa hạt giống cho cô không biết màu cô miêu tả khác những màu khác như thế nào. Màu mà cô thích rất gần với đỏ tươi và đỏ thắm, nhưng thật ra nó không phải cả hai. Nó là màu đỏ Venetian. Không biết cô có nghe về loại màu đó chưa? Không phải ai cũng có thể nhận biết nó. Tôi đã hỏi ông Simon rồi, ông ấy nói hình như dưới biển không có hoa nào có màu như vậy.”
Ariel đêm ủ rũ: “Thì ra ở dưới biển không có!”
“Nhưng mà ánh mặt trời nhìn từ đáy biển chưa hẳn đã là màu sắc vốn có của nó. Nếu cô muốn một mặt trời chân chính, cô phải đi khỏi đáy biển. Ánh sáng của nó buổi hoàng hôn chính là màu hoa cô thích nhất.”
“Cô là người đầu tiên phát hiện ra ta không phải chỉ thích màu đỏ, mà ta muốn một mặt trời.”
“Không phải tôi nhạy bén, mà là các động vật biển xung quanh cô quá ngây ngô.”
Vì sao phải chấp nhất với màu đỏ? Vì sao ánh mắt khi nhìn vườn hoa sẽ ngập tràn chờ mong?
Chỉ cầng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dành ra chút thời gian suy nghĩ, sẽ cảm thấy chuyện này cơ bản rất dễ hiểu. Công chúa chỉ đang tái hiện lại một vật có ý nghĩa với mình. Nếu như nó có ở dưới biển thì cứ tìm là xong, nhưng nàng vẫn không ngừng tìm kiếm, vậy thì vật kia chỉ có thể không thuộc về biển.
Câu đố kia không khó, chẳng qua chỉ phải nghiêm túc suy nghĩ.
Nghĩ đến đây, Tô lại nhớ đến một khả năng khác: Có thể các động vật biển xung quanh nàng không phải quá ngờ nghệch, mà chỉ vì bọn họ không muốn dành thời gian ra hiểu nhiều hơn…
Mình không thể nói với nàng về thực tế tàn khốc như vậy. Tô nói không nên lời, chỉ đành im lặng.
Ariel cười, dường như đoán được suy nghĩ của Tô:
“Cứ để bọn họ xem như ta thật sự cố chấp với màu đỏ đi!”
“Như vậy có ổn không?” Tô hỏi.
“Cảm ơn cô.” Nàng lại không trả lời.
Tô ngạc nhiên. Cô thật sự không nghĩ mình có thể nghe được lời cảm ơn của nàng lần nữa. Mỗi lần nghe nàng nói như vậy, cảm xúc của cô đều rất phức tạp.
“Công chúa Ariel, chuyện này không có gì phải cảm ơn cả.” Tô cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Còn nữa, hoa này nở rất lâu, có thể nó sẽ nở thêm mấy tháng nữa.”
“Lúc không có ai có thể gọi là Ariel.”
“A… được.” Tiết tấu gì thế này? Tô hơi ngơ ngác.
Dòng chảy xung quanh lặng lẽ thay đổi. Tô nghĩ đây là ‘gió biển’ sao? Tuy cô không biết nó từ đâu đến, nhưng cảm giác rất giống.
“Tô, tên đầy đủ của cô là gì?”
Tô lắc đầu. Ai nghe được tên của cô cũng sẽ hỏi như vậy.
“Không phải viết tắt của Tô San (Susan) hay Susana, chỉ có một chữ Tô thôi. Mọi người không biết tên này cũng phải, nó được lấy theo phát âm tương tự từ quê hương của mẹ tôi, giống như họ của bọn họ.”
Là họ Tô ở Trung Quốc từ phương Đông xa xôi. Mẹ từng nói rằng, cố hương xa vạn dặm, họ không thể trở về nên lấy một cái tên để tưởng niệm.
“Quê hương cô có đẹp không?” Ariel hỏi.
“Tôi nghĩ là có. Nếu không cha và mẹ tôi đã không thường nhắc đến. Nếu được, tôi cũng muốn đến xem một lần.”
Mưa bụi và liễu rũ, rồi thuyền nhỏ trên hồ xanh trong lời mẹ hoàn toàn khác với châu Phi cát vàng mênh mông. Mẹ còn mang tập ảnh tả lại những cảnh tượng đó ra, dù chỉ là ảnh trắng đen, nhưng lòng Tô vẫn hướng về đó.
‘Đợi qua năm nay, chúng ta về đó xem sao’.
‘Tuyệt quá mẹ ơi!’.
Hình ảnh họ hẹn ước còn rõ mồn một trước mắt, chỉ là nó đã lùi vào quá khứ, cũng không tài nào thực hiện được nữa.
“Thật tuyệt quá! Ta mong đến lúc đó, các ngươi sẽ có một chuyến đi tuyệt vời!”
“Tôi cũng mong như vậy…”
Cô đã từng chờ đợi như vậy, nhưng rồi đã như thế nào. Nay mơ ước của cô đã nhỏ đi nhiều – cô chỉ mong tối đến may mắn có một giấc mộng đẹp, trong mơ muốn đi đến đâu thì đến, muốn gặp gỡ ai thì gặp.
Tô quay đầu đi, nhân lúc Ariel không chú ý vội vã lau khóe mắt bằng mu bàn tay.
“?” Tô cảm nhận được gì đó là lạ.
Cảm xúc khô khốc làm cô sửng sốt. Cô mới chợt nhớ ra mình đang ở dưới biển. Ở đây toàn là nước, cũng mặn như nước mắt.
“Ở đây tốt thật!” Cô không kiềm được mà cảm thán.
Nước mắt có thể giấu đi, tâm sự cũng giấu trong lòng.
Ariel nhìn Tô như suy nghĩ gì, cũng không nói. Nàng cúi đầu vạch vài cánh hoa ra, rồi bất ngờ đưa cho Tô một cái nhụy.
“Cái gì thế?” Tô không hiểu ý nàng.
“Nhụy hoa, cho cô hút đó.”
Tô chảy mồ hôi. Nhìn qua thì ‘vật lạ’ Ariel đưa không giống hút được lắm.
Ariel liếc qua Tô, tự cầm một cái lên ngậm vào miệng.
Tô ngầm hiểu, quyết tâm nhắm mắt lại, cắn một cái.
Mùi vị không hề kỳ lạ như trong tưởng tượng, mà lưỡi cô cảm nhận được mật hoa tràn ngập mùi vị ngọt ngào, rất ngọt ngào.
Tô lại nhấp môi mấy lần. Khi còn bé, cô đã rất thích đồ ngọt.
“Ngọt quá!” Tô nói, vị ngọt trong miệng khiến cay đắng trong lòng cô với đi nhiều.
Ariel lại đưa cái khác cho Tô: “Khi tâm trạng không tốt, ta ăn một ít đồ ngọt sẽ thấy đỡ hơn.”
Tô mỉm cười nhận lấy: “Tôi cũng thế, ừm, luôn như thế.”
Mùi vị này như lồng vào quá khứ. Đã lâu rồi cô không được nếm vị ngọt như vậy, thức ăn trên tàu luôn không ôi thiu thì cũng mặn đến mức làm người ta mất vị giác.
Ariel suy nghĩ xong thì nói: “Ta nghĩ hẳn cô rất yêu cha mẹ mình.”
“Vâng. Thời gian được sống cùng họ là lúc tôi hạnh phúc nhất.”
Tô nghĩ, nếu không có những chuyện như dịch bệnh thì thật tốt biết bao. Cô lại sờ vào mặt dây chuyền thánh giá mình đeo trên cổ. Đây là thứ duy nhất họ để lại cho cô.
Cô sợ mình lại không kiềm được mà đau lòng nên dời chủ đề về chuyện của Ariel: “Tên của cô thì sao? Nó có… ý nghĩa gì không?”
“Ta không biết…” Ariel không trả lời được câu hỏi bất ngờ này.
“Không biết?”
“… Trước nay ta chưa từng gặp mẹ mình.” Cảm xúc của Ariel bỗng tuột dốc.
Nàng vừa nói như vậy, Tô mới nhớ lần trước khi Boya gây chuyện, Thần Biển bị trách cứ, Ariel cũng bị kéo vào, nhưng Hoàng hậu chưa từng xuất hiện.
“Nghe nói người vì sinh ta nên mất quá nhiều máu mà chết…”
Tô nhìn sang nàng.
Nàng cũng nhìn về phía Tô: “Tên của ta được đặt ngay lúc đó, không giống với cái tên đã bàn với cha trước đó. Không ai biết vì sao ta lại tên như vậy, không ai biết được suy nghĩ của bà…”
“Không ai biết?” Tô rất kinh ngạc với cách nói này.
“Ừm.” Ariel nói khẽ: “Bà đã gần bị lãng quên, à không, khi còn tại thế đã như vậy. Đối với cung điện này, bà chỉ là một người vợ từ bên ngoài đến của cha, sinh được sáu công chúa, rồi không còn gì nữa.”
Hẳn bà là một công chúa rất ngoan ngoãn và vâng lời nên mới được chọn, vốn dĩ chẳng có tranh chấp gì.
Ariel đoán có lẽ tên mình là chút thương cảm cuối cùng dâng lên trong thời khắc chấm dứt của sinh mệnh mà mẹ nàng gom góp được. Bà cố chấp để lại dấu vết của mình với thế giới, nhưng bi ai thay, bà cũng chỉ có thể để lại một cái tên của con gái.
Nhưng điều khó hiểu để lại cũng khó hiểu, dù rời đi cũng không khiến nó có ý nghĩa hơn. Người ta cũng không thể quan tâm bà hơn khi bà con sống. Không ai quan tâm đến những gì nàng thắc mắc, cũng không buồn đi tìm đáp án.
Lời tác giả:
Thật ra bình thường trẻ con sẽ theo họ cha, nhưng gia đình Tô là gia đình lai, mẹ của cô ấy đã theo cô ấy đến châu Phi, đó xem như lời cảm ơn lớn nhất ông dành cho bà.
Còn về tên của Ariel, tôi lấy thẳng từ phim hoạt hình, nhưng đã tra ý nghĩa, cảm thấy cũng rất phù hợp và êm tai. Từ gốc của nó trong tiếng Hebrew nghĩa là ‘Chú sư tử cái của Thượng đế’. Ấn tượng của nó là có gì đó rất đẹp đẽ, tinh tế, mà mạnh mẽ. Công chúa sẽ là một người vừa thông minh vừa e thẹn.