Một tuần sau, 23 cô gái trẻ tuổi bị cảnh sát thành phố Tịch Hải phát hiện ra trong một quán trọ nhỏ.
Qua xác nhận, 23 người này đều là người bị hại trong án lừa bán trong tỉnh Quảng Đông, họ còn đã to bụng, không biết ba của đứa bé là ai biết ba của đứa bé là ai, đều bị chà đạp không ra hình người, tinh thần thất thường, không thể tưởng tượng 20 năm qua đã trải qua những gì.
Họ vẫn đến chậm một bước, lúc đến, nghi phạm đã bỏ trốn không thấy bóng. Sau khi điều tra còn phát hiện ông chủ quán trọ này cũng làm các kiểu kinh doanh đen nhiều năm, vậy nên cũng bị đưa về tiếp nhận điều tra.
Lần hành động này chána động cả tỉnh, chi đội trinh sát hình sự thành phố Nam Giang được cấp trên khen ngợi.
Thẩm Ngạn Chu vẫn cảm thấy còn nuối tiếc, không bắt được tội phạm là thứ nhất, điều nữa là đã xác nhận qua các cô gái đó, không một ai tên Từ Xu Hòa, nói cách khác, năm đó có lẽ Từ Xu Hòa bị bán đi hoặc là……
Anh thà rằng nghĩ một cách lạc quan, bởi vì Chu Chi của anh cũng không muốn nghe một kết quả khác.
–
Hôm nay là thứ sáu, người còn ngồi trên ghế nhưng thật ra hồn đã phiêu du đến đâu đó.
Từ Niệm Chi ngồi trong phòng họp, tay đỡ đầu, cố gắng mở to hai mắt vờ như đang nghe cẩn thận nhưng thực chất lời trưởng phòng nói vào tai này ra tai kia, một chữ cũng không vào đầu.
Cô chậm chạp giương mắt nhìn, trong lúc lơ đãng thế mà nhìn thấy Dương Tiểu Bàn bên cạnh đánh gì đó lên máy tính, có hơi khác lạ nên đưa đầu lại gần: “Hôm nay cậu nghe họp nghiêm túc vậy à?”
Khoảng cách được thu gần, thứ trên máy tính không được che đậy, lúc này hoàn toàn hiện lên trước mắt cô.
Thì ra là một phiên bản chibi của trưởng phòng đang nói chuyện, không những cau mày mà còn quơ tay múa chân, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu hơn bản thân rất nhiều.
Dương Tiểu Bàn nắm tay đưa lên, giấu đầu lòi đuôi thì thầm: “Thứ hai mở họp thì thôi đi, thứ sáu mà còn họp, trưởng phòng nghiện cấp trên mà chúng ta còn phải theo, nếu không vì chút phí hèn nhát thì ai vui vẻ đi làm.”
Từ Niệm Chi nhìn nhân vật trên laptop mà buồn cười.
Bỗng nghĩ đến gì đó, Dương Tiểu Bàn lén quay đầu lại hỏi: “Tối hôm qua cậu và cảnh sát Thẩm……không sao chứ?”
Biểu cảm lúc ấy của Thẩm Ngạn Chu ở đồn cảnh sát thật sự rất đáng sợ, không nói một lời nhưng càng gây hoảng hơn nổi trận lôi đình, vậy nên cô ấy và Hạ Ngôn thức thời bỏ chạy, sợ lửa chiến lan đến gần hai người.
Từ Niệm Chi lắc đầu: “Không sao hết.”
“Vậy sao sáng nay cậu lại đến muộn?” Dương Tiểu Bàn hỏi tiếptiếp.
Từ Niệm Chi là người quản lí thời gian chặt chẽ, cả năm đi làm, số lần đến trễ còn đếm không hết đầu ngón tay, hôm nay vô cùng hiếm thấy.
“Ồ.” Từ Niệm Chi véo vành tai đỏ ửng: “Mình ngủ quên.”
Cô sẽ không kể sáng nay có người nào đó giống như một chú Golden Retriever, đi đến đâu cũng theo, ôm không buông tay, một hai phải bắt cô chính miệng nói tha thứ anh mới buông ra, dẫn đến hôm nay cô ra cửa muộn hơn ngày thường một chút.
Trưởng phòng tiếp tục dong dài, không biết qua bao lâu, có lẽ do nói nhiều nên họng đã khô, ông ấy ngừng lại nhìn thoáng qua đồng hồ, phát hiện lố thời gian nhiều nên tùy tiện đi đến hồi kết, đại phát từ bi tan họp.
Một cuộc họp không chú ý nghĩa cuối cùng cũng kết thúc sau gần một tiếng.
Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, lục tục ra khỏi văn phòng.
Từ Niệm Chi không muốn ở lại trong không gian ngột ngạt này thêm một giây nào nữa, cô cầm laptop đứng lên, nhưng vừa đến cửa, đồng nghiệp đi phía trước bỗng quay đầu lại: “Niệm Chi, đây là cậu sao?”
Cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt Từ Niệm Chi, trên đó đang phát một video, nhìn góc độ này thì có lẽ là camera theo dõi ở quán đồ nướng tối qua, ghi lại rõ ràng cảnh đánh người, còn bắt được khoảnh khắc ba bọn họ sau đó đứng ra.
Giọng nói với âm lượng không nhỏ này đã thu hút không ít ánh nhìn từ các đồng nghiệp xung quanh.
“Thật à, Niệm Chi, cậu dũng cảm thật.”
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu là mình thì chắc chắn còn chạy nhanh hơn ai khác.” Một cô gái khác phụ họa.
Dương Tiểu Bàn bĩu môi: “Mình cũng xông lên mà, sao lại không khen mình dũng cảm thế?”
Mấy đồng nghiệp đi chậm tụ lại với nhau, bàn luận chuyện này với họ.
Từ Niệm Chi không có hứng thú trở thành tiêu điểm, đối mặt với sự khen ngợi của mọi người cô cũng chỉ cười, tìm cơ hội chuồn đi: “Mình vẫn còn bản tin chưa viết, mình đi trước đây.”
Cửa thang máy vừa mở ra, điện thoại trong túi chợt đổ chuông, Từ Niệm Chi chạy khỏi, nhìn thấy hàng tên trên màn hình, cô lập tức đi về hướng cầu thang thoát hiểm.
Đợi khi cửa phía sau đóng lại, cô đi xuống nửa tầng, bước đến trước cửa sổ mới ấn nút nghe.
“Mẹ, sao vậy ạ?”
Giọng mẹ Từ nghe ra rất sốt ruột: “Chi Chi, cô bé trên tin tức là con sao?”
Từ Niệm Chi nhướng mày, lấy tai nghe Bluetooth ra đeo lên rồi mở Weibo: “Vâng ạ.”
Quả nhiên, đến mẹ cô cũng lướt trúng rồi, video kia thật sự đang nằm trên hotsearch, hơn nữa thứ tự xếp hạng còn khá cao, cạnh đó là một chữ “Hot” đỏ như lửa.
Video từ camera có hơi mờ, mẹ cô chưa từng gặp Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn nên không nhận ra cô rất bình thường.
“Con có biết lúc mẹ và ba con thấy video suýt bị dọa chết không!”
Giọng điệu mẹ Từ có hơi gay gắt, đây hình như là lần đầu tiên bà ấy nói chuyện với cô như vậy.
Từ Niệm Chi đứng bên cửa sổ, tùy ý để gió ngoài cửa sổ thổi loạn tóc mái bay của cô, mặt mũi ngẩn ra.
Ba mẹ Từ từ trước đến nay đối với cô rất tốt, cô cũng rất nghe lời, nhiềm năm qua họ chưa từng nổi giận hay nói qua một câu nói nặng, chính vì thế lòng cô luôn có cảm giác giữa mình và họ có khoảng cách.
Từ trước, nhìn thấy bạn bè bên cạnh mỉa mai cãi nhau với ba mẹ hay có mâu thuẫn, thật ra cô rất hâm mộ, cảm thấy như vậy tình thương mới có tình người, mới không giả tạo.
Đây là lần đầu tiên mẹ Từ mới có thái độ không tốt lắm, nhưng vậy mà cô lại thấy có hơi vui mừng.
“Mẹ.” Tay Từ Niệm Chi bóc xuống lớp sơn tường sắp rơi, cười nhẹ: “Con vẫn ổn, không bị thương.”
“Đứa nhỏ này, bình thường thì đầm tính, sao mà đến thời khắc mấu chốt thì lớn gan như vậy chứ!” Nghe giọng cô bình thản, mẹ Từ thật sự tức giận: “Không bị thương con còn đắc ý à, nếu thật sự bị thương thì mẹ và ba con phải làm sao bây giờ!”
Ba Từ vừa tan làm từ trường về thì thấy video tin tức kia trên WeChat, xem rồi lại thấy có gì đó không đúng, mau chóng gọi vợ mình lại. Hai người trung niên vừa qua 50 đeo kính viễn thị nhìn chăm chăm, có nhìn thế nào cũng thấy cô gái trong video rất giống Chi Chi của họ, khiến họ sợ hãi cực kì.
Trong video kia có ba người đàn ông cao to say rượu, mỗi một quyền một đá đều là chí mạng, họ không dám tưởng tượng nếu lỡ bất cẩn ngộ thương Từ Niệm Chi thì hậu quả sẽ thế nào.
Mẹ Từ ngồi không yên, lập tức gọi điện thoại cho con gái, khi nghe được cô bình yên vô sợ mới yên lòng, sau lại thấy tức giận.
Từ Niệm Chi cách màn hình có thể tưởng tượng ra biểu cảm ba mẹ cô bây giờ chắc chắn đang cau mày, bực nhưng lại không nỡ phát hỏa với, chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng khách. Cô bỗng muốn cười: “Mẹ, cái này không phải mẹ và ba đã dạy con từ nhỏ sao? Gặp chuyện bất bình phải rút đao tương trợ. Lúc ấy khách trong quán đã chạy hết, nếu bọn con cũng đi thì hai cô ấy phải làm sao bây giờ?”
“Hai người họ cũng chỉ là người thường tan làm đến ăn đồ nướng BBQ, giống như ngàn ngàn vạn vạn cô gái bình thường khác. Hôm nay là họ, ngày mai có thể là bất kỳ cô gái nào đi trên đường, ngày kia có thể là con.”
Từ Niệm Chi thở ra một hơi, nhìn đường lớn đông nghẹt xe.
“Hơn nữa con là phóng viên, đối mặt với tình huống bạo lực ác liệt, con có trách nhiệm xã hội phải đứng ra.”
Mẹ Từ không biết nên nói đứa nhỏ này lương thiện hay là ngốc, ấp úng cả buổi, không nói ra được câu nào, cuối cùng chỉ buông tiếng thở dài.
“Có tinh thần trọng nghĩa là chuyện tốt, nhưng điều quan trọng tiên quyết là phải bảo vệ tốt bản thân. Lần này là con may mắn, nhưng sau này không còn được liều lĩnh như vậy nữa.”
“Con biết rồi mà mẹ.”
Từ Niệm Chi cất chất giọng ngọt ngào đáp lại, tiếp sau nói thêm với mẹ Từ mấy câu rồi mới cúp máy.
Cô cúi đầu nhìn thời gian trò chuyện, gọi gần 20 phút, không biết trưởng phòng có để ý việc cô rời khỏi chỗ làm việc lâu vậy không nên nhanh chóng quay về.
Quay người lại, cô suýt chút bị người ở cửa cầu thang dọa sợ đến mức kêu thành tiếng.
Chu Vũ Xuyên mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ đeo thẻ nhân viên, thân hình cao thon tựa vào tường, không biết đã đứng ở đó bao lâu.
Từ Niệm Chi bình tĩnh lại, cô gắng nở một nụ cười tươi: “Trùng hợp quá.”
Cô hơi không vui, người này sao lại nghe lén người khác nói chuyện thế, anh ta không biết hành lang là căn cứ bí mật của nhiều người hả?
Chu Vũ Xuyên đứng thẳng lên, bước xuống vài bậc thang, rủ mắt nhìn cô: “Em không sao chứ?”
“Không sao hết.” Từ Niệm Chi nhún vai: “Có thể có chuyện gì được?”
Cô bước lên bậc thang, đi về hướng cửa.
Chuyện này cô chỉ muốn để nó nhanh chóng qua đi, không muốn giải thích cách mình làm với bất kì ai nữa.
Chu Vũ Xuyên đứng ở đó, không tiếng đọng bước thêm mấy bước, chặn đường cô đi.
Đôi mắt anh ta sâu thẳm: “Chúng ta nói chuyện được không?”
Sau đó Từ Niệm Chi lùi một bước nhỏ về sau, lưng tựa vào tay vịn, chợt tự dưng tự hỏi dì quét dọn hôm nay đã vệ sinh hành lang chưa, có khi nào nó sẽ làm dơ quần áo cô không.
Mấy giây sau cô nhỏ giọng lên tiếng: “Anh nói đi.”
Tối đó ăn cơm ở nhà cô xong, sau khi nói ra những lời đó, hai người dường như chỉ gặp nhau vài lần, mà còn đều là gặp ở đơn vị, có đôi khi còn không có lời chào, chỉ gật đầu một cái.
Chu Vũ Xuyên vẫn như lúc trước, mãi dịu dàng như vậy, mở bài bằng một câu chuyện phiếm: “Em và Thẩm Ngạn Chu…… Có khỏe không?”
Từ Niệm Chi gật đầu: “Bọn em khá tốt.”
Hành lang rơi vào im lặng.
Một lát sau, Chu Vũ Xuyên đột nhiên cười nhẹ, tiếng rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe rõ.
“Vậy anh còn cơ hội không?”
Ngón để rủ cạnh đùi của Từ Niệm Chi vì những lời này bất giác cuộn tròn.
Cô cong môi, mắt mi cùng cườiNàng cong môi, trong mắt cũng mỉm cười, thoải mái hào phóng mà cùng trước mặt nam nhân đối diện: “Vũ xuyên ca, hẳn là không cơ hội.”
“Bộ phận các cậu không phải vừa tuyển được một em gái vừa tốt nghiệp sao, người ta cũng tốt ấy chứ, nhìn thấy khá thích cậu, cậu nhanh lên đi.”
Chu Vũ Xuyên nhìn biểu cảm của cô, kinh ngạc chớp mắt.
Cô hơi khác lúc trước. Trước kia mỗi lần nói đến chủ đề này, cô luôn ngại ngùng, kiểu không biết nên từ chối thế nào, ấp úng, sợ nói quá tuyệt tình rồi lại sợ anh ta nghe không hiểu.
Nhưng lần này không giống, cô đã có thể dùng ngữ điệu rất nhẹ nhàng để bàn luận về chủ đề này với anh ta, nói cứ như giỡn, không làm người khác xấu hổ.
Có lẽ là do ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào quá mờ ảo, đảo loạn mạch nghĩ của Chu Vũ Xuyên, anh ta không nghe ra ý trong lời Từ Niệm Chi, tiếp tục nói không từ bỏ ý định: “Chi Chi, Thẩm Ngạn Chu cậu ấy không hợp với em.”
“Tính chất công việc của cậu ấy bận rộn như vậy, không thể bầu bạn được với em, bất kì lúc nào cũng có thể rơi vào nguy hiểm, chuyện ở Đào Khê sơn trang lúc trước suýt chút đã hại em bị thương, em không cảm thấy……”
“Anh Vũ Xuyên.” Từ Niệm Chi lên tiếng cắt ngang: “Chuyện ở Đào Khê sơn trang lần trước không liên quan đến Thẩm Ngạn Chu.”
Độ cong trên môi cô biến mất, nét mặt lạnh đi, không còn muốn dây dưa với anh ta.
“Thẩm Ngạn Chu là bạn trai em tự mình chọn, bất luận kết cục của em và anh ấy là gì, em đều có thể gánh vác hậu quả, không cần người khác chỉ tay năm ngón.”
Cô vốn còn cảm thấy có thể làm bạn với Chu Vũ Xuyên nhưng lời anh ta vừa nói đã khiến cô từ bỏ ý nghĩ của mình.
“Còn nữa, sau này anh vẫn như các đồng nghiệp khác gọi em là Niệm Chi hoặc tên đầy đủ đi, em không quen có người khác phái khác gọi em như vậy.
Nói xong cô không ngừng bước, đi lướt qua mặt Chu Vũ Xuyên, ra khỏi lối thoát hiểm.
Chu Vũ Xuyên vẫn đứng tại chỗ một mình.
Thật ra hôm nay anh ta chỉ là vô tình bắt gặp Từ Niệm Chi đang gọi điện thoại. Anh ta biết mình không nên đứng ở đây nhưng lại không cam lòng bỏ đi cơ hội tốt như vậy.
Tiếng cô nói vừa rồi còn vang vọng bên tai, anh ta sầu nảo, nhìn hành lang trước mắt đã vắng tanh, ngây người một lát sau nắm chặt nắm tay.
–
Chiều thứ sáu văn phòng hơi ồn ào, mọi người đều nóng lòng về nhà, có người đang thì thầm sắp xếp lịch trình cuối tuần, có người đang bàn luận về kiều quần áo thịnh hành nhất hè năm nay, may lại không ai nhắc lại chủ đề vừa nãy.
Từ Niệm Chi vừa quay về bàn làm việc, cúi đầu một cái hoảng loạn phát hiện màn hình điện thoại sao lại hiện giao diện đang đối thoại với Thẩm Ngạn Chu.
Hơn nữa thời gian đã nhảy sắp mười phút.
Mười phút trước…… Hình như đúng lúc cô đang nói chuyện với Chu Vũ Xuyên ở hành lang.
Nghĩ vậy, tim Từ Niệm Chi ngừng một nhịp nhưng vẫn ôm hi vọng, nói không chừng đầu dây bên kia cũng ấn nhầm thôi.
Cô cầm lấy điện thoại, dè dặt kề bên tai: “Alo?”
Đầu dây bên kia không cho cô cơ hội thở phào.
Thẩm Ngạn Chu hừ nhẹ một tiếng: “Chi Chi?”
“Thì ra em và anh ta lại thân như vậy à.”
Thôi xong rồi.
Từ Niệm Chi nhắm mắt lại, vẫn muốn giãy giụa tìm đường sống: “Không phải em đã kêu anh ấy sau này đừng gọi vậy nữa sao.”
Cũng may Thẩm Ngạn Chu cũng không định bám riết chuyện này.
“Đợi em tan làm anh đón em đi ăn cơm nhé?”
Từ Niệm Chi giật mình: “Không phải anh đang bận phá án hả?”
Thẩm Ngạn Chu cười: “Bận phá án thì cũng phải ăn cơm chứ.”
Nói cũng đúng.
Từ Niệm Chi khựng lại: “Anh nhìn thấy hotsearch rồi phải không?”
“Thấy rồi.” Giọng Thẩm Ngạn Chu nghe ra rất thư thả, không biết có phải đang nghỉ ngơi hay không: “Chi Chi của chúng ta thành người có chút tiếng tăm rồi.”
Từ Niệm Chi ôm mặt buồn rầu, cô lẩm bẩm: “Nhưng em không chút nào muốn như vậy.”
“Em không thích hửm?”
“Không thích, một chút cũng không thích.”
Cảm giác làm người nổi tiếng quá khó chấp nhận, từ khi hotsearch xuất hiện đến giờ, WeChat đã nhận được rất nhiều tin nhắn, đến bạn học tiểu học 800 năm không liên lạc cũng đến tìm cô hỏi đông hỏi tây, ngoài mặt là quan tâm nhưng thực ra là vì tám chuyện thôi. Cô không muốn mình trở thành đề tài tán dốc sau bữa cơm của người khác.
“Được.” Thẩm Ngạn Chu bất thình lình thốt ra một câu: “Anh biết rồi.”
Từ Niệm Chi mù mịt, tự hỏi anh đã biết gì?
Sau khi cúp máy không lâu, cô làm mới trang Weibo, phát hiện nhưng video cô hăng hái làm việc nghĩa đã biến mất không còn tăm hơi, bị một hotsearch khác của Trì Dục thay thế.
Tuy rằng vị này năm nào cũng nằm trên hotsearch nhưng nhìn tiêu đề thì Từ Niệm Chi vẫn thấy khó hiểu:
#Trì Dục tự mang vớ trong phim trường
Thậm chí những hotsearch liên quan đến cô đều bị kéo xuống, biến thành:
#
Trì Dục mang giày ngược
#Trì Dục đi thảm đỏ suýt ngã
#Trì Dục đội vợ lên
đầu
#Trì Dục bị Tô Thời đuổi ra khỏi nhà phạt đứng
Cái này là cái gì thế này……
Từ Niệm Chi gãi đầu, nhìn thế nào cũng là do người làm.