Hứa Ôn Giảo đợi Hứa Úc Liêm nhìn xong cách bố trí bên trong, sau đó chỉ vào một bộ bàn ghế riêng biệt đặt cạnh bàn lớn, mở miệng nhắc nhở: "Đây là bàn làm việc của chị, kể từ bây giờ đây là nơi làm việc của chị."
Hứa Úc Liêm không có lập tức phản ứng ngay.
Cô sững sờ một lúc rồi nghẹn ngào: "Không phải trợ lý đặc biệt của cô vẫn phải ngồi bên ngoài làm việc sao? Tôi là một nhân viên bình thường, sao có thể ngày ngày gần gũi với cấp trên như vậy?"
Hứa Úc Liêm chưa từng đi làm trước đây nhưng cô vẫn biết rằng khoảng cách càng gần với cấp trên thì địa vị sẽ càng cao. Hứa Ôn Giảo đưa cô vào văn phòng của tổng giám đốc, toàn thế giới đều biết cô là người đi cửa sau, công việc nhàn hạ, không bị phiền phức tìm đến.
Hứa Ôn Giảo bước đến chiếc ghế văn phòng và ngồi xuống. Nàng dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, toát ra khí chất điềm tĩnh và uy quyền.
Hứa Ôn Giảo: "Trợ lý Trương cần gọi điện thoại bất cứ lúc nào, liên lạc với người phụ trách và đàm phán hợp đồng với bên A. Đôi khi cô ấy giống như bản sao của em, làm việc độc lập sẽ thuận tiện hơn."
"Vị trí của chị là trợ lý của em, hơn nữa chị cũng là cấp dưới trực tiếp của trợ lý Trương..." Hứa Ôn Giảo dừng lại vài giây, "Chị chủ yếu hỗ trợ sinh hoạt của em và giúp trợ lý Trương xử lý công việc."
Lời ít mà ý nhiều, quản gia hoàn toàn khác với bảo mẫu.
Hứa Úc Liêm liếc mắt, xoay người muốn đi ra cửa.
Hứa Ôn Giảo bình tĩnh nói: "Mỗi tháng em sẽ đích thân gửi thêm cho chị một nghìn tệ, thẻ mua sắm từ đối tác và túi xách hàng hiệu để chị tự do lựa chọn."
Đột nhiên Hứa Úc Liêm dừng chân lại.
Cô xoay người, giận dữ bước đến chỗ làm việc của mình và ngồi xuống.
"Nói đi, cô muốn tôi làm cái gì?"
Một lúc sau, Trương Viên Chi bưng một chiếc hộp bìa cứng lớn bước vào và đặt nó trước mặt Hứa Úc Liêm. Tất cả đều được chia thành các loại tài liệu nội bộ của công ty.
Trương Viên Chi từ tốn nói: "Trợ lý Hứa, hôm nay xin hãy thuộc lòng những tài liệu này trước khi tan làm, để có hiểu biết cơ bản về công ty chúng ta."
Hứa Úc Liêm kinh ngạc, cô đọc lướt qua nhiều thông tin như vậy không thể đọc hết, vẫn cần phải đọc kỹ từng chữ mới nhớ hết được.
Phàn nàn thì phàn nàn, không muốn bị Hứa Ôn Giảo xem thường, Hứa Úc Liêm nhanh chóng mở tài liệu ra nghiêm túc nghiên cứu.
Zhike là một công ty con thuộc tập đoàn Hứa gia chịu trách nhiệm về nền tảng vận hành video trực tuyến. Vì mới chỉ chính thức gia nhập thị trường nội địa trong vài năm qua nên thị phần chung của nó trong nửa đầu năm không lớn. Qua đó cũng cho thấy vừa chuyển lỗ sang có lãi trong quý vừa qua nhưng lợi nhuận ròng* vẫn chưa khả quan.
(*) Lợi nhuận ròng: Lợi nhuận ròng (Net Profit) là số tiền còn lại sau khi lấy doanh thu trừ đi tổng các chi phí và thuế thu nhập doanh nghiệp.
Đọc tư liệu của công ty thật nhàm chán và buồn tẻ, mắt của Hứa Úc Liêm như muốn nổi đom đóm. Nhiều thuật ngữ chuyên môn chỉ được học trên lớp mà không được áp dụng vào thực tế.
Cô mở danh sách liên lạc trên điện thoại di động và tìm kiếm xung quanh. Hầu như tất cả những người cô biết đều là những người có hai đời sống phóng túng vô lo vô nghĩ, còn những người có hiểu biết về những lĩnh vực này thì không có chút thân thiết nào với cô.
Hứa Úc Liêm đã tận dụng hết mọi khả năng tập trung mà mình có được. Cô khoanh tròn các thông tin và chọn ra những điểm chính để đọc. Cô thậm chí còn không biết Hứa Ôn Giảo đang đứng sau mình.
"Cần em hỗ trợ gì không?" Một hơi thở nóng hổi phả vào tai.
Hứa Úc Liêm bị dọa đến mức suýt nhảy khỏi ghế.
Hứa Ôn Giảo giữ ghế của cô lại, dùng giọng điệu ôn hòa: "Nếu chị không hiểu gì thì có thể hỏi em bất cứ lúc nào, em luôn luôn sẵn sàng trả lời."
Không cần thiết, không đến mức cần thiết đến như vậy, thực sự không cần.
Hứa Úc Liêm không thể kiềm chế được lòng tự trọng đáng chết của mình: "Cô bận việc thì tiếp tục đi làm đi, không cần quan tâm đến tôi."
Cả ngày Hứa Úc Liêm đều nhìn chăm chăm vào tư liệu, thời điểm tới giờ ăn trưa chỉ mới đọc được một phần ba. Buổi chiều Hứa Ôn Giảo ra ngoài họp, khi trở lại văn phòng, nàng yêu cầu cô thay đồ, muốn cô đi tham dự hội thảo ngành vào buổi tối với nàng.
Ngay từ đầu Hứa Úc Liêm đã từ chối thẳng: "Tôi không đi."
Hứa Ôn Giảo: "Tại sao không đi?"
"Lỡ như gặp phải người quen thì tôi phải làm sao bây giờ?"
Hứa Úc Liêm nghiến răng nghiến lợi nếu người khác phát hiện ra cô làm trợ lý cho người em gái trên danh nghĩa mà mình vô cùng ghét, cô biết để mặt mũi ở đâu?
Cô sẽ hòa nhập vào giới thượng lưu như thế nào trong tương lai?
Trương Viên Chi đang định dẫn Hứa Ôn Giảo đi trang điểm, nghe được lời của cô, nghiêm túc giải thích: "Trợ lý Hứa, một mình tôi không thể giải quyết được, nhất định phải có người đi theo tiểu Hứa tổng để xử lý các việc khác nhau. Đây là việc mà cô thường xuyên phải làn trong tương lai. Tốt hơn hết là cô nên làm quen với công việc trước đi."
Trương Viên Chi được chọn làm người đi bên cạnh Hứa Ôn Giảo thông qua hàng ngàn sự lựa chọn của Hứa Kiều. Với tư cách là trợ lý đặc biệt có phong cách làm việc chính trực, cô ấy không quan tâm Hứa Úc Liêm có phải là họ hàng với người có quyền hay có mối quan hệ thầm kín nào đó với Hứa Ôn Giảo hay không. Nếu như cô là nguyên nhân gây chậm trễ tiến độ công việc, cô ấy cũng không ngần ngại dạy cho cô một bài học.
Hứa Úc Liêm bị người này làm cho tức chết, tất nhiên cô không thể bộc phát ra được mà đành phải nuốt mọi thù oán xuống bụng nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Hứa Ôn Giảo.
Hứa Ôn Giảo chỉ dùng một câu để giải quyết vấn đề: "Nếu đi sẽ được tính là làm thêm giờ và được trả thêm tiền."
Hứa Úc Liêm:... Xem ra cô cũng lợi hại.
Sau đó, cô cũng không nhìn Hứa Ôn Giảo nữa. Khoảng chín giờ tối, nàng gọi điện cho cô và yêu cầu cô tập trung ở tầng hầm để xe.
Hứa Úc Liêm đã quen với việc ngồi ở ghế kế bên tài xế, vừa mới mở cửa đã đối mặt với Trương Viên Chi.
Ấn tượng đầu tiên mà người trợ lý đặc biệt này để lại cho cô vào buổi sáng chính là một mỹ nhân băng sơn, ít nói, làm việc rất hiệu quả nhưng cô ấy có vẻ không thích cô lắm. Hứa Úc Liêm cũng hiểu được những người như cô ấy thường không thích người dựa vào mối quan hệ gia đình để được đi làm trong công ty.
"Trợ lý Trương?" Hứa Úc Liêm mặt đối mặt, khó hiểu nhìn người kia, "Sao cô lại ngồi ở đây?"
Trương Viên Chi liếc nhìn hàng ghế sau đã được nâng lên tấm cách âm, vẻ mặt vô cùng lo lắng, nói: "Tôi bị say xe, ngồi ở ghế trước sẽ thoải mái hơn, cô ngồi ở ghế sau đi."
Từ trên xuống dưới, trên người của Hứa Úc Liêm đều là đồ hàng hiệu, giá trị cũng không nằm ở năm con số, khí chất của cô hoàn toàn không phải là người cùng thế giới với cô ấy. Trương Viên Chi vốn dĩ là người đi lên từ đáy xã hội, không quen nhìn những người ỷ lại vào gia đình để xin vào công ty làm.
Sắc mặt của Trương Viên Chi có chút khó coi, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt có chút bất mãn: "Trợ lý Hứa, hôm nay tiểu Hứa tổng đã rất mệt mỏi, hẳn là cần phải được nghỉ ngơi. Cô ngồi ở đó đừng quấy rầy cô ấy."
Thật bất ngờ chưa, đây là lần đầu tiên người ngoài bảo cô đừng làm phiền Hứa Ôn Giảo, không ai có thể nhào nặn cô như thế này, cơn nóng nảy mà cô chịu đựng cả ngày đột nhiên bùng nổ.
Cô hít một hơi thật sâu, nhếch lên đôi môi mỏng đỏ mọng, cố ý kéo dài giọng nói: "Trợ lý Trương, cô khó chịu với tôi như vậy, có phải là vì tò mò về quan hệ giữa tôi và tiểu Hứa tổng mà cô nói đến không?"
Trương Viên Chi quay người lại nhìn, lắng nghe giống như nước đổ đầu vịt.
Dưới ánh đèn, Hứa Úc Liêm cười giống như một con hồ ly đeo mặt nạ người.
"Trước kia chúng tôi thường xuyên ngủ chung giường, hiện tại vẫn sống cùng nhau, cô ấy chắc chắn sẽ không oán trách nếu như tôi làm phiền cô ấy."
Màn tung tin đồn này của Hứa Úc Liêm khiến Trương Viên Chi tức giận đến mức sắc mặt dần dần đen lại. Hứa Úc Liêm thấy thế, cười sảng khoái mở cửa ghế sau.
"Hứa Ôn..."
Hứa Úc Liêm cố gắng ngăn bản thân không được nói to.
Cô lặng lẽ ngồi vào ghế sau rộng rãi mà không làm phiền Hứa Ôn Giảo đang ngủ ở phía bên kia.
Không biết nhà trang điểm nào đã bắt Hứa Ôn Giảo ăn mặc xõa xuống tóc. Tóc của nàng được tết rất cầu kỳ và đẹp mắt, một chiếc kẹp tóc màu bạc hình con bướm đang vỗ cánh muốn bay được cài lên trên đó.
Hứa Ôn Giảo mặc một chiếc váy dạ hội hở vai màu xanh lam. Xương đòn và đường nét vai cùng cổ thon dài, không những thế còn có làn da trắng nõn tinh tế, tất cả giống như một bức tranh tuyệt sắc. Nàng có chiếc mũi thẳng và thanh tú, môi đỏ ươn ướt xinh đẹp, lông mày và lông mi đậm, phấn mắt màu xanh nhạt ở cuối mắt tạo bóng lớn trên khuôn mặt.
Trước đó là một tiên nữ không nhiễm khói bụi của trần gian, hiện tại giống như một nàng công chúa đang ngủ say trong rừng.
Đèn ngoài cửa sổ sáng rực, vẻ đẹp bên trong xe đẹp đến mức Hứa Úc Liêm nhìn mê mẩn.
Cô chưa từng gặp qua người nào đẹp như Hứa Ôn Giảo.
"Ưm." Đột nhiên Hứa Ôn Giảo kêu lên một tiếng.
Điều hòa trong xe bật nhiệt độ khá thấp, chắc hẳn nàng thấy hơi lạnh nên mới cau mày mở mắt.
"Chị" Giọng nói của nàng vẫn chưa tỉnh dậy, ẩn chứa một chút khàn khàn mị hoặc.
Cách đây rất lâu, Hứa Ôn Giảo trần như nhộng tỉnh dậy trên giường của cô và gọi cô theo cách tương tự.
Trong một giây ngắn ngủi, quá khứ ùa về, màng nhĩ của Hứa Úc Liêm đau nhức vì tiếng tim đập của chính mình.