Các nàng giành qua giành lại như học sinh tiểu học.
Hứa Úc Liêm ngăn chặn nỗ lực giật điện thoại của Hứa Ôn Giảo, sau đó cô đứng dậy khỏi bàn.
Cô một tay đè vai của Hứa Ôn Giảo, ấn nàng xuống ghế, tay kia giơ cao điện thoại di động.
Hứa Úc Liêm trầm giọng: "Đừng nhúc nhích, em tiếp tục ăn bánh đi. Chị chỉ nhìn một chút thôi, không làm gì cả."
Hứa Ôn Giảo khẽ mím đôi môi mỏng, cụp đôi mắt ướt xuống, trông như sắp khóc khi bị bắt nạt, thật khiến cho người ta muốn ôm lấy nàng và dỗ dành.
Hứa Úc Liêm vốn có tính cách xấu xa, không phải là người tốt gì, cô do dự: "Cuối cùng là em đang giấu cái gì? Ngay cả chị cũng không được nhìn thấy sao?"
Vô số những ý kiến ẩn danh liên quan đến vấn đề tranh giành tình cảm mà hôm trước Lý Ý Nhã chuyển tiếp hiện lên trong đầu của cô.
Cũng có khả năng là bạn gái bí mật của Hứa Ôn Giảo và những tấm ảnh chụp chung của hai người.
Tim của Hứa Úc Liêm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô nhất định phải nhìn thấy cái tên này.
"Không phải là chị không thể xem được."
Hứa Ôn Giảo cực kỳ kiên quyết, nàng nắm lấy góc áo của cô, nói với giọng nhẹ nhàng như một con muỗi vo ve ở bên tai: "Chị hứa là khi xem xong thì không được giận em."
Hứa Úc Liêm ậm ừ cho có lệ và nóng lòng muốn mở trang chủ của tài khoản phụ.
Nhìn thấy cô như vậy, Hứa Ôn Giảo hất nhẹ chiếc khuyên tai, trên môi hiện lên nụ cười mãn nguyện.
Thật ra thì nàng đã đăng hàng trăm bài đăng trên weibo, tất cả đều được thiết lập để mọi người có thể xem được, và hầu hết nội dung đều là văn bản dưới dạng hình ảnh.
Hứa Úc Liêm bấm vào một trong số chúng.
Đọc dòng đầu tiên cô bắt đầu cảm thấy bối rối, dòng thứ hai thì ngạc nhiên, đến dòng thứ ba thì đỏ mặt...
Đọc từ đầu đến cuối, toàn thân của cô giống như tôm bị luộc chín, làn da vừa nóng lại vừa đỏ.
Hứa Úc Liêm lại bấm vào mấy cái khác.
Cô không nói nên lời, ngước mắt nhìn Hứa Ôn Giảo đang giả vờ ngây thơ vô tội và hít một hơi thật sâu.
Cô liều mạng hỏi: "Có phải tất cả các bài đăng trên weibo của em đều có nội dung tương tự như thế này không?"
Hứa Ôn Giảo đảo mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng là như vậy."
Hứa Úc Liêm:!!!
Văn chương của Hứa Ôn Giảo thật đẳng cấp, tên của cả hai nhân vật chính đều được nàng chuyển đổi thành nhiều cách gọi khác nhau. Không hổ danh là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học của khoa nghệ thuật tự do vào năm đó, lối viết lãng mạn và tráng lệ, phong cách tổng thể là dòng ý thức.
Nếu như nàng không viết về những trải nghiệm và cảm xúc của mình khi lạc vào chốn thiên đường.
Nếu như một trong hai nhân vật chính mà nàng viết không phải là mình.
Hứa Úc Liêm cũng sẽ tấm tắc khen ngợi "Lời văn nóng bỏng như vậy mà không được người đời công nhận thì quả thật là tiếc cho một nhân tài".
Cô vội vàng nhét lại chiếc điện thoại nóng như củ khoai vào tay của Hứa Ôn Giảo và nói với nàng: "Hãy xóa tất cả càng sớm càng tốt. Chỉ cần lưu vào điện thoại của em, không cần thiết phải đăng lên nền tảng công cộng như vậy đâu."
Lỡ như một ngày nào đó có người đánh cắp tài khoản của nàng hoặc là không thể đăng nhập được...
Cô ngủ không ngon giấc chắc chắn đều là lỗi của Hứa Ôn Giảo.
"Chị giận sao?" Hứa Ôn Giảo quan sát vẻ mặt của Hứa Úc Liêm, cái này nằm ngoài ý muốn của nàng.
Nàng nắm lấy tay áo của Hứa Úc Liêm, lắc nhẹ. Nàng không biết giờ phút này dáng vẻ của mình trông yếu ớt đến thế nào, nhẹ nhàng nói: "Lúc viết, em chỉ ghi lại những gì mình nghĩ tới thôi. Em cũng không nghĩ sâu xa nhiều như vậy."
Làm gì có chuyện đó, nàng đang nói dối thôi.
Nàng cố tình viết những cái này để giải tỏa những lúc nàng thèm muốn người kia đến mức muốn phát điên.
Nàng luôn mong chờ đối phương sẽ nhìn thấy nó vào một ngày không xa.
Tốt nhất là ghi nhớ từng lời một cách chắc chắn.
"Được rồi, em không cần phải giải thích với chị." Tim của Hứa Úc Liêm vẫn đang đập mạnh trong lồng ngực.
Ham muốn bộc lộ trong lời văn của Hứa Ôn Giảo thật đáng sợ, như thể nước biển đã bao bọc lấy nàng và nàng chỉ có thể đắm chìm trong đó.
Cô bưng cốc trà sữa nóng lên và uống, đường làm dịu đi sự lo lắng của cô.
Hứa Úc Liêm ho một cái, "Em phải gửi cho chị một bản sao của những nội dung này."
Nàng viết rất hay, chỉ cần không đặt mình vào đó là được.
Cô nghiêm nghị nói: "Chị có quyền được thưởng thức."
Có lẽ Hứa Ôn Giảo cũng không ngờ rằng Hứa Úc Liêm sẽ đưa ra yêu cầu này. Nàng đỏ bừng cả mặt, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, phải xem đi xem lại nhiều lần rồi mới đồng ý.
Hai mươi phút sau, tài xế gọi điện cho Hứa Úc Liêm, xe dừng đối diện quán cà phê.
"Chúng ta về nhà thôi." Hứa Úc Liêm kéo cô gái bé nhỏ đang dựa vào vai của mình mà ngủ thiếp lên, chuẩn bị rời khỏi quán cà phê ấm áp.
Đèn ở quầy gọi món đã bật sáng, mùi thơm của hạt cà phê tràn ngập trong không khí, nhân viên làm ca đêm ngồi cuộn tròn trên ghế và lén lút chợp mắt.
Hứa Úc Liêm vô tình liếc nhìn vài lần khi cô đi ngang qua chỗ kia. Cô do dự một lúc, đột nhiên nói với Hứa Ôn Giảo: "Em lên xe trước đi, hình như chị để quên đồ rồi, đợi chị quay lại lấy nó."
Hứa Ôn Giảo nhìn cô, mấy giây sau mới gật đầu: "Được."
Sau khi đã chắc chắn rằng nàng sẽ không đi theo mình, Hứa Úc Liêm mới an tâm đi vào trong. Cô gõ ngón tay lên bàn gọi món, nhân viên đột nhiên bừng tỉnh và không cẩn thận đã ngã ra khỏi ghế.
Cô gái xấu hổ đứng dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng lau nước miếng trên mặt, nở nụ cười giả tạo với khách hàng mà cô ấy đã học được trong quá trình đào tạo nhân viên: "Xin chào, quý khách cần gì ạ?"
Người trước mặt có vẻ ngoài lãnh đạm, làn da trắng ngần, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng, khi nhìn vào đôi mắt nâu sẫm đó khiến người ta có cảm giác con người này rất xa cách, như thể không quan tâm đến bất kỳ ai trên thế gian này.
Người này thật xinh đẹp tựa như một nàng tiên giáng trần.
Khuôn mặt của cô gái hơi đỏ lên, trong lòng đang hét lên "Người gì đâu mà xinh đẹp quá đi mất!", cô ấy có cảm giác người trước mặt trông rất quen quen.
Cô ấy nghĩ thầm, phải chăng bản thân đã được gặp một ngôi sao hạng hai hay hạng ba gì đó.
"Phiền cô lấy cái kia giúp tôi."
Hứa Úc Liêm phớt lờ ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái và chỉ vào chiếc kệ ở phía sau.
Nó chứa đầy đồ lưu niệm của nhãn hàng, đồ trang trí của thương hiệu, hạt cà phê và những thứ linh tinh khác. Cô gái quay đầu lại, bối rối hỏi: "Ý của quý khách là?"
Vị khách bình tĩnh nói: "Một cuộn giấy gói."
Trong quán cà phê có giấy kraft cổ điển được mua riêng để đóng gói hàng hóa.
Cô gái lấy ra một cái đưa cho cô, vừa lén lút nhìn vẻ mặt của cô vừa lo lắng hỏi: "Quý khách có muốn tặng quà cho người khác không?"
Cô gái không biết có phải là mình bị ảo giác hay không, nhưng cô ấy có cảm giác ánh mắt lạnh lùng của khách hàng đã trở nên dịu dàng hơn. Đối phương lấy ra thứ gì đó được đặt trong ống trụ cạnh quầy thu ngân rồi mở điện thoại lên và đưa mã thanh toán ra.
"Làm phiền cô tính tiền chỗ này giúp tôi, cảm ơn."
Cô gái ngạc nhiên và tò mò khi nhìn thấy thứ mà đối phương đặt xuống. Cô ấy khéo léo thanh toán hóa đơn, rồi nhìn vị khách đang đứng đó lén lút chuẩn bị quà như thể không muốn ai nhìn thấy rồi quay người mở cửa rời đi.
Cô gái đợi khách ra về được một lúc, những sợi dây đứt trong đầu bỗng nhiên được nối lại.
Khách hàng này có phải là một cô gái trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có gần đây rất nổi tiếng trên mạng xã hội không? Cô ấy đã xem ảnh của người này vài lần khi bấm vào các video ngắn được chia sẻ trên mạng và thậm chí còn khen đối phương rất xinh đẹp.
Cô gái nhìn ra ngoài quán cà phê, đèn đường bên kia đường sáng rực, khách hàng đi đến trước một người con gái gầy hơn mình.
Các nàng dường như đang trò chuyện vài câu, cô gái thấp hơn tiến lên một bước rồi đột nhiên ngẩng đầu lại gần.
Hứa Úc Liêm cũng không có đẩy đối phương ra.
Hai bóng người chồng lên nhau, cô gái kinh ngạc che miệng, hốt hoảng nhìn đi chỗ khác.
Cô ấy vô tình chứng kiến ​​một cặp đôi đang ôm hôn nhau vào ban đêm.
Hứa Úc Liêm rất ngạc nhiên khi được Hứa Ôn Giảo chủ động hôn.
Lúc đó, cô đi ngang qua quầy đặt hàng và tìm thấy một số ít hoa được giấu trong một ống trụ chưa bán hết.
Hứa Ôn Giảo đứng bên xe chờ đợi, chẳng mấy chốc nàng đã nhìn thấy Hứa Úc Liêm cùng một bó dạ lan hương màu tím cũ nhưng rất đẹp.
Hứa Úc Liêm đặt bó hoa vào tay của nàng, giải thích rất nhiều: "Em cầm đi, nhân viên bán hàng nói không bán được, chị tiện tay mua, nếu nó khô héo thì em vứt đi."
Cô không biết tại sao mình lại muốn mua hoa, cô chỉ đơn giản là muốn thôi.
Hứa Ôn Giảo cầm bó dạ lan hương trong tay, nhếch lên khóe môi, chóp mũi có cảm giác chua chát.
Hứa Úc Liêm có thể đã quên lý do tại sao cô tặng hoa cho nàng, nhưng nàng vẫn nhớ như in.
Trước kia hai người chiến tranh lạnh, sau khi hòa giải, Hứa Úc Liêm luôn tìm cớ để tặng một bó hoa cho nàng để làm hòa.
Đây là lời xin lỗi hoa mỹ của cô.
Thấy nàng hồi lâu không lên tiếng, Hứa Úc Liêm nhướng mày: "Lên xe đi, em còn đứng ngây ra đó làm gì?"
Cô còn chưa nói xong, môi đã bị một nụ hôn mềm mại ấm áp bao phủ. Hứa Ôn Giảo ôm lấy cổ của cô, nhẹ nhàng lay động lông mi, liếm liếm đường viền môi hơi hé mở.
Nàng rên rỉ vài tiếng: "Em yêu chị..."
Hứa Úc Liêm sững người, không khí trở nên mỏng manh và hơi thở trở nên nặng nề hơn. Những đêm tình mùa xuân ấy, thân hình mềm mại, vòng eo mảnh khảnh ấy đều hiện lên trong tâm trí của cô.
Như một người điên si tình gục ngã trước nàng thơ, cô ôm lấy vòng eo thon gọn của Hứa Ôn Giảo và im lặng hôn đáp lại.
Màn đêm đã trở thành chất xúc tác tốt nhất, những cảm xúc không dám bộc lộ ra vào ban ngày, từng dòng chảy xuôi tại môi lưỡi quấn giao.