Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Rối

Chương 13: Giải mã bia đá (3)




Chương 13: Giải mã bia đá (3)

"Phát, không sao chứ?" Vũ Ngọc Minh lo lắng hỏi, " Mày điên quá vậy!"

"Ha ha, không sao đâu đàn anh, vẫn sống, vẫn sống!"

Thời gian trở lại hơn nửa tiếng trước.

'Rất muốn c·hết' là ID của hiệu trưởng, thế nên được cả trường vào đặt thông báo, nên nếu như có bất cứ thông tin nào được đăng lên dòng trạng thái, tất nhiên là cả trường đều biết. Phát cũng kịp thời nhận được thông báo về nhiệm vụ.

Hắn đọc qua, đặt hết sự chú ý ở trên những hình ảnh chụp về tấm bia đá.

"Thứ kí tự kì lạ như vầy, hoàn toàn không có bất cứ một quy tắc nào." Phát xoa cằm suy nghĩ, quay đầu hỏi Vũ Ngọc Minh, " Hội trưởng, cái này là quỷ ngữ sao?"

Vũ Ngọc Minh gật đầu, không khỏi cảm khái nói:

"Không thể tin nối là nhà trường lại dám mang ra để học sinh nghiên cứu."

Dám? Liệu đằng sau đây có chuyện gì đó ẩn giấu mà Phát không biết?

Phát nhắc lên câu hỏi của mình với Vũ Ngọc Minh. Hội trưởng đơn giản thuật lại:

"Nghiên cứu Quỷ ngữ, không cẩn thận sẽ bị ô nhiễm linh hồn, chỉ có đám người thuộc Hệ nghiên cứu và chế tạo (RMS) mới có thể chống lại nó đôi chút, những kẻ như chúng ta mà dám xâm nhập nghiên cứu, hậu quả chắc chắc là bị ma nhiễm, biến thành toạ độ để cho lũ ác quỷ leo lên dương thế."

Phát nghe thấy lời nói như vậy, cũng không hiểu đề phong lên, cùng với nghi hoặc về mục đích của nhà trường, nói về con số hắn còn có thể suy nghĩ chứ nếu nói về mấu cái đấu trí giữa người với người mệt c·hết đi được, giống như anh Thịnh, thích thế nào thì thế nào, thích đánh nhau thì đánh nhau.

"Này chắc chắn là mượn thế lực phía sau của học sinh rồi, bọn họ thật cũng dám." Anh cả biết đứa em mình cũng không hiểu tại đây, bèn lên tiếng làm rõ nghi vấn.

Phát chậm rãi suy nghĩ một chút, lại nói:

"Vậy giờ bỏ qua nó sao anh cả? Đi ngủ một chút sáng mai tìm hiểu rõ hơn về con rối?"

Nghe đứa em hỏi, anh cả cũng chậm rãi ngẫm lại, cuối cùng đưa ra một câu hỏi rất khó trả lời:

"Em út, biết cảm giác khi sử dụng vượt quá 10% bộ não sao?"



"Cái này em đọc ở đâu đó nói là thằng bị động kinh thì mới dùng được bằng đấy."

"Đúng vậy, em út, muốn thử một lần cảm giác của thằng bị động kinh sao?" Giọng nói anh cả mang theo không thể tả rõ được ý vị hỏi.

"Ây, tự dưng thử cảm giác của kẻ bị động kinh làm gì? Chúng ta vốn đã điên rồi!" Phát lập tức từ chối, dù hắn biết mình đã điên, nhưng còn là có khả năng kiểm soát, tránh cho người ngoài nhìn đến được bí mật của mấy anh em bọn hắn.

"Em út, sau đây anh sẽ chìm vào ngủ say để đánh thức thằng Thịnh." Anh cả sâu kín nói, "Cẩn thận chút, thằng kia không biết bây giờ có điên hay không."

"Anh bảy? Anh định đánh thức?" Giọng nói của Phát khó có thể tin, lo lắng, "Nhưng anh ấy quá điên cuồng, em sợ vừa tỉnh lại lại làm trò mèo gì đâu!"

"Không sao, nhờ có nó, bí mật của bia đá với chúng ta cũng sẽ chỉ như là trò mèo thôi." Anh cả mang giọng nói tự tin, "và anh cũng có cảm giác, sau khi bia đá được phá giải sẽ có thứ gì đó có lợi đối với chúng ta. Liều một tí, anh có cảm giác lần này ta sẽ bình an vô sự."

Đôi lúc Phát nhìn ra được rằng ông anh cũng có máu liều nhảy nhót, hắn đồng ý, còn anh cả thì lâm vào ngủ say, nhường chỗ cho một ý thức khác sắp ngoi lên.

"Em út, dạo này vẫn tốt đấy chứ?" Một giọng nữ ôn nhu vang lên, nghe thật quen thuộc.

"Chị Huyền, dạo này không thấy chị thức tỉnh."

"Thức mãi cũng chán rồi, đi ngủ chút."

"Nhưng sao người thức lại là chị?" Phát đề ra nghi vấn, "Phải là anh Thịnh chứ?"

"Làm sao?" Huyền lên giọng, không vui hỏi, "Không chào đón chị rồi? Hay mày vẫn luôn trọng nam khinh nữ?"

"A không, làm sao đâu!" Phát vội vàng nói, vẫn quay về chủ đề cũ, "Nhưng sao chị lại thức chứ?"

"Tất nhiên là để đánh thức anh mày." Một giọng nam vang lên, mang theo vài phần điên cuồng, "Em út, lần này lại nhờ anh ra tay đánh nhau với ai sao?"

Phát nghe thấy cái giọng này, liền biết ông anh ngay phía trên mình trong mấy anh em tỉnh lại rồi. Tên này quá điên, lần nào thức tỉnh cũng đều đòi đánh nhau.

"Anh Thịnh? Lần này cũng không nhờ anh đánh ai." Phát nhanh chóng đáp lời, không quên gia tăng cường độ điều khiển thân thể, chỉ sợ ông anh lại điên lên cưỡng đoạt cơ thể, tìm ai gây lộn.

"Ừm..." Thịnh bắt đầu tiếp nhận một loạt kiến thức mới, kể từ mấy năm trước hắn thức tỉnh giúp Phát gõ mấy tên d·u c·ôn cho đến bây giờ. "Thằng nhóc ngồi cùng máy bay có vẻ biết đánh nhau, ồ, ông anh cùng phòng cũng có vẻ đánh đấm được đấy em trai."



Đấy, đấy mới chính là ông anh Thịnh, đánh nhau đến điên, lần nào cũng chỉ nhìn đến những người có thể đánh. Phát bay giờ nghĩ đến mấy năm trước mà cũng còn thấy sợ, chỉ nhớ ông anh đánh xong thì trốn đi ngủ mất, để hắn chịu cảm giác đau.

"Thế còn cô bé họ Nguyễn trên máy bay thì sao?" Huyền trêu chọc hỏi Thịnh, "Trông cũng có vẻ là có thể đánh."

"Hửm, chị hai, đừng đùa đi." Thịnh khinh bỉ nói, " Đàn bà con gái đánh đấm cái gì, quá mất hình tượng. Điển hình là cái cánh tay trắng trẻo này, cái eo nhỏ này nữa, đánh đấm thế nào được."

Thịnh ngừng lại, suy nghĩ một lúc, xổ ra một câu khiến Phát suýt thì ngất:

"Nhưng mà nhìn thì rất xinh đẹp, em út nếu thích anh mày tán hộ cho."

Thôi đi ông anh, chỉ biết nghĩ đến đánh nhau như mấy thằng đần mà đòi tán được gái? Tắm cái rồi nằm mơ đi!

Biết đến mình là em út, Phát cũng không dám thực sự cãi lại các anh các chị. Đành cắn răng chịu đựng, khó khăn nói:

"Anh Thịnh, chớ đùa đi, em mà cưới thì chẳng phải cũng là anh cũng cưới sao?"

"Một lúc sau anh lại lâm vào ngủ say rồi, thế nên theo lý thuyết em mày làm chủ cơ thể, vẫn là mày được hưởng chính. Vả lại anh cũng chỉ hứng thú với mấy thằng có thể gõ đầu thôi."

"Thế nhưng em cưới rồi thì mấy chị gái phải làm sao? Điển hình như chị Huyền này."

"Hì hì, em zai yên tâm, nếu cần thì chịu sẵn sàng chỉ dạy em vài đường giúp người yêu mình lên mây. Làm một lần nhớ cả đời." Huyền cười xấu xa nói.

"Vẫn là thôi đi thôi! Trọng điểm là bây giờ phải giải mã được tấm bia đá kia đã." Phát cứng rắn chuyển lại chủ đề.

"Hừm, Quỷ ngữ, thứ này rất khó đọc hiểu." Thịnh nói như vậy, hiếm thấy chăm chú suy nghĩ, "Anh cả có lẽ định dung hợp."

"Dung hợp?" Phát giật mình, lập tức nói, "không được, nếu vậy chẳng lẽ các anh các chị sẽ biến mất cả sao?"

Huyền trấn an nói:

"Yên tâm đi em út, chỉ là tạm thời thôi. Chúng ta có lẽ sẽ lâm vào ngủ say, không biết bao lâu mới tỉnh lai, ít thì một hai ngày, nhiều nhất thì là ba bốn tháng."

Phát nghe vậy mới thoáng yên tâm, nói:



"Thế hiện tại chúng ta bắt đầu dung hợp?"

"Oắt con, chưa gì đã định đuổi chúng ta đi rồi sao?"

"ha ha, làm gì có đâu!" Phát xấu hổ cười, nếu như ở trong này có đầu, hắn sẽ quay mặt đi, gãi gãi đầu.

"Vậy liền dung hợp!" Thịnh cũng không nói nhảm nữa, bắt đầu thực hiện 'dung hợp'.

Phát chỉ cảm thấy trong suy nghĩ phát sinh thêm biến hoá, đủ loại tri thức cùng các loại cảm xúc hỗn tạp bắt đầu tràn vào trong đầu hắn. Nếu như có một thanh loading để thể hiện độ dung hợp, có thể miêu tả tình trạng của hắn như sau:

20% cảm giác lạ, tiệm cận điên cuồng, bắt đầu có chứng co giật.

45% điên cuồng

60% mũi bắt đàu chảy máu cam

70% miệng bắt đầu chảy máu, trên đầu xuất hiện mạch máu cùng với sợi dây thần kinh xuất hiện.

85% thất khiếu không chịu được bắt đầu chảy máu, Phát liếc nhìn những kí tự trên bài post.

99% tay hắn không tự chủ được mà bắt đầu điên cuồng viết chữ, những kí tự kì lạ cùng khí tức trên người bắt đầu thay đổi.

Cuối cùng cũng không chạm đến mức 100% vì nếu như vậy, chính là vĩnh viễn dung hợp lại cả bảy người, biến đám người thành một tên động kinh.

"Ha ha! Ha ha..."

"Oa oa... Hu hu hu....!"

'Hận'!

'Yêu'!

'Giận dữ'!

'Sợ hãi'!

'Hạnh phúc'!