Chương 14: Giải mã bia đá (4)
Vui buồn mừng giận, đủ loại cảm xúc giao thoa trên mặt của Phát, lộ ra một vẻ điên cuồng, nét mặt tựa như lũ quỷ từ địa ngục bò lên, khủng bố và vặn vẹo, thuyết minh chúng nó vốn không thuộc thế minh này, kết hợp với khuôn mặt đầy máu nữa thì làm cho hắn càng thêm kinh khủng.
Nhưng tay của hắn thì không dùng lại chút nào, liên tục hí hoáy, tốc độ nhanh tựa lôi điện, động tác lại cực kì ưu nhã, khác hẳn với vẻ điên cuồng trên mặt.
Kí tự thiên kì bách quái, khi thì giống như long văn, nhưng mà vặn vẹo ác cảm, khi thì giống như nhân loại, nhưng cũng đầy tà ác và hắc ám. Từ tất cả cũng có thể khẳng định một sự thật rất kh·iếp sợ rằng, Phát thực sự đang viết ra Quỷ ngữ!
Nếu như đám người ở RMS mà nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ là cũng chấn kinh đem cằm rơi xuống đất đây, đáng tiếc trong phòng chỉ có một vị hội trưởng, mà hơn nữa lại là lớn nhất chứng kiến nữa chứ.
Mà những kí hiệu kia cũng không chịu yên, nó như có sinh mệnh, vặn và vặn vẹo ở trên mặt giấy, cuối cùng hoá thành từng đám khói đen bay ra.
Vũ Ngọc Minh kh·iếp sợ, mặc dù không hiểu đàn em chơi đùa cái gì mà gọi ra một đoàn ma khí như thế này, thế nhưng qua nhiều lần huấn luyện cùng các loại nhiệm vụ trui rèn, hắn vẫn giữ vĩnh được tỉnh táo, gặp nguy không loạn mà lấy từ túi quần ra một cái lá bùa màu vàng, ném về phía đám khói, quát to:
"Thượng thiên hạ lôi, trấn!"
Tia điện trống rỗng xuất hiện trong không khí, uy h·iếp lấy đám khói đen, khiến chúng nó không thể không co lại thành một đoàn, để cho những tia lôi điện đan xen dày đặc, tạo thành một viên hình cầu màu lam, tựa như thiên nhiên tù đày mà giam lấy đám khí thể màu đen, tránh cho nó thiết lập toạ độ.
Thấy mình tạm thời ngăn trở được đoàn ma khí thiết lập toạ độ, Vũ Ngọc Minh không chút buông lỏng, vì vị đàn em của mình còn đang điên điên cuồng cuồng viết lấy cái gì đó.
"Phát! Mau dừng lại! Phát!" Hắn quát to, định xông lên can ngăn Phát làm trò điên rồ. Đương lúc này, kẻ điên kia bất ngờ dừng lại, thở dài một hơi, nhẹ nói:
"Đã xong, chúc may mắn, nửa kia của ta!"
Trước khi Phát gục đầu xuống, hắn kịp phun ra một ngụm máu, tròng mắt trắng dã. Phải mất một lúc sau, đôi đồng tử mới khôi phục lại màu nâu bình thường.
Vũ Ngọc Minh vẫn còn đứng cách xa đó quan sát, thấy đàn em quay lại nhìn mình, khuôn mặt bình thường trở lại, ánh mắt cũng biến mất vẻ điên cuồng, cũng hơi chút yên lòng lại. Nhưng hắn vẫn không dám, vì hình ảnh Phát lúc ấy điên cuồng thật để hắn khắc sâu ấn tượng. Lúc ấy, Vũ Ngọc Minh thực sự đã lên sát tâm, nếu như đứa đàn em này là ma quỷ, vậy liền mời mày đi c·hết. Nhưng hiện tại, hắn lại chỉ đứng từ xa mà nhìn lại, quan sát kĩ, sau đó thận trọng hỏi:
"Phát, không sao chứ?"
Đàn em cười khổ, xem ra đây là bị bộ dáng khi phát điên của hắn doạ sợ rồi chăng?
"Em không sao, yên tâm đi thôi." Phát quay lại trả lời, khuôn mặt tràn đầy máu, trên da đầu hiện đầy mạch máu cùng dây thần kinh, chỉ sợ rằng người có tâm lý yếu sẽ trực tiếp sợ ngất đi, nhưng hình ảnh kinh khủng ấy lại không thể ngăn được đôi mắt màu nâu của Phát, đàn anh có cảm giác như nó hình như sáng hơn thì phải.
Thảm trạng của Phát để Vũ Ngọc Minh kh·iếp sợ, mặc dù hắn trải qua nhiều trận chiến lớn nhỏ, phản đảng là hầu hết, chân cụt tay đứt thấy không phải là thiểu số, ma quỷ cùng rồng thì có vài lần, cũng đã có chấn kinh và kh·iếp sợ, đã từng vô tri, nhìn thấy b·ạo l·ực thực sự sau, phần kia thiếu niên nhiệt huyết cũng dần dần nguội đi. Nhưng lúc nhìn đến cái điên cuồng của Phát, nỗ sợ sắp khó có thể ức chế từ lâu có dấu hiệu bình tỉnh.
Thấy đàn anh cứ nhìn chằm chằm mình như là quái vật, Phát cũng có chút không quá thích ứng, đánh mở lời nhờ vả:
"Anh Minh, có thể nhờ anh lấy hộ em cái điện thoại sao? Em mệt quá!" Sau đó hắn ngả lưng ra sàn nhà.
Vũ Ngọc Minh cứ nhìn chằm chằm Phát thêm một lúc nữa, xác nhận đứa đàn em này thực sự đã trở lại bình thường, hắn cũng hạ xuống cảnh giác, tiêu tan đi một chút sát khí, với lấy cái điện thoại từ trên bàn, đưa nó cho Phát.
Phát nhận lấy điện thoại, truy cập vào biểu mẫu trả lời, nhập một đoạn thông tin:
"Từ góc u tối nào đó, đấng Certs vĩ đại sẽ lại trở về, mang theo binh đoàn của ta xâm chiếm tứ phương, chém rụng cái gọi là hoà bình. Hỡi thủ hạ của ta ngủ say nơi nào, dưới bóng râm của Thông Thiên thụ xứ Peeny, chúng ta sẽ tổ kiến lại một lần nữa, đưa đến dương gian một hồi náo loạn, hiến máu của phàm loại nhằm thức tỉnh bậc đế vương ngủ say nơi địa ngục. Nguyện hắc ám vĩnh tồn!"
Vũ Ngọc Minh cũng nhìn thấy dòng chữ mà Phát gõ trên điện thoại, chấn kinh ngoác rộng hết cả mồm, nhưng nỗi sợ lại chiếm nhiều hơn nói:
"Đàn em, mày hiểu được quỷ ngữ?"
Phát không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ấn gửi, bình tĩnh đứng dậy, nhờ cậy:
"Đàn anh có thể giúp em quét dọn bãi chiến trường này được chứ?"
Vũ Ngọc Minh gật đầu, cái này dễ dàng, dù học viện có bộ phận chuyên dọn dẹp, nhưng cũng chuẩn bị trong mỗi phòng kí túc xá đều có một bộ đồ dùng vệ sinh phòng. Hắn có lúc không có gì làm cũng sẽ làm tí công tác vệ sinh cho căn phòng. Tóm lại, việc này cũng không có gì khó.
Thấy đàn anh đáp ứng, Phát cũng lảo đảo đi vào nhà tắm, dự định tắm rửa đổi lấy một bộ quần áo mới.
******
Ở giữa là một đoàn quang cầu màu lam, thi thoảng nổi lên tia sét đánh tách tách như tĩnh điện, mà bên trong, lờ mờ có thể thấy một đoàn khí thể màu đen, đang cố gắng co rúc lại, dường như sợ sệt thứ bao quanh lấy nó.
"Vậy nên khi chú mày chơi một phát thả ra giới hạn của bộ não, lập tức sẽ điên cuồng như vậy, tốc độ tính toán tăng lên?"
Vũ Ngọc Minh ngạc nhiên hỏi lại, dường như có vẻ tin tưởng. Nội tâm cũng không khỏi thầm nghĩ, thế chú mày có thể tính toán nhanh hơn cả Taboo sao?
Thấy sắc mặt đàn anh không đúng lắm, nhưng có vẻ như là đã tin tưởng câu chuyện của Phát, mặc dù là bảy phần thật, ba phần giả.
"Hi vọng đàn anh giúp em bảo thủ bí mật!"
Phát trịnh trọng nói, Vũ Ngọc Minh nhìn thấy trong ánh mắt hắn cầu xin, là một người theo chủ nghĩa hoà bình như hắn, không những thế còn là chủ tịch hội ' không nghe lời thì ăn cốc đầu' nên khi nghe người đàn em đồng hương này kể về tiền căn hậu quả xong, hắn dự định giúp nó giữ bí mật này, là một người hội trưởng cùng đàn anh, tín dự vẫn là phải có.
"Yên tâm nếu như chú mày đã nguyện ý tin tưởng anh mà kể sự thật, tất nhiên là một người đàn ông, anh có thể lấy uy tín của mình ra cam đoan sẽ không đi kể cho bất cứ ai." Dừng lại, hắn lại chợt lo lắng hỏi, "Nhưng chú mày đã bị toàn trường biết là người giải ra món đồ chơi này nghĩa là gì rồi, này thì khó xử lý lắm."
Đến đây thì Phát lại cười bí ẩn, nói:
"He he, cái này thì đơn giản, chỉ cần em nói lúc ấy phát bệnh điên, ghi bừa vào là được. Dù sao đấy cũng là sự thật!"
"Cái này..." Vũ Ngọc Minh xoa cằm, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý, vẫn là cẩn thận nhắc nhở, "nhưng vẫn nên cẩn thận, mấy lão già kia không dễ lừa đâu."