Chương 15: Nước có gas và snack. (1)
Học viện Estel.
Văn phòng hiệu trưởng.
Cả căn phòng được bọc bằng một lớp gỗ nào đó mà Phát không biết, đường vân gỗ rất đẹp, còn tỏa ra một thứ mùi thơm đặc hữu. Trên tường là vài bức tranh sơn mài với sơn dầu, tuy rằng không phải là kẻ am hiểu về nghệ thuật, thế nhưng Phát cũng biết chắc chắn một điều là nó được vẽ từ một và nhiều bậc danh họa nào đó trong dòng lịch sử.
Căn phòng khá rộng, khoảng 30m², chỉ có một cái cửa sổ để lộ ánh sáng mặt trời. Ánh nắng buổi sáng chiếu đến bàn làm việc bênh cạnh, phía trên là đầy đủ các loại đồ dùng, từ bút bi, các loại tập tài liệu kẹp trong tấm bìa cứng màu xanh, không rõ nó đề tên là gì, cho đến một quả cầu địa lý.
Ngoài một nguồn sáng là ánh sáng tự nhiên, giữa căn phòng còn treo một bộ đèn chùm, đang tỏa ra ánh sáng màu trắng sữa.
Ngay đối diện phía dưới là một bộ sofa giả da màu nâu. Trên mặt bàn là hai cốc trà đang tỏa khói trắng, phía trên là những hoạ tiết trang trí tinh xảo.
Phát cùng Hiệu trưởng ngồi đối diện nhau, cả hai đều trầm mặc nhìn nhau.
Không hiểu sao khi nhìn người hiệu trưởng này, hắn lại nhớ đến lần đầu tiên được gặp hiệu trưởng ở cấp Trung học Phổ thông. Ông rất uy nghiêm, có ngôn từ, cử chỉ và hình bóng của bậc bề trên, cả người tỏa ra khí chất của người lãnh đạo. Mà người hiệu trưởng này thì có vẻ không giống lắm, gã lại mang một sức hút kì lạ, bình dị và gần gũi.
Zayfer diện một bộ vest không cổ tay áo màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt đen, đặt đuôi ở trong áo. Hai tay áo sơ mi cuốn lên một đoạn, để lộ ra hai loại hình xăm, một bông hồng cùng một con rắn. Đầu tóc cắt ngắn, điểm bạc điểm đen, được chải chuốt rất gọn gàng. Khuôn mặt phong sương, dưới cằm tỉa tót tốt râu ria, điểm nhăn đã có chút rõ ràng, thế nhưng đều không thể che giấu đi khí tràng của ông, tựa như một đầu hổ già, chực chờ mà gầm rú.
"Vậy thì, Phát, em có thể cho tôi biết, em đã giải ý nghĩa của tấm bia đá kia như thế nào sao?" Zayfer dùng thuần một giọng tiếng Việt hỏi.
Phát vẻ mặt hơi lo lắng, giọng nói có chút run rẩy đáp:
"Em xin lỗi. Cái đó... là do em nhất thời đầu óc đần độn, thử viết bừa vào mà thôi."
Zayfer gõ bàn, ánh mắt chăm chú nhìn Phát, nói:
"Đặng Dương Phát, em hằng ngày chỉ có một vài điểm đi đến cố định, làm người rất kín tiếng, hầu như sau khi tiếp nhận nghề nghiệp gây chấn động của mình, cũng rất ít người có thể bắt gặp em ở trong trường, ngoại trừ trên những khóa mà em đăng kí."
"Thầy nói hoàn toàn đúng." Phát nhún vai, thành thật đáp "Đơn giản vì em cũng không quá muốn trở thành tâm điểm gây chú ý của nhiều người."
Zayfer chỉ cười cười, bốn ngón tay gõ bàn, ánh mắt híp lại, giọng nói trở nên sắc bén:
"Phát, hi vọng em chớ nên nghĩ lừa dối tôi. Tôi không thiếu thời gian."
Thấy người hiệu trưởng này trở nên cứng rắn hơn, Phát biết mình có nói láo đi nữa thì cũng sẽ bị cuốn lấy không thả, thở dài, quyết định nói:
"Nếu thầy không vô hiệu hóa một số giá·m s·át ở đây, cùng với phạm vi bao phủ của 'thẩm vấn, bậc 'Nức tiếng' của thầy có vẻ như em sẽ không chịu nổi lâu đâu. Nhưng, em cũng có đôi chút thời gian, tuy là không được dư dả như thầy."
Hắn chỉ bảo dư dả, nhưng không biết là bao lâu đâu.
Zayfer búng tay một cái, cười lớn, không khỏi tán thưởng:
"Rất tốt, không hổ là người thừa kế của 'Người Điều Khiển Rối' tính cảnh giác rất cao. Em làm sao có thể biết tôi đang cài giá·m s·át cùng phạm vi 'thẩm vấn' đâu?"
"Cảm giác!" Phát nhẹ đáp.
"Cảm giác?" Zayfer không khỏi ngạc nhiên, "Em mới chỉ nhập học chưa đến một tuần, dù cho có nhận được SP kia đi nữa, thì em cũng làm sao có cảm giác mạnh vậy đâu?"
"Em không nói dối!" Phát chém đinh chặt sắt khẳng định.
Đúng vậy, hắn không nói dối, hoàn toàn là dựa vào cảm giác, nhưng không phải của hắn, mà là của anh cả, từ khi bước vào, anh cả đã nhắc nhở mấy lần, mà Phát thì sẽ không bao giờ không tin anh. Còn 'thẩm vấn' là do hắn đọc qua sơ yếu lý lịch của hiệu trưởng, thuận miệng nói nhằm đánh lạc hướng các loại, ai ngờ đâu lại nói trúng.
Zayfer lần này có thể chắc chắn người học sinh này của mình thực sự nói thật. Ông không xoắn xuýt ở đây lâu, khẳng định:
"Nếu như em chịu nói, tôi xin hứa sẽ làm mọi cách để che giấu giúp em, dù lý do có là gì, đương nhiên là ngoại trừ làm phản Học viện Estel ra là được."
Phát nhìn kĩ người hiệu trưởng này, chậm rãi nói:
"Cũng không có gì đáng nói cả, chỉ là em có một phương pháp độc quyền chỉ mình em làm được, đó là tăng khả năng sử dụng bộ não của mình lên 99% trí lực gần như thông thần."
"Đề cao khả năng sự dụng bộ não lên 99%..." Zayfer nghe có vẻ quen thuộc, có vẻ nhưng giống vài thứ mà ông từng chứng kiến, nhưng cũng không hỏi cặn kĩ sâu hơn, lượng thông tin như thế kia là đã đủ rồi.
Cộc cộc cộc cộc!
Nghe thấy tiếng gõ bàn vang lên, Phát lên tiếng nhắc nhở hiệu trưởng:
"Hiệu trưởng, lại chớ có dùng 'thẩm vấn' rồi."
Nhưng lão vẫn cứ gõ, dường như là đang lâm vào trạng thái suy nghĩ.
Căn phòng lại độ lâm vào yên tĩnh, duy chỉ có tiếng gõ bàn là vang lên. Ước chừng mấy phút sau, hiệu trưởng cũng dừng lại, liếc nhìn Phát nói:
"Chuyện này tôi xin cam đoan với em là sẽ giữ bí mật, sẽ nghĩ cách để em không bị mấy tên kia lôi lên hỏi chuyện."
"Vậy mọi chuyện xin nhờ thầy." Phát cảm ơn, không có ý định hỏi cách làm, tiếp đó đứng lên, "Em xin phép!"
"Được." Ánh mắt của Zayfer liếc theo bóng lưng của Phát rời đi cho tới tận khi ra cánh cửa khép lại.
Sau đó, lão đến bàn làm việc, mở ngăn kéo trên cùng, lấy ra một cái hộp thiếc hình chữ nhật, phía nắp có vết dao khắc 'Boolrean-1942'. Mở ra, bên trong là một bộ dụng cụ tự quấn thuốc lá.
Quen tay hay việc, Zayfer nhanh chóng làm được một điếu, châm lửa hút.
Phù!
"Quả nhiên, vẫn là xì gà hút tốt hơn!" Zayfer cảm khái nhẹ nói, ánh mắt lão nhìn vào đám khói, như muốn từ trong đó nhìn một vài hình ảnh đã chìm vào đáy lòng từ lâu.
*******
Kí túc xá, phòng của Phát và Vũ Ngọc Minh.
Vũ Ngọc Minh 'lách cách' đánh chữ, có vẻ như lại có bài luận khóa nào đó được giao, đam mê lại bắt đầu trỗi dây, không bỏ được. Nhưng đương lúc rảnh rỗi, tốc độ gõ giảm đi, thuận miệng hỏi Phát:
"Sao rồi? Mọi chuyện trót lọt?"
"May mắn, tuy rằng không đúng quá trình, thế nhưng kết quả vẫn là giống nhau." Phát thở dài trả lời.
"Thế thì tốt." Đàn anh dừng gõ chữ phút chốc, quay đầu lại hỏi, "Chú mày có dự định gì về tương lai chưa?"
"Tương lai?" Phát sửng sốt, cái vấn đề này hắn vẫn chưa nghĩ đến, "Hiện tại chưa biết nghĩ sao."
Đàn anh lại tiếp tục đánh chữ, giọng nói thấm thía:
"Chú mày nên từ từ suy nghĩ về tương lai đi. Bốc trúng cái SP có xếp hạng cấp S thế kia thì nên nghĩ thật kĩ."
"Ồ, có vẻ hội trưởng có gì cao kiến sao?" Phát giọng nói cười đùa hỏi.
"Không, chỉ là nhắc nhở chú mày."
Xem ra, vị đàn anh đồng hương này là một người có chuyện xưa nào đó chăng?
Từ lúc nhập học đến giờ, Phát cũng suy đoán được vài người có chuyện xưa, tỉ như thanh niên họ Ma, đến hiệu trưởng, cuối cùng là người đàn anh này.
Phát ngồi hẳn dậy, chăm chú nhìn Vũ Ngọc Minh, hỏi:
"Vậy đàn anh định nói là về tương lai như thế nào đâu?"
Vũ Ngọc Minh không trả lời, mười ngón tay vẫn liên tục đánh chữ. Phát cũng âm thầm khen ngợi, người đàn anh này song trọng tư duy, vừa chém gió cuộc sống với hắn, vừa thực hiện đam mê luận khóa cháy bỏng.
Thấy đàn anh cũng không nguyện nói, Phát cũng không quá quan trọng, mở lời mời:
"Đàn anh làm tí mồi chứ?"
"Hử? Giờ này căn tin cũng đóng cửa rồi, làm gì còn mồi."
"Há, cái này cũng không cần lo lắng, dưới sân trường còn máy bán hàng tự động đấy. Đi thôi đàn anh!" Phát giục.
"Nhưng anh mày còn luận văn chưa viết xong!" Vũ Ngọc Minh từ chối.
"Đi thôi đi thôi!" Phát không buông tha, lay động vai, "Dù sao thì mai anh cũng đã nộp luận khóa đâu mà."
Thấy đàn em năn nỉ hết mức, Vũ Ngọc Minh cuối cùng cũng đành đồng ý.