Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Rối

Chương 17: Cuộc sống hằng ngày thật bình yên của nhân vật chính.




Chương 17: Cuộc sống hằng ngày thật bình yên của nhân vật chính.

Phát không hề biết rằng chỉ trong một tiếng, danh tiếng của hắn lại lần nữa dâng cao, trở thành một cái tin tức chấn động cả cái trường lên như vậy, thậm chí, có vẻ như các thế lực bên ngoài cũng nhận được tin tức này..

Nhưng là một nhân vật liên quan tới tin tức siêu bùng nổ này, Phát lại không hề hay biết, chỉ đang nhanh chóng tích luỹ tri thức. Dường như sau thứ yêu thích là các chuỗi số liệu, Phát cũng đã tìm ra được đam mê tiếp theo của mình là gì.

Anh cả thì lại chuyển tư duy sang con rối, hai cánh tay nhỏ bé hơn cả một ngón tay, nhưng không hiểu sức lực từ đâu lại khiến cho động tác rất lưu loát, tạo ra những tiếng 'xoạt xoạt' do ma sát từ bút chì với tấm giấy.

Mấy hôm nay ngày nào cũng là như thế, hai người hưởng chung trí nhớ nên rất dễ dàng trao đổi lại tin tức với nhau. Ở phương diện chiến lực thì Phát vẫn là một kẻ bình thường, chỉ cần vài SP thuộc mạch chiến đấu đấm hắn một cái, hắn cũng sẽ ngủ một giấc thật ngon. Nhưng trái ngược lại, tại phương diện tri thức, hắn dự trữ tri thức lại tăng thêm rất nhanh.

Trạng thái giải tỏa 99% bộ não anh cả cũng đã sớm cảnh cáo rằng không nên sờ vào, mà hắn tất nhiên cũng hi vọng mình không bao giờ cần đụng đến nó nữa là tốt nhất.

Tri thức vẫn đang được dự trữ, nếu như coi bọn hắn là một đầu máy vi tính, Phát chính là nơi nhập số liệu, còn anh cả chính là bộ phận xử lý thông tin, sau đó lưu trữ vào trong bộ não. Tất cả dữ liệu đều tựa như một cuốn sách, được anh cả sắp xếp và quản lý rất tốt, cần thận đặt nó trên kệ sách trong trí nhớ, tránh gây ra tình trạng 'kẹt ngăn kéo'.

Phát từ xưa kia cũng đã nổi tiếng về trí nhớ, nhưng không hiểu sao khi tiếp xúc SP này, trí nhớ của Phát lại đột ngột được tăng cường. Không biết nguyên lý là gì, nhưng ít nhất đây có thể là một tin tức tốt. Hack tất nhiên là vẫn được bật lên, thế nhưng nhìn đi nhìn lại, lại có quá nhiều hạn chế cho hắn, nhất là phương diện chiến lực không hề có gì tăng lên.

Khi đang đọc cuốn [Phương pháp chế tạo con rối nguyên thủy] Phát chợt từ bên trong nhận lấy được một loại đĩa CD, phía trên không đề bất cứ thông tin nào. Hắn kêu gọi anh cả, suy tính xử lý đối với thứ này như thế nào.

"Không sao, có lẽ là sẽ không có virus gì đâu, dù sao nơi đây là trụ sở của 'Người Điều Khiển Rối' các vị tiền bối đi trước chắc là sẽ không có ác thú vị như vậy đâu?"

Qua ba ngày rồi, Phát cùng anh cả cũng đã đọc xong gần hết số lượng sách ở trong này, tốc độ đọc với hơn ngàn bản có thể nó là 'ma tốc độ'. Đây cũng không hề gì, vì trí nhớ siêu mạnh của Phát.

Tinh!

Một phần pop-up tin nhắn nhảy lên, làm sáng màn hình điện thoại. Đây là từ Vũ Ngọc Minh, chỉ đơn giản mấy chữ: "Nhanh vào diễn đàn."

Phát tò mò, liền mở khóa điện thoại rồi vào phần Diễn đàn ở trên APP Estel.

Vừa nhìn, hắn choáng váng.

Trên khung tin tức nóng hổi là tiêu đề "Giả thuyết về đứa con riêng của Hiệu trưởng Zayfer, Đặng Dương Phát, cùng suy đoán người tình của lão là ai?!!!"

Mao phúc! Cái quái gì thế này?

Là một con người chăm ngoan và hiếm khi chửi bậy như hắn, cũng không kiềm được mà đối với cái tiêu đề giật tít mà thoát ra một câu chửi tục quốc tế.

"Người đăng: 'Cá mập vùng Caribbean'."

ID này là của phó hiệu trưởng, không ngờ lão cũng gia nhập vào một lần tin tức nóng hổi này.



Nội dung thì Phát cắn môi đọc qua, cũng liền thực sự là bó tay, lướt đến cuối bài viết là một bảng bỏ phiếu, quái hơn là hơn mười vị nữ tính tên ở đây, từ nửa bán cầu này tới nửa bán cầu kia, thâm chí Phát còn nhận ra trong đó một người từng là một ngôi sao nổi tiếng lúc xưa.

Bên dưới khu bình luận thì cũng liên tục đăng lên hình ảnh của những cái tên kể trên, ai cũng ngạc nhiên vì sắc đẹp của bọn họ, hô to 'hiệu trưởng phong lưu'. Các bậc đại tài chế ảnh cũng ngoi lên, đủ loại kì tư diệu tưởng về một mái ấm hạnh phúc được tạo ra, hàng loạt truyện chế cũng được gõ, biên tập, độ hot thế mà cũng lớn.

Như lúc trước đã nói, quá nhiều năm rồi không ồn ào và náo nhiệt như ở hiện tại.

Phát không còn cách nào khác, đành chịu, không để ý trên mạng nữa, quay đầu tiếp tục đọc sách. Mặc dù không sánh bằng kỉ lục Guiness của anh Ấn Độ nào đó lướt sách thoăn thoắt, Phát chỉ bình tĩnh lật sang từng trang mà thôi.

******

"Há, Phát, chú mày có biết rằng mình may mắn lắm không? Ha ha ha" Đàn anh cười đùa, "Nhiều người muốn làm con cùa lão mà con không được đâu!"

Phát xị mặt ra, không nói lời nào.

Vũ Ngọc Minh cười đùa nói tiếp:

"Có vẻ đây chính là cách mà hiệu trưởng hứa hẹn với chính chú mày đấy."

"Em tình nguyện không cần giữ kín cũng được." Phát nói.

"Đừng buồn chán như vậy, hiện tại chú mày cũng chưa hiểu được những gì xảy ra ở hiện tại có ý nghĩa như thế nào ở tương lai đâu."

"Ồ, thế hội trưởng có gì cao kiến?" Phát tròn xoe mắt nhìn, lộ ra một bộ biểu lộ cầu học. Người đàn anh này tối qua cũng huyên thuyên về tương lai.

"Này thì lại là không. Chuyện tương lai bố thằng nào biết được."

"Này không phải là 'Thầy bói' có khả năng sao?" Phát phản bác.

"Ha ha, làm gì có chuyện 'thầy bói' có thể bói được tương lai! Ở ngoài kia thì là lừa người, nhưng ở chúng ta đến xem, chỉ là chọn một đầu tương lai có tỉ lệ thành tương đối cao thôi." Vũ Ngọc Minh ngồi trên ghế, uống miếng nước, tiếp tục giảng giải, "'Thầy bói' ở xưa kia chắc chắn là l·ừa đ·ảo, nhưng ở mấy năm nay đến xem, tính toán tương lai cũng là có thể, nhưng số lượng thông tin quá khổng lồ, cùng với các loại nhân tố không biết tràn vào. Hệ thống máy tính với mấy con chip đi trước thời đại cả chục năm của chúng ta có thể miễn cưỡng tính ra tương lai của năm năm, chỉ có ba đầu kết quả duy nhất."

"Tương lai năm năm? Ba đầu kết quả?" Phát ngạc nhiên vì những kiến thức mới này. Dù đã đọc qua SP hơi có vẻ gân gà 'thầy bói' nhưng hắn cũng biết cái nghề này mà lại phụ trợ trong chiến đấu lại có nhiều trâu bò. Thử nghĩ xem, mày chuẩn bị ra một chiêu, mà đối thủ có khả năng dự toán ra chiêu thức trong một tương lai gần, này tương đương với bật hack đánh nhau.

Đây cũng là một thường thức trong các trận chiến đấu của giới SP, dù khi đánh nhau thì cũng chỉ là giao lưu chiêu thức, có đến có về, chủ yếu xem kinh nghiệm chiến đấu, khả năng đọc tình hình và phán đoán trận thế. Đó tuy nhiên cũng là khả năng vận dụng 'thầy bói' ở bậc thấp, cho ra rất nhiều lựa chọn.

"Lựa chọn luôn luôn được cập nhật!" Vũ Ngọc Minh trầm ngâm nói, "Câu này là của bậc thầy chiến đấu Karp Timofey Sergeevich. Đương nhiên là được áp dụng trong chiến đấu."



"Chiến đấu sao?" Phát trầm ngâm.

"Hình như chú mày chưa có lớp thực chiến nào thì phải, đúng không?" Đàn anh nghĩ tới cái gì, hỏi.

"Đúng vậy, không hiểu sao mà phần đăng kí lúc em chọn khóa không có lớp thực chiến." Phát thành thật đáp, lâm vào trầm tư.

Vũ Ngọc Minh cũng xoa cằm suy nghĩ, ngả lưng về sau ghế, suy nghĩ phút chốc, lại nói:

"Thế tự luyện tập thì như nào? Chú mày chơi SP kia, tuy không nhảy ra phải đánh tay đôi với địch nhân, nhưng theo anh mày hiểu thì áp lực mà cơ thể chú mày nhận được cũng cực lớn, tự gia tăng thể lực cùng sức chịu đựng là một ý kiến không tồi."

"Thế phải bắt đầu từ đâu đây hội trưởng?" Phát cũng bị khơi gợi lên ý định, vội vàng hỏi.

Vũ Ngọc Minh cũng hoàn thành tiểu luận, nên rất dư giả thời gian cùng đàn em nói:

"Trước đêm nay chú mày cứ tập hít đất đi đã, sáng mai dậy sớm với anh, chạy bộ quanh quảng trường, gia tăng tốc độ cùng thể lực. May mà lúc trước chú mày không hoang phế cái cơ thể này, nếu không lúc bắt đầu thì sẽ rất mệt đấy."

*****

Sáng sớm hôm sau.

5 giờ.

Giờ phút này bầu trời vẫn còn hơi u ám, nhưng từ phía đông cũng có thể lờ mờ thấy ánh rạng màu đỏ.

Sân trường không có bóng người, chỉ có Phát cùng Vũ Ngọc Minh.

Hai người diện một bộ đồ thể dục, chân đeo một đôi giày thể thao. Cơ bản là trang phục bình thường do nhà trường phân phối xuống.

Nơi xuất phát đàn anh chọn bừa, tóm lại dựa theo lời anh nói, cứ đủ tầm năm cây số là đủ.

Tuy rằng cơ thể không phải quá hoang phế, thế nhưng lúc chạy đến kilomet thứ ba, hắn cũng mệt bở hơi tai, không thể không dừng lại nghỉ một chút.

Trong quá trình tự rèn luyện, hai người cũng bắt gặp cặp đôi kình định Lucas Perle cùng Tần Vi Quân, hai người này thế mà cũng hẹn nhau đi chạy bộ đấy. Chỉ khác biệt duy nhất là nhóm của Phát cùng nhóm của Perle-Quân lại là hướng đối diện nhau.

Đây cũng là lần đầu tiên Phát tiếp xúc trực tiếp với hai người này, trước đó có đọc qua thông tin cơ bản, tình cờ liếc thấy trên sân trường nhưng cũng không trò chuyện trực tiếp.

Hai người cũng đều mặc một bộ đồ thể dục do nhà trường phân phát, nhưng của Lucas Perle là màu đỏ, còn Tần Vi Quân thì là màu xanh. Xem ra tin tức hoàn toàn chính xác, hai người này là kình địch của nhau, như nước với lửa.

Lần gặp đầu tiên này cũng không quá gây ra quá nhiều gióng gió gì, cả bốn người cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, sau đó dùng một tốc độ như nhau mà hướng về cùng phương hướng chạy, cả chặng đường đi cũng đều là im lặng, dường như là tổ chức thi xem ai mở miệng trước là thua.



Kết quả cuối cùng là không có ai thua ai thắng, bốn người chia ba ngả, Perle thì hướng về Hội học sinh, Tần Vi Quân thì hướng về phía Đế vương hội, hai người này đều có phòng riêng ở hai toà nhà.

Phát không khỏi toát lên mấy chữ chó nhà giàu, nhưng lại nghe đàn anh nói, như tát vào mặt hắn một cái đua đớn:

"Mày cũng có một tòa nhà nhớ chứ? Duy chỉ có anh mày mới được phép chửi chó nhà giàu!"

Này thì hết đường cãi đi.

Về sau, hai người cũng mò đến phòng trọ, tắm rửa một cái cho sảng khoái con người, lại ăn bữa sáng tiếp năng lượng. Thời gian hoàn thành tất cả cũng chỉ mất có một tiếng.

Đến bảy giờ, Phát đã có mặt ở trên toà nhà của riêng hắn rồi, chăm chú tăng thêm hết tri thức.

Thời gian bắt đầu học với mỗi khóa ở thời khóa biểu là từ 8 giờ đến tận 18 giờ, tròn chín tiếng trừ đi một tiếng nghỉ ngơi, so với đại học bình thường thì hơi có chút gò bó, nhưng không quá quan trọng.

Chương trình học bình thường thì đối với nơi đây cũng chỉ là hơi sơ lược liếc qua là xong, nên rất đơn giản, vì ở về sau công việc của bọn họ cũng không phải ở xã hội loài người. Nhưng ở những môn trọng điểm bồi dưỡng nghiên cứu thì đúng là vỡ mồm đối với phần lớn người thật, nó thực sự không đơn giản.

Về cơ bản theo thời khoá biểu, buổi sáng là thời gian cho môn học như toán, lý, hoá, v.v. Còn buổi chiều là thời gian cho các môn cấp Địa ngục.

Thí dụ như tiết học mà đầu buổi chiều Phát phải học, tên là "Luyện kim thật và Giả kim thuật, sự giống và khác nhau giữa chúng."

"Luyện kim thuật sớm nhất từ xa xưa, khi loài rồng bắt đầu xuất hiện trên đại địa. Chúng chưởng quản các loại nguyên tố trong thế giới, mà đặc biệt hơn khi chúng phát hiện ra sự chuyển đối nguyên tố..." Vị nữ giảng viên trên bục giảng êm giọng nói, các học sinh ánh mắt như si như say.

Những kiến thức này vốn là rất khó, nhưng chả hiểu sao mấy năm trước Học viện dính cái vận may cứt chó gì mà mò được vị giảng viên mang nghề nghiệp 'giáo viên' này, hiện mới chỉ là 'làm chính'.

Điểm tốt ở cái SP này là rất dễ dàng khiến học sinh hiểu ra, tựa như cách nói ' thể hồ quán đỉnh' thế nhưng lại khác, vừa khiến học sinh ghi nhớ, vừa giúp chúng hiểu rõ những kiến thức này, có thể vận dụng chúng mà không có bất cứ vấn đề.

Đây cũng có thể coi là một trong những SP khó làm nhất, nhiều người cũng chọn làm thử, thế nhưng đều dừng ở bậc' phụ trợ' không có chút ý nghĩa nào. Mà đây cũng từng là một nghề nghiệp bi liệt vào nghề phụ trợ, mãi cho đến về sau nhiều nhà giáo mang lên cái nghề nghiệp này dạy ra các bậc thiên tài cho giới này thì nó mới được loại bỏ khỏi danh mục nghề nghiệp phụ trợ.

Vị nữ giảng viên kia tuy mới là 'làm chính' nhưng cũng đủ vượt mặt hầu hết những giảng viên trong trường, chỉ tiếc là mãi vẫn chưa có thời cơ tăng bậc lên 'nức tiếng' đâu.

******

Chấm dứt một ngày mệt mỏi, Phát bước nhanh đi về ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ, cùng đàn anh xuống căn-tin, chén bữa tối.

Về phòng, Phát lại được đàn anh chỉ đạo tăng lên thể lực cùng sức mạnh của mình. Đến nay lại tiếp tục tăng số lần hít đất, cùng với thêm một động tác nữa là plank.

Cứ như vậy, Phát trôi qua những ngày thời gian bình yên ở học viện, trí lực tăng lên nhiều nhất, sức mạnh thể chất thì lại hơi chậm một chút, nhưng cũng có sự tăng lên.

Đấy chính là cuộc sống, hắn không hiểu từ bao giờ lại thích cảm giác này, một vài thứ 'trống rỗng' đã được bù đắp một chút.