Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Rối

Chương 18: Hội học sinh VS Đế vương hội(1)




Chương 18: Hội học sinh VS Đế vương hội(1)

Thời gian thoáng chốc trôi qua, ngày mai chính là một ngày đặc biệt với cả trường.

"Mở bàn đặt cược giữa Lucas Perle và Tần Vi Quân.

Tỉ lệ hiện tại 1:2 (có thể thay đổi)

ID mở bàn: 'Rất thèm tiền'."

Phía trên là một phần thông tin cực ngắn gọn của bài đăng. Phía dưới phần bình luận cũng đang nhiệt liệt thảo luận, đưa ra lý ra cứ để phản biện, hay trực tiếp hơn một chút là cãi cọ.

"Vì sao năm nay Hội trưởng Tần Vi Quân chắc chắn sẽ chiến thắng ? Mọi người, tôi xin mạn phép được trình bày:

Trước để tao tóm tắt lại năm trước đã có gì đã.

Perle tựa như là một kẻ điên, hắn nướng hết cả một đội quân của mình chỉ để kéo theo một một nửa số binh lính của Hội trưởng Quân, sau đó không hiểu sao lại được nữ thần may mắn để ý, dùng duy nhất Lana để quét sạch nửa số lượng người còn lại của Hội trưởng Quân. Nay nhớ lại vẫn còn có chút sợ hãi cùng kinh ngạc, chiến lực của ả đàn bà kia kinh dị không chịu được.

Nhưng mà vẫn bị Hội trưởng Quân một phát đạn bắn thẳng thái dương, nằm luôn!

Mẹ nó, nhưng tên khốn nạn Perle đã dùng chính Lana để hao mòn đi thể lực của Hội trưởng Quân, nã một phát đạn vào tim, c·ướp đi chiến thắng.

Nhưng xem xét lại, lần đấy vẫn là ở thảo nguyên Mông Cổ, phù hợp cho Kỵ sĩ của gã, tuy nhiên, lần này lại khác. Theo quy định thì chúng ta sẽ được chọn địa điểm chiến đấu, nên lần này đã chọn ở chính 'Vườn sau của Chúa'. Đây mới là nơi để Hội trưởng Quân phát huy sở trường của mình.

Thế nên, mọi người, mau chóng đặt cược cho Hội trưởng Quân.

Đế vương hội mang uy thế của bậc đế vương, tất thắng!"

"Chủ bình luận hơi có chút gì đó hơi vô lý, nhưng không sao, miễn là ủng hộ Hội trưởng Quân thì ta đều thích. Đế vương hội, tất thắng!"

"Tất thắng! Tất thắng! Tất thắng!"

"Ha ha ha! Lầu trên thua đến ngu người rồi sao? Vậy tao hỏi chúng mày, liệu đã viết sẵn văn mẫu để biện bạch khi thua chưa? Há há há!"

"Eo eo eo, bọn ở Hội học sinh đi ra chỗ khác, năm nay chúng ta tất thắng, dí mặt chúng mày xuống đất để ma sát!"

Khu bình luận loạn tùng phèo, không ai chịu thua ai, đủ loại lý luận được gõ đi ra, chiến trường của các anh hùng bàn phím mở ra!



Nhìn mãi cũng không ra bất cứ thông tin gì hữu ích, Phát quyết định thoát khỏi Diễn đàn, ném cái điện thoại sang một bên rồi nằm bệt xuống giường, hỏi đàn anh:

"Đàn anh, anh đã xem mấy cuộc đánh nhau thế này của hai thế lực này chưa?"

"Xem rồi, nhạt nhẽo!" Đàn anh có vẻ đang tra cứu cái gì đó, lạnh nhạt nói, "Chú mày chớ nên nghe những gì mà mấy thằng ngớ ngẩn bình luận."

"Yea, em biết, tin trên mạng thì mười tin thì chín tin cũng ném sọt rác rồi." Phát chợt dừng lại, dường như nghĩ tới một vấn đề quan trọng, liền hỏi, "Đàn anh bao giờ thì dạy em phương pháp chiến đấu?"

"Sao lại nhờ anh mày, không biết đánh nhau." Vũ Ngọc Minh từ chối, vẫn tiếp tục tra cứu.

Phát thở dài, lại ngồi dậy, tiến đến gần cửa kính, khoanh tay, nói:

"Anh cũng chớ có giấu giếm các kiểu, không biết đánh nhau sao anh làm được Hội trưởng đấy? Em nghe ngóng các thành viên trong hội có ý định đá đít anh để thay lớp áo mới cho cái hội này, biến nó từ 'hoà bình' thành 'c·hiến t·ranh'."

Vũ Ngọc Minh không biểu hiện ra bất kì động tác dư thừa, vẫn bình chân như vại mà tra duyệt thông tin hắn cần, tựa như tin này vốn đã sớm biết. Không dừng lại công việc ở trong tay, hắn nói:

"Thế sao? Nếu nó thích thì cho nó, không quá quan trọng."

Phát dừng lại, không hiểu nhìn Vũ Ngọc Minh, dường như vì sự lạnh nhạt của đàn anh đối với chuyện này mà sinh ra nghi vấn. Nhưng nếu như anh ta là người sáng lập ra cái hội chỉ chơi chủ nghĩa hoà bình này, mà nghe có kẻ định đá đít mình ra khỏi ghế thì cũng nên có chút phản ứng nào đó chứ.

Chợt lời nói của đàn anh lại xoay chuyển, hắn đề nghị:

"Nếu như em muốn học đánh nhau, vậy anh mày sẽ giới thiệu cho em người giáo viên này, người đó, rất mạnh!"

"Ai vậy?" Phát hiếu kì, không khỏi nhìn kĩ khuôn mặt Vũ Ngọc Minh.

"Là..." Đáp xong đáp án của mình, Vũ Ngọc Minh cũng không để ý đến Phát nữa. Mà hình như hắn nghĩ đến cái gì, không chần chờ mà hỏi luôn, "Chú mày định đánh cược không?"

Phát ngạc nhiên, hơi hơi há to miệng, ý nghĩ bất chợt nảy ra, không ngờ đàn anh cũng thích cá độ đây, nhưng không dám nói ra miệng, ngoài miệng vẫn bình thường hỏi:

"Làm sao đấy anh? Em không biết chơi cá cược."

"A không sao, tưởng chú mày đánh cược thì anh gợi ý cho một bên. Nếu đánh tất tay!" Đàn anh tự tin nói.

"Anh đã dự đoán được bên nào thắng rồi?" Phát trố mắt nhìn, lại đổi mới nhận biết về người đàn anh này, "Và nếu đánh tất tay, nếu thắng thì còn được chứ thua thì chắc mấy ngày sau em đói mốc đói meo mất."



"Ha ha, cái này chú mày yên tâm, anh cam đoan là nếu thua thì vẫn có cơm ăn, vì chú mày được hỗ trợ học bổng, đúng không?" Đàn anh êm ru dụ dỗ.

*******

Đêm dài qua nhanh, thoáng chốc đã đến sáng sớm hôm sau.

Vì là một ngày hội toàn trường nên hôm nay trên trường không có khoá, trận chiến giữa Hôi học sinh và Đế vương hội được chiếu trực tiếp trên APP Estel.

"Trận chiến đã bắt đầu từ đêm qua rồi!" Vũ Ngọc Minh giải đáp nghi hoặc của Phát khi đang nhìn vào khung cảnh trên màn hình máy tính.

"Vậy là sao đàn anh? Em vẫn chưa thông." Phát chưa hiểu rõ lắm, sáng nay khi hắn mở ra xem thì trên phần thời gian ghi hình đã là hiển thị là 8:13:42.

"Trận chiến này đã là thông lệ từ lâu, kéo dài trong vòng 24 giờ." Vũ Ngọc Minh chậm rãi giảng giải, "Mỗi học sinh sẽ được trang bị một khẩu lục cùng mười viên đạn gây mê có hiệu ứng đổ máu, chọn một trong hai khẩu súng trường AK-47 bản truyền thống, hoặc một khẩu tiểu liên MP-40, cùng với bốn mươi viên đạn 8 li. Ngoài ra có một ba lô chứa bạt cùng lương khô và nước. Quân số dừng ở mỗi bên 40 người."

Phát ngạc nhiên, đây chính xác là trang bị cho một đội quân rồi, không thể tin nổi nơi đây là một học viện đào tạo SP hay hệ thống q·uân đ·ội, dù mang siêu năng lực nhưng vẫn thích chơi súng ống.

Đứng trước galting, chúng sinh bình đẳng!

Phát chợt nghĩ tới câu nói kinh điển này, không biết do ai nói ra, nhưng nó quá nổi tiếng. Nhìn ra những suy nghĩ của Phát được viết hẳn lên trên mặt, đàn anh cũng không nề hà mà giải đáp luôn:

"Em à, chúng ta dù sở hữu SP, dù có người lên đến bậc 'cường giả' nhưng cũng chỉ chơi được một viên đạn bắn tỉa với vận tốc một nghìn mét mỗi giây mà thôi, mưa đạn vẫn có thể đưa chúng ta thành cái sàng."

Phát gật đầu bày tỏ đã hiểu, lại liếc nhìn màn hình, bên trong là một chi q·uân đ·ội hành quân, đang cẩn thận liếc nhìn hoàn cảnh chung quanh. Chợt hắn hỏi:

"Anh có dám chắc về suy đoán của mình hôm qua?"

"Hừm... Khoảng 90%. Sao, chú mày không tin?"

"Yea, chỉ là tự dưng em lại có ý nghĩ khác một chút."

"Ồ, có gì thú vị sao? Chú mày nên chia sẻ đi."

Phát nhoẻn miệng cười, vui sướng nói:

"Ha ha, mãi mới câu lên được cái biểu lộ hứng thú này của anh lên tới."



Vũ Ngọc Minh nghiêm mặt:

"Ý là chú mày nãy giờ chỉ là đùa?"

Nói, hắn bắt đầu bẻ khớp ngón tay kêu 'răng rắc'.

Nhìn thấy ông anh có vẻ sắp động võ, Phát vội vàng mếu máo xua tay, nhanh chóng nói:

"Ấy ấy, em nói là sự thật. Nhưng dù sao cũng nên đợi đến khi trận chiến kết thúc đã chứ."

Ngừng lại, đàn anh cũng thu hồi nắm đấm, ánh mắt cũng dõi vào màn hình. Phát cười, tựa như phát hiện ra bí mật gì đó, nói:

"Thế mà anh vẫn còn phủ định rằng mình không biết đánh nhau đấy."

"Sao, định thử tí nắm đấm của anh mày?" Ánh mắt đàn anh lại híp lại, "Đánh con gà như chú mày có vẻ là không cần thiết động võ thật đâu. Loạn đả đánh thương cũng được."

******

Khu rừng phía tây, được đặt cho một cái tên rất thần thánh, 'Vườn sau của Chúa' rộng khoảng mười héc-ta, phía tây giáp biển xen lẫn núi đá, phía đông thì là bình nguyên, nhưng đã được trồng kín các loại cây cổ thụ cao to chọc trời. Đây được Bộ chăn nuôi xây dựng như một khu rừng nhiệt đới.

Trong một hang động phía Tây, nơi đây được Perle chọn làm căn cứ tạm thời cho Hội học sinh.

"Tình hình khu trung tâm như thế nào rồi Emma?" Perle chẳng biết làm cách nào mà lôi vào trong địa điểm chiến đấu được một vài gói cafe pha sẵn, ung dung ngồi trên ghế đá, chậm rãi thưởng thức.

Emma đứng phía trước cẩn thận báo cáo:

"Hiện tại ở khu vực trung tâm chưa phát hiện bất kì dấu vết nào của địch. Nhưng ở ngoài biên giới cũng đã bắt gặp được vài tên, cũng đã có một vài cuộc chạm trán với chúng, binh sĩ của chúng ta mất năm người."

"Năm người... Sao." Perle nhẹ giọng nói, tay nhẹ đung đưa cốc cafe.

Hắn trầm ngâm phút chốc, lại nói:

"Emma, nếu như gã đã muốn chơi tiêu hao thời gian với chúng ta, vậy thì cũng chớ nên để gã được như ý. Nếu như hắn đã không muốn khu vực trung tâm, mà để vậy thì lại phí. Chẳng bằng..."

"Ý ngài... Là chiếm nó?" Emma cẩn thận suy đoán, dù nàng đã làm trợ lý cho người bạn cùng lứa này tới ba năm rồi, nhưng vẫn rất khó để hiểu được gã.

"Yes, chính nó!" Perle hào hứng, lấy từ ba lô bên cạnh ra một tấm bản đồ, lại cầm lấy một cành cây dưới đất lên chỉ một đoạn đường, "Đây chính là đoạn đường mà tiếp theo chúng ta sẽ đi. Kế hoạch thì ta sẽ chỉ đạo trực tiếp cho các người qua tai nghe."

"Đã hiểu!" Emma không hỏi bất kì cái gì thêm nữa, yên lặng ra lệnh đối với binh sĩ, mà ở đây là thành viên của Hội học sinh, theo tuyến đường Perle đã vạch sẵn.

"Ai cha cha... Rồi sao, Lana, em có định giúp tôi chiến thắng trận này chăng? Giúp tôi phá vỡ ghi chép hoà này được chứ?" Perle mỉm cười, liếc nhìn về phía bóng đen.