Chương 2: Tin dữ (2)
"Khoan khoan, em hình như không có đặt hàng!" Phát vội vàng đưa lại cái hộp, nhanh chóng nói.
Ánh mắt người thanh niên nhìn kĩ Phát, dường như không cho người ta từ chối, nhấn mạnh nói:
"Đây là đơn hàng 0 đồng gửi anh, tiền ship cùng tiền hàng đều đã được thanh toán từ người bán, mời anh ký nhận!"
Phát có chút sợ, ai bảo hắn có sức khoẻ yếu đâu, mà nhìn anh trai kia xem, người trông cũng to lớn, dường như là khách hàng quen thuộc của phòng gym. Cuối cùng, kẻ yếu đành thuận theo kẻ mạnh, cầm lấy cây bút ký vào bảng danh sách.
Ký xong, anh trai giao hàng thái độ có chút biến đổi lớn, miệng nở nụ cười nói:
"Thank you~"
Nói xong, đến xe ga, lái đi về hướng bóng tối. Phát cứ nhìn vậy cho đến khi khuất, chợt nhận ra chiếc xe hình như của hãng Vision, mẫu mã còn là mới nhất nữa thì phải, không nhịn được mà chửi tục, đại thiếu gia nhà giàu ở đâu ra kiếm việc làm thêm.
Mà người thanh niên lái xe Vision đi xa lại lấy ra con Iphone 15 của mình, mở phần ghi chú, xoá đi cái tên Trần Dương Phát. Lại kéo xuống dưới, nhìn ra, dường như còn mấy cái tên nữa.
******
Phát đã sớm tắt tivi, nhìn xuống hộp các-tông, cất tiếng nói nhỏ:
"Anh cả, anh xem xem thế nào?"
"Hửm, có cái gì mới sao?" Một giọng nói trầm ổn, hữu lực của một người đàn ông vang lên, từ sơ bộ phán đoán có thể là một người tầm ba mươi tuổi.
"Em cũng không biết, thứ này vừa mới được gửi tới." Phát thành thật nói thầm.
Nếu như có người nào khác ở đây, có thể sẽ để ý thấy Phát đang tự nói thầm một mình, tựa như là kẻ tự kỷ, nhưng đặc biệt hơn là chỉ có những lời của hắn mà thôi.
Giọng nói nam trầm hơi dừng lại phút chốc, lại nói:
"Chờ chút đã em trai, đọc kĩ cái phần thông tin dán ở trên đó đã."
Phát gật đầu đồng ý, cầm hộp lên nhìn kĩ, phát hiện phía trên chỉ có thông tin người nhận, còn thông tin bưu kiện hay người gửi đều trống trơn.
Lúc này, một giọng nói nữ vang lên, rất thành thục:
"Cẩn thận một chút, em út, chị nhớ trước mày có đọc tin gì đó mà ở bên Hàn Quốc có thằng điên đầu độc người bằng bưu kiện thì phải."
Phát lúc này chỉ nhìn chăm chú bưu kiện, dường như không để ý tới lời nói của hai người.
Bưu kiện được đóng gói và vận chuyển rất khá, không biết cách giao hàng như thế nào, nhưng hắn quan sát thì không tìm thấy bất cứ một vết hằn nào do v·a c·hạm hay khuân vác mà gây ra.
Giọng nói nữ lúc này không biết trời xui quỷ khiến thế nào mà lại nói:
"Em út, thử mở ra xem xem!"
"Không, em út, chớ nghe lời chị mày, không cẩn thận dính phải thứ gì lại mệt!" Giọng nói nam nhanh chóng nói to, hòng ngăn cản tò mò của Phát.
Đương lúc này, Phát dường như nghe thấy lời hai người nói, không hiểu hỏi:
"Tại sao mọi người lại cho rằng trong này nguy hiểm?"
Giọng nói nam nghe thấy lời nói của em trai lúc này mới bình tĩnh lại, chậm nói:
"Cẩn tắc vô ưu!"
"Rất hay, anh cả, nhưng thằng út nó không hiểu văn vẻ!" Giọng nói nữ có vẻ giễu cợt.
"Hả?! Chị hai chớ coi thường em!" Phát nghe chị mình có vẻ coi thường chính mình thì lên giọng nói.
Chị hai lúng túng nói:
"Nha, chị xin lỗi đây. Hì hì!"
Anh cả có vẻ không để ý đến đoạn hội thoại không có dinh dưỡng này lắm, chỉ nói:
"Tóm lại, không nên-"
Anh cả còn chưa nói hết câu, Phát đã kịp cầm lấy cái dao gọt hoa quả dưới ngăn bàn để cắt băng dính.
Một bức phong bì màu đen, chính giữa có đồ án rồng và quỷ tượng trưng.
Một hộp vuông màu đen, có đồ án giống như trên thư.
Một bộ quần áo kiểu cách dường như là của các học viện phương Tây.
Đấy là tất cả những gì có trong hộp các-tông.
"Phát, mày liều quá! Có biết nếu như bên trong là những thứ nguy hiểm thì người ăn thiệt thòi là chúng ta không?" Anh cả nặng giọng trách móc.
Không nên mở ra những bưu kiện không rõ, cái này ai cũng nên nhớ kĩ.
"Được rồi anh, dù sao cũng đã mở rồi, xem bên trong có cái gì đã xem sao." Chị hai nhẹ giọng hoà giải.
Phát mở bọc túi trắng chứa một bộ quần áo ra, quan sát kỹ. Vô tình hay cố ý, hắn giơ lên trên người ướm thử, phát hiện nó vừa khít với cơ thể mình.
"Quái lạ, làm sao bọn họ có thể biết rõ kích cỡ cơ thể chúng ta đến vậy?" Anh cả có vẻ cũng bị bộ quần áo hấp dẫn chú ý, tạm lắng lửa giận, cẩn thận tự hỏi.
Chị hai cũng góp lời nói:
"Này chắc chắn là có người theo dõi chúng ta rồi!"
"Hả? Theo dõi? Không lẽ sẽ diễn ra như trên những bộ phim như vậy, chúng ta bị lắp máy nghe lén cùng cam ẩn sao?" Phát kh·iếp sợ nói, phát huy trí tưởng tượng của mình đến cực hạn.
Anh cả nhìn thằng em ngốc này của mình, cũng chỉ thở dài, nhẹ giải thích:
"Không chắc, có lẽ bọn họ là những người đặc biệt."
"Anh cả nói cũng có lý." Chị hai đồng ý, "xem tiếp cái còn lại đi em."
Phát không nói gì, yên lặng làm theo lời anh chị. Hắn cầm lên tấm phong bì màu đen, nhẹ xé mép giấy chiều rộng, đổ ra tay mấy thứ.
Một bức thư đánh máy, cùng một tấm thẻ màu đen.
Phát trước tiên để ý đến bức thư, đọc lên nội dung bên trong:
"Chào em, Đặng Dương Phát,
Nhà trường thật vui mừng khi gửi tin này nhằm thông báo với em rằng, em đã may mắn trúng tuyển chương trình đào tạo thí sinh đặc biệt, hỗ trợ học bổng toàn phần.
Giới thiệu với em đôi chút về nhà trường, chúng ta đến từ Học viện Estel, trường đại học chuyên nghiệp nhằm đào tạo những học sinh có năng khiếu đặc biệt như em.
Em vui lòng thực hiện các thủ tục để hoàn thành quá trình đăng ký cùng các giấy tờ liên quan đến xuất ngoại.
Em vui lòng tập trung ở sân bay Nội Bài đến ngày 02 tháng 09 năm 2023, bắt chuyến bay mang mã số TJF-999999 vào lúc 23:55.
Nhà trường thật vui mừng khi đón chào em tại trước cánh cổng trường!
Trân trọng,
Hiệu trưởng,
Querlla Mraink Zayfer."
Phía cuối cùng là một mã QR, lúc sau Phát quét thử thì hiện ra một file văn bản hướng dẫn làm thủ tục nhập học từ A đến Z.
Hiện giờ, ba dòng suy nghĩ có thể chắc chắn nơi đây không phải là một nơi đơn giản.
"Chúng ta, dường như có thể đã bị cuốn vào chuyện nào đó rồi." Anh cả mở lời trước.
"Em thấy nó cũng thú vị mà anh!" Chị hai không hiểu sao giọng nói lại có sự biến đổi lớn, ẩn ẩn có chút chờ mong.
"Nếu có thằng ba ở đây thì tốt, nó giỏi nhất những chuyện như thế này." Anh cả có chút tiếc nuối nói.
"Thế thì gia nhập vào đi anh." Một giọng nam nhỏ nhẹ vang lên, hai dòng suy nghĩ có chút sững sờ.
"Anh Chính? Anh sao lại tỉnh rồi?" Phát giật mình, anh ba không bao giờ là dễ dàng tỉnh giấc cả, nếu như gã tỉnh dậy, chắc chắn là có gì đó sẽ phát sinh.
Nói tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!
"Gia nhập..." Giọng nói rù rà rù rờ, cuối cùng chấm dứt.
"Nó lại ngủ rồi." Anh cả nói.
"Hử? Ngủ? Mọi người nói gì vậy?" Giọng của chị hai vang lên, "Em chỉ tình cờ cúp máy một chút mà dường như có gì đó hay ho đã xảy ra."
Phát lanh chanh nói trước:
"Chị Huyền, chị không biết được là anh Chính vừa tỉnh lại đâu!"
"Thằng Chính tỉnh lại? Thật hay giả?" Chị Huyền rõ ràng có chút ngạc nhiên, rõ ràng, nếu như Chính tỉnh lại, tất nhiên là sẽ không có chuyện đơn giản rồi.
Anh cả nãy giờ không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.
"Nếu thằng Chính đã nói vậy, thì cứ theo ý nó đi. Anh cũng không phản đối."
"C·hết mẹ! Mải nghĩ mãi không để ý! Sao thằng Quân mãi chưa về?" Phát chợt liếc đến đồng hồ thấy hiển thị là đã 7:15 tối rồi, nhưng thằng Quân vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Theo như lịch trình mà Quân gửi cho hắn, hiện tại nó đã về đến nhà từ 15 phút trước mới phải, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy bất cứ động tĩnh gì.
Reng reng!
Âm thanh chuông báo cuộc gọi đến phát ra, Phát chú ý tới. Gọi đến là một số có tiền tố 1900, dường như là từ tổng đài nào đó, mà hắn thì thường chán ghét nghe điện thoại của tổng đài, bèn trực tiếp kéo chọn từ chối, đặt nó xuống bàn, sắc mặt hiện lên lo lắng.
Reng reng!
Âm báo cuộc gọi đến lại phát ra, vẫn là số của tổng đài kia. Phát có chút không hiểu, thường thì tổng đài sẽ chỉ gọi một cuộc, nếu người nghe lựa chọn cúp máy, tức ý hiểu là từ chối dịch vụ mà tự động bỏ qua. Nhưng nếu tổng đài gọi lại, có thể là đã xảy ra chuyện gì, nên hắn bắt máy:
"Alo?"
Bên kia nhanh chóng thông báo tình hình hiện tại, nghe được khiến sắc mặt Phát tái xanh. Hắn không chần chờ mà mặc một bộ quần áo đơn giản, liền trực tiếp lao ra khỏi nhà, nhảy lên con dream chạy đi.