Chương 20: Cú chốt (1)
Khu vực trung tâm.
Nơi đây tụ tập hết quân lực của Hội học sinh, chỉ còn khoảng 20 mạng.
Đám người mặc chế phục chiến đấu màu xám từ lúc xâm nhập Khu vực trung tâm liền biến mất, đã kịp tìm được vị trí lẩn trốn, nhất thời nơi đây im ắng lạ thường, chỉ có tiếng gió lay động qua các cành cây kẽ lá.
Cả hai phe đang đợi, đợi lấy một tín hiệu, từ hai người tạo ra kế sách này, Perle cùng Vi Quân.
Đoàng!
Một t·iếng n·ổ súng vang lên, chiến trận hồi cuối, bắt đầu!
Kể cũng lạ kì, hầu như binh lính của Hội học sinh đều chọn núp dưới mặt đất, nhưng Đế vương hội thì lại chọn trèo lên cây.
Chiến trận nổ ra, hiện tại chỉ xét đến sự tính toán vị trí ẩn núp chắc chắn của hai bên, cùng với sự nhanh nhẹn và tinh chuẩn khi nhắm bắn vào đội địch, vì bên nào cũng mong muốn có thể chiến thắng nhằm dí mặt đội thua xuống đất ma sát.
Chiến trận không trong tưởng tượng quá lâu, chỉ trong nửa giờ, nửa số lượng binh lính còn lại của Hội học sinh nhanh chóng bị quét sạch. Trong khi ấy, bên Đế vương hội cũng thiệt hại đi rất nhiều, nhưng vẫn còn bảo toàn lại 11 mạng, kể cả Tần Vi Quân.
Giờ đây, Khu vực trung tâm đã bị đốn ngã thành một không gian thoáng đãng, cây cối đổ ngã, một khung cảnh lộn xộn sau c·hiến t·ranh.
"Vậy là giờ đây chỉ còn chúng ta, Perle." Tần Vi Quân nhìn kì phùng địch thủ đứng trước mặt mình, ánh mắt sắc bén, cầm chắc khẩu AK-47.
"Ài, có lẽ đi." Perle nhún vai, "Đây có lẽ sẽ là cú chốt quyết định thắng thua của chúng ta."
Hắn nhìn kĩ Tần Vi Quân, chợt cười lớn, phách lối nói to:
"Ngươi tưởng ta sẽ nói thế sao, kid!"
Cạch!
Lana giơ khẩu lục ngay thái dương của Tần Vi Quân, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở vị trí kia.
Từ trên màn hình, Vũ Ngọc Minh cũng ngạc nhiên, tán thưởng nói:
"Không ngờ nàng tài năng đến như vậy,【Thích Khách】đã lên đến bậc Nức tiếng rồi!"
Phát cũng bất ngờ, hắn nhìn thấy một đoàn bóng đen đột nhiên xuất hiện ở phía bên trái Tần Vi Quân, sau đó một thân ảnh gầy nhỏ yểu điệu hiện ra, đã giơ một khẩu lục ngắm ngay thái dương của Tần Vi Quân rồi!
【Thích Khách】 nơi đâu cũng có cái nghề làm ăn ẩn núp trong bóng tối này, từ cổ chí kim tới hiện đại. SP này có thể đơn giản miêu tả:
1.Khả năng ẩn núp cực mạnh, gần như là vô tung, kết hợp cùng với tốc độ tăng phúc gần như vô đối trong các cuộc á·m s·át.
2.Trình độ cảm ứng vận rủi cũng là nhất lưu, chỉ cần thoáng hiện sát khí cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
3.Xếp hạng bậc A+.
"Không những thế, cô ấy còn học phụ thêm 【Thầy bói】 nên á·m s·át lại được tăng phúc thêm nhiều lần, chiến lực của cô nàng được đánh giá ở bậc S." Vũ Ngọc Minh bổ sung thêm một chút thông tin, ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh mặc bộ chế phục chiến đấu bó sát, lộ ra thân hình yểu điệu của Lana.
"Ồ, ra đây là át chủ bài của Perle sao?" Phát ngạc nhiên, cũng nhíu mày ngắm nhìn kĩ người con gái này, trông thì có vẻ gầy yếu, nhưng chiến lực lại được bình xét là cấp S, không thể coi thường được.
Về lại với chiến trường, sau khi Tần Vi Quân thấy được Perle ném ra con át chủ bài của mình, hắn vẫn bình tĩnh, chậm rãi quay đầu nhìn Lana, mỉm cười nói:
"Tiểu thư Lana đúng là tài giỏi thực sự, đến cả ta cũng không nhận ra được khi tiểu thư tiếp cận đến gần. Có vẻ ván này chúng ta thua rồi."
"Thua?" Lana ánh mắt sắc bén nhìn Tần Vi Quân, không nhanh không chậm nói, "Chớ diễn xiếc nữa mà đưa ra con bài mà ngươi giấu đi!"
Perle vẫn treo trên mặt nụ cười, Phát nhìn thấy kém chút còn định nhảy vào chiến trường trực tiếp hỏi cười thế có mỏi miệng không, gã cũng cất cao giọng nói:
"Lật bài thôi, kì phùng địch thủ của ta!"
"Như ý ngươi vậy!"
Chỉ thấy Tần Vi Quân giơ tay phải lên, hư nắm một cái, v·út một tiếng xé gió, một viên đạn từ đâu bắn đến, trúng ngay đầu vai của Lana.
Perle giật mình, kêu to:
"Cái gì ?!!! Làm sao mà Lana lại không cảm thấy được sát ý, à không, địch ý từ tay bắn tỉa chứ?"
"Perle, ngươi quên đây chỉ là đấu luyện sao?" Tần Vi Quân hơi nghiêng mặt, nói ra một sự thật hiển nhiên.
Perle có vẻ không lo lắng tình yêu của mình vừa bị hạ gục, chỉ khoanh lại hai tay, trầm mặc nhìn về vị trí tay bắn tỉa kia, ngay trước mặt hắn. Mất một lúc sau, hắn dường như nghĩ tới điều gì, cười to, tự tin nói:
"Tần Vi Quân, ngươi cố tình san bằng bình địa để lấy khu vực thuận tiện cho tay bắn tỉa, cùng với chính ngươi làm mồi sao? Mà nguyên nhân tại sao Lana không cảm nhận được bất cứ sát khí hay địch ý từ tay bắn tỉa là vì ngươi toả ra sát ý che đậy tầm mắt của cô ấy rồi."
"Thì tính sao đâu? Ngươi người đơn thế cô, còn ta thì còn nguyên một chi đội nhỏ mười người. Perle, có thể cho ta biết cách ngươi sẽ thoát khốn được chứ?" Tần Vi Quân tự tin hỏi, tay phải lại đưa lên lần nữa.
Đây có vẻ như là một tín hiệu của hắn, ngay lập tức, từ đằng sau cây hoặc từ trên nhánh cây có người nhảy xuống, quây thành một vòng tròn quanh Perle.
"Đúng là kình địch của ta, Tần Vi Quân." Perle không có lấy một chút biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt, dường như rất vui sướng khi đạt được cái gì đó, tán thưởng, "Chỉ có ngươi mới có thể dồn ta vào đường cùng."
Tần Vi Quân cũng thu lại cảm xúc của mình, lạnh nhạt nhìn kình địch của mình. Hắn biết, kẻ này chắc chắn là còn tay sau, người như hắn không có vài ba át chủ bài thì đúng là không phải phong cách của hắn. Nắm được thế cục trong tay mới là điều Perle ưa thích nhất.
Vút!
Âm thanh xé gió phát ra, xuyên thẳng vào trong lòng mỗi người. Một người mặc chế phục màu xanh trúng đạn, nước màu đỏ toé ra, báo hiệu rằng hắn đã ngấm phải gây mê, không phục nằm xuống b·ất t·ỉnh.
Tần Vi Quân giật mình nhìn ra đằng sau, thình lình ánh mắt của hắn có thể thấy một tia sáng loé lên, đó là phản quang của ống ngắm.
"Perle, ngươi cũng trao đổi lấy một khẩu sniper? A không không..." Tần Vi Quân dừng lại, như nghĩ đến thứ gì, giọng nói khó có thể che giấu khó tin, "Ngươi... C·ướp lấy khẩu sniper kia của chúng ta."
Perle mỉm cười, mắt toả ra ánh sáng, khoe khoang lấy suy nghĩ của mình:
"Amazing! Lúc đầu khi ngươi chơi trò tiêu hao đạn dược của chúng ta, ta cũng đã nghĩ rằng phải chăng đó là kế sách của ngươi. Nhưng nhìn về sau được bọn họ báo cáo chi tiết, ta mới nhận ra một chi tiết đặc biệt, mỗi lần bên ngươi bắn, chỉ duy nhất một viên vào một binh lính của ta, thế nên ta mới sinh nghi. Và sau đó khi lục lọi lấy cái trí nhớ siêu dai dẳng này, ta mới thấy một đầu điều lệ xếp xó rất lâu rồi, 'có thể dùng số đạn dược nhất định để đổi lấy các loại v·ũ k·hí khác không được cấp phép cho danh sách, với các mức khác nhau' đấy mới là điểm chính."
"Khà khà, sau đó ta mới cố ý điều đi một người khác phục kích ở phía sau tên sniper kia. Nhưng ở những năm trước đồng đội của ngươi toàn là những tên thích chơi trốn tìm, nên rất khó tìm ra vị trí tên sniper này."
"Và sao, ngươi lấy thân mình làm mồi, Lana cũng không phải là mồi do ta thả ra sao!"
Đến đây là có thể nói thông lấy hết tất cả chi tiết rồi. Perle cố tình nói nhảm nhiều như vậy ở vừa nãy là để câu giờ cho tên đồng đội của mình tìm ra và xử lý tên sniper kia.
Nhưng nghe xong những lời này, Tần Vi Quân không có chút biểu cảm như khó chịu khi thua ở trên bàn tính, lại lạnh lùng nhìn Perle, cao giọng quát:
"Thế nên ngươi vì chiến thắng ta, để tiểu thư Lana làm mồi nhử? Perle, ngươi định lên chiến trường cũng lấy đồng đội ra làm mồi nhử sao? Ngươi, đã thay đổi giống như mấy lão già trong nhà ngươi rồi!"
Perle thở dài, có chút không biết làm sao, rất bất đắc dĩ đáp:
"Khoan khoan, cái này thì lại không phải. Vốn là ban đầu ta mới là mồi nhử, cô ấy ra uy h·iếp ngươi để tay bắn tỉa hấp tấp mà lộ ra một chút sơ hở, nhưng ai ngờ hắn lại trực tiếp bắn Lana đâu. Đối với cái này ta rất vô tội!"
"Perle, chúng ta đã là địch thủ bao lâu, hi vọng ngươi chớ quên." Tần Vi Quân nói một câu không chút liên quan, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Perle, "Nếu vậy thì trận chiến đến đây là kết thúc. Ngươi thắng, Perle. Ta sẽ phục thù lại, vào lần sau!"
Sau khi nghe Tần Vi Quân mở miệng nhận thua, Perle cũng giật mình sửng sốt, dường như không hiểu tại sao kình địch của mình lại chịu thua sảng khoái như vậy.
Về sau hắn mới chậm rãi suy nghĩ rõ ràng, thì ra đối thủ của mình đã sớm trưởng thành.