Chương 23: No.3 (2)
Đám người một trận xôn xao, người thì nghe rồi kể đầu đuôi sự việc, người chưa nghe thì yên lặng lắng nghe, chợt thi thoảng a với ô lên một tiếng.
Sắc mặt Zayfer đen lại, hiện lên sát khí, lạnh lùng nhìn Sultan, nói:
"Taboo, đặt một chuyến phi cơ đặc biệt tới chỗ của Sultan, sau mười giờ đêm nay xuất phát!"
Con chó shiba bất ngờ xuất hiện ở trên hình ảnh lập thể, không hiểu sao thè lưỡi mà vẫn có thể nói:
"Gâu gâu gâu! Đã đặt lịch bay tới Ả rập, thời gian xuất phát là 22:00. Mong Hiệu trưởng chuẩn bị hành lý đầy đủ và ra sân bay đúng giờ."
Tô Vinh nhìn thấy bạn đểu của mình sắp ăn đánh, cười to nói:
"Ha ha ha. Sultan, ngươi thế nhưng là sắp phải chịu tội rồi! Ha ha ha!"
"Khoan khoan! Zayfer, lão đây nhưng là lấy việc công làm việc tư nhá! Taboo, đây nhưng là không phải việc khẩn yếu cần xử lý, nên ta yêu cầu ngươi huỷ chuyến bay! Nhanh nhanh nhanh! Ta nhưng có thể gọi là chân yếu tay mềm đó nha!" Sultan sắc mặt hoảng loạn, bộ dáng có chút sợ sệt, nhưng mọi người đều biết tên này miệng có nhiều nói nhảm, nhưng rất kháng đánh, tối thiểu chỉ bị Zayfer quất cho vài miệng v·ết t·hương ngoài da mà thôi.
"Hừ, b·ị đ·ánh tốt, đã sớm thấy ngươi nên b·ị đ·ánh sớm hơn mới phải!" Tô Vinh lạnh lùng nói.
********
20:00.
Perle không hổ là một vị đại thiếu gia thực sự, vừa mới nhận được một lần chiến thắng của mình lúc chiều, đến ngay tối hôm đó đã tổ chức một bữa tiệc nhằm chiêu đãi tất cả mọi người, không quên mời kình địch của mình là Tần Vi Quân một tấm thiệp.
Phát cùng Vũ Ngọc Minh cũng nhận được mỗi người một tấm thiệp. Với Phát thì lấy lý do là một vị tân sinh xuất sắc nhất trong năm nay, còn ở đàn anh, lý do đơn giản là vì hắn là một vị hội trưởng nên cũng được mời.
Lúc nhận được tấm thiệp mời trên mục Tin nhắn, Phát cũng hơi bất ngờ, có tham khảo ý kiến của đàn anh, thì được tư vấn đơn giản như sau:
"Yên tâm đi thôi! Anh sẽ cùng đi với mày, dù sao cái thằng kia giàu nứt đố đổ vách, đi ăn mấy món ngon, không thiệt đâu em."
"Nhưng nếu như là tiệc thì mình nên mặc những gì anh?" Phát nở nụ cười vui sướng hỏi, đây là lần đầu tiên hắn được dự một bữa tiệc đúng nghĩa như thế này, nghèo mà, nên khó tránh khỏi hồi hộp cùng lo lắng.
"Hừm..." Đàn anh xoa cằm, chậm rãi suy nghĩ, lúc sau, đưa ra đề nghị, "Trong trường có một chỗ cho thuê quần áo thì phải. Yên tâm, tên kia tuy vậy nhưng hắn đáng là người để kết giao. Chú mày tin anh, có anh áp trận cho thì nó làm không ăn thịt được chú mày đâu."
"Yeah, thế nhờ đàn anh giúp đỡ rồi!"
Tất cả mọi thứ đều là diễn ra từ sau khi núi lửa bộc phát rồi, đến hiện tại, Phát đang cùng với Vũ Ngọc Minh ngồi trên một cái ghế đá. Nói sao đây, để mà giải thích cho hành vi của hai người, thì nguyên nhân thuộc về Phát, hắn lấy lý do rằng ở ngoài đây bình tĩnh lại chút, vì hắn thuộc kiểu người luôn vui cười mà, nhưng cũng dễ kích động lắm.
Mấy anh chị em trong đầu hắn vì mới dung hợp xong, tiêu tốn quá nhiều mà lâm vào ngủ say rồi, nên không còn ai ở bên đưa ra lời khuyên áp trận nữa nên cũng khá là khổ. May thay đàn anh tốt bụng giúp đỡ, nếu không hắn làm gì mà dám chạy đến đây.
Perle tổ chức tiệc ở ngay trong khu vực của toà nhà Sanmonji, trụ sở của Hội học sinh.
Perle có phải là một người Pháp chính cống không có thể từ toà nhà Sanmonji để nhìn ra lốm đốm. Lối kiến trúc Baroque đặc trưng, các bức tường với từng đường viền uốn lượn mềm mại, ở chính giữa khu vực sảnh trung tâm chiếu đứng lên phần mái là hình cầu, như cái bát úp chụp xuống, trên đỉnh cong cực đỉnh là một thứ được gắn vào như là một cái cột nhỏ, chỉ chẳng hướng lên trời.
Hai phía từ toà nhà chính kéo dài ra vẫn là lối kiến trúc baroque, được xây dựng dạng đối xứng. Cả toà nhà được sơn lên một màu vàng nhạt, nhiều chỗ đã có dấu vết của thời gian vì từng vết ố ám của rêu xanh, ở các vị trí khó nhìn còn có mấy chỗ bị tróc sơn. Điều này càng chứng tỏ tính lâu đời của toà nhà, Perle vẫn dự định để lại hiện trạng nguyên bản, thỉnh thoảng hắn mới nhờ chuyên viên chỉnh sửa lại đôi chút những chỗ đã có vấn đề.
Thế nhưng cả toà nhà vẫn được trang bị một hệ thống ánh sáng chiếu theo ven những đường chỉ trên tường, làm nổi bật lên vẻ đẹp của nó mỗi khi đêm xuống, thể hiện ra nét đặc trưng của kiến trúc Pháp, và đem một phần không khí nước Pháp tới đây.
Từ chỗ cửa chính chạy vào đến phía bên trong được trải một tấm thảm đỏ.
Sau khi chỉnh lý tốt tâm trạng, cùng với một khuôn mặt tươi cười, Phát cùng với Vũ Ngọc Minh đi vào.
Bên trong đã có đủ người đang nói chuyện rồi, ước chừng số lượng khoảng gần năm mươi người. Nam thì mặc chế phục dạ hội màu đen, trước ngực đeo lên một bông hoa hồng, tóc tai được chải chuốt rất gọn gàng. Nữ thì mặc những bộ váy đủ loại màu sắc, rất đẹp, chân đeo giày cao gót. Khuôn mặt được đánh thêm son phấn, nhìn đâu đâu cũng là mỹ nữ.
Cả sảnh chính toát lên một bộ không khí của quý tộc xưa.
Khắp nơi đều được chiếu một màu ánh sáng vàng nhạt từ mấy chiếc đèn chùm treo trên trần, ở hai phía thảm đỏ bày biện lấy những chiếc bàn gỗ, phía trên là rất nhiều những món ăn ngon, bày trí tinh xảo, hình như còn có một chút mùi hương thơm quanh quẩn trong không khí.
Phát nhìn những món ngon bày biện trên bàn, nhất thời có chút rục rịch, cảm giác như muốn chảy nước miếng, nhưng cực lực khắc chế lại. Hắn quay đầu sang nhìn đàn anh, nhưng người kia không biết từ lúc nào đã rót lấy một ly champagne đỏ, hai tay đã bắt đầu xé một cái đùi gà nướng.
Phát ngạc nhiên nhìn người đàn anh này, nhìn không ra người này lúc bình thường toàn thích gõ luận văn cùng làm bài tập lại có lúc cầm tay xé chay cái đùi gà nướng.
Hắn quan sát chung quanh, rón rén tiến lại, nhẹ nhàng vỗ vai đàn anh.
"Có vấn đề gì sao?" Đàn anh đang ngậm trong miệng miếng thịt gà khó khăn phát âm, đây là sau khi đã trải qua trình biên dịch chạy bằng cơm của Phát.
"Ây nha đàn anh, không phải là chúng ta nên lịch sự một chút?" Đôi mắt long lanh của Phát nhìn đàn anh, rụt rè hỏi.
"Hử, tưởng chú mày sửa soạng lại tâm trạng rồi? Nếu chưa thì ăn đi một miếng này, ngon phết đấy chứ đùa!" Vũ Ngọc Minh nói xong, lại xé xuống tiếp một cái đùi khác dúi vào tay Phát.
Ánh mắt của mọi người hiếu kì nhìn về phía hai người làm Phát có chút xấu hổi, hai tai hơi đỏ lên.
Nhìn thấy ánh mắt đàn anh không cho phép đưa trở lại, Phát cũng chỉ đành cẩn thận xấu hổ cho vào miệng nhai. Nhưng vừa mới cảm nhận được hương vị của cái đùi, hắn lại như có vẻ bật được công tắc nào đó, khen ngon một tiếng, trực tiếp một miếng lớn, rút hết cả da cả thịt gà, chỉ để lại một cái xương.
"Oa, không ngờ đùi gà ngon như vậy!" Ánh mắt Phát mê ly, lần đầu tiên hắn được ăn món ngon như vậy.
"Thế nào, hết xấu hổ chưa? Anh bảo rồi, nếu khó quá thì ăn đi cho bớt xấu hổ." Nói xong, đàn anh lại bắt đầu xé đôi con gà ra, cách làm khá vụng về, chia ra một phần to một phần nhỏ. Phần to thì tuân theo câu thành ngữ kính già yêu trẻ, tặng nó cho Phát, còn phần nhỏ thì chính mình gặm, "Ăn đi, anh biết mày xưa nay lần đầu được ăn món này, lúc trước ăn mấy gói snack đúng là không đã."
Đôi mắt của Phát long lanh chực khóc, hắn rất cảm động khi lần đầu tiên được một người khác quan tâm, vui vẻ nói:
"Cảm ơn đàn anh, em nhất định sẽ ăn hết miếng gà thật nhanh để cảm ơn!"
Thế là, hai người bắt đầu lao vào chén mấy món ăn được bày biện trên bàn, bên cạnh có mấy người xì xào bàn tán nhưng cũng không quá để ý, chỉ tập trung vào ăn.
Từ trên lan can tầng hai, Perle thu hết hình ảnh này vào ánh mắt, nhưng cũng không nói gì. Ánh mắt hắn vẫn dõi về phía cửa chính, dường như đang đợi ai đó.
Đợi chờ một lúc, như đã triệt để xác định, hắn cũng chỉ thở dài một hơi. Làm sơ điều chỉnh tâm trạng, quay sang nhìn một người con gái đang ngồi trên ghế cạnh cửa cùng với một nụ cười, nói:
"Đi thôi, công chúa của tôi. Bữa tiệc bắt đầu rồi!"
Nói xong, hắn tiến lại nắm lấy bàn tay của Lana đưa nàng xuống cầu thang.