Chương 3: Người điên (1)
Sân bay Nội Bài.
Nơi đây đã tập trung rất nhiều người, già trẻ lớn bé, người nào cũng có.
Nhưng, không ai là không treo trên mặt mình bi thương. Có người khóc nức nở, có người thì như mất hồn mất vía ngồi bệt xuống đất, dựa vào cột tường.
Cạnh đó, có mấy vị nhân viên sân bay đang cẩn thận tỉ mỉ giải thích tình hình, cũng có mấy vị chuyên viên tư vấn tâm lý, cẩn thận từng li từng tí mà chau chuốt câu từ, hòng làm xoa dịu đi nỗi đau của người nhà khách hàng, tránh họ làm ra những gì quá khích.
Nhân số khả năng vượt quá hai trăm đến ba trăm người, rất đông.
Bi thương tựa như có thể truyền nhiễm vậy, mặc dù có các biện pháp an ủi, nhưng vẫn chẳng là thấm vào đâu.
Còn có một vài người quá khích, gân cổ lên chửi rủa mấy vị nhân viên tiếp tân. Ánh mắt hung thần ác sát, đỏ lên, như là ma quỷ.
Bên cạnh là mấy tay nhà báo, không biết từ toà soạn nào, nhưng cũng cầm theo máy ảnh, sắc mặt nghiêm túc mà giơ lên, liên tục bấm chụp. Tiếng chụp ảnh cùng ánh đèn flash liên tục lách tách vang lên.
Mấy người nhân viên dường như cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này, không có kinh nghiệm xử lý như thế nào, chỉ đành cúi gằm mặt xuống để thân nhân hành khách chửi rủa.
Mà so với có kinh nghiệm ứng phó tình huống như vầy, bọn họ càng hi vọng là không có tình huống để có kinh nghiệm ứng phó thì hơn.
Phẫn nộ cùng bi thương quanh quẩn lấy đám người.
Hãng V-Air cũng đã phải chịu rất nhiều áp lực từ truyền thông và cơ quan pháp lý, bọn họ thông báo rằng, chỉ ít phút nữa thôi thì sẽ tổ chức họp báo, chính thức thông báo về vụ việc nghiêm trọng lần này.
Truyền thông tựa như những con linh cẩu, nhe lấy hàm răng đầy dãi nhớt, ánh mắt thèm thuồng, cái mũi cứ phì phò ra. Chúng rất muốn gặm lấy con mồi một tiếng. Cánh nhà báo lá cải quá nhanh, chúng không biết từ bao giờ đã đánh ra rất nhiều bài văn chương, nói nhảm đủ điều.
Người có não thì nhìn thấy, cũng lười click, dùng góc nhìn khách quan mà đánh giá, trong khi những thằng ngu dễ bị dắt mũi như lũ rối để giới truyền thông lợi dụng.
Phát không chờ được mà chạy ngay vào nơi này, nhìn thấy tràng cảnh như vậy chính hắn cũng sững sờ.
Trong mắt của hắn không hiểu sao lại hiện lên một khung cảnh kì lạ, trong kia, một con dê béo đang bị dồn ép lùi lại, đằng sau là vực sâu vạn trượng, đằng trước là con hổ đang dùng một ánh mắt thèm thuồng nhìn lấy nó. Đi theo sau là lũ linh cẩu, hít khí khịt khịt, ánh mắt nổi lên lửa nóng, như muốn xông lên gặm con mồi một cái, nhưng bị cản bởi uy áp của con hổ, chỉ đành dùng ánh mắt thèm thuồng mà nhìn.
Phần thịt để dành hổ, xương với nội tạng thì nên để lại cho chúng ta đi!
Chắc chắn sẽ có người thắc mắc rằng, chỉ có một vụ rơi máy bay thì tại sao phải làm quá lên, nhưng không biết rằng, trong thời đại mà kinh tế đang được đà phát triển như thế này, nếu như V-Air, con quái vật đã xuất hiện từ lâu này có thể xuống đài, nhường chỗ cho những con quái vật con khác lên đài thì hay biết mấy đây!
Mà ở trong khung hình, trên đầu mỗi loài vật đều hiện lên một sợi tơ nhỏ, nối thẳng lên bầu trời.
Phát không hiểu tại sao những tràng cảnh như vậy lại xuất hiện, nhưng hắn bỏ mặc, đến trước một cái màn hình LCD, phía trên là danh sách những người m·ất t·ích, chưa rõ tình hình cụ thể. Nhưng ta có thể chắc chắn rằng bọn họ đều đ·ã c·hết, đã thế còn là mất xác nữa, vì rơi ở ngoài biển khơi, tỉ lệ sống sót kéo xuống dưới 1%.
【Danh sách người m·ất t·ích:
1.Johnny Tony
2.Mai Huyền Anh
3.Vũ Ngọc Cương
4.Đặng Thị Linh
....
45.Đặng Văn Quân
... 】
Phát trực tiếp sụp đổ, vì hắn có thể chắc chắn rằng, tỉ lệ mà em trai hắn còn sống gần như bằng không. Bi thương kéo tới trên mặt hắn, nước mắt theo như phản ứng mà chảy ra.
Xưa nay Phát không phải là một người mạnh mẽ, hắn hiếm khi biểu hiệu ra yếu đuối của mình do thằng em trai, cùng với đam mê số liệu, làm hắn rất ít khi thể hiện sự yếu đuối.
Hắn cố gắng để mình không khóc thành tiếng, vì, em trai hắn từng cùng hắn ước định, cả hai đều phải là những người đàn ông mạnh mẽ.
Một cái khăn tay thêu hoa xuất hiện trước mặt hắn, kèm theo là một giọng nói trầm bình, của một người đàn ông đứng tuổi:
"Thanh niên, cần khăn tay sao?"
Một ông bác đứng trước hắn, khuôn mặt chữ điền, tóc tai cắt ngắn, đôi mắt sắc bén, nếu nhìn kĩ dưới đáy mắt, dường như có chứa một chút thứ cảm xúc gì đó khó nói rõ. Làn da thô ráp, có vẻ đã trải qua rất nhiều sự kiện trọng đại trong đời.
Phát nhìn lên người đàn ông, có thể cảm nhận được ý tốt, cũng không từ chối, cầm lấy khăn tay lau đi nơi khoé mắt giọt lệ đang đọng lại.
Là một người kém các kĩ năng xã giao, hắn lau xong nước mắt cũng có chút lúng túng, nhưng đưa lại chiếc khăn tay, âm thanh tràn đầy chân thành nói:
"Cảm ơn bác!"
Bác trai thấy cảm xúc của người thanh niên cũng khôi phục đôi chút, cũng không hề gì mà cầm lại chiếc khăn tay, chỉ đến hàng ghế ngồi chờ, nói:
"Ra kia ngồi chút chứ?"
Nhận được lời mời, Phát cảm thấy từ chối cũng có chút không lễ phép, gật đầu đồng ý.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, bác tiện yêu cầu một cốc sữa bò đưa cho Phát. Đêm nay có vẻ như sẽ có nhiều người ở lại nơi này, nên sân bay cũng rất tinh ý mà chuẩn bị một chút quà vặt đêm khuya.
Hai người ngồi xuống hàng ghế chờ. Phát làm một ngụm sữa bò, khá ấm, trôi tuột xuống cổ họng của hắn, cũng làm trôi đi một chút cảm xúc có phần sụp đổ này.
Bọn họ hai người cứ vậy mà ngồi một lúc, Phát cảm giác yên lặng như vầy cũng có chút lúng túng, bèn ấp úng mở lời:
"Cháu... Cháu xin lỗi nhưng... Bác cũng..."
Nói đến một nửa, hắn lại im bặt mà dừng, ấp úng mãi mà không thể nói ra được mấy từ ngữ tiếp theo, có chút lo lắng bác trai đau buồn.
"Bác hiểu, nhưng hôm nay bác chỉ định bay sang Mỹ có chút công việc thôi." Bác trai hiểu câu hỏi của Phát, lên tiếng trả lời.
"A, vâng... Ừm" Phát có chút lúng túng, may thật, có vẻ như bác trai không có buồn rầu nào đó.
Hắn thật kì lạ, đến chính cả bản thân mình đau buồn còn chưa tan, đã lo lắng cho người khác rồi, thật kì lạ.
Cuối cùng, đoạn hội thoại ngắn ngủi kết thúc với mấy tiếng ậm ừ của Phát, hắn cũng không thử mở lời nữa, hai người cứ yên tình mà nhìn về phía trước, chỗ kia là quầy tiếp tân mà họ vừa lấy sữa bò.
Âm thanh cãi vã cũng lọt vào tai hai người, và dường như bác trai không chịu được ồn ào kia, xoay người về phía Phát, nói lời chia tay:
"Thôi, cũng đã đến lúc rồi, bác đi đây!"
"À, vâng, cháu cảm ơn bác!" Phát chân thành nói.
"Ừm, người thanh niên chớ có nên bi quan quá, và cũng nên tự mạnh mẽ lấy, thanh niên!"
Chữ thanh niên bác trai đề cao âm lượng.
Phát gật đầu.
Dõi mắt nhìn bác trai đi về phía bóng tối, đến khuất bóng, Phát có chút buồn vô cớ, có vẻ là vì một người quan tâm chia sẻ nào đó xa mình mà đi.
Nhớ đến lời cuối cùng của bác, hắn lắc lắc cái đầu, ổn định lại cảm xúc.
"Em trai, thấy tốt hơn tí nào chưa?" Giọng của một người vang lên, khác với mấy giọng trước đó.
Phát nghe đến giọng nói này, có chút giật mình, nhưng nhanh chóng đáp lời:
"Em ổn, anh Lâm."
"Được, vậy thì anh mày yên tâm." Giọng nói có chút buông lỏng, có vẻ như vừa mới bỏ xuống chuyện gì đó thì phải.
Giọng nói với cái tên Lâm lại nói tiếp:
"Bỏ đi, hiện tại thì mày mau lấy cái đồng hồ ở bên trong hộp đen ra đây, dường như nó là manh mối cho chúng ta về nơi kia."
Phát cũng không cãi lại, lấy từ bên trong túi quần ra một cái đồng hồ, vật này trước khi đến không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại lấy ra rồi cho vào túi quần.
Nhìn kĩ, kiểu dáng lại rất thông dụng, màn hình hình vuông, bên thành được phun màu bạc, dây đeo bằng da, không thấy bất cứ một nút bấm nào cả.
May thay ở bên trong hộp còn có một tờ giấy hướng dẫn sử dụng nữa, Phát cầm lên, hiểu ra cách khởi động.
Hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ ba cái vào bên thành đồng hồ.
Màn hình lúc này hiện lên một dòng chữ tiếng Anh:
【Move PDIC closer for user formatting implementation!】
(Đưa gần PDIC để thực hiện định dạng người dùng)
"Tiếng Anh?"