Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 17




10 sáng ngày hôm sau, Hạ Minh đến con đường phía bắc khu Biệt thự Tiền Đường như đã hẹn, vừa xuống xe đã thấy Trương Cường bước ra từ một chiếc ô tô riêng đỗ ở một chỗ không xa, hôm nay anh ta không đưa Ứng Văn Bác đi cùng, mà đi một mình.

Trương Cường vẫn giữ bộ mặt khó gần như thường lệ, Hạ Minh nhìn mặt anh ta, bất giác nghĩ không biết người như thế này bình thường ở nhà trông sẽ thế nào? Thực sự không thể tưởng tượng được anh ta có thể tươi cười với vợ. Lúc trên giường thì sao?

"Cậu cười gì?" Trương Cường hỏi giọng lạnh băng.

Lúc ấy Hạ Minh mới nhận ra cảm giác buồn cười trong lòng đã hiện ra trên mặt tự lúc nào, anh không dám nhìn mặt Trương Cường, vội nói: "Chúng ta mô phỏng tuyến đường thực tế một lần nhé."

Trương Cường gật đầu, cùng anh quay lại con đường nhỏ ở phía tây khu Biệt thự Tiền Đường, đó là vị trí xa nhất mà camera giám sát toàn cảnh có thể ghi được hình của bọn tội phạm.

Cả hai người không hẹn mà cùng lấy ra một tờ giấy trong túi xách, không ngờ đều là sơ đồ lộ trình đi bộ của bọn tội phạm vẽ bằng bút vẽ ký họa, mỗi đoạn đường trong sơ đồ đều được đánh dấu mốc thời gian chính xác đến từng giây, nhìn thấy tờ giấy trong tay Hạ Minh, gương mặt Trương Cường cuối cùng cũng thoáng hiện một nụ cười, có thể coi là sự vui mừng vì tư tưởng lớn gặp nhau, có điều nụ cười của anh ta cũng lạnh lùng, cứ như thể cười nhạo.

Trương Cường nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu ra hiệu cho Hạ Minh bắt đầu, hai người mô phỏng tốc độ của nghi phạm, đi về phía trước chính xác theo ký hiệu trên sơ đồ tuyến đường, khi đi qua chỗ ngoặt, hai người cùng xuyên vào khoảng cây xanh với cùng một nhịp bước, bước thẳng đến vị trí bọn tội phạm lên xe taxi rời đi. Tiếp đó lại trở về điểm bắt đầu theo lộ trình cũ.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Trương Cường dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Minh.

Hạ Minh khẽ gãi đầu, trả lời một cách lập lờ: "Nếu là may mắn, thì hình như... hình như vận may của chúng quá tốt."

Trương Cường khinh khỉnh hứ một tiếng, có vẻ rất không hài lòng về câu trả lời của anh, nghiêm mặt nói:

"Tội phạm ở ngay trong trung tâm thông tin của chúng ta!"

Hạ Minh giật mình, mặc dù anh đã biết Trương Cường cũng nghi ngờ như vậy từ trước đó, nhưng khi những lời này được nói ra bởi chính trưởng phòng quản lý kỹ thuật của trung tâm thông tin, anh vẫn hơi bất ngờ. Có điều, Trương Cường là lãnh đạo của trung tâm thông tin, anh ta có thể nói trong đơn vị của mình có tội phạm còn Hạ Minh là người của đơn vị cung cấp, trực tiếp nói như vậy sẽ mạo phạm, đành đáp: "Có thể, nhưng cũng không loại trừ khả năng đúng là bọn chúng rất may mắn cũng giống như hiệu ứng thiên lệch kẻ sống sót mà đa đội trường Lâm Kỳ nói."

"Lâm Kỳ?" Trương Cường cười nhạt vẻ khinh miệt. "Anh ta là một thằng ngu."

Hạ Minh nghe vậy đờ người ra, không dám đưa ra ý kiến gì, chỉ nghĩ bụng, hai ông này, một người chửi đối phương là loại cảnh sát bàn giấy chưa từng sờ vào khẩu súng, người kia thì chửi đối phương là thằng ngu, thế mà bình thường họ gặp nhau rất vui vẻ hài hòa, cũng làm khó nhau thật.

Trương Cường giơ ba ngón tay lên trước mặt, nói: "Có ba điểm đáng ngờ. Thứ nhất là bọn chúng xuyên vào khoảng cây xanh vòng ra khỏi nút giao đầu đường, chỗ này lại đúng là điểm mù của camera giám sát. Thứ hai là bọn chúng đi qua đường giữa chừng, sang phía đối diện đúng chỗ tránh được camera giám sát thứ hai ở nút giao đầu đường tiếp theo. Thứ ba là lộ trình đi bộ cả lúc đến và lúc đi của bọn chúng giống hệt nhau, đến cả vị trí qua đường cũng giống nhau. Điểm thứ nhất có thể là do ăn may, điểm thứ hai cũng có thể là ăn may, nhưng cả ba điểm đều do ăn may thì tôi không tin!"

Anh ta nhìn Hạ Minh một lúc, thấy anh vẫn có dự, liền khinh khỉnh hứ một tiếng rồi nói: "Tại sao trong ba vụ án trước đây, camera giám sát cũng không tìm thấy nghi phạm? Bởi vì chúng cũng sử dụng biện pháp giống như vậy, đi vào khu vực điểm mù. Tất nhiên rồi, mấy lần trước, khu vực xung quanh không có camera giám sát toàn cảnh, tình hình thực tế thế nào, tôi chỉ có thể phỏng đoán, nhưng đây là sự phỏng đoán đáng tin cậy nhất."

Hạ Minh vẫn không thể xác đinh được Trương Cường hôm nay hẹn riêng anh đến đây, liệu có phải là để gài bẫy, cố tình dụ anh nói ra một số kết luận mà đơn vị cung cấp không nên nói ra, dù sao các đơn vị cung cấp lớn đều ngấm ngầm sắp đặt lực lượng của mình trong trung tâm thông tin, trong cạnh tranh thương mại có một số thủ đoạn vô cùng bẩn thỉu, nếu không, tại sao anh ta lại hẹn gặp riêng một mình anh, tại sao không trao đổi với Ứng Văn Bác? Hạ Minh là người thông minh, rất biết cách bảo vệ mình, liên tiếp tục vờ tỏ ra thận trọng: "Có lẽ bọn chúng đã làm rất tốt khâu thăm dò trước khi gây án, cho nên tránh được camera giám sát, anh biết đấy, nếu đối phương thận trọng một chút chúng ta sẽ rất khó phát hiện ra đối tượng khả nghi trong quá trình điều tra ngược trở lại."

Trương Cường hỏi lại anh: "Bọn chúng có khả năng nhìn xuyên thấu hay sao mà nhìn được ra điểm mù của camera giám sát bằng cách thăm dò hiện trường?"

"Ừm..." Hạ Minh do dự, "Kết luận khi nãy của anh, thái độ của anh... là nghiêm túc?"

Trương Cường trừng mắt nhìn anh: "Cậu thấy sao? Tôi rỗi việc hẹn cậu đến đây để kể chuyện cười cho cậu nghe hả?"

"À không không phải." Hạ Minh vội nói, "Tôi cảm thấy, nếu tội phạm ở ngay trong trung tâm thông tin, còn hai tên tội phạm này đều có kĩ thuật tinh vi như vậy, cảnh sát trong trung tâm thông tin các anh đều là..."

"Đều làm việc ở văn phòng, tất nhiên là không có kỹ thuật tinh vi như vậy." Trương Cường nói thay lời anh, cảnh sát văn phòng thường bị cảnh sát hình sự coi thường, anh ta tất nhiên cũng biết, nhưng không hề để ý đến chuyện đó, "Có phải là cậu đã nói với Lâm Kỳ, phía sau hai tên này còn có người chỉ huy toàn bộ quá trình phạm tội? Kẻ chủ mưu phía sau, kẻ vạch định kế hoạch toàn bộ quá trình phạm tội, ở ngay trong trung tâm thông tin chúng ta!"

"Đúng thế, không sai, nhưng ở đây vẫn còn một điểm nghi vấn nữa. Tổng cộng cả bốn lần phạm tội, bọn tội phạm đã cướp được số tài sản trị giá mấy triệu, kể ra thì mấy triệu cũng không ít, nhưng phải chia cho ba người, cảnh sát trong trung tâm các anh đều làm công việc kỹ thuật, thu nhập không thấp, chỉ vì một tí tiền như vậy mà vạch định kế hoạch phạm tội liên tiếp, thách thức toàn bộ lực lượng Công an thành phố, động cơ phạm tội không đầy đủ nhỉ?"

Trương Cường nói luôn: "Tôi không phải là cảnh sát hình sự, cậu cũng không phải là cảnh sát, cậu quan tâm đến động cơ phạm tội làm cái gì!" Lời của anh ta hệt như lời của Lâm Kỳ.

Hạ Minh đành từ bỏ vai diễn cảnh sát hình sự, "Nói đi cũng phải nói lại, nếu kẻ chủ mưu đúng là ở trong trung tâm thông tin, hình như người có thể làm được mức độ này cũng không nhiều."

Trương Cường gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Nếu vụ án này xảy ra trong quá khứ, người làm được đến mức độ này đúng là không nhiều. Trước tiên phải có khả năng thiết kế lộ trình phạm tội, khả năng là thứ tiềm ẩn bên trong, nhìn bề ngoài không thể nhận ra được, tôi không thể nhìn một kỹ thuật viên trẻ tuổi nào đó trong trung tâm thông tin mà kết luận rằng cậu ta còn ít kinh nghiệm, không có khả năng phạm tội. Ai có khả năng thiết kế lộ trình, điểm này tạm thời bỏ qua không nói đến, quan trọng là phải có quyền hạn. Nếu kẻ chủ mưu biết được phạm vi ghi hình và khu vực điểm mù của các đầu camera giám sát xung quanh địa điểm xảy ra vụ án, thì chắc chắn trước hết hắn phải xem hình ảnh những đầu camera giám sát này quay được trên máy vi tính, sau đó đến tận nơi kiểm chứng thực tế. Cậu biết rõ quy định trong trung tâm, cảnh sát chỉ có thể xem được camera giám sát thuộc khu vực mình quản lý, nếu sang khu vực khác, phải xin tài khoản cấp quyền hạn tương ứng, kể cả là ban chuyên án cấp thành phố lần này, cũng là tôi tạm thời cấp quyền cho xem khu vực xảy ra vụ án. Bốn vụ án xảy ra ở các khu vực khác nhau, có nghĩa là tài khoản của người này phải có toàn bộ quyền hạn, chỉ có một vài tài khoản như vậy."

"Ừm... đó là tôi."

"Tôi không nói cậu, cái ngữ cậu có muốn làm cũng không có gan." Trương Cường khinh khỉnh nhìn anh, "Tài khoản được cấp toàn bộ quyền hạn, chỉ có mấy lãnh đạo trong trung tâm chúng ta, và một vài đơn vị cung cấp quan trọng, ví dụ người thường xuyên hỗ trợ các ban chuyên án khác nhau phá án như cậu, tổng số chưa đến mười người. Đó là chuyện trước đây, bây giờ không cần những tài khoản như vậy nữa, rất nhiều người đều có thể kiểm tra camera giám sát toàn thành phố."

Hạ Minh không hiểu, hỏi: "Tại sao?"

"Dữ liệu bị lộ ra ngoài."

"Không thể nào, mạng lưới của công an là hệ thống độc lập, ngăn cách vật lý với bên ngoài, hacker không thể xâm nhập vào được." Hạ Minh nói thẳng.

Điều này cũng giống như virus có cao siêu đến đâu cũng không thể ảnh hưởng đến một chiếc máy vi tính không kết nối mạng.

Trương Cường buông một tiếng thở dài: "Hệ thống đời thứ ba của công ty các cậu."

Nghe thấy lại là chuyện liên quan đến hệ thống đời thứ ba, Hạ Minh có lập trường, không thể nêu ra quan điểm của mình, đành nở nụ cười đối phó.

Trương Cường tiếp tục nói: "Hệ thống đời thứ ba của công ty cậu, không chỉ thu thập dữ liệu mạng lưới của công an, mà còn cử người đến từng con phố, từng tòa kiến trúc trọng điểm thu thập dữ liệu camera giám sát trong xã hội, nói một cách thực sự cầu thị, chức năng mạnh hơn rất nhiều hệ thống phá án bây giờ của trung tâm. Chỉ có điều, để nghiên cứu khai thác hệ thống của các cậu, lãnh đạo công ty cậu đã thỏa thuận với Công an hai cấp tỉnh và thành phố, trung tâm thông tin đã kéo một đường dây riêng kết nối với một máy chủ bên công ty các cậu, trước đây, mạng lưới của trung tâm thông tin nào cách vật lý với bên ngoài, bên ngoài không thể xem được camera giám sát của công an. Bây giờ, cho dù ở đâu, chỉ cần đăng nhập vào máy chủ của công ty các cậu, là có thể kiểm tra được dữ liệu của toàn bộ camera giám sát khắp thành phố. Theo tôi được biết, trong số nhân viên nghiên cứu, phát minh và thử nghiệm của công ty các cậu, có mấy trăm tài khoản đều có quyền hạn đó."

"Điều này..." Hạ Minh biện minh cho công ty, "Đó là đường dây một chiều, chúng tôi chỉ có thể tìm xem dữ liệu, không thể thay đổi dữ liệu."

Trương Cường cáu tiết nói: "Nếu dữ liệu của trung tâm thông tin mà để công ty bên ngoài như các cậu sửa được, thì còn ra thể thống gì nữa!"

"Chúng tôi chỉ có thể xem được hình ảnh tĩnh tại một điểm thời gian trong camera, không xem được băng ghi hình."

"Thế cũng nói, tôi đã giới hạn, các cậu xem camera giám sát ở bên ngoài, chỉ có thể xem được hình ảnh quay được vào 0 giờ ngày hôm đó, nếu để cho các cậu xem được toàn bộ bằng ghi hình, thì mẹ kiếp, đã xảy ra chuyện từ lâu rồi, ai mà biết được các cậu không lén lút theo dõi người nào đó, làm việc riêng phạm pháp!"

Hạ Minh nghĩ nếu Trương Cường biết anh theo dõi cuộc sống của một cô gái ngay tại trung tâm thông tin, thì không biết sắc mặt sẽ thế nào, nghĩ đến phản ứng của Trương Cường, Hạ Minh bất giác bật cười.

"Cậu lại cười cái gì, hay cậu chính là một trong số đó hả!"

"Không phải, không phải, tôi làm sao dám vừa canh giữ vừa ăn trộm." Hạ Minh vội phủ nhận.

"Chẳng có gì buồn cười cả." Trương Cường nói vẻ nghiêm túc, "Thông qua hệ thống đời thứ ba, kể cả là chỉ có thể xem hình ảnh camera quay được vào 0 giờ, cũng đã đủ để phạm tội rồi, hắn có thể nhận ra phạm vi ghi hình và khu vực điểm mù của camera giám sát, rồi kết hợp với bản đồ thành phố vô cùng chi tiết trong hệ thống đời thứ ba của các cậu, hoàn toàn có thể thiết kế được lộ trình, phạm tội mà không bị camera giám sát quay được."

"Những người sử dụng những tài khoản đó trong công ty chúng tôi, đều là kỹ thuật viên, không thể có chuyện đó."

"Nói từ góc độ phá án, bất cứ người nào cũng đều có khả năng là đối tượng đáng ngờ, bấy nhiêu tài khoản được cấp quyền, không biết chừng, một số tài khoản trong số đó tiết lộ cho người khác. Tôi không hề có ý nhằm vào công ty các cậu, nhưng bây giờ hệ thống này thật sự tiềm ẩn những rủi ro rất lớn."

Hạ Minh dần hiểu được ý đồ của anh ta, bèn hỏi thăm dò: "Thế anh thấy nên làm thế nào?"

"Cậu cần nói rõ với lãnh đạo cấp cao của công ty về tính nghiêm trọng của tình hình, để họ tạm thời niêm phong dữ liệu, cắt đứt đường dây kết nối với trung tâm Tôi sẽ xin với cấp trên, quy hoạch lại một lần nữa các giám sát trọng điểm trong phạm vi toàn thành phố, điều chỉnh phương hướng và góc độ ghi hình của camera giám sát."

Một số đầu camera giám sát trên đường trong thành phố đã bị cố định, một số có thể thay đổi phương hướng bằng cách điều khiển từ xa qua máy vi tính ở trung tâm, nhưng khi lắp đặt, độ nét và phạm vi ghi hình của những camera giám sát đã được điều chỉnh ở vị trí thích hợp, điều có thể chấp nhận được, thông thường rất ít khi động tới chúng. Cho nên, chuyện điều chỉnh camera giám sát toàn thành phố mà Trương Cường nói đến là một công trình rất lớn, liên quan đến rất nhiều công việc.

Hạ Minh lúng túng bày tỏ thái độ: "Hệ thống đời thứ ba là dự án trọng điểm quan trọng nhất năm nay của công ty, sếp lớn đích thân quyết định, một kỹ thuật viên quèn như tôi không thể giúp gì được."

"Cậu là người phụ trách kỹ thuật hỗ trợ cảnh sát phá án, cậu hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, trong chuyện này, cậu có quyền phát ngôn."

"Nhưng nếu làm như vậy, việc nghiên cứu khai thác hệ thống đời thứ ba sẽ phải dừng lại toàn bộ."

Trương Cường nghiến răng, cố gắng không nổi nóng: Nửa năm nữa là đến G20, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện thì cậu chịu trách nhiệm?"

Hạ Minh rất rõ, nếu G20 xảy ra chuyện, tất nhiên không đến lượt anh chịu trách nhiệm, nhưng Trương Cường sẽ không thể thoát được trách nhiệm. Lập trường của Trương Cường tất nhiên là chặn đứng mọi rủi ro tiềm ẩn, thế nên anh ta mới kiên quyết muốn đóng hệ thống. Nhưng anh là người của công ty Đại Khang, chưa nói đến vấn đề lập trường, đối với việc dừng hệ thống đời thứ ba, anh thực sự không có quyền lên tiếng, anh nhớ đến lời của Lý Trung Hậu, liền bày tỏ quan điểm: "Việc này vượt ra khỏi phạm vi quyền hạn của tôi, nếu anh báo cáo trước Công an thành phố, Công an thành phố đồng ý cắt đường dây, thì công ty chắc chắn sẽ hợp tác."

"Cậu!" Trương Cường bực bội khinh khỉnh hứ một tiếng, trừng mắt hằm hè nhìn anh mấy giây rồi nói giọng lạnh bằng: "Cậu đừng tưởng Lý Trung Hậu là người thật thà, anh ta có công ty riêng ở bên ngoài."

Hạ Minh cũng không bất ngờ về điều này, kỹ thuật viên cao cấp trong công ty kỹ thuật có cổ phẩn ở công ty khác, vốn là chuyện thường tình, hơn nữa Lý Trung Hậu làm công việc vận hành bảo trì phần cứng, dây chuyền kinh doanh của lĩnh vực này rất dài, bất cứ mắt xích nào cũng có rất nhiều lợi nhuận.

Thấy anh không có phản ứng gì, Trương Cường cũng không làm gì được, đang chuẩn bị ra về thì nhận được điện thoại của cơ quan, sau khi nghe điện thoại xong, mặt anh ta biến sắc: "Xảy ra chuyện rồi."